Thương Thiên

Q.2 - Chương 17 - Thú Liệp Chi Chiến

trước
tiếp

Giờ hợi, tuyết đã rơi khắp nơi.

Lý Đàm cuối cùng cũng về đến Lưu Thủy thôn. Ông vội vàng chạy về phía cuối thôn.

Vạn tiên sinh lúc này đang nghiên cứu một loại thuốc mới, đến mức đêm khuya vẫn còn chưa ngủ. “Bình!” một tiếng vang mạnh, cửa chính đột nhiên bị mở tung khiến cho lão sợ giật cả mình. Thấy người đến là Lý Đàm nên lão cũng bình tĩnh lại, vội tiến lên trước hỏi: “Xem thần sắc ông, có chuyện không hay xảy ra à?” Lão biết Lý Đàm luôn luôn vững vàng bình tĩnh, nếu bình thường quyết không lỗ mãng như thế, trong lòng chợt nổi lên nỗi lo lắng.

Lý Đàm hít một hơi dài, nghiêm túc nói: “Tiểu Phàm đã xảy ra chuyện, chúng ta cũng gặp nguy hiểm đến tính mạng. Cho nên hiện tại ta phải đưa hai người rời khỏi đây, những chuyện khác sẽ nói sau”. Lời nói đơn giản trực tiếp, lúc này điều ông cần chính là thời gian.

Vạn tiên sinh thấy tình hình khẩn bách như thế, biết là nhất định xảy ra chuyện lớn, cũng không hỏi nữa, lập tức đi vào phòng trong đánh thức Tiểu Nhã rồi nhanh chóng thu thập mọi thứ. Sau một lát lão vội đi ra, đưa Tiểu Nhã cho Lý Đàm bồng rồi nói: “Tất cả đã xong, nhanh đi thôi”. Ba người liền nhanh chóng chạy lên Đại Lĩnh Sơn.

“Gia gia, trễ thế này chúng ta còn đi đâu nữa?” Trên sơn đạo, Tiểu Nhã nằm trong lòng của Lý Đàm quay ra hỏi.

“Trong nhà đã xảy ra chuyện, đợi tới nơi an toàn rồi nói”. Phía sau Đại Lĩnh Sơn là một khoảng sơn địa hoang vu. Nhưng nơi này loạn thạch đầy rẫy, tuyệt đối là một nơi ẩn thân rất tốt. Lý Đàm đưa họ tới một khe núi, nơi đó có một sơn động nhỏ, do lúc trước Lý Đàm đi săn phát hiện ra. Ông vốn nghĩ rằng không có cơ hội cần đến, không nghĩ là sẽ có ngày phải đến đây. Động khẩu rất nhỏ, người lớn phải cúi người mới có thể vào được, hơn nữa bên cạnh có đầy cỏ dại mọc thành một bức tường tự nhiên, khiến động khẩu được che giấu rất kĩ, trừ ông và Nhạc Phàm ra, trước đây không ai có thể biết được.

Trong động vừa chật hẹp vừa có phần ẩm thấp, mùi đất tràn ngập cả sơn động. Phía trước là một khoảng tối đen, tựa như có thể nuốt gọn ánh sáng, dưới ánh sáng của ngọn lửa có thể miễn cưỡng thấy được đường đi. Đi một lúc mới đến cuối động, Tiểu Nhã cứ nhắm chặt mắt, nép sát vào Vạn tiên sinh.

“Nơi đây không tốt lắm, nhưng kiên trì đợi hai ba ngày cũng không có vấn đề gì. Đợi ta cứu Tiểu Phàm ra, chúng ta sẽ li khai”. Ngừng một lát, Lý Đàm nói tiếp: “Còn nếu chúng ta hai ngày nữa vẫn chưa về, hai người nên tự mình rời đi, đến một nơi không ai biết được mà sinh sống cho tốt”. Ngữ khí đầy vẻ bi thương. Ông biết lần này hung hiểm vạn phần, ngay cả bản thân còn khó bảo toàn, chứ đừng nói đến chuyện cứu Nhạc Phàm ra. Bất quá trong lòng ông không một chút hối hận về quyết định của bản thân, chỉ là liên lụy tới Vạn tiên sinh, trong lòng có chút áy náy mà thôi.

