Hậu viện Thiên Đạo liên minh, đám người Nhạc Phàm gặp nhau.
– Di? Hai tên tiểu tử này là ai?
Mọi người nhìn về phía Nhạc Phàm thì thấy bên cạnh hắn có hai khuôn mặt xa lạ, một người là thiếu nữ thanh tú đang ngại ngùng, kẻ còn lại là một nam hài có chút nghịch ngợm. Bọn họ không nghĩ tới Lý Nhạc Phàm đi ra ngoài một chuyến lại dẫn theo hai tiểu hài tử trở về, thực sự là kỳ quái.
Nhạc Phàm còn chưa có trả lời thì tiểu hài tử kia đã tranh nói trước:
– Đám người các ngươi vểnh tai lên mà nghe rõ cho bổn đại gia, bổn đại gia chính là Tà Ma Cố Đô đại danh đỉnh đỉnh.
Mọi người tức thì ngẩn ra, sau đó không ngừng cười lớn.
– Lý tiểu tử, ngươi chạy đi đâu mà tìm được một tên tiểu tử có ý tứ như vậy?
Khấu Phỉ không nhịn được, ôm bụng cười không ngớt.
Nhạc Phàm trắng mắt liếc nhìn đối phương, chính sắc nói:
– Tiểu cô nương này là do ta mang từ một bộ lạc ra, thời gian ta hôn mê chính là do nàng chăm sóc.
Dừng một chút, Nhạc Phàm chỉ vào cố đố nói:
– Người này là hóa thân của tà ma, ta với hắn đều bị tiến vào không gian loạn lưu, sau khi đi ra liền biến thành dáng dấp này.
– Cái gì?
– Hóa thân của tà ma?
– Thực sự là ta ma sao?
Chúng nhân kinh ĩa, không tự giác mà lui lại phía sau một bước.
Khấu Phỉ nhìn Cố Đô một lượt, vẻ mặt có chút quái dị nói:
– Trách không được ta thấy tên tiểu tử này có chút quen mắt, hóa ra là dung mạo của tiểu tử Mộ Dung Ngạo Hàn kia.
Cố Đô nghe vậy tức giận nói:
– Tên kia, bổn đại gia là tà ma Cố Đô, Tà ma vĩ đại,….
Mọi người kéo tới, cắt đứt lời nói của Cố Đô. Nhan Nguyệt Thi thì lấy tay nhéo hai má của Cố Đô…
– Không được mạo phạm bổn đại gia…
Cố Đô tức giận nói, quay về phía mọi người cố tỏ ra hung ác:
– Oa oa! Các ngươi dám ức hiếp ta, ta muốn ăn các ngươi, ăn các ngươi!
Thấy một tiểu hài tử ra vẻ hung ác, mọi người không khỏi cười lớn.
Nhạc Phàm liếc mắt nhìn Cố Đô, thản nhiên nói:
– Tốt nhất ngươi nên thành thật một chút, bằng không ta sẽ một cước đá văng ngươi đi.
– Ách!
Cố Đô vốn đang muốn làm ầm ĩ, thế nhưng thấy bộ dáng như vậy của Nhạc Phàm, cũng không dám lỗ mãng làm gì.
Sau khi hàn huyên một phen, Long Tuấn chính sắc nói:
– Sư phụ, hiện tại Thát Đát mọi rợ tuy rằng đã thối lui, thế nhưng hiện tại thiên hạ hỗn loạn, rất nhiều chuyện cần xử lý gấp, không biết sự phụ có kiến nghị gì không?
Nhạc Phàm khoát tay áo nói:
– Việc quốc quân các ngươi tự mình xử lý, ta nghe theo là được.
Lúc này, Trương Phong Nghị dẫn theo các tướng lĩnh đi tới.
– Chư vị, kinh đô từ trước tới nay đều là tượng trưng cho quyền lợi tối cao của Hoa Hạ, chỉ cần chúng ta có thể tiến vào kinh đô, xác định danh phận, đến lúc đó thiên hạ tự quy về một mối.
– Nói thì dễ thế nhưng muốn vào kinh đô thì cần phải có một cái cớ hợp ký, bằng không căn cơ bất ổn, khó khiến kẻ dưới phục tùng.
– Ân, phải danh chính ngôn thuận mới được.
Các tướng lĩnh mỗi người đều phát biểu ý kiến của mình, đám người Nhạc Phàm đều gật đầu.
Đình Nghị tiếp lời:
– Vậy hiện tại chúng ta phải lấy cớ gì tiến vào kinh đô mới chiếm được đại nghĩa?
Mọi người nhìn nhau, không biết nên trả lời thế nào.
