Giờ tuất.
Ra khỏi đại lao, Lý Đàm liền cáo từ Tô Phóng Hào. Ông dự định đến chỗ ở của Thái gia. Thái gia này quả nhiên là cự phú ở Trữ Huyền thành, danh khí vang dội, tùy tiện hỏi một người đều có thể chỉ được. Cứ đi đường mà hỏi, ông nhanh chóng tìm ra phủ đệ của Thái gia.
Thái phủ quả nhiên rất giàu có, trước cổng hai bên đặt hai đầu mãnh sư thật lớn bằng đồng vàng, trên cổng lớn làm bằng loại gỗ đắt tiền có treo một tấm biển màu vàng sáng chói, hai chữ “Thái phủ” trên đó có khí thế thật phi phàm.
Đối với những thứ đó Lý Đàm không thèm để ý đến, chỉ nhìn qua hai chữ “Thái phủ” treo trên cổng, trong lòng lập tức vui mừng tiến đến gõ vào cánh cổng.
Trong chốc lát liền có một tên gia nhân mặc áo xanh chạy ra mở cổng.
Tên gia nhân này nhìn người đứng trước cổng, thấy đó là một thợ săn, liền vênh váo hỏi: “Ngươi là ai? Đến đây làm gì?”
Lý Đàm chắp tay trước ngực, nói giọng khàn khàn: “Tôi là thợ săn Lý Đàm ở thôn Lưu Thủy, muốn cầu kiến Thái thiếu gia của các người”.
“Hả! Lão nhà quê ông mà muốn gặp thiếu gia bọn ta. Đi đi, thiếu gia bọn ta giờ đang tiếp đãi khách quý, không thèm đếm xỉa tới ngươi đâu”. Hắn nói xong liền muốn đóng cổng lại.
Lý Đàm tiến một bước lên phía trước giữ cánh cổng lại, lễ độ nói: “Tôi có chuyện khẩn muốn cầu kiến thiếu gia của các người, làm phiền chuyển lời giúp ta”.
Tên gia nhân thấy đối phương dám cản lại, giận dữ trừng mắt nói: “Úy! Ngươi muốn làm gì đây. Nếu cứ làm như vầy thì ta phải gọi người tới đó, lúc đó đánh ngươi tàn tạ thì đừng có trách ta”.
Lý Đàm khuôn mặt trở nên phát lạnh, lạnh lùng nhìn tên gia nhân, khiến hắn trong lòng trở nên căng thẳng, lắp bắp nói: “Ngươi… Ngươi không được làm loạn, ta… ta gọi người thật đó….” Hắn nói mà mồ hôi lạnh chảy khắp người.
“Lúc này cứ xông vào như thế nói không chừng càng làm cho sự tình thêm phức tạp, nên nghĩ biện pháp khác tốt hơn vậy”. Lý Đàm thầm tính toán rồi rút tay về, quay người rời đi.
Giờ tuất (trời đã trở nên tối đen) …
Lý Đàm xuất hiện ở cuối đường, từ con hẻm bên cạnh Thái phủ mà trèo vào. Thái phủ tường ngoài phải nói là cao, nhưng đối với Lý Đàm mà nói thì không là gì cả, hai ba lần nhảy là đã trèo qua được.
Trong những nhà giàu sang quyền thế có rất nhiều hộ vệ bình thường, hơn nữa bên trong lại có không ít cao thủ. Lý Đàm tuyệt đối không phải là người dễ kích động, cho nên ông cứ quan sát tình hình xung quanh Thái phủ, đến khi trời tối đen mới bắt đầu hành động.
Nằm trên tường, Lý Đàm cẩn thận quan sát tình hình xung quanh. Một thợ săn xuất sắc trong đêm tối quan sát tuyệt đối không thua kém cao thủ bình thường trên giang hồ.
Sau một lúc, Lý Đàm cẩn thận từ trên tường nhảy xuống, lập tức ẩn mình vào chỗ tối. Sau khi dò xét kĩ, Lý Đàm mới bắt đầu chuyển người nhanh như một con mèo lặng lẽ tiến về phía trước.