Vạn tiên sinh trầm ngâm một lát, rồi lấy từ trong hành lý ra vài cái bình nhỏ, đưa cho Lý Đàm và nói: “Đây là bình dược do đích thân ta luyện chế, màu hồng là độc dược, hơn nữa là cực độc, trúng phải lập tức bị mất mạng. Còn màu trắng là để liệu thương, công dụng kì diệu hơn mọi phương pháp khác, hi vọng có thể giúp ông. Lần này lành ít dữ nhiều, cũng không biết được… Ôi…”

Tiếp nhận bình dược, Lý Đàm trong lòng kích động phi thường, cảm kích vô cùng, càng thấy trở nên thân tình hơn. Ông gật đầu với Vạn tiên sinh rồi nhanh chóng quay người bỏ đi. Vừa đi được hai bước, ông đột nhiên quay lại nói với Vạn tiên sinh: “Trong lòng ta và Tiểu Phàm, ngài đã trở thành thân nhân của chúng ta. Ta có thể biết tên của tiên sinh không?”

Vạn tiên sinh thân người chấn động, mỉm cười nói: “Vạn Liễu Hoài, ta cũng sớm xem các người là thân nhân của ta rồi”.

Lý Đàm ghi nhớ cái tên đó trong lòng, rồi đi ra ngoài. Trong căn nhà trên sườn núi, Lý Đàm đang chuẩn bị mọi thứ. Từ dưới giường ông lôi ra một cái rương đen, nhẹ nhàng ve vuốt, miệng lẩm bẩm nói: “Lão bạn, chúng ta lại chiến đấu cùng nhau nào”. Nói xong ông mở rương. Nằm yên bên trong là một cây trường cung đen tuyền, trông cổ xưa vô cùng, đúng là cây trường cung dùng để săn thú lớn của Lý gia. Cung dài năm xích, nặng hơn sáu mươi cân, không biết làm từ loại khoáng thạch gì. Cung nặng hơn nhiều so với trọng lượng cây trường cung bình thường, có thể dùng một từ “cự” (to lớn) để hình dung.

Lý Đàm nhanh chóng cầm trường cung vác lên vai, lấy bọc tên đã chuẩn bị trước đút vào ống tên sau lưng, rồi đeo chủy thủ vào bên hông, cuối cùng cầm cuộn dây thừng đi ra bên ngoài. Lúc này Lý Đàm đúng là một thợ săn chân chính.

Vừa ra khỏi cửa Lý Đàm liền nhìn thấy Lưu Thủy thôn bên ngoài lửa cháy ngút trời. Tiến đến gần hơn, ông phát hiện Lưu Thủy thôn đã chìm trong biển lửa, tựa như đem tuyết trắng mà nấu tan ra hết vậy. Khói đen bốc lên mù mịt, mọi nơi đều có thể ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc.

“Con bà nó, những tên này đúng là súc sinh mà”. Lý Đàm cắn răng nắm chặt tay, lúc này đúng là đã phẫn nộ đến cực điểm. Những người này mặc dù đối với ông không tốt, nhưng dù sao cũng có hơn mười năm quen biết, hơn nữa bọn họ cũng là người vô tội, giờ đây không ngờ là vì ông mà chịu độc thủ chết thảm, làm sao có thể khiến ông không áy náy, không phẫn nộ. Nhưng Lý Đàm biết bản thân lúc này phải bình tĩnh lại, nếu không cũng không có bất cứ một cơ hội thành công nào.