Con mắt Long Tuấn không ngừng chuyển động, cuối cùng kiến nghị:
– Nếu Tĩnh Quốc Quân chúng ta lấy danh nghĩa phục hưng, lập ra quốc quân của Đại Minh, khôi phục non sông Hán Thất, thì có được không?
– Lập ra quốc quân Đại Minh?
Mọi người giật mình, trên mặt hiện lên sự thận trọng.
Lão tướng Trần Phong cười khổ nói:
– Lập quốc quân không phải là không được, thế nhưng lập ai? Chẳng lẽ lại lập những tên hậu duệ hoàng tộc, quần áo lụa là, vô năng sao?
Long Tuấn hắc hắc cười nói:
– Lập đám giá áo túi cơm này đương nhiên là không được, không phải trong đám người chúng ta có sẵn hai hậu duệ hoàng tộc sao?
Mọi người kinh ngạc, lập tức bừng tỉnh nói:
– Đúng vậy, Chu Tam công chúa là huyết mạch hoàng tộc, nếu như chúng ta ủng hộ nàng thành hoàng đế, thì danh chính ngôn thuận.
– Cái gì? Chu Tam công chúa? Hoàng đế?
Không ít người vẻ mặt kinh hãi, ngay cả Chu Tĩnh Nguyệt cũng có chút mông lung.
Long Tuấn sớm biết mọi người sẽ có phản ứng như vậy, tự nhiên sẽ không để ý ở trong lòng. Dù sao từ xưa tới này muốn lập một người là đế vương, trở ngại vô cùng lớn. Chỉ là, nếu như việc này có Lý Nhạc Phàm chống đỡ, tất cả mọi trở ngại sẽ không còn là vấn đề.
Đây không phải là Long Tuấn ham muốn quyền lực, mà chỉ đơn thuần là muốn thành toàn cho Chu Tĩnh Nguyện mà thôi.
– Sư phụ, người thấy thế nào?
Long Tuấn hỏi ý kiến Nhạc Phàm, những người còn lại cũng quay về phía hắn.
Hiện tại Nhạc Phàm trong mắt mọi người không chỉ là một bằng hữu, thực lực của hắn đã định trước địa vị siêu nhiên, cho nên, hiện tại lời nói của hắn tuyệt đối có quyền lực.
Nhạc Phàm cũng hiểu được suy nghĩ của mọi người, lập quốc quân là việc đại sự, quốc quân anh minh thì là phúc của bách tính, hôn quân thì bách tính khổ.
– Nếu ngươi làm vua thì sẽ làm những gì?
Nghe được câu hỏi của Nhạc Phàm, Chu Tĩnh Nguyệt lúc này mới có phản ứng, thế nhưng nàng chỉ lắc đầu, không nói gì.
Chu Phượng ở bên cạnh có chút nóng nảy, vội vã thay tỉ tỉ đáp lại:
– Lý tiên sinh, làm hoàng đế thì có gì khó, không phải là phục hưng Đại Minh, khôi phục giang sơn xã tắc sao? Đương nhiên, còn phải chống ngoại tộc xâm lấn, trừng trị tham quan…
Mọi người không nói gì, chỉ là, bao nhiêu ánh mắt dồn lên người Chu Tĩnh Nguyệt.
Một lát sau, dưới ánh mắt cổ vũ của Long Tuấn, Chu Tĩnh Nguyệt chậm rãi nói:
– Mấy năm nay ở biên quan, nhìn cảnh sinh ly từ biệt, mới biết sinh mệnh đáng quý ra sao… Chiến tranh vĩnh viễn không thể mang tới hòa bình chân chính, thế nhưng chúng ta lại phải dùng nó để thủ hộ mảnh đất của mình, ta không biết mình có thể cai quản một quốc gia cho tốt được không, thế nhưng ta sẽ cố gắng, để thiên hạ thái bình, bách tính an cư…
Dừng một chút, Chu Tĩnh Nguyệt lại nói:
– Nếu như ta thực sự trở thành hoàng đế, ta sẽ bỏ hoàng quyền, trọng tổ nội các, thi thành chế độ mới, để người trong thiên hạ chân chính là chủ thiên hạ.
Nghe nàng nói vậy, ánh mắt mọi người sáng lên, không tự giác mà gật đầu, trong lòng vô cùng vui mừng. Mặc kệ hoàng đế là nam hay là nữ, chỉ cần thực sự vì nước vì dân, thì giới tính đâu có quan trọng gì.
Mọi người rốt cuộc cũng tán thành, cuối cùng, ánh mắt chúng nhân chuyển về phía Nhạc Phàm.
