Đúng! Dư Tắc Thành lựa chọn thế giới Bàn cổ. Đó chính là Tiên Thiên Linh Bảo, tuy rằng nó chỉ là hạt giống nhưng chỉ cần bồi dưỡng, tuyệt đối sẽ không hối hận.
Trước khi Dư Tắc Thành tới đây những cao nhân khác nhất định không có được điểm công trạng nhiều như vậy, cho nên không thể lựa chọn Tiên Thiên Linh Bảo này. Hôm này cơ duyên của mình đã tới, vậy không thể bỏ qua.
về phần cái gọi là điểm công trạng, giữ lại có ích lợi gì. Nếu sau này có một món Tiên Tần Linh Dẫn đột ngột xuất hiện, chắc chắn dẫn phát một trường gió tanh mưa máu, ít nhất phải cảnh giới Kim Đan mới có thể chiến đấu, mình không có chút cơ hội nào cả.
Đời này còn có cơ hội đến Di tích Tiên Tần nữa sao? Dư Tắc Thành hết sức nghi ngờ. Một con chim trong tay còn hơn hai con trong bụi, không cần biết tương lai như thế nào, chọn trước tính sau.
Động phủ Pháp Linh nói:
– Du Tắc Thành, ngươi có xác định lựa chọn của ngươi chưa, xin hãy xác nhận lại một lần cuối.
Dư Tắc Thành nói:
– Ta xác định.
Động phủ Pháp Linh nói:
– Tốt, chúc mừng ngươi, lựa chọn của ngươi là chính xác.
Lập tức hình ảnh thế giới Bàn cổ giữa không trung bắt đầu biến hóa, sau đó toàn bộ động phủ chấn động, một đạo hào quang xuất hiện, chiếu rọi trước mặt Dư Tắc Thành. Sau đó một luồng nguyên khí rơi xuống từ giữa hào quang, luồng nguyên khí này lớn bằng nắm tay, hỗn độn một màu, không thể nhìn ra bên trong có thứ gì.
Động phủ Pháp Linh nói:
– Tốt, hãy lựa chọn chỗ cư trú trên người ngươi cho thế giới Bàn cổ, như vậy nơi đó sẽ hình thành nhau thai tự nhiên, thế giới Bàn cổ sẽ dung hòa cùng ngươi làm một thể.
Ngươi có thể dùng linh thể ra vào thế giới Bàn cồ, tuy nhiên linh thể ra vào sẽ ảnh hường đến căn cơ của ngươi, ở thế giới Bàn cổ, ngươi tu luyện nâng cao, căn nguyên của ngươi cũng sẽ nâng cao.
– Ngươi có thể thông qua nhau thai đưa vào hoặc lấy vật chất ra, nhau thai này chính là thông đạo nối liền ngươi và thế giới Bàn cổ. Cho đến khi nào tu vi ngươi đạt tới cảnh giới Kim Tiên, hóa thế giới Bàn cổ thành một giới, lúc ấy có thể kết nối nó cùng thế giới Thương Khung, hình thành khối địa vực thứ mười ba.
Du Tắc Thành nghe vậy tỏ ra sửng sốt, bèn hỏi:
– Khối địa vực thứ mười ba? Không phải chỉ có sáu chỗ địa vực là Thiên Nam, Mạc Bắc, Sở Tây, Cổ Tần, Tuy Viễn, Miêu Sương hay sao? Vì sao lại có nhiều địa vực mới như vậy? Gượm đã, chẳng lẽ các địa vực Tuy Viễn, Miêu Sương xuất hiện vào thời Tiên Tần cũng là do thế giới Bàn Cổ biến thành ư?
Động phủ Pháp Linh đáp:
– Địa vực Tuy Viễn, Miêu Sương quả thật là thế giới Bàn cổ biến thành, sáu khối địa vực còn lại, trong đó có ba khối địa vực là do tự nhiên hình thành, có ba khối là thế giới Bàn cổ biến hóa ra. Chỉ có điều sau đó xuất hiện sáu thế giới, có thế giới nguy hiểm dị thường, có thế giới yêu ma dị tộc hoành hành, có thế giới vừa mới sinh ra vẫn chưa tiến hóa hoàn thiện.
