Ngay khi mọi người chung quanh còn đang suy đoán quan hệ giữa Trương Văn Trọng và Vưu Giai có lẽ là người yêu, Trương Văn Trọng lại lắc đầu cự tuyệt lời mời của Vưu Giai: “Không cần đâu, tôi ở đây đi dạo là được. Tôi thấy nơi này phong cảnh không tệ, muốn đi dạo chung quanh một chút, được không?”
“Được nhiên là được.” Vưu Lương vừa cười vừa nói.
“Như vậy, xin mời Trương tiên sinh tự tiện, sau đó tôi trở lại tìm anh.” Vưu Giai cũng không hề kiên trì, sau khi tạ lỗi với Trương Văn Trọng, nàng xoay người đi theo phía sau Vưu Lương, đi gặp ông nội của nàng.
Vưu Giai vừa xoay người, gương mặt hơi có chút đỏ hồng. Lúc này nàng đã nghĩ lại, nhớ tới hành vi tùy tiện mời một người thanh niên đi vào phòng riêng của mình, đích thật là không thích hợp, rất dễ sẽ khiến cho người bên ngoài hiểu lầm. Mà Trương Văn Trọng khách khí cự tuyệt, cũng chính là đưa cho nàng bậc thang bước xuống. Chỉ là không biết vì sao, trong lòng đang thầm thấy may mắn, nhưng cũng cảm giác được có chút tư vị không đúng.
Vưu Giai và Vưu Lương vừa đi, người chung quanh càng thêm hiếu kỳ tụ lại quanh Trương Văn Trọng, có người lại dò hỏi về chuyện của Vưu Giai và Trương Văn Trọng, đồng thời cũng muốn hỏi cho ra thân phận của hắn. Người tụ tập ở ngay trước biệt thự, tuy rằng cũng đều là nhân vật nổi tiếng trong xã hội thượng lưu, thế nhưng so với Vưu Giai, thiên kim chân chính của danh môn vọng tộc, cũng còn chênh lệch thật lớn. Ở những người vây quanh Trương Văn Trọng tại đây, không hề ít người đều kỳ vọng có thể thông qua Trương Văn Trọng, tạo mối quan hệ với Vưu Giai, có thể nhờ vậy giúp mình thăng chức thật nhanh.
Ở trong mắt của bọn họ, Trương Văn Trọng đã biến thành rể hiền của Vưu gia. Loại tâm tư này của bọn họ, thực sự làm Trương Văn Trọng dở khóc dở cười.
Ngay lúc này, một thanh âm giống như đã từng quen biết vang lên trong đám người.
“Hắn không phải là con cháu danh môn gì, cũng không phải thanh niên tài tuấn, hắn chỉ là một người giáo y của phòng y tế đại học Ung Thành mà thôi. Quan hệ giữa Vưu Giai và hắn, cũng không phải như các người đang đoán mò. Hắn chỉ là một người viết thư pháp do Vưu Giai tìm tới đó thôi.”
Mọi người cùng quay đầu, nhìn lại phương hướng truyền ra thanh âm, lúc này mới phát hiện, người nói câu này chính là một trong những người đeo đuổi Vưu Giai cuồng nhiệt nhất, nghe nói là người có tư cách nhất để trở thành con rể của Vưu Gia, Dương Nghị.
Hôm nay Dương Nghị ăn mặc một thân tây trang Armani, mái tóc được chải chuốt kỹ lưỡng, vài bước đi xuyên qua đám người, trực tiếp đi tới trước người Trương Văn Trọng, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn chăm chú vào Trương Văn Trọng. Trải qua nhiều ngày âm thầm điều tra, Dương Nghị đã hiểu rõ tình báo về Trương Văn Trọng thật là rõ ràng.
Trương Văn Trọng mỉm cười gật đầu, nói thẳng: “Dương tiên sinh nói rất đúng, tôi chỉ là một giáo y bình thường mà thôi, hơn nữa quan hệ với Vưu Giai cũng chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, cũng không phải giống như các vị đang suy nghĩ.”
Dương Nghị không hề ngờ tới Trương Văn Trọng lại thẳng thắn như vậy, điều này làm cho hắn không khỏi sửng sốt. Hắn vốn đang cho rằng, Trương Văn Trọng sẽ giải thích, hắn còn chuẩn bị xong chiêu số liên tiếp làm cho Trương Văn Trọng mất mặt trước mọi người. Thế nhưng thái độ thẳng thắn của Trương Văn Trọng, cũng làm cho hắn sinh ra một loại cảm giác dị dạng có lực không chỗ bộc lộ.
