Tư Mã Tương Như nhìn Dư Tắc Thành chăm chú:
– Nhưng có thể nói rằng đại pháp này đã thất bại. Thời gian chín người chúng ta chia cách quá dài, ai nấy đều có tao ngộ khác nhau, dần dần sinh ra tính cách của riêng mình. Lão Đại thành Tư Mã Tà Tâm, lão Tam thành Tư Mã Quang, ở nơi Vực Ngoại xa xôi, có thể nói đại pháp kia đã hoàn toàn thất bại.
– Vì thất bại, cho nên trong bốn ngàn năm qua, chúng ta cũng bị liên lụy, gần như không thể cống hiến được gì cho Nhân tộc, trơ mất nhìn Tiên tộc phong ấn nguyên khí thế giới Thương Khung chúng ta mà không làm gì được.
– Từ lúc ngươi xuất hiện quật khởi, giải quyết đại họa cồn châu, đại chiến Thiên Mục tông, đại chiến pháo đài Thiên Lại, đấu với Tiên Nhân, bình định Hải tộc. Đặc biệt còn trấn áp Ma Thần, đưa thế giới Vực Ngoại trở về, quả thật là chấn hưng Nhân tộc, chẳng kém gì công lao của Hiên Viên Hoàng đế, Đại Vũ Thần Đế năm xưa. quả thật ta vô cùng khâm phục.
– Cho nên ta muốn cầu ngươi, ta cũng muốn thoát khỏi thân phận phân thân Tư Mã Tương Như này, sống cuộc đời của mình. Ta cũng có tư tường của mình, sờ thích của mình, ta muốn là mình.
– Như vậy trong chín người chúng ta, có tám người có được cuộc sống của riêng mình, còn lại một người chính là Tư Mã Tương Như, xin Diệt Độ Thần Quân thành toàn.
Nói xong, Tư Mã Tương Như lập tức vái dài sát đất, thành khẩn vô cùng, thái độ hèn mọn, không còn phong thái của Cường giả Tiên Nhân.
Dư Tắc Thành vội vàng nâng y dậy:
– Không thành vấn đề, thời gian qua tiền bối vì Nhân tộc vượt qua dầu sôi lửa bóng, dốc hết tâm huyết, cũng nên được hưởng ích lợi này. Chỉ cần có chỗ nào cần, xin tiền bối cứ nói, vãn bối muôn thác không từ.
Ôi, lão hồ ly này tính toán vô cùng ti mỉ, bất cứ chuyện gì mình làm, y đều biết hết, làm sao y biết được…
Mình đành phải làm như vậy, phải giúp cho y. vẫn chưa tìm được sư phụ, ngoài y ra, không còn ai khác có thể tìm được sư phụ. Y đã nể mặt mình như vậy, gà con gái cho mình, nói sao cũng phải giúp y chuyện này.
Vốn mình tới đây muốn hợp nhất phân thân Tư Mã Tương Như, hiện tại lại phải phân giải y, quả thật thế sự khôn lường.
Rốt cục Dư Tắc Thành hứa với Tư Mã Tương Như, giúp cho y phân giải triệt để, trở thành một Tư Mã Tương Như mới, có được bản ngã, không còn là thân thể phân thân. Đê làm điều kiện trao đổi, Tư Mã Tương Như sẽ giúp hắn sinh con để tìm kiếm thân chuyển thế của Nam Thiên Chân Quân, còn có sau này Tư Mã Thi Vận trường thành, sẽ gà nàng cho hắn.
Dư Tắc Thành buông Tư Mã Thi Vận đang say ngũ xuống. Hiện tại nàng còn nhỏ, cần phải chờ nàng trường thành, tối thiểu mười tám tuổi, lúc ấy mình mới có thể tới đây cưới nàng.
Dư Tắc Thành cũng không sử dụng thần lực Hồn của Mộng Thần, không thi triển nó trên người Tư Mã Thi Vận. Tuy rằng sau khi luyện hóa thần thể Mộng Thần, tác dụng tiêu cực của thần lực Hồn đã tiêu tan, nhưng Dư Tắc Thành vẫn quyết định không sử dụng.
Nếu sử dụng thần lực Hồn này, thời gian trôi qua, dần dần ký ức tiền kiếp của Lưu Thi Vận sẽ xuất hiện lại, nhưng Dư Tắc Thành không làm như vậy.