Lạnh lùng nhìn lại Lưu Thủy thôn đang ngập chìm trong biển lửa, Lý Đàm nhanh chóng chạy vào Hồng Diệp Lâm. Vừa bỏ đi không lâu, căn nhà mà ông sinh sống trong đó hơn mười năm liền cháy thành tro bụi.

Hông Diệp Lâm cây cối dày đặc, cũng chính là nơi rất tốt để thợ săn bố trí cạm bẫy. Chỉ có điều, Lý Đàm lúc này bố trí cạm bẫy chỉ dùng để săn giết địch nhân.

Bên ngoài Lưu Thủy thôn, một đám hắc y nhân tụ tập lại một chỗ, tên cầm đầu hỏi: “Còn tên nhân chứng nào còn sống không?”

Một tên bước ra cúi người hồi đáp: “Căn cứ theo tin tức, toàn thôn tổng cộng có hai trăm ba mươi sáu người. Mới giết được hai trăm ba mươi mốt người. Vương Sung của Hoàng Hà bang ba năm trước đã rời khỏi Trữ Huyền thành, còn Lý Nhạc Phàm đang ở trong thiết lao. Chỉ có Lý Đàm và hai ông cháu ở cuối thôn là không thấy dấu vết”.

Tên đầu lĩnh vung tay lên, lạnh lùng nói: “Ta về bẩm cáo với công tử trước, các ngươi tiếp tục tìm kiếm, không cần chờ đợi”.

“Tuân mệnh!” Bọn hắc y nhân đồng thanh nói.

Bóng người chợt lóe lên, tên đầu lĩnh nhanh chóng biến mất vào bóng đêm, những tên khác cũng nhanh chóng phân ra bốn phía.

Trong một căn nhà nhỏ ở Trữ Huyền thành, Vương Tống nhành nhã cầm chén rượu nói: “Chuyện xử lý tới đâu rồi?”

Đầu lĩnh trả lời: “Bẩm công tử. Còn thiếu ba người bọn Lý Đàm, còn những kẻ khác đã bị giết chết. Hiện tại đang tìm kiếm, thuộc hạ nghĩ không bao lâu sẽ có tin tức, dù sao bọn chúng cũng chỉ là người bình thường. Chỉ là thuộc hạ không rõ vì sao phải cần phái đến Ám ảnh tổ để hoàn thành nhiệm vụ”.

Vương Tống vẻ mặt trí tuệ nói: “Ta chính là phải cho người khác biết thực lực của ta, để khiến bọn chúng không còn dị nghị”.

“Công tử đúng là trí mưu vô song. Tin rằng không bao lâu thiên hạ sẽ nằm trong tay công tử”. Đầu lĩnh cúi người nói.

Vương Tống cười hài lòng, gật đầu nói: “Ngươi đi đi, có tin tức gì phải báo cho ta”.

“Dạ”. Tên đầu lĩnh cúi người lui ra.

Trong Hồng Diệp lâm, sát cơ tứ phía. Lý Đàm thu liễm khí tức ngồi trên một cây đại thụ, lạnh lùng quan sát bọn hắc y nhân đang lẩn nấp xung quanh. Nắm chặt trường cung trong tay, ông thầm nói: “Trận chiến chính thức bắt đầu”.

Lý Đàm trước giờ vẫn chưa giết người, nhưng tình huống hiện tại khiến ông không thể không giết người. Đã sống đến từng tuổi này, tự nhiên tâm chí đã trở nên rất kiên định. Dù sao giết chết một tên đáng chết cũng không có gì phải áy náy. Do đó trong lòng ông đã không còn một chút do dự. “A…” một tiếng kêu thảm vang lên. Một tên hắc y nhân bị cây đinh sắt tẩm cực độc xuyên qua chân, lập tức ngã xuống đất, mặt biến thành màu đen, nhanh chóng không thể sống nổi.

