Đây là một con đường dài dằng dặc, phong cảnh bên đường vô cùng tươi đẹp, tùy ý có thể thấy được một mảnh sinh cơ dào dạt.
Cửa sinh có thể diễn biến sinh cơ vạn vật, tinh thần sảng khoái khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.
Nhạc Phàm từng bước tiến lên phía trước, trong lòng cảm thấy không hề dễ dàng. Mặc dù chu vi chung quanh đều là cảnh tượng yên bình, thế nhưng hắn vẫn duy trì sự cảnh giác cao độ, đây là môn học đầu tiên mà sau khi trở thành thợ săn phụ thân dạy cho hắn, từ đó về sau, nó đã trở thành thói quen của hắn.
Không biết đi được bao lâu, cảnh tượng chung quanh Nhạc Phàm dần dần biến đổi.
Những đóa hoa lục sắc phóng ra sinh mệnh lực sáng lạn, sau đó chậm rãi héo rũ, cho đến khi lụi tàn.
Trên con đường này, khuôn mặt của Nhạc Phàm theo sự trôi đi của thời gian, rất nhanh liền già yếu, giống như những sinh mệnh đang héo rũ nơi này.
Trên mặt hắn hiện tại toàn là nếp nhăn, da dẻ toàn thân giống như con gà, điều duy nhất không có thay đổi là ánh mắt của hắn, còn sự kiên trì của hắn, đó là thứ duy nhất khiến cho hắn đứng thẳng lưng.
…
Đi qua sinh, tức là tử.
Khi Nhạc Phàm đi tới tận cùng sinh mệnh cũng chính là lúc, cây cỏ chung quanh lặng lẽ nảy mầm, từng chút, từng chút một bắt đầu sinh trưởng, một lát sau, vạn vật trùng sinh.
Do sinh mà tử, do tử mà sinh, tuần hoàn không thôi, đây chính là sinh mệnh.
Trong một đoạn đường ngắn ngủi, Nhạc Phàm có cảm giác như là cả một nhân sinh của cuộc đời hắn.
Thể xác và tinh thần hắn, trước nay chưa từng có già nua, rất nhiều người, rất nhiều chuyện, trong đầu hắn trở nên không rõ ràng, dường như hồi ức của hắn đang dần dần bị tách ra.
Ta là ai? Vì sao lại ở chỗ này? Tại sao ta phải tiếp tục đi về phía trước? Rốt cuộc là ta muốn đi tới chỗ nào?
Trong ấn tượng của Nhạc Phàm, phảng phất như có một bóng hình xinh đẹp mãi không phai đi được, cho dù muôn đời luân hồi hắn vẫn nhớ kỹ như cũ.
Đúng vậy, hắn nhớ kỹ, sao hắn lại có thể quên? Có thể quên được sao? Đó chính là thứ hắn chờ đợi và truy tìm suốt đời, đó chính là người mà hắn không muốn quên, không muốn bỏ qua.
Nàng ở nơi nào, tâm hắn liền ở nơi đó.
Nàng vĩnh viễn đều ở trong sâu thẳm linh hồn của hắn, một mực ở nơi đó, chưa từng rời đi!
..
Ta là ai?
Ta là… Lý Nhạc Phàm…
Lý Nhạc Phàm? Lý Nhạc Phàm!
…
– Hay cho một đoạn đường!
Nhạc Phàm bỗng nhiên dừng lại, trong mắt bắn ra tinh quang! Ký ức của hắn, hồi ức của hắn, vĩnh viễn chỉ thuộc về hắn, bất di bất dịch, không thể quên được, cho dù ai cũng không thể thay đổi, Đại Tôn cũng không, cốt mộ này cũng không.
Lần thứ hai lại bước đi, Nhạc Phàm có cảm giác toàn bộ thiên địa rực rỡ hẳn lên.
Từng bước, từng bước, dung mạo hắn dần dần khôi phục lại thời tuổi trẻ, sinh cơ bàng bạc nồng đậm tràn ngập trong cơ thể hắn, giống như được trọng sinh.