– Lý Nhạc Phàm, thay mặt bách tính cảm ơn đại nghĩa của công chúa.
Nhạc Phàm trịnh trọng khom người hành lễ khiến cho Chu Tĩnh Nguyệt giật mình, vội vàng hoàn lễ.
Thấy như vậy, mọi người đều vui mừng.
Chiến hỏa nhiều năm rốt cuộc đã kết thúc.
Tĩnh Quốc Quân thế như trẻ che, tiến quân thần tốc, lấy thế lôi đình tiêu diệt dư nghiệt ngoại tộc, chiếm lĩnh kinh đô. Quân dân khắp nơi thấy vậy đều chuyển hướng đầu nhập vào phía triều đình.
Đến lúc này, việc phục hưng Đại Minh đã trở thành điều hiển nhiên, thiên hạ cuối cùng cũng có được sự yên ổn.
Hoàng thành kinh đô. Trong triều!
Chu Tĩnh Nguyệt ngồi xuống long ỷ, thân mặc trang phục hoàng đế, toát ra khí chất tao nhã.
– Chúng thần tham kiến bệ hạ…
Hoàng quyền mới lập, không ít đại thần tiền triều đều quay lại.
– Chư vị hãy bình thân!
Chu Tĩnh Nguyệt nhàn nhạt mở miệng, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều biểu hiện oai nghiêm của đế vương.
Tiếng Chu Tĩnh Nguyệt vang lên trong đại điện:
– Hiện tại triều đình khôi phục chế độ cũ, thế nhưng cần phải cải cách, quốc sự nặng nhọc, cho nên cần chư vị ái khanh cố gắng ra sức nhiều hơn.
– Chúng thần cho dù thịt nát xương tan cũng cố hết sức.
Thấy chúng thần phụ họa, Chu Tĩnh Nguyệt gật đầu, lại nói:
– Thát Đát bộ tộc hiện nay mặc dù bị đánh cho chạy về quan ngoại, thế nhưng lòng lang dạ thú vẫn còn âm ỉ, cho nên chúng ta phải đề phòng. Mặc khác, chế độ nội các cần phải sắp xếp một lần nữa… Lục bộ còn phải điều chỉnh…
Thời loạn thế, phế cũ lập mới, trăm nghìn việc phải lo, khiến cho nàng mệt mỏi không thôi.
Kỳ thực, làm hoàng đế cũng không tốt như trong tưởng tượng.
Một lát sau, đám đại thần xếp thành hai hàng đi ra khỏi đại điện.
– Khởi tấu bệ hạ, quốc quân mới lập, liệu có nên chiếu cáo thiên hạ, trấn an dâm tâm hay không?
Nghe đại thần nói vậy, Chu Tĩnh Nguyệt gật đầu nói:
– Lễ pháp không thể thiếu, việc đăng cơ giao cho Lễ Bộ phụ trách, thời gian do Khâm Thiên giám lựa chọn… Niên hiệu của ta là Kỷ Niên, quốc hiệu… Thái bình.
– Thần tuân chỉ.
Vừa mới bàn luận xong, bên ngoài cửa liền có thông báo.
– Báo.
– Truyền!
– Khởi bẩm bệ hạ, Thiết Huyết thống lĩnh đại quân vây quanh kinh thành, thống lĩnh không dám tự ý quyết định, cho nên đặc biệt tới xin ý chỉ.
– Cái gì?
Lời vừa nói xong, văn võ bá quan trong triều kinh hãi, tiếng xôn xao không ngừng vang lên.
Đại quân của Thiết Huyết tiếp cận, bằng vào một chút binh lực của kinh thành sợ rằng khó có thể chống đỡ, nếu như bị bên ngoài đánh vào, cục diện sợ rằng khó có thể khống cế.
Nhìn các vị đại thần xôn xao, Chu Tĩnh Nguyệt trầm xuống nói:
– Yên lặng! Các ngươi đều là trọng thần của Đại Minh, là quan phụ mẫu của dân chúng, thất thố như vậy còn ra thể thống gì? Còn không im lặng cho ta.
– Ách!
Nghe hoàng đế quát lớn như vậy, chúng đại thần mặt đỏ tía tai, xấu hổ không dám nói gì.
Chu Tĩnh Nguyệt thấy như vậy nói tiếp:
– Thiết Huyết là người đứng đầu Cửu Lê, thống trị giang hồ, sở dĩ hắn làm như vậy là muốn tìm một lối thoát cho bộ tộc mà thôi, các ngươi không cần khẩn trương, việc này sẽ có người để ý.
