Cảm nhận được biến hóa của Nhạc Phàm, sắc mặt bốn vị đại tôn đại biến, tâm thần rúng động không ngừng.
Hèn mọn! yếu nhược! Bất khả kháng ( không có khả năng kháng cự được )!
Một cảm giác nguy hiểm chưa bao giờ có xuất hiện, phảng phất cả trời đất giống như một chiếc lồng khổng lồ, mà bản thân mình lại chính là ti tiện bị nhốt bên trong.
– Các ngươi, đều đáng chết!
Lý Nhạc Phàm đứng lơ lửng trên bầu trời, nổi giận hét lên, Từ trong mắt hắn bắn ra Tử Sắc kim quang, so với ánh sao trên bầu trời còn lấp lánh hơn, hô hấp của hắn, giống như cuồng phong cuốn qua, ý chí của hắn, tràng đầy ý sinh diệt đầy ảo diệu…..
Hắn chính là trung tâm của thế giới, hắn chính là hóa thân của thiên địa.
“Vù vù vù!”
Thế giới của mấy vị Đại Tôn kịch liệt run rẩy, tựa hồ khó có thể thừa nhận được lực lượng của Nhạc Phàm.
Một tiếng nổ vang, Nhạc Phàm phóng lên cao, giống như một mũi tên sắc bén, muốn phá vỡ hết thảy phiến thiên địa này.
“Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!”
Sức mạnh phá tan thế giới đánh mạnh vào thần hồn của bốn vị đại tôn, khiến họ phun đầy máu tươi
Trên bầu trời, Nhạc Phàm giống như một mặt trời sáng chói, từng vòng ấn văn màu trắng có quy luật di động, khuếch tán ra xung quạnh, hóa thành một kết giới khổng lồ, rồi sau đó tất cả hóa thành Lưu Tinh rơi xuống!
“Xuy xuy xuy!”
Quang ảnh vụt qua, phá không mà đến, lần đầu tiên bốn vị Đại Tôn lộ ra vẻ hoảng sợ!
Tử vong! Là khí tức tử vong!
Tự khi trở thành đại tôn, bọn họ chưa bao giờ phải cảm thụ qua cảm giác tử vong cùng tuyệt vọng như thế này.
Trong bốn người, Minh Huyễn Đại Tôn thực lực mạnh nhất, mặc dù bị áp chế, nhưng cũng không phải là không có sức phản kháng, chỉ thấy ngay mi tâm hắn đột nhiên xuất hiện một cái khe, từ trong đó phát ra những tia sáng kỳ dị, lóng lánh bảy sắc!
Thiên đạo vô tình, Luân hồi lục đạo!
Thiên đạo hữu tình, vạn linh thành chúng!
Thiên đạo chí tình, Vạn Nguyên Quy Nhất!
Chí tình chí tình, mới là đại đạo!
Từng đạo ý niệm truyền đến, cưỡng ép xâm nhập vào sâu bên trong linh hồn Nhạc Phàm, lưu quang do Nhạc Phàm biến thành bỗng nhiên dừng lại, bên trong thần hồn tựa hồ có một cái gi đó.
Tự phù cổ xưa, ý chí vô tình, từng điểm từng điểm ăn mòn lấy linh hồn Nhạc Phàm, cũng ăn mòn tâm tình của hắn.
“Thiên địa chí tình sách!”
Trong đầu Lý Nhạc Phàm bất ngờ hiện ra vật này, « Thiên Địa chí tình sách » cho tới bây giờ vẫn vô cùng thần bí, không người nào có thể hoàn toàn hiểu được, mình cũng là do dưới một cơ duyên xảo hợp mới dung nhập vật kia vào trong thần trí của mình, hơn nữa cũng chỉ có một nửa. Cho nên, hiện giờ Lý Nhạc Phàm hoàn toàn có thể khẳng định, một nửa kia của « Thiên Địa chí tình sách» tuyệt đối là đang ở trên người Minh Huyễn Đại Tôn, còn đối với phương pháp lấy ý niệm thôn phệ, hiển nhiên là không có ý tốt rồi.
Thôn phệ! Đúng vậy, chính là thôn phệ.
Minh huyễn Đại Tôn này là nhất mạch, vẫn tu luyện bản thiếu của « Thiên Thư », đạt tới cảnh giới thái thượng vong tình, biến vô tình thành hữu tình mà thành tựu đại đạo. . . Chỉ tiếc thiên thư không hoàn toàn, khó có thể phỏng đoán, do đó công pháp của Minh Huyễn nhất mạch liền có điễm thiếu sót rất nghiêm trọng, do đó mà tình cảm của Minh Huyễn nhất mạch mới trở nên phức tạp.
Lý Nhạc Phàm lấy tình chứng đạo, vừa lúc cùng Minh Huyễn Đại Tôn tương phản,
Kể từ khi Minh Huyễn Đại Tôn biết được nữa cuốn thiên thư kia ở trên người Lý Nhạc Phàm, hắn liền hao tốn vô số tâm lực tới an bài bố trí. Chẳng qua là không nghĩ tới, vừa mới bắt đầu Lý Nhạc Phàm lại có thể thoát khỏi sự khống chế của mình, thậm chí là lúc ở Hồng Mông đại điện, nếu không phải đụng phải cấm chế, nói không chừng mình đã thành công.