– Sau đó chủ nhân của chúng và Thủy Hoàng bệ hạ cùng nhau rời khỏi vị diện này, rời khỏi thế giới Thương Khung. Từ đó về sau, những địa vực ấy chậm rãi phát triển, nhưng chưa công bố rộng rãi ra ngoài, cuối cùng Tiên Tần đế quốc sụp đổ cũng chưa kịp công bố, đã tiến hành hoạt động Di dân trên phạm vi lớn.
Dư Tắc Thành nghe vậy lập tức kinh ngạc đến nỗi ngây người rất lâu. Không ngờ thế giới Bàn Cổ này có thể phát triển đến trình độ như vậy, biến hóa thành địa vực thế giới thật sự. Những địa vực Tuy Viễn, Miêu Sương, mỗi nơi như vậy là do mười mấy khối đại lục tạo thành, trên đó con người có hơn mười ngàn vạn sinh linh hàng triệu vạn, rộng lớn vô cùng, không ngờ là do thế giới Bàn Cổ biến thành. Chuyện này thật sự khó có thể tưởng tượng.
– Thế giới Bàn cổ là loại Tiên Thiên Linh Bào hùng mạnh nhất trong thế giới hư không, nó có thể cắn nuốt thế giới khác, bất kể là thế giới Tử Phủ, thế giới Phù Không, Luyện Yêu hồ, Trấn Yêu tháp, không gian Hư Tượng, linh hồn ấn ký, hình chiếu thứ nguyên, phi không thần địa, nguyên khí thiên đảo… chúng đều phát triển sau, so ra vẫn kém thế giới Bàn cổ. Hơn nữa những thế giới nhỏ như vậy, thế giới Bàn cổ có thể tiến hành cắn nuốt.
-Nhưng nó vẫn chưa phát triển bằng những thế giới khác. Tỷ như không gian Hóa Ngoại có thể tế luyện pháp khí, hóa sinh kim loại, thế giới Tử Phủ có thể gieo trồng tiên dược, nuôi dưỡng yêu ma, thế giới Yêu Hồ có thể bắt yêu hợp thành, chế thuốc luyện đan… thế giới Bàn Cổ kém hơn chúng hàng vạn lần. Bởi vì những thế giới này có năng lực độc đáo của riêng mình, có thể lập tức cung cấp trợ giúp cho chủ nhân. Nhưng thế giới Bàn cổ lại không được, cần chủ nhân tiến hành trợ giúp cho nó.
– Thế giới Bàn Cổ cần ngươi tiến hành trợ giúp đầu tư, tiến hành xây dựng, tương lai phát triển của nó đều trông cậy vào ngươi đầu tư kiến thiết. Nếu ngươi có thể tìm được Tiên Thiên linh vật hệ Mộc, nó sẽ mở dược viên cho ngươi. Nếu ngươi có thể tìm được Tiên Thiên linh vật hệ Hỏa. nó sẽ chế tạo tế luyện nhà xưởng cho ngươi, nếu ngươi cắn nuốt thế giới khác, vậy nó sẽ căn cứ vào thế giới bị cắn nuốt, sinh ra công năng tương ứng của riêng mình.
– Tóm lại hiện tại nó trống rỗng, phải trông vào chính ngươi cày cấy. Trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu, thế giới Bàn cổ sẽ không phụ lòng ngươi, Ngươi đưa cho nó một hạt giống, nó sẽ cho ngươi một rừng cây, hơn nữa những thay đổi mà nó làm ra tuyệt đối sẽ là lựa chọn có lợi nhất cho ngươi. Xin ngươi hãy tin tưởng nó, đối xử với nó thật là tử tế.
– Được rồi, thời gian không còn nhiều nữa, nhanh chóng dung hợp đi thôi. Những người tu tiên khác trên mặt đất mê cung lối vào ảo cảnh, đã bị ta vây khốn ở đó mười hai canh giờ. Bọn họ bị chia cắt lẫn nhau, cũng không biết chân tướng, đến lúc đó ngươi trở về gia nhập với bọn họ sẽ không bị người khác phát hiện bí mật.
Dư Tắc Thành gật gật đầu, ngẫm nghĩ một chút, đặt thể giói Bàn cổ vào ngực mình, lập tức kia luồng khí Hỗn Độn kia chậm rãi tiến vào trong thân thể Dư Tắc Thành, cuối cùng hoàn toàn chui vào bên trong da thịt hắn.