Nghe tiếng kêu của người phe mình, mấy tên hắc y nhân khác gần đó lập tức xông đến. “A… A…” Lại có hai tiếng kêu thảm, cũng giống như tên lúc trước, ngã gục xuống đất, mặt biến thành màu đen.

Một tên hắc y nhân nhanh chóng chạy đến xem xét, liền vội la lên: “Mọi người không loạn động, dưới đất có cạm bẫy, hai chân từ từ mà tiến lên”. Nói xong hắn cẩn thận quan sát tình huống xung quanh. Vừa đi được vài bước, một tên hắc y đột nhiên cảm thấy vấp phải cái gì đó, trong lòng liền cảnh giác, vội hét to: “Mọi người cẩn thận!”

Tiếng nói vừa dứt, bốn phía truyền lại âm thanh vùn vụt, trong chớp mắt vô số mũi tên nhanh chóng bay tới trước mắt. Bất ngờ không kịp phòng ngừa, liền có vài tiếng kêu thảm thiết vang lên. Có tên bị loạn tiễn trực tiếp xuyên trúng mà chết, có tên bị trầy da trúng độc thấm vào da thịt mà chết. Chỉ chớp mắt, ba mươi tên hắc y nhân đã chết hết một nửa. Đột nhiên góc rừng càng trở nên âm u.

Quyển 2: Khởi trình

Chương 18: Liệp giả truyền thuyết

Quyển 2: Khởi trình

Chương 18: Liệp giả truyền thuyết

Tác giả: Tử Mộc Vạn Quân

Dịch thuật: cdt

Nguồn: Tàng Thư Viện – tangthuvie

Lý Đàm nâng tay lên, dùng lực kéo mạnh trường cung rồi nhanh chóng buông tay, mũi tên nhanh như chớp bay về phía một tên hắc y nhân.

Tên hắc y nhân phía trước đang cẩn thận tìm kiếm cạm bẫy, đột nhiên nghe thấy tiếng gió truyền lại, thầm nghĩ không tốt, liền di động thân người muốn tránh. Nhưng mũi tên bay đến quá nhanh, căn bản là không cho hắn một cơ hội nào. Chỉ một tiếng “Xích!”, mũi tên liền cắm phập vào giữa yết hầu.

Hắn làm sao tin được một thợ săn bình thường lại có phép bắn tên như thế. Cho nên đến chết nhưng hắn hai mắt vẫn hoảng sợ, vẻ mặt không cam lòng ngã xuống đất…

Một đám truy sát đã chết quá nửa. Hoặc là chết trong cạm bẫy, hoặc là chết do Lý Đàm bất ngờ phóng tên không phòng bị nổi.

Nhưng đám hắc y nhân hiển nhiên đã được huấn luyện đặc biệt, cho nên trong tình huống này cũng không một chút hoảng loạn, vẻ mặt trở nên lạnh lùng. Để lại đám người đã chết, chúng tiếp tục tiến lên, tốc độ di chuyển đã chậm lại, và càng trở nên cẩn thận hơn.

Thời gian cứ trôi qua, phạm vi tìm kiếm của đám hắc y nhân ngày càng hẹp lại, nên cơ hội của Lý Đàm cũng trở nên ít hơn.

Đột nhiên “A!”, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Lý Đàm giết chết một tên hắc y nhân, rồi lại lẩn trốn vào một cái cây khác, yên lặng điều tức. Hiện tại ông cần nhất là thời gian, cho nên phải nắm chắc từng cơ hội…

“Đến đây!” Lý Đàm thầm nói.

“Xích!” một tiếng, lại một tên hắc y nhân bị bắn trúng. Hắn lần này tránh được nơi yếu hại, dùng tay chặn tên lại. Nhưng hắn vẫn ngã xuống, bởi vì mũi tên này cũng tẩm độc như các mũi tên trước đó.