– Thần thất thố, xin hoàng thượng trách phạt.
– Được rồi, nghị sự hôm nay tới đây thôi. Các ngươi lui ra.
– Chúng thần lĩnh chỉ.
Ngoài hoàng thành, hơn mười vạn binh mã giương cung bạt kiếm, tùy thời đều có thể công phá thành.
– Nhạc Phàm, ngươi thực sự muốn ngăn ta sao?
– Thiết Huyết, ngươi đừng ép ta.
– Vậy động thủ đi!
Thiết Huyết nhìn thẳng vào Nhạc Phàm, thần sắc phức tạp. Người đã từng là huynh đệ hôm nay lại đứng ở phía đối lập, đây không phải là một chuyện đáng cười sao?
Viêm Hoàng nhất tộc và Cửu Lê nhất tộc đã có ân oán từ thời thượng cổ, hiện tại Cửu Lê nhất tộc trở về, mâu thuẫn giữa hai tộc không thể né tránh. Thiết Huyết lo lắng bi kịch thời thượng cổ có thể tái diễn lần thứ hai cho nên mới có hành động như vậy.
Thấy Nhạc Phàm không đáp, Thiết Huyết cười cười nói:
– Nhạc Phàm, ngươi cuối cùng vẫn xử sự theo cảm tính.
Dứt lời, Thiết Huyết giơ tay đánh vào ngực mình.
– Phụt!
– Thiết Huyết, ngươi…
– Không được qua đây.
Thiết Huyết miệng phun tiên huyết, giơ tay ngăn cản Nhạc Phàm tiến lên:
– Nhạc Phàm, xin lỗi, đừng trách ta, ta phải cấp cho tộc nhân của ta một cái công đạo, bọn họ đã chờ mấy nghìn năm rồi, ta không muốn để cho bọn họ thất vọng.
Dừng một chút, Thiết Huyết nói:
– Ta nói ngươi xử trí theo cảm tính, thế nhưng ngay cả bản thân ta cũng vậy. Làm huynh đệ nhiều năm như vậy, sao có thể là địch với ngươi? Một chưởng vừa rồi chính là ta trả lại tình huynh đệ này, từ nay về sau, ta với ngươi cắt đứt…
– Đến đây đi! Để chúng ta đánh một trận, chết cũng không hối tiếc.
Lời còn chưa dứt, Thiết Huyết vận khí, một hư ảnh Ma Thần xuất hiện phía sau lưng hắn.
Quanh thân Nhạc Phàm tản ra từng đạo bạch sắc quang mang, không ngừng khuếch tán trong thiên địa.
Hai người đều động, đánh về phía đối phương.
Một bên ma diễm ngập trời, một bên như mặt trời ban trưa khiến cho người xem hoảng sợ biến sức.
Trong lúc mọi người nghĩ rằng hai người muốn lưỡng bại câu thương, nắm tay Nhạc Phàm đã dừng lại trước mặt Thiết Huyết một tấc, mà kiếm chỉ của Thiết Huyết cũng dừng lại trước mặt Nhạc Phàm một tấc. Có thể tưởng tượng ra nếu như một kích này thực sự đánh vào người đối phương, sợ rằng…
– Vì sao không hạ thủ?
Hai người đồng thời mở miệng hỏi, sau đó nhìn nhau cười, thu hồi cánh tay.
Đây quả thực là tiếng sấm lớn, mưa lại nhỏ, đám người vây quanh xem đảo cặp mắt trắng dã, trong lòng thầm nghĩ bọn họ bị hai người này đùa cợt. Chỉ là, hai người cùng vô sự, mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm.
– Thiết Huyết…
Nhạc Phàm đang định nói, Thiết Huyết khoát tay áo ngắt lời nói:
– Ta biết, bản thân mình đã thua… Ta không có khả năng hạ thủ được, ngươi cũng thế, thế nhưng ngươi ở chỗ này chính là thất bại của ta. Được làm vua, thua làm giặc, không có gì để nói.
Trầm mặc một lát, Nhạc Phàm mới nói:
– Thiết Huyết, ngươi và ta đều từ chiến trường mà đi ra, chắc hẳn ngươi cũng hiểu suy nghĩ trong lòng ta. Hiện tại, ngươi còn nhớ rõ những người đã chết dưới đao của mình không? Bọn họ đã chết thì có ai được nhớ kỹ? Chiến tranh vĩnh viễn đều tàn khốc như vậy, vô luận ai thua ai thắng người chịu khổ vẫn là dân chúng bình thường. Mà khi trước chúng ta không phải là một trong số họ sao?