Oanh!
Vạn vật tan biến, thiên địa không tồn tại, một bậc thang thật lớn hiện ra trước mặt Nhạc Phàm.
Bậc thang này do kim sắc tạo thành, tỏa ra ánh sáng chói mắt, kéo dài vô hạn, nối thẳng tới chỗ sâu trong hư không, liếc nhìn không thấy tận cùng.
Thấy cảnh tượng như vậy, Nhạc Phàm dừng lại.
Không chỉ có hắn, nếu như mấy vị Đại Tôn nhìn thấy một màn như vậy tất nhiên cũng sẽ kinh ngạc. Từ khi cốt mộ mở ra tới giờ, trong ấn tượng của mấy vị Đại Tôn, dường như chưa bao giờ xuất hiện bậc thang lớn như vậy.
Mặc dù không biết bậc thang này đi thông tới nơi nào, thế nhưng Nhạc Phàm vẫn không chút do dự tiến về phía trước.
Mà trong nháy mắt hắn sải bước, toàn bộ bậc thang giống như cùng hắn biến mất trong phiến không gian này, dường như chưa từng xuất hiện qua.
Đợi đến khi Nhạc Phàm biến mất, không gian lần thứ hai lại gấp khúc, một thông đạo hắc sắc từ trong hư không trống rỗng hiện ra, đây mới chính là thông lộ đi tới tầng tiếp theo.
…
Trong đại điện tầng thứ chín, mọi người nhắm mắt điều tức, bầu không khí vân yên tĩnh như cũ.
Lại qua nửa ngày, một thân ảnh lê bước từ trong đoàn quang mang đi tới bên ngoài cửa đá.
Đây là người thứ mười tiến vào đại điện sau chư vị Đại Tôn, Lê trưởng lão và Phượng trưởng lão.
Mọi người nhìn lại, mấy vị Đại Tôn nhíu mày, mà Lê trưởng lão và Phượng trưởng lão thì vui mừng. Bởi vì người tới không phải là ai khác mà chính là người đứng đầu Thiên Đạo liên minh – Thiết Huyết.
Đối với việc Thiết Huyết có thể lên tới tầng thứ chín, mấy vị Đại Tôn mặc dù có chút ngoài ý muốn, thế nhưng cũng không cảm thấy kỳ quái. Dù sao ở trong cốt mộ này ngoại trừ thực lực ra, cơ duyên, ngộ cảnh cũng vô cùng trọng yếu. Vì vậy điều này không thể chứng minh Thiết Huyết cường đại bao nhiêu, mà vận khí của hắn tương đối tốt mà thôi, chí ít trong mắt mấy vị Đại Tôn, Thiết Huyết vẫn chỉ là con kiến hôi mà thôi, đối với bọn họ vẫn không có chút uy hiếp.
– Thiết Huyết ra mắt chư vị Đại Tôn.
Thiết Huyết tiến lên thi lễ với mấy vị Đại Tôn, trực tiếp đi về phía hai người Lê trưởng lão.
– Thiết Huyết bái kiến nhị vị trưởng lão.
– Tốt, tốt, tốt!
Lê trưởng lão và Phượng trưởng lão nhìn nhau, trong mắt hiện lên tiếu ý.
Hai người bọn họ khác với những Đại Tôn khác, Cửu Lê nhất tộc thời phụng lực lượng chí cường, cơ duyên, ngộ cảnh và vận khí cũng chính là một loại biểu hiện của thực lực. Bởi vậy đối với biểu hiện của Thiết Huyết bọn họ vô cùng thỏa mãn. Huống chi, Thiết Huyết có bao nhiêu thực lực bọn họ rõ ràng nhất, bằng không bọn họ sao lại đem số phận của Cửu Lê nhất tộc phó thác lên trên người hắn.
Lập tức, Lê trưởng lão cười nói:
– Thiết Huyết, cảm giác trong cốt mộ này ra sao?
