Kỳ Thiên Lộ

Q.7 - Chương 1 - Cựu Hữu Gặp Lại

trước
tiếp

Trên mặt Tiễn Xuyến Nhi lộ thần sắc thập phần kinh ngạc, nàng không có nghĩ đến, tự mình lại gặp được Tần Tiểu Thiên ở sơn môn Côn Lôn phái.

Sáu người tu chân phía trước sơn môn, chính là Thanh Thành chưởng môn Tiễn Lậu Chi, đại sư huynh Khúc Nhai và Tiễn Xuyến Nhi, ngoài ra ba người khác Tần Tiểu Thiên không nhận ra.

” Tần…ngươi..sao ngươi ở Côn Lôn?” Tiễn Xuyến Nhi kinh hãi hỏi.

Tiễn Lậu Chi vội bước lên chào hỏi, hắn nghe Tiễn Xuyến Nhi kể lại chuyện của Tần Tiểu Thiên, cũng đã nhìn thấy khôi lỗi thú và kiếm tiên, đã được tôn sùng làm trấn phái chi bảo, trong lòng đối với Tần Tiểu Thiên vừa bội phục vừa cảm kích, cười nói: ” Nguyên lai là Tần đạo hữu, a a, xảy ra chuyện gì?”

Hắn là lão gian cự hoạt, đã sớm nhìn ra không đúng, nhưng đã đi tới trước sơn môn Côn Lôn phái, xoay người rời đi thì có chút không ổn.

Tần Tiểu Thiên đối với Tiễn Lậu Chi ấn tượng không tệ, vốn định không phân biệt thị phi đem mấy người tu chân này bắt lại hết, để làm cho Côn Lôn phái tổn thương đầu óc, gia tăng cho bọn chúng thêm một chút áp lực, không ngờ người đến lại là Tiễn Lậu Chi và Tiễn Xuyến Nhi mấy người, hắn chỉ đành bỏ đi ý niệm này trong đầu.

Tự mình kết giao bằng hữu không nhiều lắm, ba người phái Thanh Thành này xem như không tệ, nhất là Tiễn Xuyến Nhi, hai người từng cùng nhau đồng thời mạo hiểm, nếu không cùng Tiễn Xuyến Nhi đi Ương Táng Hạp, tự mình sẽ không có được cụ cực phẩm di thuế này.

” Đại chưởng môn vì sao có rảnh đi tới địa phương quỷ quái này? A a, ta và Côn Lôn phái có chút ân oán phải chấm dứt, ở chỗ này nháo hơn mười ngày, còn đang đàm phán…”

Ba người tu chân kia đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi và nghi hoặc. Nói giỡn, một người đổ ngay trước sơn môn của Côn Lôn phái, không ngờ lại nói là đàm phán? Côn Lôn phái tại tu chân giới chính là đại môn phái nổi danh bá đạo, uy danh hách hách, như thế nào dễ dàng tha thứ cho người đứng cản ngay trước sơn môn bọn họ?

” Người này là ai?” Trong lòng ba người đồng thời nổi lên nghi vấn giống nhau.

Tiễn Lậu Chi há to miệng nói không ra lời, trong miệng vô ý thức ác ác hai tiếng, thẳng đến Tiễn Xuyến Nhi dùng sức kéo ống tay áo hắn mới phản ứng lại, nhìn Tần Tiểu Thiên hỏi: ” Tần đạo hữu…ngươi vì chuyện gì phải đại động can qua như thế?”

Tần Tiểu Thiên cũng không tránh né, đem mọi chuyện thuật lại một lần, hỏi Tiễn Lậu Chi: ” Vậy các ngươi tới Côn Lôn phái làm gì?”

Tiễn Xuyến Nhi ổn định tâm thần kích động, tiến lên nói: ” Tần đại..đại ca…” Nàng nguyên lai muốn gọi Tần đại gia, nhưng không biết tại sao, do dự một chút thì lại gọi là Tần đại ca ba chữ.

Chỉ thấy sắc mặt Tiễn Xuyến Nhi có chút đỏ lên, nói: ” Chúng ta sở dĩ đến Côn Lôn…là vì cùng Côn Lôn phái trao đổi một ít vật phẩm tu chân.”

