Đại Lĩnh Phong.
Trên sườn núi, hai thiếu niên đang tay không leo núi, bọn chúng y phục rách nát, toàn thân đều bị đá cứa rách cả da. Ngón tay đã bị rách nát, mọi lúc đều có nguy cơ rơi xuống. Cho dù như thế nhưng bọn chúng vẫn cắn răng kiên trì chịu đựng. Hai thiếu niên này chính là Long Tuấn và Đinh Nghị.
“A Tuấn, nhanh lên nào.”
“Ừ. Đã vượt qua hơn nửa độ cao rồi, chỉ cần kiên trì là chúng ta có thể thành công.”
“Nhưng ta khá mệt rồi, không thể động đậy nữa. Hô… nếu bây giờ có một cái giường lớn, ta nhất định nằm xuống mà đánh một giấc thật sảng khoái.”
“Hắc! Ngươi nói nhảm nhiều quá, chi bằng chừa lại chút khí lực mà leo lên tiếp, giờ có muốn quay xuống cũng là tìm cái chết đó.”
“Được rồi, ta biết rồi, đừng nói nữa… A…”
Đinh Nghị mất tập trung, dưới chân bị trượt một cái, cả người rơi thẳng xuống.
“Tiểu Đinh!” Long Tuấn khẩn trương, vội vàng ôm lấy một khối đá lớn. Lưng hắn bị kéo mạnh, một lực thật lớn kéo tuột hắn xuống, cả người cũng bị trượt theo.
“Không được, tuyệt không thể buông ra được…” Long Tuấn quên đi nỗi đau, quên cả mỏi mệt, cố sống cố chết mà bám lấy khối đá.
“Không tốt!” Long Tuấn cả kinh, thấy khối đá từ từ tách ra, trong mắt hiện lên nỗi tuyệt vọng.
Ngay lúc này, Long Tuấn cảm thấy thân thể nhẹ hơn, trong lòng vui mừng. Không kịp nghĩ nhiều, hắn lập tức đưa tay nắm lấy khối đá khác, thân người bám chặt vào sườn núi, thở dài một hơi nhẹ nhõm.
“A Tuấn, ta nắm chặt rồi, chúng ta tiếp tục nào!” Nghe âm thanh của Đinh Nghị phía dưới, Long Tuấn yên tâm lại, nhưng vẫn không nhịn được mà cười nói: “Khà, ngươi đừng làm thế lần nữa nhá? Thiếu chút nữa là bẻ gãy cả lưng ta rồi.”
“Hắc hắc! Được được. Thì sau này ta đổi ngược lại với ngươi, đừng tức giận mà!” Đinh Nghị ngoài miệng mặc dù cười to, nhưng trong lòng vừa áy náy vừa cảm kích, chỉ là bọn chúng sống bên nhau nhiều năm, tự nhiên không cần thể hiện nhiều bằng lời nói. Đã là huynh đệ thì không cần giải thích nhiều lời.
“Ha ha…” Long Tuấn cười to nói: “Lên! Ta không tin là mình không leo nổi ngọn núi bé xíu này.”
“Không sai. Lên”
“Soạt…”
“Cẩn thận!”
“Không sao, chúng ta tiếp tục.”
Trời đã dần chuyển về tối, Long Tuấn và Đinh Nghị vẫn kiên trì nỗ lực, cả hai hỗ trợ nhau cuối cùng cũng đã leo lên đỉnh núi.
“Tiểu Đinh, chỉ còn một bước nữa là chúng ta đến đỉnh rồi. Hô hô…” Long Tuấn âm thanh khô cứng, nhưng tuyệt không ảnh hưởng nổi sự kích động trong lòng hắn.
“Đúng thế, A Tuấn, trước mặt là đỉnh núi rồi! Hô hô…” Đinh Nghị cũng bắt chước Long Tuấn mà hô lớn.
“Cuối cùng cũng tới! Ha ha…”
“Ha ha…”
Thành công rồi! Hai tên lên đến đỉnh núi thì kích động vạn phần. Đây là lần đầu tiên Long Tuấn và Đinh Nghị chiến đấu cực hạn với sinh mệnh, loại vui sướng thành công này khiến bọn chúng như không thể chịu đựng nổi nữa.
“Ba!” Hai tên căn bản không thể thưởng thức phong cảnh xung quanh, ngã xuống đất thở hổn hển, trong chốc lát liền có tiếng ngáy vang lên.
Nhạc Phàm từ từ bước đến, mục quang tán thưởng nhìn hai tên đang nằm đó. Nghĩ lại năm đó hắn tự mình leo núi cũng bị thương toàn thân, nếu không có sinh mệnh nguyên khí giúp khôi phục, chỉ sợ đã sớm mất mạng. Đương nhiên, tiêu chuẩn của bọn chúng cũng không giống thế.
Yên lặng ngồi bên cạnh, Nhạc Phàm thầm nghĩ: “Nếu các ngươi đã gan lì như thế thì xem như là cơ may của các ngươi! Có đôi khi, lựa chọn cũng cần phải trả giá nào đó.”
Sau khi Nhạc Phàm thoát đi, đám quan binh truy tìm khắp Trữ Huyền thành, ngay cả đám hỗn hỗn bên trong thành cũng bị kiểm tra, nhưng vẫn không có một tin tức hữu dụng nào. Hồ Hiến Hải bất đắc dĩ phải ra ngoài thành tìm kiếm.
Giữa trưa, bên ngoài Hồng Diệp Lâm, quan binh tập trung đông đảo.