– Cũng được.
Thiết Huyết nhàn nhạt cười, nhìn qua có chút uể oải, chỉ là thần thái trong mắt lại vô cùng phấn chấn.
Cốt mộ này quả thực nguy hiểm, khảo nghiệm trí tuệ của một người, dũng khí, nghị lực, chỉ có chút sơ ý sẽ hãm sâu trong đó. Đương nhiên, tuy rằng ở đây nguy cơ ngập tràn, thế nhưng mỗi một tầng Thiết Huyết đều cảm giác được thực lực của mình tăng trưởng vô cùng nhanh, vô luận là cảnh giới hay lực lượng so với bình thường càng thêm viên mãn.
– Được rồi, ngươi nghỉ ngơi một chút đi, sau này còn vất vả hơn thế.
Lê trưởng lão quay về phía Thiết Huyết dặn vài câu, Thiết Huyết gật đầu, nhắm mắt điều tức.
Mấy vị Đại Tôn đồng thời thu hồi ánh mắt.
…
Chỉ lát sau, quang mang bên ngoài cửa đá lần thứ hai lại chớp động.
Người thứ hai xuất hiện ở bên ngoài cửa đá cũng không phải là cường giả Thiên Đạo đỉnh phong, mà là một trong những người nổi bật của thị tộc, truyền nhân của Túc gia – Túc Duyến.
Túc Duyến xuất hiện khiến cho mấy vị Đại Tôn có chút không vui, tới cảnh giới như Đại Tôn, tranh chính là số mệnh, mặt khác, đợi nửa ngày đầu tiên là Thiết Huyết, sau là Túc Duyến, hết lần này tới lần khác lại không thấy môn hạ của mình xuất hiện, bảo sao bọn hắn vui vẻ cho được.
Một Thiết Huyết cũng không sao, dù sao phía sau người ta có người che chở, thực lực cũng không yếu, tiến vào đại điện bọn họ cũng không có lời nào để nói. THế nhưng thị tộc trong mắt Đại Tôn căn bản chỉ là một đám người căn cơ nông cạn, nếu không có Cổ bảo trấn áp số mệnh, chỉ sợ đã sớm biến mất trong Tu Hành Giới. Thế nhưng cho dù là như vậy, đám người thị tộc vẫn không lọt vào mắt Đại Tôn.
Túc Duyến lúc này không có tâm tình chú ý tới biểu tình trên mặt Đại Tôn, tâm thần hắn hiện tại đã bị đại điện to lớn trước mắt hấp dẫn.
Đây là lần đầu tiên Túc Duyến tiến vào cốt mộ, sau lại dưới cơ duyên xảo hợp leo tới tận tầng chín, hắn hoàn toàn bị điện phủ to lớn này làm cho chấn động. Đứng ở bên ngoài cửa đá, hắn có cảm giác bản thân mình nhỏ bé tới mức đáng thương, bất luận vật gì cũng phải ngẩng đầu lên nhìn, không dám sinh ra tâm tư đối nghịch. Phảng phất như tất cả ở đây đều là tồn tại cao nhất, ngay cả Đại Tôn cũng không thể so sánh được.
Hít một hơi thật sâu, Túc Duyến cố gắng bình phục tâm tình của mình, sau đó hướng về phía đại điện.
…
Người thứ ba xuất hiện chính là Bạch Tố Vân, một thân đạo bào màu trắng, làm cho người ta có cảm giác phong đạm khinh vân, mở ảo. Hiển nhiên hành trình cốt mộ lần này thu hoạch không ít, làm cho cảnh giới của hắn lần thứ hai đề thăng.
Thấy Bạch Tố Vân xuất hiện, sắc mặt Thiên Khung Đại Tôn hòa hoãn lại còn Hiên Viên Đại Tôn lại nhiệt tình tiến lên đón, những Đại Tôn còn lại thì không có biểu tình gì.
Sau đó, nhân mã của các thế lực khác lục tục tiến vào đại điện.