Tần Tiểu Thiên ánh mắt chuyển sang ba người tu chân khác, Tiễn Lậu Chi nói: ” A…ba vị này là người tu chân Ni Mỗ Động, a a, đều là bằng hữu của Khúc Nhai, cũng muốn đến Côn Lôn…này, cái kia…a a, vừa lúc chung một đường, thì đi chung.” Hắn cũng không rõ ràng mục đích ba người này đến Côn Lôn, không thể làm gì khác hơn là cười ha ha không đề cập tới.

” Ni Mỗ Động?” Trong lòng Tần Tiểu Thiên có chút vừa động, tên này rất quen thuộc, tựa hồ nghe nói qua ở nơi nào. Cẩn thận hồi tưởng, đột nhiên nhớ tới lúc ở Trường Hồ uống rượu thì nghe Cáp Dương từng nói qua, nhịn không được bật thốt lên: ” Tuyết Tinh Tửu! Đúng rồi, là Ni Mỗ Động sản xuất Tuyết Tinh Tửu phải không?”

Tiễn Xuyến Nhi bị hắn làm bật cười: ” Hì hì, tửu quỷ!”

Khúc Nhai tiến lên hướng Tần Tiểu Thiên giới thiệu: ” Vị này là sư thúc của Ni Mỗ Động động chủ Bạch Uyên Hoàn, Bạch lão tiền bối, đây là hai vị tiểu sư đệ, Đa Cát Thứ Đán, Tác Lãng Vượng Đôi.” Sau đó hắn lại xoay người hướng Bạch Uyên Hoàn ba người giới thiệu: ” Đây là Tần Tiểu Thiên, Tần tiền bối.”

Tần Tiểu Thiên lúc này mới chú ý tới hai thanh niên Tàng tộc, ở thời đại này có lẽ gọi là Thổ Phiên. Bạch Uyên Hoàn tuy là người Hán, nhưng lại ăn mặc không khác gì người Thổ Phiên( Thổ Phồn), chỉ là mặt trắng như ngọc, ba chòm râu dài, có vẻ thập phần nho nhã.

Bạch Uyên Hoàn trên tay cầm cây đoản côn màu đen, cung kính tiến lên nói: ” Ra mắt tiền bối!” Có thể đánh cho Côn Lôn phái đóng cửa không ra, người có thực lực như vậy, xưng hô một tiếng tiền bối tuyệt đối sẽ không sai.

Đa Cát và Tác Lãng cũng hành lễ: ” Ra mắt lão tiền bối.”

Tần Tiểu Thiên sờ sờ mặt, nghĩ thầm: ” Ta nhìn qua rất già hay sao?” Khoát tay nói: ” Thôi, ta không phải là tiền bối gì, các ngươi cũng tới trao đổi vật phẩm?” Hắn thuận miệng hỏi.

Bạch Uyên Hoàn gật đầu nói: ” Đúng vậy, tiền bối không biết? Côn Lôn phái là tu chân môn phái lớn nhất khu vực này, có rất nhiều tài liệu và tiên thạch, môn phái nhỏ như chúng ta thường đến đây trao đổi với bọn họ, a a…có chút tài liệu chúng ta dùng không được, bọn họ cũng đều nguyện ý thu mua, cho nên…thường có người tu chân đến Côn Lôn phái.”

Tần Tiểu Thiên hỏi: ” Gần đây luôn có người đến phải không?”

Tiễn Xuyến Nhi nói: ” Đúng vậy…rất nhanh sẽ là một lần trao đổi thị tập, ngoại trừ Côn Lôn phái ra, còn có một chỗ là Đông Hải Nguyệt Loan đảo, còn những thị tập khác cũng không nổi danh như hai chỗ này.”

Tần Tiểu Thiên tại Tiềm Kiệt Tinh nhìn thấy qua đại hình tập thị tự do – Tiểu Lang Sơn giao dịch tập thị, ở nơi đó còn quen biết mấy bằng hữu, bởi vậy nghe nói nơi này có người tu chân giao dịch tập thị cũng không cảm thấy kỳ quái. Hắn gật đầu nói: ” Như thế xem ra…Côn Lôn phái chiếm không ít tiện nghi.”

Mọi người đều cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của Tần Tiểu Thiên, trong giao dịch Côn Lôn phái đích thật chiếm không ít tiện nghi, bọn họ có đại cao thủ đi ra Nguyệt Cầu thải tập tiên thạch, chỉ cần dùng một ít tiên thạch là có thể đổi bất cứ đồ vật nào. Địa phương xuất sản tiên thạch trên địa cầu cực nhỏ, tuyệt đại bộ phận đều nằm trong biển sâu, tiến vào biển sâu so với tiến vào Nguyệt Cầu còn muốn khó khăn, người tu chân nếu không có kỹ năng đặc biệt, cho dù là cao thủ Hợp Thể kỳ, cũng rất khó từ lòng biển sâu tìm kiếm tiên thạch, chứ đừng nói chi đến thải tập tiên thạch được nữa.

