Dù vậy, trong nội tâm gã có chòm râu dài vẫn không cho là đúng, đối phương chỉ là một tiểu hài tử. Nếu không vì thượng cấp cần cái túi đầy Tuyết Sa kia, chắc chắn sẽ không xuất động chiến lực như hắn.
Thời gian dần trôi qua, rừng rậm yên tĩnh lại, ánh trăng sáng tỏa hiện ra trên bầu trời. Ánh trăng thuần khiết, xuyên thấu qua tán lá cây, hình thành những đạo ánh sáng như ngọc. Trong mắt mọi người, không bởi vì ban đêm mà tầm nhìn không rõ, ngược lại càng thêm rõ ràng.
– Khí trời rất tốt, ranh con chạy không thoát đâu!
Gã có chòm râu dài mũi thở phì phò, lộ ra dáng tươi cười dữ tợn, ở dưới ánh trăng, Sở Vân lưu lại dấu vết lúc đứt lúc nối, nhưng vẫn thấy rất rõ ràng. Ở trước mặt đám giết người cướp của lão luyện như bọn họ, liền không che dấu được.
Nhưng bỗng nhiên!
Một đạo bóng đen, phát ra tiếng kêu quái dị, từ trên đỉnh đầu bay xuống.
Phốc!
Một tráng hán kêu một tiếng thảm thiết, ngã nhào xuống đất. Ngực trái của hắn lộ ra một miệng vết thương lớn, máu tươi từ đó chảy ra lên lán, mặt đất dưới chân nhanh chóng bị nhuộm đỏ.
Trái tim không cánh mà bay.
Thân thể của hắn run rẩy vài cái, sau đó bất động, vẻ mặt lúc chết vẫn hiện ra nét kinh hãi, chết không nhắm mắt!
– Chi chi chi chi!
Một bóng đen quỷ mị, đứng ở trên nhánh cây, phát ra tiếng cười man dại quỷ dị. Đúng lúc, gió đêm quét qua thân cây, ánh mặt trăng chiếu đến, lộ ra chân diện mục của bóng đen.
– Lợi Trảo Hầu!
Có người đứng tại chỗ phát ra tiếng kêu hoảng sợ đến cực điểm.
Lợi Trảo Hầu hung tàn thành tính, đôi mắt như chuông đồng lộ ra một tia huyết quang. Nó là một con trưởng thành, toàn thân bao phủ bởi bộ lông đen nhánh, cái đuôi vểnh cao, tứ chi thon dài, lợi trảo lăng lệ ác liệt. Trên cái trảo bên phải, đang cầm một quả tim của nhân loại.
Bịch bịch, trái tim vẫn đang nhảy lên.
Ừng ực.
Trong ánh mắt mọi người đầy sợ hãi, Lợi Trảo Hầu hé miệng, nuốt trái tim vào bụng. Loại yêu thú này, chuyên lấy trái tim làm thức ăn.
– Chi chi chi chi!
Nuốt trái tim vào bụng, huyết quang trong mắt của Lợi Trảo Hầu tăng vọt, đang điên cuồng khoa tay múa chân trên nhánh cây, phát ra tiếng cười khủng bố quái dị. Rất nhanh, huyết quang trong hai mắt của nó, khuếch tán ra ngoài, bao phủ toàn thân của nó.
Lập tức, từ trên người Lợi Trảo Hầu phát ra một cổ khí tức nguy hiểm làm cho lòng người sợ hãi.
– Mẹ khiếp, thì ra con khỉ này đã lĩnh ngộ Thị Huyết đạo pháp!
Chòm râu dài chửi bới một tiếng, vỗ cái túi da đen bên hông, đồng thời hét lớn một tiếng,
– Xuất hiện đi, Tửu Tao Cẩu!
Một đạo hắc quang từ trong túi da bắn ra, rơi xuống mặt đất, hiện ra một con chó đuôi màu đen. Không giống bình thường, cái mũi chó vừa lớn vừa đỏ, từ bên trong mũi có vài sợi lông màu đen. Lúc nhìn thấy Lợi Trảo Hầu, lập tức khom người nhe răng, phát ra tiếng sủa đầy uy hiếp.
Yêu thú hoang dại, không có ngự yêu sư chỉ huy, trí tuệ cũng không xuất sắc. Dựa theo nguyên tắc đầu tiên tiêu diệt uy hiếp lớn nhất, ánh mắt khát máu của Lợi Trảo Hầu lóe ra lệ quang, tập trung tính chất uy hiếp lên Tửu Tao Cẩu có uy hiếp lớn nhất, hoàn toàn không để ý đến những địch nhân yếu nhược xung quanh.