Tòa phủ đệ này rất lớn, phòng ốc rất nhiều, may là Lý Đàm đã lập kế hoạch từ trước. Với những nơi phú quý như thế này, giờ đúng là lúc bắt đầu ăn tối, hơn nữa vừa rồi cũng nghe tin tức từ tên gia nhân. Ông có thể xác định, chỉ cần tìm ra nơi ăn tối nhất định có thể gặp được Thái thiếu gia.
Mũi Lý Đàm rất thính, mặc dù Thái phủ đầy rẫy mùi vị hỗn tạp, nhưng ông vẫn có thể phân biệt được mùi vị thức ăn và rượu.
Lúc này là đầu năm mới, thời tiết rét lạnh dị thường, căn bản ngoại trừ các thủ vệ bên ngoài thì không có tên hộ viện nào đi ra ngoài cả, cho nên Lý Đàm trên đường đi không gặp nguy hiểm gì, chỉ nhẹ nhàng tránh né vài tên thủ vệ và gia nhân.
Thái phủ đại nội đường lúc này ánh sáng lộng lẫy, ca múa tưng bừng. Lý Đàm rất dễ dàng nhận ra, đợi đến khi đổi ca trực của thủ vệ, liền nhanh lặng lẽ trốn vào nấp dưới cửa sổ đại sảnh. Ông đang chuẩn bị nhỏm đầu lên xem, chợt trong lòng thấy cảnh giác, lập tức trốn vào lùm cây, thu liễm khí tức bản thân, ngay cả đôi mắt cũng nhắm lại.
Lý Đàm vừa nhắm mắt lại, đột nhiên có một bóng người phi lên nóc đại sảnh, nhìn xung quanh: “Quái lạ! Chẳng lẽ ta cảm giác sai à? Nếu không thì kẻ đó đúng là có khinh công rất giỏi, có thể dưới ánh mắt của ta mà vô thanh vô tức rời khỏi”. Suy từ võ công của bản thân mà khẳng định ra, vì thế người này rất tin tưởng vào cảm giác của hắn.
Kỳ thật hắn không phải không nghĩ tới có người trốn dưới nhà, chỉ là hắn không tin có người có thể ở gần đó mà thu liễm khí tức, thoát khỏi sự tìm kiếm của linh giác của hắn. Có thể đây đúng là một loại biểu hiện tự tin vào kinh nghiệm giang hồ của bản thân.
Lý Đàm sử dụng thuật thu liễm đã nhiều năm đi săn, học tập kinh nghiệm từ các chủng loại dã thú, chẳng những có thể ngừng hô hấp mà còn khống chế cơ nhục thu lại khiến trái tim ngừng đập. Mặc dù chỉ có thể duy trì trong thời gian rất ngắn nhưng cũng đủ giúp cứu mạng ông nhiều lần, kể cả lần này.
Cảm giác trong lòng tiêu biến, Lý Đàm vẫn không dám đứng lên, chỉ chậm rãi di chuyển đến cửa sổ. Ông cũng không ngẩng đầu lên quan sát mà chỉ ở phía dưới cửa sổ chăm chú lắng nghe tình hình trong đại sảnh. Nhưng trong đại sảnh nhạc khúc vang lên rất ồn ào, căn bản không thể nghe được cái gì, Lý Đàm nhịn không được bèn nhíu mày.
Đại sảnh Thái phủ chỉ có một từ để hình dung, tuyệt đối chỉ có thể gọi là “bình thường”. Nhìn qua có đủ kim khí ngọc bình, được sự chiếu sáng của ánh đèn, cả đại sảnh sáng ngời dị thường. Mặc dù rất bình thường, nhưng lại có vẻ đại khí huy hoàng.
Ngồi ở vị trí chủ tọa chính là Thái gia gia chủ và phu nhân.
Thái Vũ nhìn qua có vẻ hơi mập. Nói đến người có tiền đa số có dáng vẻ đó, nhưng phu nhân ngồi bên cạnh lão dung mạo rất khoan thai hoa lệ, thùy mị vô hạn, thật là tương phản với lão.