Mà hiện tại, Minh Huyễn Đại Tôn chính là muốn thừa cơ hội này, đem những hiểu biết về thiên địa của Lý Nhạc Phàm cùng với những lý giải về tình của hắn mà thôn phệ, nhầm bổ khuyết cho đại đạo của minh.
Một bên là đại biểu cho Thiên đạo vô tình, một bên là đại biểu cho Thiên đạo chí tình, hai loại quan niệm cực đoan này va chạm lẫn nhau, mâu thuẫn tự nhiên khó có thể điều hòa.
Một phen tranh đấu, bên trong ý thức hải của Nhạc Phàm thần hồn hóa tiến bay thẳng đi.
– Cút cho ta!
Lý Nhạc Phàm bình tĩnh quyết đoán, không tiếc làm tổn thương Thần hồn, đem đoạn văn tự thần bí kia dần dần tách ra khỏi linh hồn.
– Sao có thể?
Minh huyễn Đại Tôn tâm thần thất thủ, lần nữa hộc máu, sắc mặt so với vừa rồi càng trở nên khó coi, hắn đã cố tâm chuẩn bị thủ đoạn cuối cùng này vậy mà lại thất bại trong gang tấc, đả kích như thế đối với Minh Huyễn Đại Tôn mà nói là vô cùng thảm trọng.
Chỉ tạm dừng mọt chút, Lý Nhạc Phàm lại hóa thành lưu quang, hướng tới bốn vị đại tôn hạ xuống!
– Thủ hạ lưu tình!
Trên thành lâu Lý Đàm đột nhiên mở miệng, lưu quang trên bầu trời có chút khựng lại, bay lệch khỏi quỹ tích lúc đầu.
“Ầm ầm!”
Một tiếng nổ vang, mặt đất dưới chân kịch liệt lay động, có người còn không đứng vững, ngã nhào trên mặt đất.
Mọi người vội vàng nhìn lại, chỉ thấy phía khói bụi phía trước đang dần tiêu thất, hiện ra trước mắt mọi người là một chiếc hố khổng lồ.
Cái này… Đây còn là lực lượng của con người sao?
Hủy thiên diệt địa, lực lượng viễn cổ chỉ sợ cũng chỉ đến thế này là cùng!
Nhìn lại cách cái hố đó không xa, bốn vị Đại Tôn đều té ngổn ngang trên mặt đất, đầu tóc rối bù, quần áo rách nát, nhìn qua chật vật dị thường, còn chỗ nào là bộ dạng của một vị ĐạiTôn đâu chứ.
Các vị Đại Tôn không gì là không làm được trong mắt mọi người, lại rơi vào tình thế thê thảm như vậy, là do mình hoa mắt? Hay là thế giới này đã quá điên cuồng rồi?
Tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm nhìn vào trong sân, nhất là bên phía ma môn đã bị đả kích cực lớn, thậm chí cả tín ngưỡng cũng bị dao động. Bọn họ chẳng bao giờ nghĩ tới các vị Đại Tôn lại bại dưới tay Lý Nhạc Phàm, hơn nữa lại là bị bại thảm như vậy, khi bọn hắn lần nữa nhìn về phía Lý Nhạc Phàm, tràn ngập trong ánh mắt đã không còn là kinh hãi nữa, mà là sợ hãi. Cái thân thể kia cũng không tính gì là cường tráng nhưng lại ẩn chứa lực lượng hủy thiên diệt địa như vậy, tựa hồ ở dưới lớp da kia không phải là một con người, mà là một con thú dữ, tuyệt thế mãnh thú!
“Tôn giả!”
Ngữ Phi Tuyệt dẫn đầu vọt tới bên cạnh Vô Cực Kiếm Đại Tôn, các tu sĩ còn lại cũng thi nhau chạy tới, đem bốn vị Đại Tôn bảo vệ bên trong, Đại Tôn dù sao cũng là mục tiêu của giới tu hành, trong lòng chúng tu sĩ đã sớm khắc sâu dấu ấn rồi, hàng phục Đại Tôn, đây đã là một tập quán rồi, hoặc có thể nói đã là bản năng rôi. Bọn họ đều biết, lực lượng của mình căn bản là không sánh bằng một ngón tay của Lý Nhạc Phàm, nhưng linh hồn của bọn hắn thủy chung vẫn là nô dịch của thể xác bọn hắn khiến cho bọn hắn không được tự do.
Lúc này, đám người Khấu Phỉ cũng rối rít nhảy xuống, hướng Lý Nhạc Phàm đi tới.
– Nhạc Phàm, thế nào? Ngươi không sao chứ!
Chúng nhân ân cần hỏi thăm mấy câu, cho đến khi xác nhận Lý Nhạc Phàm vô sự mới chính thức yên lòng.
– Cha, sao lại buông tha bọn họ?
Lý Nhạc Phàm bây giờ đã khôi phục trạng thái bình thường, nhìn qua so với thường nhân không khác gì, không giống với bộ dạng dọa ngươi như vừa rồi.