“Dương tiên sinh, cảm tạ anh thay tôi giải vây, tái kiến.” Ngay khi Dương Nghị còn đang sững sờ, Trương Văn Trọng nhìn hắn khẽ gật đầu, sau đó không hề để ý đến hắn, xoay người đi về hướng vườn trái cây.
Vườn trái cây phía trước, ngay khi tầm mắt đầu tiên Trương Văn Trọng nhìn thấy, cũng đã chú ý tới. Ở trong vườn trái cây này, trồng toàn bộ đều là cây quýt. Lúc này trên cây đã kết đầy những trái quýt màu xanh nho nhỏ.
Trương Văn Trọng quan tâm những cây quýt này cũng không phải bởi vì hắn muốn ăn trái. Huống chi coi như hắn có muốn ăn, những trái quýt vẫn còn nhỏ lại xanh, còn chưa chín tới. Sở dĩ hắn quan tâm những cây quýt này, là bởi vì trong số những cây quýt ở đây, còn có một gốc thực vật có tên là “Phượng Cầu Hoàng”.
Gốc thực vật có tên là Phượng Cầu Hoàng, ngoại hình giống y hệt cây quýt bình thường, dù là thực vật học gia, cũng không thể phân biệt được sự khác nhau giữa chúng. Thế nhưng nó lại không kết ra được quả cây, mà loại thực vật này, vô luận là bộ rễ, cành cây hay lá, toàn bộ đều là chủ dược để luyện chế Tẩy Tủy Đan. Tẩy Tủy Đan, vô luận là người tập võ bình thường, hay đối với người tu chân mà nói, sẽ đều là linh dược hiếm có.
Căn cứ thuật lại, loại thực vật tên Phượng Cầu Hoàng, là khi Phượng hướng Hoàng đại biểu cho lòng yêu thương sẽ dâng lên loại thực vật mà mình yêu thích nhất, vì vậy loại thực vật liền được đặt tên này, đây cũng không hề liên quan gì tới cố sự của Tư Mã Tương Như và Trác Văn Quân.
Trương Văn Trượng đi tới trước gốc Phượng Cầu Hoàng, đưa tay hái xuống một chiếc lá, đưa lên mũi nhẹ nhàng ngửi.
“Quả nhiên là Phượng Cầu Hoàng.” Trương Văn Trọng nhẹ giọng lẩm bẩm.
Ngay lúc này, thanh âm của Dương Nghị đột nhiên vang lên ở phía sau hắn: “Họ Trương kia, ta có mấy câu muốn nói với ngươi.”
Trương Văn Trọng xoay người nhìn hắn, đạm nhiên nói: “Nói cái gì? Ngươi nói đi.”
Dương Nghị hừ lạnh một tiếng, mới nói: “Đừng cho là ta không biết mục đích ngươi tiếp cận Vưu Giai là vì cái gì. Hừ, chỉ bằng một con cóc ghẻ như ngươi, cũng vọng tưởng muốn ăn thịt thiên nga? Bất quá chỉ là mơ mộng hão huyền mà thôi!”
Trương Văn Trọng nói: “Ngươi nghĩ sai rồi, tuy rằng ta là con cóc, thế nhưng ta lại không giống với một số người, không biết tự lượng sức mình muốn nuốt chửng thiên nga. Mặt khác, chuyện giữa ta và Vưu Giai, thuộc về chuyện bạn bè gặp gỡ bình thường, cũng không phải là như ngươi nghĩ. Huống chi dù ta và nàng có chuyện nam nữ, cũng không hề liên can gì tới ngươi, ngươi không có quyền cản trở chúng ta.”
Dương Nghị cả giận nói: “Hôm nay ta đã nói rõ với ngươi, Vưu Giai là nữ nhân của ta, từ nay về sau, ngươi tốt nhất trách xa nàng một chút, đừng có mượn cớ đến tiếp cận nàng. Bằng không, đừng trách ta đối với ngươi sẽ không khách khí.”
“Rốt cục là ngươi đang uy hiếp ta đó sao?” Trương Văn Trọng không khỏi cười khẽ.
“Ta đang uy hiếp ngươi đó, thế nào?” Dương Nghị cười nhạt, biểu tình như ta ăn ngươi chắc rồi.
Trương Văn Trọng thở dài: “Con người của ta, ghét nhất là bị uy hiếp.”