Bên phải chính là Thái thiếu gia Thái Ân Khắc và một vị trung niên văn sĩ mặt mày sầu muộn đang uống rượu. Bên trái chính là khách quý hôm nay của Thái phủ, có phần hơi thần bí. Hắn chính là Vương Tống, lại còn có vị hắc y cao thủ vừa mới xuất hiện trên nóc đại sảnh.
“Nhị thiếu gia yên tâm, ta vừa ra ngoài xem xét, bốn phía không có ai cả”. Hắc y nhân bẩm báo với âm thanh ồm ồm.
Triệu Thiên Hoa hài lòng gật đầu, rồi quay sang Thái Vũ nói: “Thái lão bản, hiện tại ăn uống cũng no say, chúng ta nên bàn đến chính sự thôi”.
Thái Vũ vỗ tay mấy cái, nói với đám gia nhân và nữ tử đang tấu nhạc múa hát nói: “Các ngươi lui cả ra, nói bọn gia nhân là không ai được vào quấy rầy.
“Dạ, lão gia”. Cả bọn đều lần lượt lui ra ngoài.
Thấy đám gia nhân đi hết, Thái Vũ mới cười nói: “Những điều Triệu công tử nói ta đều xem xét kĩ. Mặc dù chúng ta cũng được xem là giàu có, nhưng so với Triệu gia thì thua kém rất nhiều. Không biết vì sao nhị vị công tử lại tìm đến ta? Dù sao tại Trữ Huyền thành này những kẻ giàu có hơn ta cũng có rất nhiều mà!”
Vương Tống uống nốt ngụm rượu rồi nói: “Thái lão bản nói lời khách sáo rồi. Chúng ta cùng Thái lão bản hợp tác chủ yếu là tin tưởng ở nhãn quang và năng lực của Thái lão bản. Hơn nữa đúng là Thái lão bản hiện nay mặc dù không phải là nhất phương thế lực, nhưng là người có vài điểm ta có thể nhờ vả.
Ta tin tưởng Thái lão bản sẽ không cự tuyệt, bởi vì ta có thực lực và tài phú tranh đoạt thiên hạ. Thái lão bản gia nhập chỉ là thêu thêm hoa vào gấm nữa mà thôi. Nhưng các người có thể kiếm được nhiều hơn hiện tại rất nhiều, nếu giúp ta đoạt được thiên hạ, lão tương lai địa vị và tài phú tuyệt đối có thể so sánh với Triệu gia lúc này”.
Nghe xong những lời ấy, Thái Vũ trong lòng chợt nhảy lên. Triệu gia đúng là thiên hạ tài thần chi chủ. Mặc dù nói là Giang Nam thủ phú, nhưng trừ quốc khố ra, có ai dám nói giàu hơn Triệu gia chứ. Kì thật trước mắt mọi người đều biết Triệu gia tiền tài sớm vượt quá quốc khố hoàng thành, chỉ là không ai dám nói ra mà thôi. Thấy ánh mắt Triệu Thiên Hoa tịnh không có chút phản ứng gì, lão nghĩ đến khả năng bọn họ có thể đã có hiệp định rồi.
Trong lòng mặc dù rất chấn kinh nhưng lão vẫn cố gắng bình tĩnh lại, bắt đầu tự đánh giá khả năng…
Bọn Vương Tống không thèm quấy rầy thêm, chỉ ngồi bên cạnh yên lặng uống rượu chờ đáp án. Phút chốc cả đại sảnh trở nên yên lặng dị thường.
Quyển 2: Khởi trình
Chương 14: Kinh biến
Quyển 2: Khởi trình
Chương 14: Kinh biến
Tác giả: Tử Mộc Vạn Quân
Dịch thuật: cdt
Nguồn: Tàng Thư Viện – tangthuvie
Thái Vũ trầm tư một lúc rồi đột nhiên quay sang bên phải nhìn trung niên văn sĩ đang uống rượu giải sầu, ngữ khí ôn hòa hỏi: “Không biết Đa Phong tiên sinh có ý kiến gì không?”