Làm như vậy sẽ ảnh hưởng tới quyết định trong đời nàng, ở đây nàng có huynh đệ tỷ muội nhiều như vậy, Tư Mã Tương Như cũng sẽ không bạc đãi nàng, nàng hãn sẽ có được một tuổi thơ đầy đủ tốt đẹp.
Đây là sự tôn trọng của Dư Tắc Thành với nàng, chỉ sau này đến lúc nàng trường thành, có được ý thức và phán đoán rõ ràng, được nàng đồng ý, Dư Tắc Thành mới sử dụng thần lực Hồn.
Sống đời này là chuyện của đời này, tiền kiếp là chuyện quá khứ.
Mình không thích tiền kiếp Đại Hồng của mình thao túng đời mình, có lẽ nàng cũng không thích bị tiền kiếp Lưu Thi Vận thao túng đời này của nàng.
Đây là tôn trọng, đồng thời cũng là tự tin. Bất kể tương lai như thế nào, nàng cũng thuộc về mình, bất kể là núi đao biển lửa, hay là hoa dưới ánh trăng, mình cũng không sợ Tư Mã Tương Như. Nhất định mình sẽ làm cho nàng yêu thương mình, nhất định sẽ được nàng. Dư Tắc Thành vô cùng tin tường bản thân mình, đây là tự tin.
Lúc Dư Tắc Thành buông Lưu Thi Vận ra, nàng vẫn bám chặt Dư Tắc Thành, hồi lâu mới ngủ. mới chịu buông tay hắn ra.
Hắn đã hứa với Tư Mã Tương Như, vậy phải lập tức chuẩn bị tiến hành. Đã hứa rồi, một lời hứa đáng giá ngàn vàng, vậy phải làm cho tốt. đây là quan niệm sống của Dư Tắc Thành.
Thật ra cũng không có gì phải cố gắng chuẩn bị, bao nhiêu năm qua, Tư Mã Tương Như đã sắp xếp xong xuôi.
Trong mặt thất dưới cung điện màu vàng này có một thánh địa, rộng chừng mười dặm. trong đó Tiên Khí phủ đầy.
Tiên Khí vốn chỉ có ở Tiên Giới mới có, những thế giới khác nếu xuất hiện Tiên Khí. sẽ lập tức bị Tiên Giới hấp thu. Không biết mặt thất này sử dụng pháp chú đặc biệt gì, được cấu tạo bằng vật chất đặc biệt gì, mà có thế giới hạn Tiên Khí nơi này không bị tiêu tan.
Để có được lượng Tiên Khí này, không biết cần phân giải bao nhiêu tiên bảo mới có được.
Tư Mã Tương Như mô phỏng Tiên Giới mà xây nên thánh địa này. ở đây y có thể làm được chuyện mà mình mong muốn, xây dựng thân thể lại cho mình, chuyển đổi linh hồn, thoát khỏi số phận là phân thân của Tư Mã Tương Như.
Sơ dĩ y cầu Dư Tắc Thành trợ giúp là vì trong thời gian gần đây, Dư Tắc Thành tiêu diệt Tiên tộc hạ giới, tiêu diệt Hải tộc Long tộc. Trong quá trình chiến đấu, Dư Tắc Thành sử dụng kiếm thuật khiến cho Tư Mã Tương Như cảm nhận được Tiên Khí. biết hắn cũng có thân thể Tiên Nhân, cho nên mới cầu Dư Tắc Thành hỗ trợ.
Thật ra cầu Dư Tắc Thành hỗ trợ chuyện này, Tư Mã Tương Như cũng chỉ coi như là một biện pháp dự phòng mà thôi. Còn nếu Dư Tắc Thành muốn đánh lén hạ độc thủ với y, cho dù y không mời Dư Tắc Thành tới đây, nếu Dư Tắc Thành thật sự muốn làm, y cũng không thể ngăn cản được.
Trong mặt thất này, Tư Mã Tương Như ngồi trên một đài tế rất lớn. xung quanh có tám mươi mốt lá phiên (cờ nhỏ) màu vàng, tạo thành trận thế kỳ dị. Bên ngoài là chín mươi chín lá đại kỳ (cờ lớn) đón gió tung bay phấp phới.
Bên ngoài có vô số cấm chế pháp trận kỳ dị, toàn không gian là do vô số linh thạch tinh thể chồng chất lên nhau bố trí mà thành.
