Sở Vân có chút khiếp sợ, nhanh chóng bình phục tâm tình. Nếu như hắn trẻ lại mười tuổi, khi tới đây, khoản tài phú này đã làm hắn khó cất bước. Nhưng hiện tại, hắn đã già, sức sống sắp hao hết. Dù tài phú có nhiều hơn nữa, cũng không có mệnh để hưởng, tất cả đều là vô dụng.
Hắn đi qua tiền điện, đi vào trung điện.
Chính giữa trung điện, có ba mươi bàn ngọc. Trên bàn đều có một vật, tất cả đều nằm cách nhau mười trượng.
Sở Vân quét mắt một vòng, phát hiện có bàn có một bình thuốc, có bàn bày biện đạo pháp ngọc giản, có bàn thì để trứng yêu thú.
Tâm tình của hắn lúc này mới mất bình tĩnh, trong lòng phát sinh chút chờ mong và vội vàng.
Thân thể của hắn, cũng có thể dựa vào vài cách để chữa trị tốt. Thứ nhất, là đại danh đỉnh đỉnh Sinh Cơ Tạo Hóa Đan. Thứ hai, là lấy trường thọ nổi danh, Vạn Tái Thanh Long.
Khương Bác tung hoành thiên hạ, chưa hẳn không có hai thứ này. Chỉ cần Sở Vân ở chỗ này tìm được Sinh Cơ Tạo Hóa Đan, hoặc là trứng yêu thú Vạn Tái Thanh Long. Hắn có thể cải biến thân thể, niết bàn tân sinh.
– Không phải cái này, cũng không phải cái này… Cái kia, cũng không phải…
Hi vọng càng lớn, thất vọng cũng càng lớn. Những thứ bày trên bàn đều là kỳ trân dị bảo, tùy ý để một món lưu lạc ra bên ngoài, người ta cũng tranh nhau đến phá đầu, dẫn phát gió tanh mưa máu. Nhưng không có Sinh Cơ Tạo Hóa Đan và trứng Vạn Tái Thanh Long.
Giá trị cao nhất, chính là ba cái bàn ở chỗ sâu.
Trên một bàn, để một bảo tiêu, chính là vũ khí thành danh của Khương Bác — Bích Hải Triều Sinh tiêu.
Trên một bàn khác, bày biện pháp môn ngự yêu Tiếu Thương Hải.
Một trương cuối cùng, là một ngọc giản, trong ngọc giản ghi chép một môn hôn ước. Người trở thành truyền nhân của Hải Long Vương, có thể cầm hôn ước này, tiến vào Nhân Ngư đảo Ngọc Ba Vương, cầu hôn Phương công chúa.
Ba thứ đồ vật này, tiền điện là hai tòa núi nhỏ, chính là tiền tài, mỹ nhân và lực lượng. Là ước mơ tha thiết của biết bao nhiêu người, là thứ mà họ đau khổ truy cầu.
– Đáng tiếc, với ta mà nói, đều không có chỗ hữu dụng.
Sở Vân cười khổ, hắn đã triệt để thiêu đốt tính mạng, sức sống mất sạch, thời gian không nhiều, cầm những vật này thì có tác dụng gì?
– Nếu là mười năm trước, hai mươi năm trước ta tìm được nơi này, thì tốt biết bao!
Hắn chậm rãi lắc đầu, tiếc nuối thở dài một tiếng, cũng không lấy đi đồ vật trên bàn, mà đi vào hậu điện.
Trong hậu điện, có một con rồng đang nằm!
Con rồng thật lớn!
Long Giác đẹp đẽ quý giá như san hô, Long Lân như bích lam, Long Thân uốn lượn trong hậu điện, dài vài chục trượng! Thân thể hùng tráng, thô như trụ lớn. Long trảo dữ tợn, lóe ra hàn quang.
– Đây chính là yêu thú Thương Lam Hải Long của Khương Bác a!
Sở Vân nói năng lộn xộn, phát ra âm thanh sợ hãi thán phục.
Hải long chậm rãi mở hai mắt ra, Long Nhãn giống như giếng sâu, nhưng tràn đầy Long khí.
– Rốt cục cũng đợi đến lúc có người thừa kế, đáng tiếc, đáng tiếc ah, ngươi đã tới muộn…
Hải Long phát ra âm thanh trầm thấp, quanh quẩn thật lâu trong hậu điện.
– Đúng vậy, tới chậm hai mươi năm!
Sở Vân gật đầu, nụ cười chua xót. Hắn nhìn Hải Long, nó cũng nhìn mình:
– Ngươi sắp chết, ta cũng sắp chết. . .
Trong nụ cười, có tiếc nuối, có trào phúng, có giải thoát nhưng không hề hối hận.