Trung niên văn sĩ bỏ chén rượu trong tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Thái Vũ, rồi lại quay sang nhìn Vương Tống, ánh mắt mông lung nói: “Ách! Các hạ đích xác có thực lực tranh đoạt thiên hạ, lại có Triệu gia sau lưng giúp đỡ, cho nên cơ hội thành công rất lớn.
Bất quá, ta nghĩ điều các hạ nhìn thấy không phải là tiền tài của Thái gia, mà chính là quan hệ phía sau của Thái gia, cũng chính là quan hệ của phụ thân Thái phu nhân”.
Vương Tống cười nói: “Sớm nghe nói đến đại danh của Đa Phong tiên sinh, hôm nay gặp mặt quả nhiên đúng là phi phàm. Tiên sinh nói không sai, ta đích xác là nghĩ như thế. Nhưng điều ta nói dù sao cũng là sự thật, cho nên các người chỉ là đưa ra quyết định lựa chọn mà thôi.
Không giấu chư vị, ta và Tần thừa tướng đã sớm có hiệp định, lão chính là nội ứng của ta trong triều. Hơn nữa ta đã liên lạc với các bang phái trong giang hồ, năm bang phái đệ nhất cấp thế lực và hơn hai mươi bang phái đệ nhị cấp thế lực, trong đó còn có Ảnh sát môn. Tin rằng không cần ta nhiều lời chư vị cũng biết tình hình thực lực của các bang phái này rồi”.
Trung niên văn sĩ cũng động dung nói: “Theo như ngươi nói, hi vọng thành công cũng có hơn hai phần. Bất quá thiên hạ không có chuyện thành công cả mười phần, cho nên tất cả đều phải do mình tranh thủ nắm được”. Rồi y nhìn Thái phu nhân, nói tiếp: “Đại sự như vầy cũng là ý định của Thái lão bản”. Nói xong y lại quay sang uống rượu.
Thái phu nhân hai má đỏ hồng cúi mặt xuống, Thái Vũ vẻ mặt xấu hổ, liền vội chuyển đề tài nói với Triệu Thiên Hoa: “Triệu nhị công tử, nghe nói hai hôm trước có kẻ đang đêm lẻn vào Kì Dị Trai lấy trộm một vài thứ của Triệu công tử, không biết chuyện này có thật hay không?”
Nghe nói thế Triệu Thiên Hoa và Vương Tống vẻ mặt đều sa sầm lại. Hiển nhiên đây là nỗi đau trong lòng bọn chúng.
Triệu Thiên Hoa hung hăng nói: “Không sai. Đêm trước có một đám hắc y nhân đột nhiên xông vào Kì Dị Trai. Bọn chúng nhân số rất đông, mỗi tên đều có võ công cao cường. Cũng may ta và Vương huynh mang theo nhiều cao thủ, nếu không hậu quả thật khó mà tưởng nổi. Một đám người như thế không biết làm cách nào vào thành được, mà thành vệ một chút phong thanh cũng không biết”.
Vương Tống tiếp lời: “Những tên này tất cả đều là tử sĩ, giương đông kích tây lôi kéo sự chú ý của bọn ta, sau đó lẻn vào hậu viện lấy trộm đồ. Nhiệm vụ thành công tất cả đều rút lui, cho dù bị bắt cũng tự vẫn mà chết. Sau đó toàn thành nhanh chóng truy tìm khắp nơi nhưng không phát hiện được điều gì, xem ra đây đúng là một âm mưu đã dự tính từ lâu”.
Thái Vũ hiếu kì hỏi: “Rốt cuộc đó là thứ gì mà có thể khiến cho đối phương không tiếc hi sinh tử sĩ mà lấy cho bằng được?”
Cùng trao đổi ánh mắt với Triệu THiên Hoa, Vương Tống nặng nề nói: “Chỉ là bọc giấy không gói được lửa. Dù sao chuyện này sớm muộn gì cũng truyền ra ngoài, nói với chư vị cũng không sao. Lần này đánh mất chính là khối bảo tàng đồ thứ tư của Triệu gia”.