Dương Nghị cũng không hề sợ chút nào, hắn ha ha cười to hai tiếng, châm chọc nói: “Vậy ngươi muốn thế nào? Đánh ta sao? Hừ, đừng trách ta không cảnh tỉnh ngươi, nếu như ngươi dám đánh lộn ở đây, lập tức sẽ bị tống cổ ra ngoài. Mặt khác, chỉ cần ngươi dám đánh ta, ta trở mình là có thể làm cho ngươi thất nghiệp! Hơn nữa ta còn có thể cam đoan với ngươi, toàn bộ cơ cấu trong bệnh viện Ung Thành cũng đều không dám tiếp tục dùng ngươi. Ta còn có thể phê phán ở trong hồ sơ của ngươi, dù cho ngươi có rời khỏi Ung Thành, cũng đừng mơ tưởng tìm được công tác trong ngành y tế.”
Vừa nói xong lời này, Dương Nghị không hề để ý tới Trương Văn Trọng, xoay người đi về hướng đám bạn của mình.
Trương Văn Trọng cười nhạt một tiếng, tay phải nhẹ nhàng áp xuống mặt đất, một hòn đá nhỏ lập tức nhảy dựng lên, đợi khi hòn đá bay lên tới ngang thắt lưng, Trương Văn Trọng mới búng ra ngón giữa, đem hòn đá nhỏ trực tiếp bắn ra bay vút về Ủy Trung* huyệt ngay đùi phải của Dương Nghị.(*: huyệt nằm sau đầu gối chân.)
Dương Nghị đang lúc đi tới, đột nhiên cảm giác được đùi phải tê rần, sau đó không thể tự chủ được quỳ sụp xuống. Mà trong lúc quỳ xuống, tay phải hắn vô ý thức vươn ra quờ quạng, vừa lúc nắm được một tay người khác.
Còn chưa đợi Dương Nghị nói lời cảm ơn, chợt nghe được một thanh âm rõ ràng là đàn ông lại cố ý giả vờ eo éo như phụ nữ, vang lên ngay trước mặt hắn: “Ôi uy, người ta cũng không quen biết ngươi, ngươi thế nào lại quỳ xuống hướng người ta cầu hôn rồi vậy? Bất quá, nhìn ngươi cũng tuấn tú, hơn nữa còn dám ngay trước mặt nhiều người quỳ xuống cầu hôn với ta, coi như là ngươi có thành ý. Cho nên, ta đành hạ mình đáp ứng ngươi đó.”
Cầu…cầu hôn?
Dương Nghị lại càng hoảng sợ, hắn vội vã ngẩng đầu vừa nhìn, đứng ngay trước người hắn là một đại hán cao ngoài thước tám, tuy rằng ăn mặc tây trang, thế nhưng cơ thể cuồn cuộn cường tráng. Thế nhưng một tráng hán như thế, không ngờ lại làm ra biểu tình õng ẹo tự cho là khả ái.
Có lầm hay không a, ngươi đàn ông như thế, không ngờ còn làm ra vẻ õng ẹo khả ái…
Dương Nghị thực sự muốn chết luôn cho rồi.
“Đừng hiểu lầm, ta không phải cầu hôn với ngươi, chân của ta chỉ đột nhiên bị tê rần…” Dương Nghị vừa nghĩ tới tráng hán này là một tên “gay”, liền cảm thấy da đầu tê dại, hắn vừa giải thích vừa vội vã muốn đứng dậy.
Nhưng lúc này đùi phải của hắn vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, vừa mới đứng lên, lại vì tê dại không chống đỡ được, thoáng chốc đã ngã vào trong lòng tráng hán.
“Ai nha, thực sự là đáng ghét, sao ngươi lại gấp gáp như thế chứ? Làm trò ngay trước mặt nhiều người, sao ngươi cũng dám xằng bậy?” Tuy miệng đang trách cứ Dương Nghị, thế nhưng hai tay tráng hán cũng không ngừng sờ tới sờ lui trên người Dương Nghị, nhân cơ hội sờ soạng không ngừng. Đồng thời hắn còn ghé bên tai Dương Nghị, nhẹ giọng nói: “Khó có được tên suất ca như ngươi lại hướng ta cầu hôn còn gấp gáp như vậy, ta sẽ thỏa mãn cho ngươi. Xe của ta ngay bên ngoài, chân ngươi bị tê rần phải không? Không có việc gì, ta dìu ngươi đi ra ngoài là được.”
Dương Nghị bị chấn kinh đến sắc mặt đại biến, định mở miệng kêu la, nhưng tráng hán kia lại dùng tay che miệng của hắn, để cho hắn chỉ có thể phát ra thanh âm ấp úng. Đồng thời tráng hán còn cười đầy tà khí, tiến đến bên tai hắn nói: “Ta biết ngươi hưng phấn, thế nhưng nơi này nhiều người như vậy, ngươi ngàn vạn lần đừng kêu to, miễn làm cho người ta chê cười chúng ta.” Vừa nói hắn vừa mạnh mẽ kéo Dương Nghị, hướng bên ngoài biệt thự đi đến.