Nếu tới sớm hai mươi năm, Nhân Long gặp nhau, chắc chắn sẽ thành một giai thoại. Chỉ tiếc thế gian này, không bao giờ có chỗ cho từ nếu.
– Năm đó, chủ nhân và ta thua trong tay Sở Bá Vương. Bản thân ta bị trọng thương, còn có một cơ hội để cứu chữa, nhưng chủ nhân lại không có cơ hội…
– Phải đợi hơn trăm năm, bản thân ta cũng kề cận cái chết, rốt cục cũng đợi đến lúc có một người thừa kế.
Thương Lam Hải Long bắt đầu nói miên man, nói đủ loại chuyện xưa.
– Chủ nhân bỏ bao công sức, trước khi chết xây dựng Tinh Hải Long Cung, chờ đợi người hữu duyên. Hắn nói suy nghĩ cho ta, không cần thiết lập bất cứ cửa ải khảo nghiệm nào, muốn ta lựa chọn vị chủ nhân thứ hai…
Nguyên lai Tinh Hải Long Cung cũng không phải không có khảo hạch, chỉ có một khảo hạch duy nhất, chính là phải được đầu Thương Lam Hải Long tán thành.
– Đáng tiếc, hơn trăm năm qua đi, thân bị trọng thương, bệnh nguy kịch, không thể ngao du biển cả, rong ruổi thiên hạ…
Thương Lam Hải Long tuổi già nhưng chí chưa già, chí tại ngàn dặm. Đáng tiếc có lòng mà không có sức.
Những lời này, đã chạm đến nỗi lòng của Sở Vân, làm cho hắn cộng minh.
Hắn cũng giống như thế, là một nam nhân bình thường có dã tâm. Nhưng thời vận không như ý, muốn tung hoành thiên hạ, nhưng tính mạng đã đi đến điểm tận cùng.
Tinh Hải Long Cung, hắn muốn đánh cược một lần. Đáng tiếc lại không tìm ra thứ mà hắn cần.
Chân trời xa xăm lưu lạc xứ người, mới gặp như đã quen biết từ lâu.
Một người một rồng, giống như một cặp, trở thành tri kỷ tâm đầu ý hợp.
Thời gian dần qua, bọn họ thường xuyên kể cho đối phương nghe chuyện của mình, một phương đang nói. Hải Long trình bày đều là chuyện có Khương Bác, chiến đấu liên miên, chuyện xưa khi tung hoành đại dương mênh mông. Mà Sở Vân, lại nói về những chuyện minh mạo hiểu tìm tòi bí mật và những kinh nghiệm đã trải qua.
Bọn họ nói cho nhau nghe, khoe khoang vết thương trên người, bàn luận sinh tử.
Rốt cục có một ngày, Hải Long đầy thâm ý nhìn Sở Vân nói:
– Ta đi. Sau khi ta chết, xin ngươi vùi thân ta xuống dưới tán cây đại thụ trong hoa viên kia.
Nói xong, sinh cơ biến mất. Huyết nhục toàn thân, Long Lân, Long Giác, Long Trảo và các loại tinh hoa, áp súc thành một khối yêu tinh lớn nhỏ màu hổ phách.
Sở Vân thở dài một tiếng, cắn răng chèo chống, thiên tân vạn khổ tốn nhiều sức lực, rốt cục cũng kéo khỏa yêu tinh kia xuống chính giữa hoa viên.
Hắn vùi sâu yêu tinh vào rễ đại thụ trong đất, lấp đất lại, gân mỏi kiệt sức tựa vào đại thụ, hai mắt hơi đóng lại, bình tĩnh chờ đợi tử vong đến.
Nhưng là thời gian dần qua, suy nghĩ lại lộn xộn.
Ngày xưa, hắn đã từng là là người thừa kế một hải đảo, đáng tiếc lại bị cường địch cướp đoạt, mất đi cơ nghiệp. Hắn cũng từng có được yêu thú tuyệt phẩm, không thua kém Thương Lam Hải Long, Vạn Tái Thanh Long. Đáng tiếc bị tiểu nhân ám toán, tiếc nuối vạn phần.
Cả đời của hắn, giống như đắm chìm trong một khúc nhạc sôi sục. Nhạc khúc ngắn ngủi nhưng kịch liệt, khúc dạo đầu trầm bổng ngân cao, trình bày đủ tang thương của nhân thế.
Hắn không phát hiện ra, sau khi đại thủ hấp thu yêu chi lực của Hải Long, đang dùng một tốc độ kinh người để lột xác.
Cành lá của nó giãn ra, giống như Yên Hà năm màu, xinh đẹp giống như mộng như ảo. Vầng sáng biến mất, trên cây kết xuất một trái cây.