Bất chợt Dư Tắc Thành kêu to một tiếng, nháy mắt hắn cảm giác như mình bị chìm vào trong một mảnh Hỗn Độn vô thiên vô địa, vô cực vô hướng, vô quang vô phong, thời tiết mông lung mờ mịt, hết thảy sự vật đều tan chảy trong đó, chỉ có Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ trong này mà thôi.
– Chuyện này không thể được, tuyệt đối không được, mở cho ta!
Dư Tắc Thành rống to một tiếng trong Hỗn Độn, lập tức trong Hỗn Độn sinh ra một cự thần, cầm búa lớn trong tay bắt đầu bổ chém thế giới này, lập tức thiên địa mở ra. Dương trong là trời, âm đục là đất, thế giới sinh ra.
Thiên địa đã mở, vị cự thần kia gầm lên một tiếng. Khí hóa phong vân, tiếng gầm thành lôi đình, mắt trái là mặt trời, mắt phải là mặt trăng, tứ chi ngũ thể là tứ cực ngũ ngục, máu là sông ngòi, gân mạch là địa lý, cơ thể là đất đai. Mái tóc trở thành sao, da lông thành cỏ cây, xương cốt thành kim thạch, tinh tủy thành châu ngọc, mồ hôi chảy thành hồ đầm. Lập tức thế giới này dần dần hiện ra hình thức ban đầu, một thế giới hoàn chỉnh đã được sinh ra.
Sau đó toàn bộ thế giới lại biến đổi, tất cả cảnh sắc hóa thành u ám, chìm vào trong bóng đêm. Chỉ có phạm vi xung quanh Dư Tắc Thành ba thước là chân thật tồn tại, nhưng không có thứ gì cả, tựa như trơ trọi giữa hư không, chỉ có phạm vi ba thước là thuộc Dư Tắc Thành. Lúc này ở bên ngoài, tất cả không gian toàn là một tầng sương mù màu đen dày đặc. Trong sương mù dày đặc thỉnh thoảng có tia chớp hình thành, ánh sáng của tia chớp này mắt thường có thể thấy được.
Xung quanh Dư Tắc Thành ba thước, ngoại trừ thân thể của hắn còn có một thứ khác, đó chính là bốn chữ vàng: Vụ Ngoại Giang Sơn.
Đây là tên của thế giới Bàn cổ của hắn. Một thế giới chìm trong sương mù, chỉ có tiêu trừ màng sương mù này mới có thể được thế giới của riêng mình.
Nhưng làm sao tiêu trừ đây? Dư Tắc Thành nhìn không gian xung quanh mình chỉ có ba thước, không khỏi buông tiếng thở dài. Bất chợt hắn cảm nhận được một cỗ thần thức, cỗ thần thức này chính là thần thức bản thân thế giới Bàn cổ cũng là chính là thần thức của hắn, bởi vì hắn chính là thế giới Bàn cổ, thế giới Bàn cổ chính là hắn. Hai bên đã hợp nhất, loại dung họp như vậy chính là dung hợp triệt để huyết mạch, gân cốt da thịt, thần thức ý tưởng, ý niệm cảm ứng trong đầu, ba hồn bảy vía, nhân quả nghiệp lực. Dung họp hoàn mỹ không sót một chút nào.
Sự dung họp này hết sức tự nhiên, là hợp với lẽ thường tình, không có phản ứng bài trừ gì cả, cũng không có thiên kiếp tâm ma, không đau đớn gần chết, không phải trải qua những sự tra tấn. Như chỉ nói một câu đã lập tức hoàn thành, đây là uy lực của Tiên Thiên Linh Bảo.
Dư Tắc Thành cảm nhận được thần thức dường như đang lẩm bẩm, lại dường như đang hỏi mình:
– Phát hiện thế giới hồn luyện ở cấp thấp, có thể luyện hóa thực thể hồn quỷ, có thể bị thế giới Bàn Cổ hấp thu hình thành nền tảng cơ sở cho thế giới mới.
Dư Tắc Thành gật gật đầu, lập tức Bích Thúy Chi Sâm trong đầu rời khỏi thân thể, chui vào trong luồng sương mù đen. Sau đó một tiếng ngân vang, không gian ba thước xung quanh Dư Tắc Thành bắt đầu chậm rãi khuếch đại, màn sương đen xung quanh chậm rãi tiêu tan, cuối cùng hình thành không gian trong sáng rộng chừng ba trượng xung quanh hắn.