Nhưng không ai dám phụ họa lời của Tần Tiểu Thiên, Côn Lôn phái là một tu chân đại phái, trong lòng người rất có phân lượng.

Tiễn Xuyến Nhi trải qua một đoạn thời gian tu luyện, tu vi đề cao không ít, nàng nhìn Tần Tiểu Thiên nói: ” Tần đại ca, ngươi vẫn đi một mình sao? Có muốn ta giúp ngươi hay không?” Nàng phát hiện Tần Tiểu Thiên so với lúc ở Ương Táng Hạp còn muốn lợi hại, cỗ áp lực vô hình khiến cho người có chút không thở nổi. Đây là dưới tình huống hắn đang cực lực thu nhiếp, nếu hắn không đè áp thả ra tiên linh khí, trong phạm vi bốn phía hơn mười thước, đừng ai nghĩ sẽ còn đứng thẳng được.

Trong lòng của Tiễn Lậu Chi run lên, ha ha nói: ” A a, Tần đạo hữu, ta cảm thấy dĩ hòa vi quý, có hiểu lầm gì, tâm bình khí hòa mà nói, chuyện gì không thể giải quyết? A a, ta nguyện ý làm một người giảng hòa, đi gặp Doanh Vu chưởng môn của Côn Lôn phái nói chuyện…như thế nào?”

Tần Tiểu Thiên xoa xoa hai tay, cười hì hì nói: ” Không cần, đã nói qua rồi, bây giờ là đợi hành động của Côn Lôn phái…xin lỗi, quấy rầy sinh ý của các vị…nhưng ta cũng có không ít tài liệu, các ngươi có thể trao đổi với ta, hắc hắc.” Hắn nhịn không được cười rộ lên, cướp sinh ý của Côn Lôn phái, cũng là một chuyện rất có ý nghĩa.

Tiễn Xuyến Nhi vỗ tay cười nói: ” Hay a, hay a! Ta biết Tần đại ca có rất nhiều bảo bối…”

Tần Tiểu Thiên nhất thời không biết nói gì, hắn lúc này mới nhớ tới Tiễn Xuyến Nhi là nổi danh mê tài si tiền, cho dù đã tu tới Xuất Khiếu kỳ, vẫn không thay đổi được mao bệnh này, nhưng từng kinh nghiệm qua tại Ương Táng Hạp cùng cộng hoạn nạn, hắn đối với Tiễn Xuyến Nhi trở nên rất khoan dung.

Bạch Uyên Hoàn nói: ” Nhi Mỗ Động xuất sản rất ít, ngoại trừ đặc sản Tuyết Tham và Thất Bí Trà ra, cũng chỉ có Tuyết Tinh Tửu, a a, chúng ta đến Côn Lôn phái chủ yếu là dùng đặc sản này đổi một chút tiên thạch…tiến cảnh của các đệ tử quá chậm, lúc tu luyện phải có tiên thạch phụ trợ, ai, tiên thạch khó tìm a.” Hắn cảm khái lắc đầu.

Tần Tiểu Thiên nói: ” Ta có tiên thạch, Tuyết Tinh Tửu…ta thích, nếu ngươi nguyện ý đổi, có bao nhiêu ta đổi bấy nhiêu!”

Hắn chỉ muốn Tuyết Tinh Tửu. Pháp bảo tiên thạch không sao cả, tại Thiên Diễn thế giới cái gì cũng không thể mang theo, chỉ cần đủ dùng là được, Tuyết Tinh Tửu có thể uống hết, cho nên càng nhiều càng tốt.