“Mọi người đến đủ chưa?” Hồ Hiển Hải đứng trên cao điểm danh quân số.
Một tên tùy tùng đứng bên cạnh cung kính đáp: “Theo lời đại nhân, mọi người đã đến đủ. Nha môn một trăm người, lính thành năm trăm. Cộng lại là sáu trăm, thỉnh đại nhân an bài.”
“Căn cứ vào tin tức, đám Lý Nhạc Phàm đã trốn vào khu rừng này.” Hồ Hiến Hải khẽ nhướn mày, tỏ vẻ vui mừng nói: “Được! Chúng ta đi…”
“Đại nhân xin đợi chút!” Hồ Hiến Hải vừa đi vào, một tên tùy tùng liền nói: “Đại nhân, Hông Diệp Lâm lớn như vậy, nếu chúng ta cứ đi như thế, chỉ sợ hai ngày cũng không nhận được kết quả gì!”
Hồ Hiến Hải nghe thế liền dừng lại, trầm tư nói: “Phải! Hồng Diệp Lâm lớn như thế, hơn nữa lại có độc xà mãnh thú, muốn tìm người sợ không dễ dàng. Nhưng nếu chia ra tìm kiếm, mà hắn võ công cao cường, ít người đi chỉ sợ là chết hết sao? Vậy…”
Tên tùy tùng bên cạnh như thấy được băn khoăn trong đầu Hồ Hiến Hải, liền bước đến nói nhỏ: “Đại nhân, chúng ta có thể chia nhỏ hai mươi người một tổ, để chúng mang theo hai cái hưởng lôi, đến lúc có chuyện gì thì lập tức truyền tin về. Như vậy chúng ta có thể gia tăng tốc độ truy tìm, cũng có thể giảm bớt nguy hiểm.”
Hồ Hiến Hải đại hỉ, trong mắt có vẻ hài lòng, gật đầu nói: “Không sai không sai, tiểu tử nhà ngươi đúng là có tiền đồ, có tiền đồ a! Ha ha…”
Hồ Hiến Hải chỉnh lại vẻ mặt nghiêm túc nói: “Được! Phân phó như thế, chia thành các đội nhỏ, hai mươi người một đội tìm kiếm. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác! Nghe rõ cả chứ.”
“Dạ!”
Mặc dù hiện tại là giữa trưa, mặt trời chiếu trên cao, nhưng Hồng Diệp Lâm vẫn rất u ám, khí tức nặng nề hòa lẫn với mùi đất khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
“Dát… dát…”
“Ti… ti…”
“Chi… chi…”
Trong rừng đủ mọi loại âm thanh, nghe thấy mà dựng hết lông tóc. Trong hoàn cảnh đầy áp lực như thế này, đám quan binh tinh thần cực kì khẩn trương, mồ hôi đổ ra như mưa.
Phía tây Hồng Diệp Lâm.
Hai mươi tên quan binh tay cầm trường mâu, đại đao, quan sát xung quanh, cẩn thận vạch từng cành cây ngọn cỏ mà tìm kiếm.
“Phốc phốc…”
“Cái gì thế?” Một tên lính đột nhiên kêu lớn.
“Bá… bá…” Đám quan binh trong lòng sợ hãi, liền giơ vũ khí lên, cảnh giác nhìn xung quanh.
“Chuyện gì vậy?” Cả đám quay về phía tên vừa lên tiếng, khẩn trương dò hỏi.
Tên đó nói: “Ta cũng không biết, hình như có cái gì vừa bay qua.”
“Cô… cô…” lúc này lại có tiếng chim truyền lại…
“Mẹ nó! Vốn là tiếng chim bay mà.” Cả đám liền yên tâm lại.
Rồi một tên khác cười nói: “Mẹ nó chứ, chỉ vài con chim nhỏ mà khiến các ngươi thành bộ dạng thế này, nhìn các ngươi thật đáng thương. Hắc hắc!” Rồi hắn bỏ đao xuống.
“Hà! Ngươi cũng thế cả thôi.” Đám còn lại phản bác.
Một tên quan binh lớn tuổi đi lên nói: “Được rồi! Các ngươi đừng lắm chuyện nữa, nhanh làm chính sự đi, nếu bên trên trách tội, các ngươi lãnh cho đủ đó!”
Mọi người nghe thế đều ngưng cười, bắt đầu tiếp tục tìm kiếm.
“Ca!” Một tiếng vang lên khiến chúng nhân sợ hãi, một cảm giác không tốt dâng lên trong lòng họ.
Viên quan binh lớn tuổi đề tỉnh: “Mọi người cẩn…”
“Sưu!” Một mũi tên từ trên cây bắn tới, cắm ngập vào đầu hắn, tuyệt không còn khả năng sống sót.
“A…” Lại có thêm một tiếng hét thất thanh, cũng là một tên lính khác dẫm trúng bẫy độc.
“Không tốt! Nhanh phóng tín hiệu.” Một tên hét lớn.
“Sưu! Sưu! Sưu!”
“A…”
“A…”
Cạm bẫy! “Khanh hãm, cước đạp, sáo tác, ám thứ, lãnh tiến, loạn tiễn, hỏa du”, toàn bộ đều là bẫy của thợ săn, bất quá kẻ bị săn không phải là dã thú mà chính là con người.
Cùng lúc này, bầu trời phía trên Hồng Diệp Lâm tín hiệu vang lên không ngừng, tựa như sinh mệnh đang lóe lên trước thời khắc tử vong.