“Cái gì?” Người lên tiếng kinh hô cũng chính là Đa Phong tiên sinh, lúc này lão cũng không có vẻ say nữa, lẩm bẩm nói: “Sư phụ nói bảo tàng đồ có quan hệ đến đại sự thiên hạ. Xem ra hiện tại lại có phong vân bão táp xảy ra rồi, ta cũng phải trở về thôi”. Rồi lão đứng dậy nói: “Thái lão bản, Thái phu nhân, ta phải đi trước. Tàng bảo đồ chính là sự việc quan trọng, ta phải trở về sư môn một chuyến”. Nói xong y liền chắp tay cáo từ.
“Chờ chút đã sư huynh, phiền huynh giúp ta hỏi thăm sư phụ lão nhân gia được chứ?” Thấy Đa Phong bỏ đi, Thái phu nhân liền vội ngăn lão lại.
Đa Phong dừng lại, nhẹ gật đầu rồi nhanh chóng rời khỏi.
Bọn Vương Tống cảm thấy khó hiểu, nhìn Thái Vũ hỏi: “Chuyện này…”
Thái Vũ vội giải thích: “Đa Phong tiên sinh là sư huynh của phu nhân ta, không phải là ngoại nhân, Vương công tử không cần để ý. Chúng ta bàn tiếp chuyện vừa rồi”.
Thấy Vương Tống không có ý kiến, lão nói tiếp: “Vương công tử đưa ra điều kiện rất tốt, nhưng ta cũng phải tính cho gia đình. Ta có biện pháp này, không biết có được không?”
Vương Tống phóng khoáng nói: “Thái lão bản cứ nói”.
Thái Vũ cười nói: “Không bằng ta bí mật giúp đỡ cho ngươi. Như vậy cũng tiện cho ngươi, ta cũng có thể có đường lui. Nói không chừng đến lúc đó sẽ có hiệu quả không thể ngờ, ngươi thấy thế nào?”
“Ha ha…” Vương Tống cười to nói: “Thái lão bản quả thật tính kĩ, dù cho thế nào cũng không lỗ được, đúng là một thương nhân thành công. Thế nhưng, điều ta cần chính là sự giúp đỡ của ông, không cần biết là bí mật hay lộ liễu, cho nên ông không cần lo lắng. Vậy là chúng ta có thể hợp tác được. Đây, chén rượu kết minh này chúc cho chúng ta thành công”. Hắn nói xong liền nâng chén lên.
“Ha ha… Tốt, Vương công tử quả thật là người làm đại sự, chúc chúng ta thành công”. Thái Vũ cũng nâng chén lên.
“Chúc cho thành công của chúng ta. Nào, tất cả mọi người cùng uống”. Triệu Thiên Hoa cũng phụ họa.
“Cạn chén!”
Sau một hồi rượu, Triệu Thiên Hoa cười hỏi: “Đúng rồi. Thái huynh, tên tiểu tử đầu bạc kia thế nào rồi, đã chết chưa?”
Thái Ân Khắc đắc ý nói: “Kẻ nào đắc tội với ta đều không có kết quả tốt, ta đương nhiên không để yên cho hắn rồi”.
Triệu Thiên Hoa hiếu kì hỏi: “Ha! Vậy ngươi dự định thế nào?”
Thái Ân Khắc cười: “Đem hắn đến biên hoang sung quân”.
Triệu Thiên Hoa sững người: “Chỉ sung quân! Như thế tiện nghi cho hắn quá?”
“Ta muốn hắn phải đến chính là Tử Dịch Doanh. Hắc hắc!” Thái Ân Khắc vẻ mặt đắc ý.
“Cái gì? Biên hoang chiến trường Tử Dịch Doanh?” Vương Tống kinh ngạc hỏi.
“Đúng thế, chính là biên hoang Tử Dịch Doanh”.
Triệu Thiêu Hoa thần tình nghi hoặc nhìn bọn họ.
Vương Tống thấy vậy giải thích: “Tử Dịch Doanh chính là một chủng binh đặc biệt ở biên hoang, người trong đó toàn là tử tù hoặc trọng phạm vào mười tội không thể tha. Mỗi lần chiến đấu những kẻ này đều là quân tiên phong, cũng chính là bia đỡ đạn trên chiến trường. Một đám người như thế đối mặt với nhau trong quân đội, trong những tình huống như vậy căn bản không kẻ nào có thể sống quá hai năm.