Bạch Uyên Hoàn há to miệng, kinh ngạc nói: ” Thế à, ồ…ác…thế à?” Thanh âm có chút giống gà kêu, hắn lập tức ý thức được mình thất thố, sắc mặt ửng đỏ nói: ” Ta mang theo một trăm hai mươi bình Tuyết Tinh Tửu, nguyên lai định cùng Côn Lôn phái đổi lại mười hai khối trung phẩm tiên thạch, thuộc tính…tốt nhất là thủy tính…”

Bởi vì có thu bảo linh quyết, Tần Tiểu Thiên tại Nguyệt Cầu đào được không ít tiên thạch, trong đó trung phẩm tiên thạch có tới mấy trăm cân, ước chừng hơn một ngàn khối. Hắn cười nói: ” Một trăm hai mươi bình? Được, ta lấy hết.” Hắn đưa tay, phóng tiên thạch trên mặt đất, bài ra mười hai khối, tất cả đều là thủy tính tiên thạch.

Tiễn Xuyến Nhi nhịn không được nhìn Tần Tiểu Thiên kêu lên: ” Tần đại ca, ngươi ở đâu tìm được nhiều tiên thạch như vậy a?” Trong lòng không ngừng thầm kêu đáng tiếc, nàng cảm thấy tiên thạch so với rượu gì cũng trân quý hơn, Tần Tiểu Thiên lại đem đi đổi rượu, quả thật là quá lãng phí, quá xa xỉ.

Bạch Uyên Hoàn trừng to mắt, kinh hãi vô cùng: ” Được, ta đổi! Đa Cát, đem rượu ra.” Nguyên tưởng rằng Tần Tiểu Thiên sẽ trả giá, không nghĩ tới đối phương căn bản là không quan tâm, dùng một trăm hai mươi bình Tuyết Tinh Tửu trao đổi với Côn Lôn phái, cũng không đổi được tới mười hai khối trung phẩm tiên thạch thủy tính.

Một trăm hai mươi bình Tuyết Tinh Tửu, hình dáng của bình hình chữ nhật, dùng lãnh tinh lãnh ngưng mà thành, bên trong bình có hơn mười khối Tuyết Tinh Tửu cố thể. Một trăm hai mươi bình phóng trên mặt đất, cũng rất nhiều, Tần Tiểu Thiên đưa tay quơ một cái, trong chớp mắt đã thu vào trong nhẫn trữ vật, lại hỏi: ” Cái..kia…cái gì trà? Có đặc điểm gì?”

” Thất Bí Trà.”

Tần Tiểu Thiên gật đầu nói: ” Đúng, Thất Bí Trà, có đặc điểm gì?”

Bạch Uyên Hoàn rất hưng phấn, chỉ một thoáng đã đổi được nhiều tiên thạch thủy tính như vậy, hoàn toàn ngoài dự đoán. Hắn cười nói: ” Thất Bí Trà cũng là đặc sản của Ni Mỗ Động chúng ta, là một loại linh thảo sinh trưởng trên núi tuyết, dùng pháp thuật đặc thù chế thành, công hiệu…có thể ngưng thần thanh tâm, tẩy độc nội phủ, trị độc sáng mắt. A a, Thất Bí Trà chủ yếu là chỉ bảy thủ pháp bí chế, là thủ đoạn sáng chế trà độc sang của lão động chủ Ni Mỗ Động chúng ta, là tinh phẩm trà khó có được.”

Nghĩ không ra người tu chân Ni Mỗ Động cũng biết quảng cáo, Tần Tiểu Thiên thiếu chút cười lăn, nói: ” Được, ta lấy hết, cũng là đổi tiên thạch hay sao?”

Bạch Uyên Hoàn vội vàng nói: ” Phải, đúng vậy, a a, ta còn có mười bốn quán cực phẩm Thất Bí Trà, đổi…đổi…năm khối…ách, không, bảy khối tiên thạch, a a, tùy tiện thuộc tính gì cũng được.” Nói xong, trên mặt lộ ra một tia thần sắc xấu hổ.

Tần Tiểu Thiên cũng không thèm để ý, thuận miệng nói: ” Được.”

Thất Bí Trà đựng trong kim quán, một quán chỉ chừng bàn tay, hình dáng giống như một trứng vịt lớn. Tần Tiểu Thiên cũng không nhìn kỹ, thu vào trong nhẫn trữ vật, vỗ vỗ tay, hài lòng nói: ” Còn gì có thể trao đổi nữa? Lấy hết ra đi, hắc hắc, ta còn nhiều tiên thạch!”

Tiễn Xuyến Nhi hoan hô một tiếng, nói: ” Hay a, chúng ta…có!” Nàng quay đầu nhìn xem Tiễn Lậu Chi, thấy hắn có chút gật đầu, lại tiếp tục nói: ” Chúng ta cũng có rượu ngon, đổi tiên thạch!” Rượu ngon của núi Thanh Thành Tần Tiểu Thiên từng uống qua, Phù Châu Bách Liệt Tửu, đích xác không giống bình thường, hắn vốn cũng có vài vò, nhưng trước kia đã uống hết.