Thấy Thiết Huyết không đáp, Nhạc Phàm nói tiếp:
– Chúng ta hiện tại có thể đứng ở đỉnh cao quyền lực này, lẽ nào thực sự là vi thiên đạo trường sinh mờ mịt kia? Ta có trách nhiệm của ta, ngươi có lý tưởng của ngươi…
Thiết Huyết nghe vậy trợn mắt nói:
– Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy tiểu tử ngươi nói nhiều như vậy, lại còn dùng để giáo huấn ta, thực sự là… Quên đi, không nói với ngươi nữa.
– Ta chỉ hy vọng thiên hạ được thái bình.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Nhạc Phàm, vẻ mặt Thiết Huyết vô cùng ngưng trọng nói:
– Ai lại không hy vọng thiên hạ thái bình? Nếu như có thể, ta nguyện ý đem tộc nhân tìm tới một địa phương yên tĩnh, hảo hảo sinh sống, thế nhưng… Nhạc Phàm a, ta có thể tin ngươi không?
– Có thể.
– Tốt! Lý Nhạc Phàm, ta cũng đáp ứng ngươi, Cửu Lê nhất tộc đời đời kiếp kiếp không quản việc quân chính, vĩnh viễn trấn thủ ở Nam Cương! Chỉ là, ta vẫn sẽ nhìn xem, quyết định của ngươi hôm nay có chính xác hay không, thế giới này có thực sự như lời ngươi nói hay không.
– Đón lấy.
Nhạc Phàm lấy ra một vò rượu ném cho Thiết Huyết, Thiết Huyết ngửa đầu uống một ngụm lớn, tâm tình vui sướng nói:
– Ngon! Hảo tửu! Huynh đệ cùng uống rượu, thiên địa đều trong đầu.
Lạc diệp phiến phiến khô trung tàng,
Hàn ý sắt sắt nhiễm phong sương.
Túy ngọa hoa gian quân mạc tiếu,
Tàn dương bạn ảnh phẩm hồi hương.
Lá vàng lớp lớp rụng tả tơi
Khí lạnh miên man ngập khắp trời
Chốn đây nằm say xin chớ lạ
Hoàng hôn khuất bóng kẻ hồi hương
( Dịch thơ : Tuladaide )
Mặt trời ngả về phía tây, đại quân của Cửu Lê bộ tộc cuối cùng cũng lui.
Đúng như lời Thiết Huyết nói, bọn họ rời khỏi trung nguyên, đi Nam Cương.
– Huynh đệ, bảo trọng!
Nhìn Thiết Huyết rời đi, Nhạc Phàm không khỏi cảm thấy thất lạc. Hắn biết sau khi Thiết Huyết rời đi, sau này rất khó có thể gặp lại.
– Bảo trọng!
Con đường gian nan, khó ở chỗ ông trời.
Đường thông thiên nguy hiểm, còn hơn cả hoàng tuyền.
Đứng ở trước Thông Thiên phong, Nhạc Phàm bỗng nhiên thất thần.
Tiểu Băng Nhi bên cạnh bĩu môi nói:
– Cha, không phải người nói muốn đi đón mẫu thân sao? Vì sao còn chưa đi? Băng nhi chờ lâu rồi.
– Tốt, chúng ta đi đón mẫu thân con…
Nhạc Phàm ôm Tiểu Băng Nhi, bước chân về phía đỉnh núi.
Dưới hàn đàm, một bóng hình xinh đẹp sau bai nhiêu năm rốt cuộc cũng đi ra.
Khuôn mặt Trần Hương hiện ra, mang theo sự đau thương, vui sướng, còn có yêu thương vô tận.
Con đường dù tối tăm tới đâu, phía cuối vẫn còn có ánh sáng.
Hai đạo thân ảnh càng ngày càng rút ngắn khoảng cách, cuối cùng gặp nhau.
Hát vang tới, chân trân đi, muôn sông nghìn núi có mấy tình?
Đa tình khổ, vô tình khổ, phần tình ý này kéo dài thiên cổ.
Ly biệt sầu, khiến tóc bạc, thân ảnh cô độc giữa nhân gian.
Nâng chém đối ẩm cùng hồng nhan, nhắm mắt sầu lại càng thêm sầu.
Quân không thấy, sớm tối lạnh như tuyết, bao lâu trở về còn quê hương?
Thiên ngôn vạn nữ không nói hết, nhi nữ thường tình.
Vểnh tai lên mà nghe, một Thương Thiên nhất khúc, hai đầu tóc bạc vẫn yêu thương.
Mộng hồng trần không thoát khỏi chữ tình, chốn nhân gian ngàn vạn hương.
Hết.