Từ thời xa xưa, trong hồng hoang xuất hiện một người bằng cung tên trong tay mà đi săn khắp thiên hạ. Cuối cùng vì cứu muôn dân thiên hạ, dùng mạng làm tên, bắn hạ mặt trời, trở thành vương giả trong thợ săn, trở thành truyền thuyết vĩnh hằng. Người thợ săn vĩ đại đó chính là tổ tiên của nghề săn bắn – Liệp Thần Hậu Nghệ.

Lý Đàm từ lúc sáu tuổi đã học tập săn bắn từ tổ phụ, mười bốn tuổi bắt đầu sinh sống độc lập, trải qua vô số lần chạm đến ranh giới sống chết, cứ trải qua tranh đấu hấp thụ kinh nghiệm mà trưởng thành. Một thợ săn ưu tú có thể bắt được dã thú. Nhưng liệp giả có thể bắt giết tất cả những gì hắn muốn, không chỉ cần sức mạnh và dũng khí, mà còn cần trí tuệ và kinh nghiệm nữa. Lý Đàm vào lúc này sớm đã trở thành một thợ săn siêu việt, mặc dù còn xa mới bằng với tiên tổ Hậu Nghệ, nhưng ông cũng là một liệp giả đúng với tên gọi.

Lý Đàm ngồi trên cây, đột nhiên nhớ đến thê tử, đủ mọi cảm xúc chợt nổi lên trong lòng. Bản thân mười bốn tuổi đã là người cô độc, nếu không gặp được mẫu thân của Nhạc Phàm là Trữ Nguyệt, có thể hiện tại đã lang bạt nhiều năm trên giang hồ. Chỉ là thê tử sớm rời bỏ làm ông đau đớn khôn nguôi. Nhưng mỗi khi nhớ lại vẻ tươi cười và ôn nhu của thê tử, ông không khỏi mỉm cười. Đó chính là một loại hạnh phúc xuất phát từ nội tâm.

Chỉ mất chút ít thời gian, đám hắc y nhân còn lại lui lại tập trung vào một chỗ. Hắc ảnh chợt lóe lên, vị đầu lĩnh vừa rồi lại xuất hiện nơi đây.

“Hiện tại chết bao nhiêu người?” Đầu lĩnh lạnh lùng hỏi.

“Ám ảnh tổ có mười bảy người tử vong”.

“Có phát hiện địch nhân không?”

“Trước mắt vẫn chưa thấy”.

Đầu lĩnh trầm ngâm một lúc rồi nói: “Nhiệm vụ này là lỗi của ta đã đánh giá thấp thực lực của đối phương, khiến cho tổn thất như thế này, lúc trở về ta sẽ tự xin công tử xét tội. Bây giờ quan trọng nhất là giết chết ba người còn lại, nếu không chúng ta chỉ có cách dùng cái chết mà tạ tội. Hiện tại bắt đầu, tất cả hành động đều nghe ta chỉ huy, các người không được vọng động”.

“Dạ!”

Đầu lĩnh tiến lên dùng linh giác tìm kiếm xung quanh, nhưng tịnh không phát hiện khí tức nào khác ngoài người của bọn hắn. Nhưng dọc theo đường đi bố trí cạm bẫy rất nhiều, đúng là có cao thủ đã sắp đặt trước rồi. Hắn trong lòng thầm khổ nói: “Nếu là ta không ra tay, có lẽ những người còn lại đều nằm lại nơi đây. Xem ra người bố trí cạm bẫy không phải là kẻ bình thường rồi”. Đám hắc y nhân đi theo sau hắn thấy cạm bẫy nhiều như thế càng đổ mồ hôi lạnh.

Lý Đàm từ xa nhìn thấy hết thảy mọi chuyện phát sinh, trong lòng cũng cảm thấy bất lực. Ông trước kia nghĩ rằng, dưới một sức mạnh tuyệt đối, không một âm mưu quỷ kế nào có thể chịu nổi một kích. Nhưng Lý Đàm tuyệt không phải là một người dễ dàng đầu hàng, cho nên chỉ cần có một cơ hội cuối cùng, ông càng trở nên liều mạng.