Tần Tiểu Thiên cười nói: ” Làm sao đổi?”

” Một vò hai khối tiên thạch!” Tiễn Xuyến Nhi như sư tử mở rộng miệng.

Tiễn Lậu Chi mồ hôi lạnh tuôn ra, vội vàng nói: ” Đừng nghe Xuyến nhi nói linh tinh, ba xàm ba láp, không cao như vậy…”

Tần Tiểu Thiên nói: ” Đổi!” Giao tình của hắn và Tiễn Xuyến Nhi không giống tầm thường, cho dù không trao đổi gì, Tiễn Xuyến Nhi muốn tiên thạch, hắn cũng sẽ lập tức lấy ra.

Tiễn Lậu Chi nhất thời mừng rỡ, luôn miệng nói: ” Ta có…ta có, a a, ta có bốn mươi mốt vò!” Một hơi đem hết rượu mang đến toàn bộ đem ra.

Phù Châu Bách Liệt Tửu quá trình nhưỡng tạo mặc dù rất phức tạp, nhưng hàng năm đều có xuất sản, nhưng tiên thạch lại rất khó tìm, có đám tiên thạch này, đối với việc tu luyện của đệ tử phái Thanh Thành có chỗ tốt thật lớn, làm chưởng môn nhân, hắn đương nhiên vui mừng.

Tiễn Xuyến Nhi ngược lại có chút ngại ngùng, vừa rồi mình chỉ là thói quen gọi giá cao, không nghĩ tới Tần Tiểu Thiên lại đáp ứng.

Bạch Uyên Hoàn trợn mắt há hốc mồm nhìn, vạn vạn không nghĩ tới người của phái Thanh Thành lại dám kêu giá như thế, phải biết rằng danh khí của Tuyết Tinh Tửu còn cao hơn Phù Châu Bách Liệt Tửu, nhưng hắn cũng không tiện phản lời, chỉ là không ngừng lắc đầu than thở.

Tiễn Xuyến Nhi nhỏ giọng nói: ” Vừa rồi ta chỉ là nói giỡn…ngươi, ngươi tại sao lại xem là thật…” Nàng có chút tức giận lại có chút vui mừng, nói không rõ là tâm tình gì.

Thần thức của Tần Tiểu Thiên một mực chú ý biến hóa của mê trận, đến trước mắt, Côn Lôn phái còn không có hành động gì. Nhìn thấy đám người Tiễn Xuyến Nhi, hắn hơi thay đổi ý nghĩ một chút, tạm thời không muốn đánh nhau chết sống, tốt nhất có thể đổi lại Tập Bắc Phong, như vậy mới có thể nắm giữ quyền chủ động.

Bạch Uyên Hoàn chỉ huy hai đệ tử dùng khối băng lớn, dùng phi kiếm tước thành ghế, đặt trên mặt đất trước sơn môn, mời mọi người ngồi xuống, cười nói: ” Mời ngồi, a a, Đa Cát, đem Băng Quả, Tuyết Lạp Dong, Nham Hoa Quả ra, để cho các vị nhấm nháp một chút.” Nếu không vào được sơn môn Côn Lôn phái, chỉ tính ở bên ngoài chờ đợi.

Tiễn Lậu Chi cũng phân phó cho Khúc Nhai lấy ra các loại linh quả. Tần Tiểu Thiên không có chuẩn bị quả phẩm, liền lấy rượu vừa đổi ra. Bảy người vây quanh bàn băng, ngay trước sơn môn gió lạnh lẫm liệt của Côn Lôn phái ăn uống.

Bạch Uyên Hoàn và Tiễn Lậu Chi cũng không đề cập tới chuyện phát sinh xung đột của Tần Tiểu Thiên và Côn Lôn phái, hai người biết chuyện này bọn họ không quản được, chỉ nói những chuyện thú vị của tu chân giới.

Tiễn Xuyến Nhi ngồi bên cạnh Tiễn Lậu Chi, đối diện Tần Tiểu Thiên, trong tay cầm một viên ngọc như ý, nghiêng đầu không biết đang nghĩ gì.