Tư Mã Tương Như bắt đầu tạo lại thân thể, lặng lẽ thi pháp, bái thiên bái địa, tế luyện sinh linh, thi triển pháp chú pháp thuật không ngừng.
Đối với chuyện này, Dư Tắc Thành không hề có hứng thú. Thật ra hắn có Hiên Viên Thần Kiếm trong tay, hoàn toàn có thể vung kiếm lên, sẽ giúp cho Tư Mã Tương Như tạo lại thân thể ngay tức khắc. Nhưng hắn không làm như vậy, nếu Tư Mã Tương Như muốn tự mình tạo lại, vậy cứ để cho y nỗ lực.
Tư Mã Tương Như chậm rãi vận chuyển pháp thuật. Trong không gian Tiên Khí quay cuồng, tụ tập vào người y. Những lá phiên kỳ múa phần phật, không gian dâng lên vô số phù văn màu vàng, cái nào cũng vô cùng uyên thâm huyền ảo, bay lượn xung quanh thân thể y.
Tất cả Tiên Khí nơi này đều bị Tư Mã Tương Như hấp thu, tụ tập xung quanh thân thể y, cuồn cuộn không ngừng.
Cứ như vậy, Tư Mã Tương Như lợi dụng Tiên Khí tế luyện thân thể. Y muốn thoát khỏi số phận phân thân, có được cuộc sống độc lập của mình. Khoảng tám mươi mốt ngày sau, cả không gian đều biến thành màu tím.
Dần dần Tiên Khí hao hết. nhưng vẫn không thể thành công, kỳ phiên tan nát, pháp trận sụp đổ, vẫn không thể luyện thành. Mật thất cũng sụp đổ tan tành, thân thể hiện tại của y tan vỡ, vẫn là không được.
Có thể thấy được bằng mắt thường, trên thân tàn của Tư Mã Tương Như hình thành vô số phù văn kỳ dị. Tuy rằng đã trở nên ảm đạm vô cùng, nhưng vẫn còn đang chế ngự y vô cùng chặt chẽ. Những phù văn này là kết nối với bản thể Tư Mã Tương Như, thông qua mối liên hệ này, bản thể hoàn toàn có thể khống chế hết thảy hành động của phân thân, thậm chí là tư tường, mất thấy quá trình chuyển hóa của y sắp sửa tới hồi thất bại.
Đột nhiên Tư Mã Tương Như kêu lớn:
– Số phận của ta, phá cho ta! Ta tu luyện bao nhiêu năm qua đạt tới đỉnh phong, ta muốn là mình, không làm phân thân của người khác nữa. Cuộc đời ta phải do chính ta khống chế, ta phải làm chủ số phận của mình, vĩnh viễn không làm con rối cho người khác!
Giọng y khiến cho không gian nơi này chấn động, huyết nhục toàn thân y bắt đầu cháy lên. khí thế vô biên bạo phát. Không thành công cũng thành nhân, y đang liều một lần cuối, dốc hết toàn lực, cho dù chết ngay tức khắc cũng không làm con rối cho người khác.
Cuộc đời ta phải do chính ta khống chế, ta phải làm chủ số phận của mình, vĩnh viễn không làm con rối cho người khác… Trong mơ màng, Dư Tắc Thành thấy mình như trở lại từ đường Dư gia năm nào, đối mặt với gia gia mình, cao giọng kêu lên những lời như vậy.
Dần dần Tư Mã Tương Như không còn là lão hồ ly gian giảo trong mắt Dư Tắc Thành nữa. Tên khốn đáng hận này cũng là tu sĩ giống như mình, vì niềm tin của bản thân, vì không muốn người khác thao túng đời mình mà nỗ lực phấn đấu.
Dư Tắc Thành cảm động trong lòng, thình lình xuất kiếm, Hiên Viên Thần Kiếm động.
Rất nhanh một kiếm đã chém đi phù văn kết nối trên thân thể Tư Mã Tương Như, chém đứt ràng buộc nhân quả, chém tan hết thảy trở ngại ngăn cản.
Nhờ một kiếm này, khí tức sinh mệnh của Tư Mã Tương Như khuếch đại vô cùng nhanh chóng, sinh cơ bạo phát bừng bừng. Rốt cục y cũng đột phá hạn chế phân thân, trở thành một người hoàn chinh, có được bản ngã.