Lại trèo lên cây đại thụ cao hơn, giương cung lên, lần này ông không buông tay ngay mà cẩn thận ngắm rõ mục tiêu. Lần này mục tiêu chính là đầu lĩnh của bọn hắc y nhân. Lý Đàm tự tin chỉ cần giải quyết tên đầu lĩnh đó, ông nhất định có cơ hội thoát khỏi nơi này.

Thấy đám hắc y nhân càng đến gần, đến khoảng cách một trăm bước, Lý Đàm liền cử động. Tay phải đột nhiên buông ra, phi tiễn như lưu tinh xuyên qua lá cây, bay thẳng tới tên đầu lĩnh.

Tên đầu lĩnh này dù sao cũng là siêu nhất lưu cao thủ, phi tiễn tuy nhanh nhưng hắn tự tin tốc độ đó không phải là uy hiếp gì đối với bản thân. Cho nên hắn hừ lạnh một tiếng, giơ tay lên định chụp mũi tên lại…

“Cẩn thận, mũi tên có độc!” Một tên phía sau lập tức nhắc nhở.

Tên đầu lĩnh nghe thế liền nhíu mày, lập tức rút tay lại, tay áo phất lên, đẩy mũi tên lệch qua một bên. “Phanh!” một tiếng, mũi tên cắm phập vào thân cây, lực đạo rất mạnh.

Cả bọn liền thở dài một hơi, tên đầu lĩnh vẻ mặt trở nên ngưng trọng. Bởi vì hắn ngay khi đánh bật mũi tên đầu tiên, mũi tên thứ hai đã nhanh chóng bay tới, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn rất nhiều. Vì vậy không dám nghĩ nhiều, hắn nhanh chóng xoay người, huy động tay áo đánh bật mũi tên qua một bên, cuối cùng cũng có thể tránh phạm vào nơi yếu hại.

Nhưng mũi tên cũng khiến tay áo của đầu lĩnh bị rách nát, ngay cả cánh tay cũng bị thương. Hắn nhíu mày, không kịp suy nghĩ, lập tức rút chủy thủ ra đưa lên miệng vết thương cắt một phát. Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, một miếng thịt bay xuống đất, nhanh chóng chuyển sang màu đen, rồi lại lấy ra một viên đan dược cho vào miệng. Đến lúc này hắn mới thoát khỏi nguy hiểm.

Tình huống vừa rồi thập phần nguy cấp, nếu hắn trong lòng có chút do dự hoặc động tác chậm hơn nửa bước, chắc lúc này hắn đã là một người chết rồi.

Tới lúc này, đầu lĩnh không dám xem nhẹ nữa, liền quát: “Nhanh chóng nấp sau thân cây”. Sau khi xử lý vết thương, hắn liền phi lên ngọn cây, cẩn thận quan sát tình huống phía trước.

Có lẽ ông trời còn chiếu cố, lúc này mọi nơi tuyết trắng bao phủ, khiến đầu lĩnh căn bản không thể nhìn rõ được. Vì thế càng giúp cho Lý Đàm có cơ hội tạm nghỉ, để ông có cơ hội trốn về chỗ cũ.

Bất lực, đầu lĩnh phải nhảy xuống đất. Quay về phía đám hắc y nhân, hắn nói: “Các ngươi hãy ở đây, ta đi trước xem xét, rồi nói cho các ngươi phương hướng di chuyển…”

Đầu lĩnh này quả nhiên khinh công cao cường, vừa biến hóa phương vị vừa chạy về phía trước. Chỉ vài bước hắn đã đến thân cây nơi Lý Đàm vừa dừng lại. Bình tĩnh quan sát xung quanh, hắn vẫn không phát hiện điều gì nên trong lòng thầm hận nói: “Tên này quả là giảo hoạt. Hừ!” Rồi hắn tiếp tục tiến về phía trước…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.