Tướng lĩnh của bọn chúng vì để bọn chúng có thể trên chiến trường phát huy khả năng chiến đấu vượt xa người thường, đã huấn luyện bọn chúng giống như thú vật vậy. Mỗi ngày đều là huấn luyện, chiến đấu, giết người. Bọn chúng vì để bảo toàn tính mạng của mình, huấn luyện liều mạng phi thường, dưới máu và lửa đã dần dần biến thành lãnh huyết vô tình, giống như một cái xác không hồn vậy, chỉ biết múa đao giết người và chiến đấu đến chết. Có người chịu đựng không nổi mà khủng hoảng tinh thần, tự sát mà chết, phải nói là khủng bố cực kì, quả thực nghĩ ra cũng tàn bạo như dã thú vậy.
Bất quá những người này mỗi tên đều giống như sát thần, nếu trên giang hồ có thể nói là nguy hiểm dị thường, không chỉ là cao thủ hạng nhất trên giang hồ, thậm chí khả năng giết người so với họ còn mạnh hơn nhiều. Vài năm trước ta có đến biên hoang bàn chuyện thì có thấy qua. Tình cảnh như thế thật sự khiến ta cảm thấy run sợ, cho nên đến bây giờ vẫn còn nhớ rất rõ.
Triệu Thiên Hoa nghe thế kinh ngạc không thôi, vội hỏi: “Vậy không có ai thoát khỏi đó à?”
Vương Tống mỉm cười nói: “Triều đình có quy định, chỉ cần người nào phục dịch trong đó bốn năm, hết thảy tội lỗi của hắn đều được miễn xá. Bất quá đến giờ không có ai có thể chịu nổi quá hai năm”.
“Thế sao bọn chúng không trốn đi?”
“Không phải là không có người có ý muốn trốn, nhưng cơ bản sẽ chết dưới loạn tiễn. Hơn nữa biên hoang rất hoang vu, cho dù có chạy thoát cũng không biết đến nơi đâu. Hơn nữa ngoại trừ khi chiến đấu, bình thường người ở đây đều bị cùm xích nặng nề, cho dù huấn luyện cũng không ngoại lệ. Cho nên đến giờ cũng không ai có thể chạy thoát”.
Triệu Thiên Hoa nghe xong liền toát mồ hôi lạnh.
Lý Đàm ngồi ngoài cửa sổ nghe bọn chúng nói, toàn thân như biến thành kẻ ngốc. Vừa rồi đúng là một sự đả kích rất lớn. Lúc mới bắt đầu nghe bọn chúng tạo phản thì ông cũng không có phản ứng gì, dù sao tranh đoạt thiên hạ cũng không quan hệ tới ông. Nhưng nghe đến lúc sau, ông thiếu chút nữa là mất đi cả lý trí.
Ông dù cho thế nào cũng không nghĩ rằng Tiểu Phàm chỉ vì một chuyện nhỏ mà đắc tội với bọn chúng, nhưng bọn chúng chẳng những hãm hại oan uổng, mà còn muốn đưa Tiểu Phàm đến tử địa, hơn nữa còn cực kì tàn nhẫn, khiến cả người lẫn thần đều thấy căm phẫn.
Lý Đàm lập tức trở nên phẫn nộ, phẫn nộ đến nỗi thiên địa còn không chịu nổi, nộ hỏa vô tận mau chóng bốc lên. Nhưng ông thầm nói: “Bình tĩnh, bình tĩnh. Ta giờ phải bình tĩnh, nếu không sao có thể cứu Tiểu Phàm ra được”. Nỗ lực bình tĩnh lại, ông tiếp tục ngồi lại nghe lén.
“Ta muốn cứu Tiểu Phàm thì sau đó sẽ bị truy nã, người thân bên cạnh cũng bị liên lụy. Vậy trước tiên phải an bài cho bọn họ đã”. Chủ định xong, Lý Đàm không ở lại nữa mà thu liễm khí tức, nhẹ nhàng rút lui.