Tần Tiểu Thiên nhàn nhã ngồi ăn uống, hắn không hề lo lắng cho Tập Bắc Phong, có bốn cao thủ Côn Lôn phái làm con tin, trừ phi Côn Lôn phái mất đi lý trí, nếu không tuyệt đối sẽ không thương tổn Tập Bắc Phong. Hắn bây giờ suy nghĩ không phải an nguy của Tập Bắc Phong, mà là làm sao xao trá Côn Lôn phái. Tới bước này, hắn không định để cho Côn Lôn phái sống yên, dù sao đã chọc vào bọn họ, cứ để cho bọn họ khó chịu một chút.

Trong vài ngày thời gian, trước sơn môn lại lục tục tới mười mấy người tu chân, đều bị Bạch Uyên Hoàn và Tiễn Lậu Chi ngăn cản. Trong đó có mấy người không phục Tần Tiểu Thiên, mạnh mẽ xông vào mê trận nhưng không cách nào đi ra, bị đưa vào vây sát trận thiếu chút nữa mất mạng, cuối cùng Tần Tiểu Thiên đi vào mới cứu đi ra, từ đó về sau cũng không ai dám xông trận.

Vì có đại lượng tiên thạch, Tần Tiểu Thiên trao đổi rất nhiều tài liệu và vật phẩm cổ quái. Hắn có thể đi Nguyệt Cầu thải tập tiên thạch, sau này nếu có cơ hội, còn có thể đi xuống đáy biển sâu thu tập tài liệu, cho nên lúc trao đổi thì rất hào phóng.

Đám người tu chân phát hiện, giao dịch với Tần Tiểu Thiên, đổi lại tiên thạch còn được nhiều hơn đổi với Côn Lôn phái, bởi vậy cũng tiêu trừ oán khí bị ngăn trở trước sơn môn, cả đám hưng phấn vô cùng, có chút người tu chân còn đặc ý chạy trở về, mang đến càng nhiều đặc sản để trao đổi.

Trong Côn Lôn phái mây sầu mưa thảm, Dư Nhất cũng không dám dùng tư cách áp bức chưởng môn nhân thêm nữa, hắn biết lần này gây họa thật sự quá lớn, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu ũ rũ nghe theo trừng phạt, hơn nữa phát ra tin tức, làm cho người ta lập tức mang Tập Bắc Phong chạy tới Côn Lôn phái.

Còn vận mệnh chính mình, Dư Nhất không nắm chắc, lần này chưởng môn nhân đến, đã mang theo mấy trưởng lão phong bế tu vi của hắn, vạn nhất môn phái phải làm ra quyết định hy sinh chính mình, hắn cũng không cách kháng cự.

Lại qua thêm mười ngày nữa, Tần Tiểu Thiên bắt đầu cảm thấy một tia bất an, Côn Lôn phái giống như là toàn bộ bế quan, không có ai đi ra ngoài cùng mình đàm phán, cũng không ai ra phá trận, Tập Bắc Phong cũng không thấy bóng dáng.

Người tu chân phía trước sơn môn lục tục rời đi, chỉ có ba người Tiễn Lậu Chi phái Thanh Thành còn đang bồi tiếp hắn. Bạch Uyên Hoàn của Ni Mỗ Động cũng đem theo hai đệ tử cáo từ, lần này thu hoạch mãn ý, bọn họ vui vẻ đi về.

Những người tu chân rời đi, danh khí Tần Tiểu Thiên bắt đầu vang lớn trên địa cầu người tu chân, có thể làm cho Côn Lôn phái không dám ra cửa, tuyệt không phải là nhân vật tầm thường, rất nhiều tu chân môn phái bắt đầu chú ý tới Tần Tiểu Thiên.

Tiễn Lậu Chi vài lần đòi tiến vào Côn Lôn phái, đều bị Tần Tiểu Thiên ngăn trở, hắn không muốn phái Thanh Thành bị kéo vào, với cách làm việc của Côn Lôn phái, có lẽ không dám làm gì mình, nhưng có thể giận lây sang phái Thanh Thành. Hắn một mực khuyên Tiễn Lậu Chi ba người rời đi, vì Tiễn Xuyến Nhi kiên quyết không đi, lúc này mới trì hoãn thêm một ngày.

Bất quá, cho dù Tiễn Lậu Chi muốn đi cũng không còn kịp rồi. Vô số người tu chân vây quanh bọn họ.