Lý Đàm vỗ vỗ vai Nhạc Phàm nói:
– Tiểu Phàm, cho bọn hắn một chút dạy dỗ thì được rồi, Đại Tôn dù sao cũng là tồn tại chí cao của giới tu hành, quả thật nếu có cái gì sai lầm, tất nhiên làm cho giới tu hành đại loạn, đến lúc đó, các thế lực vì tranh đoạt tài nguyên, tất nhiên sẽ dính líu đến phàm tục. Hơn nữa, chuyện Thiên Tuyệt Cốc còn chưa kết thúc, thập phương thế giới đã có vô số oán linh trốn thoát, mặc dù Thiên Tuyệt Cốc đã bị phong ấn, nhưng thủy chung vẫn là một hậu hoạn, nơi đó nhất định phải có Đại Tôn trấn áp, nếu không một khi xảy ra vấn đề gì, hạo kiếp sẽ gặp phủ xuống. . .
Nghe được lời nói này của Lý Đàm, bốn vị Đại Tôn càng thêm nổi giận, đường đường là các bật Đại Tôn thế nhưng lại luân lạc tới nỗi phải nhờ đến một hậu sinh vãn bối thay mình cầu tình . Nhớ ngày đó, bọn họ đối phó với Vô Danh Đại Tôn, không phải là đã ép người bị thượng đến tuyệt lộ sao, chẳng lẽ đây chính là nhân quả tuần hoàn, là báo ứng hay sao?
Tự biết mình so với Lý Nhạc Phàm chênh lệch quá lớn, bốn vị Đại Tôn càng thêm nản lòng thoái chí, cũng mất luôn ý nghĩ động thủ.
Bất quá, bốn vị Đại Tôn cũng hiểu được ý trong lời nói của Lý Đàm, cho nên bốn người nhìn nhau một phen.
Đại Tôn dù sao cũng là Đại Tôn, mặc dù mới vừa rồi bị đả kích không nhỏ, nhưng rất nhanh liền khôi phục như cũ, chỉ là bản thân bọn hắn đã mất đi tư cách cao ngạo.
Một lát sau, Thiên Khung Đại Tôn hướng về phía Lý Nhạc Phàm nói:
– Đa tạ Lý. . . Lý tiên sinh hạ thủ lưu tình, chuyện hôm nay nếu đã có định số, bọn ta cũng không nói thêm gì nữa, bản thân ta đại biểu mấy vị Đại Tôn ở chỗ này hứa hẹn, từ nay về sau, mở ra phong lệnh, trong giới tu hành không ai được can thiệp tới sự vận chuyển của thế tục, hơn nữa mấy người chúng ta sẽ thay phiên nhau trấn thủ, trấn áp oán linh trong Thiên Tuyệt Cốc.
Lơi này của Thiên Khung đã tỏ ra thành ý thật lớn, dù sao tính mạng của mình cũng nằm trên tay người ta, căn bản là không có tư cách cò kè mặc cả. Mà phong lệnh này ban ra, cả giới tu hành sẽ chân chính được ngăn cách, nói cách khác, từ nay về sau, trên thế gian sẽ không có giới tu hành.
– Tốt
Lý Nhạc Phàm nhàn nhạt gật đầu, cũng là gọn gàng. Hắn hiểu được cha mình đúng, cũng đồng ý với quan điểm của phụ thân, nếu như có thể hòa bình, cần gì phải động tới sát tâm. Hiện tại Lý Nhạc Phàm, đã cực độ chán ghét tranh đấu, rất muốn có một cuộc sống bình thản.
Trong lòng hoài niệm, ánh mắt Lý Nhạc Phàm nhìn về phương xa.
Bốn vị Đại Tôn rời đi, đại quân Thát Đát đã không còn chỗ dựa, chỉ có thể lui về quan ngoại, chỉ còn lại lien quân sáu nước, lại càng không dám dừng lại.
Thành lâu trên, mọi người nhìn theo mấy trăm vạn đại quân đang không ngường ly khai, trong lòng có chút cảm khái.
Trận đánh ngày hôm này, quả thật vô cung nguy hiểm, nếu không phải Lý Nhạc Phàm đúng lúc trở về, chỉ sợ thành Lạc Dương đã thất thủ, bọn họ quả thật là sinh tử đã khó có thể bảo toàn rồi!
– Bẩm báo Phó minh chủ, mới vừa nhận được truyền thư của Minh chủ…
Một gã tướng sĩ chạy nhanh đến, cung kính đem truyền thư đưa lên.
Đồng Tường vội vàng mở ra xem, chỉ thấy phía trên viết mấy chữ đơn giản:
– Mọi chuyện đã ổn, phản quân đã quy hàng.
– Tốt, tốt, tốt
Đồng Tường cười to một trận, đem nội dung trong thư báo cho mọi người, chúng nhân nghe vậy trong lòng tràn đầy vui sướng.
– Chư vị ta muốn đem chuyền ở Lạc Dương báo cho đại ca biết, xin phép cáo lui trước
Hướng mọi người nói mấy câu, đám người Đồng Phi liền cáo lui rời đi.