Côn Lôn phái không cam lòng thất bại, cuối cùng phát ra tín hiệu cầu cứu. Tần Tiểu Thiên không thể không thừa nhận, năng lực của Côn Lôn phái thật lớn, không ngờ cũng đưa tới hơn hai trăm người tu chân, hơn nữa tuyệt đại bộ phận là cao thủ ngoài Nguyên Anh kỳ, trong lúc nhất thời kiếm khí tung hoành.

Tần Tiểu Thiên lắc đầu nói: ” Chẳng lẽ thật muốn như sư tôn nói…không để ý hết thảy, không chỗ nào cố kỵ mà đại khai sát giới hay sao?”

Sắc mặt Tiễn Lậu Chi trở nên rất khó nhìn, hắn nói: ” Không ngờ Côn Lôn phái lại phát ra Côn Lôn Lệnh! Không nghĩ tới bọn họ cả ngàn năm chưa từng phát ra Côn Lôn Lệnh, Tần đạo hữu, lần này phiền toái lớn, ai, ngay cả ta cũng bị cuốn vào.”

” Côn Lôn Lệnh là cái thứ gì? Hừ, chúng ta đi tới trước mê trận!”

Quyết định của Tần Tiểu Thiên rất sáng suốt, hắn không muốn đối phó sự vây công đại quy mô như thế, nếu thất thủ giết chết mấy người tu chân, thì có thể sẽ đắc tội với tất cả người tu chân, gặp phải vô số người tu chân trả thù. Chỉ có lui vào trong mê trận, nhờ trận pháp phòng hộ, tạm thời không có uy hiếp quá lớn, hắn cũng sẽ không vì phẫn nộ mà giết người lung tung.

Tiễn Lậu Chi nói: ” Côn Lôn Lệnh, là Côn Lôn phái triệu tập hết thảy lực lượng có thể triệu tập, cộng đồng ứng đối với kiếp nạn của Côn Lôn phái, tất cả những ai tới viện trợ đều trở thành ân nhân của Côn Lôn phái, đợi khi kiếp nạn hóa giải, thì Côn Lôn phái sẽ cảm tạ, hơn nữa còn lưu hứa hẹn kế tiếp.”

Hắn vươn tay, hiển xuất ra một khối ngọc bài màu vàng cứng, mặt trước ghi cổ triện: ” Lệnh”, mặt sau ghi ba chữ ” Côn Lôn phái”.

Tần Tiểu Thiên khó hiểu hỏi: ” Hứa hẹn gì?”

Tiễn Xuyến Nhi chen lời: ” Hứa hẹn rất đơn giản…chính là viện trợ người tu chân, sau này nếu gặp phải chuyện khó khăn không cách nào giải quyết, có thể giao hoàn lại Côn Lôn Lệnh, do Côn Lôn phái ra mặt trợ giúp giải quyết.”

Trong lòng Tần Tiểu Thiên thừa nhận, phương pháp này rất tốt, có thể điều động rất nhiều lực lượng, nhưng đối với mình thì không hữu dụng. Với thực lực bây giờ của hắn, nếu không liều mạng đánh bừa, những người tu chân cũng không có cách nào, hắn có thể chậm rãi giải quyết những người tu chân đến viện trợ.

Tiễn Lậu Chi tựa hồ muốn nói cái gì, do dự một chút lại nuốt trở về, tới lúc này, hắn đã không cách nào ra mặt điều giải mâu thuẫn, chỉ cần đã phát ra Côn Lôn Lệnh, đã có ý là Côn Lôn phái quyết tâm thẳng một đường. Hắn có chút không nghĩ ra, bởi vì nghe Tần Tiểu Thiên kể lại, hai bên tựa hồ cũng không có nháo đến bước ngươi sống thì ta chết.

Tần Tiểu Thiên cũng hiểu được không đúng, nhưng hắn không có thời gian suy nghĩ, người tu chân ngoài trận đã bắt đầu sấm trận, bọn họ không biết trận pháp này lợi hại, liên tiếp chàng vào trong trận.

Tần Tiểu Thiên trầm giọng nói: ” Tiễn chưởng môn, ta đưa các ngươi ra phía sau, bọn họ muốn chiến…vậy thì chiến đi!” Hắn đưa ba người thuấn chuyển tới đỉnh núi tuyết ở mặt sau Côn Lôn phái, sau đó thong dong trở lại mê trận.

Người tu chân vào trận tất cả đều tu vi tầm thường, cao nhất cũng chỉ là Xuất Khiếu hậu kỳ, còn có số ít không đạt tới Nguyên Anh kỳ, thuần túy là hỗn loạn một chỗ. Bọn người kia cũng không nghĩ, ngay cả Côn Lôn phái mà cũng phải phát ra Côn Lôn Lệnh, địch nhân phải đối mặt sẽ không thể chỉ cường đại bình thường.

Một đường bắt tới, Tần Tiểu Thiên vừa bực mình vừa buồn cười, quả thật sao có thứ lý lẽ này, ngay cả người tu chân nhỏ yếu cùng tìm tới mình phiền phức. Có chút người tu chân mới mấy ngày trước còn trao đổi vật phẩm với hắn, sau khi tiếp Côn Lôn Lệnh lại chạy tới, trong mắt bọn họ, Tần Tiểu Thiên càng có vẻ cao thâm khó lường.

Người tu chân trong trận bị dọa đến hồn phi phách tán, người này quá lợi hại, phi kiếm đừng nói ngăn cản, cơ bản chỉ cần bay ra, đã bị mạnh mẽ thu đi, tiếp theo đã bị giam cầm, trở nên giống người bình thường, một tia chân nguyên lực cũng sử không ra, nguyên anh cơ hồ lâm vào trạng thái giả chết.

Chỉ chốc lát, người tu chân vào trận đều bị bắt hết. Tần Tiểu Thiên cũng không nói lời nào, trực tiếp đem bọn họ truyền tới vây sát trận giam cầm.

Trong lòng Tần Tiểu Thiên cảm thấy rất bất an, người tu chân bên ngoài càng ngày càng nhiều, xuyên thấu qua đại trận, hắn tính toán một chút, chừng hơn sáu trăm người tu chân, còn thêm người tu chân khác không ngừng đi tới.

Trong lòng hắn thầm măng: ” Hỗn đản, Côn Lôn phái làm cái quỷ gì?” Người tu chân tới nhiều hắn cũng không sợ, làm cho hắn cảm thấy bất an chính là không rõ trạng huống bên ngoài.

Người xông trận càng ngày càng nhiều, Tần Tiểu Thiên nhờ mê trận, đem họ bắt hết. Hắn cũng phát khởi ác độc, mặc kệ đối phương thuộc môn phái gì, là bối cảnh gì, nếu dám trùng trận là địch nhân của mình.

Liên tục bắt đi hơn một trăm người tu chân, tay của Tần Tiểu Thiên cũng thấy mềm nhũn, lại xa xa thiết trí một trận pháp vây khốn, đem đám người tu chân ném vào. Mặc dù bọn họ bị giam cầm, nhưng còn có thể giống người thường đi lại, chỉ là đi không khỏi vây khốn trận mà thôi, không có nguy hiểm đến tính mạng.

Người tu chân bên ngoài cũng không dám tiếp tục trùng tiến mê trận, sau khi người đi vào phát ra tín hiệu cầu cứu, rất nhanh đã biến mất không thấy, trận pháp trước mặt giống như một cái ao đầm lớn, tiến vào thì bị hãm bên trong không ra được. Chúng người tu chân lúc này mới hiểu được sự lợi hại của Tần Tiểu Thiên, vội vàng phát ra tín hiệu cầu cứu liên tục.

Giống như quả cầu tuyết lăn tròn, người tu chân càng tụ càng nhiều, trên bầu trời khắp nơi đều là bóng kiếm, tiếng xé gió vang rền. Tần Tiểu Thiên trong mê trận cũng nhịn không được rét lạnh, không nghĩ tới Côn Lôn phái lại có khả năng lớn thế này.

Đám người tu chân rất nhanh đã tổ chức lại, từng làn sóng không ngừng công kích mê trận, cố gắng bằng vũ khí mạnh mẽ phá trận. Điện quang tiếng sấm, ngọn lửa sóng cả, các loại các dạng thủ đoạn đều sử ra, tiếng nổ mạnh vang vọng thiên địa.

Tần Tiểu Thiên nhìn thấy há hốc mồm, trong lòng rung động không thôi. Mười mấy người công kích thì hắn có thể không thèm để ý, mấy trăm người tu chân cùng ra tay, làm cho hắn hiểu được cái gì là nhiều người lực lượng mạnh mẽ. Mê trận trải qua việc bị luân phiên công kích, có dấu hiệu sắp bị hỏng mất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.