– Chi…
Lợi Trảo Hầu dùng sức đạp lên thân cây dưới chân một cái, giống như một quả đạn pháo, lao thẳng về phía Tửu Tao Cẩu. Không cam lòng yếu thế, gầm rú một tiếng, sau đó cũng dùng sức đạp mạnh một cái, bay từ dưới đất lên.
Phanh!
Song phương đụng vào nhau một cái kịch liệt giữa không trung, cân sức ngang tài, phát ra tiếng trầm đục. Sau đó rơi xuống đất, lâm vào trong cuộc chiến đấu vật lộn đầy huyết tinh.
Thấy tràng diện cũng ổn định lại, lúc này đám người còn lại mới thở dài một hơi. Thân thể nhân viên cửa hàng run rẩy, co đầu lại, chạy ra sau lưng gã có chòm râu dài.
Một màn này, hoàn toàn không giấu được tầm mắt của Sở Vân ở trong bụi cỏ cách đó không xa.
Nhìn thấy đối phương tính toán lên đầu mình, bị Lợi Trảo Hầu công kích, lúc này trong nội tâm Sở Vân tràn đầy vui sướng, nhưng sau đó lập tức bị hoảng sợ và hàn ý thay thế.
– Hai ngự yêu sư! Ngoài ra, còn có đám đại hán đằng đằng sát khí đằng sau, bọn họ là ai?
Hắn nín thở tập trung tư tưởng suy nghĩ, đánh giá những người này. Ánh mắt rơi vào trên người gã có chòm râu dài và mắt tam giác một cái, sau đó dời sang người khác. Ngay sau đó, ánh mắt của hắn dừng lại, nhìn thấy tên nhân viên cửa hàng Thiên Bảo Các vào buổi sáng.
– Lại là hắn?
Trong lòng của hắn kinh ngạc một chút, sau đó nhớ lại tình cảnh vào buổi sáng, trong lòng sáng tỏa mọi chuyện.
– Nguyên lai là thấy hơi tiền nên nổi máu tham. Túi Tuyết Sa của ta, trên thị trường có giá trị xa xỉ, có giá trị hơn tám trăm Địa Sát Thạch Tệ. Hừ, liên tiếp xuất động hai ngự yêu sư, đúng là quá xem trọng ta rồi.
Trong lòng của hắn bình tĩnh, đối phương ra tay tàn nhẫn vô tình, sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực, hiển nhiên không muốn cho mình bất cứ cơ hội phản kích nào. Hiện tại hắn thế đơn lực cô, trứng Thiên Hồ còn chưa ấp ra, chỗ dựa duy nhất chính là Khảm Sơm Đao trong tay.
Nghĩ tới đây, tim của hắn đập nhanh hơn, yết hầu khô nóng. Thực lực đối phương rất mạnh, hắn hoàn toàn không có bất kỳ phần thắng nào! Dựa theo trí nhớ của hắn, hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có trận chiến này. Hắn bắt đầu hối hận, vì sao không dựa theo trí nhớ kiếp trước mà tiến hành, tại sao bỗng nhiên nổi hứng, đi Thiên Bảo Các, sinh ra biến hóa như vậy, đẩy bản thân mình vào cảnh cửu tử nhất sinh.
Tỉnh táo, tỉnh táo!
Rất nhanh, Sở Vân điều chỉnh tốt tâm tính của mình. Vào kiếp trước, hắn tìm tòi bí mật, hắn thường xuyên hãm thân vào tử địa, kinh nghiệm nhân sinh phong phú làm cho hắn hiểu được, cảm xúc vội vàng xao động thường thường chỉ đẩy bản thân mình vào trong vực sâu vạn kiếp bất phục.
Lợi Trảo Hầu chiến đấu với Tửu Tao Cẩu, đã tiến vào giai đoạn gay cấn. Song phương ngươi tới ta lui, bụi đất tung bay, móng vuốt sắc bén lóe ra hàn quang, máu tươi đầm đìa. Máu tươi văng ra khắp nơi, trên người của song phương đều xuất hiện miệng vết thương lớn nhỏ.
– Tửu Tao Cẩu, Mãng Sơn Trảo!
Chòm râu dài xem đúng thời cơ, bỗng nhiên quát một tiếng.
Hai lỗ tai Tửu Tao Cẩu dựng đứng, tiếp nhận mệnh lệnh, lập tức khí thế đại thịnh. Chỉ thấy yêu nguyên màu đen khắp toàn thân của hắn xao động kịch liệt, trong nháy mắt dồn vào chân trước. Khí thế trầm trọng như núi, khí tức hoang dã cuồn cuộn, quét ngang tứ phương.
– Uông!
Tửu Tao Cẩu sủa vang một tiếng, đánh ra một trảo, nhìn thì chậm nhưng lại rất nhanh, đánh trúng Lợi Trảo Hầu.
Trong mắt Lợi Trảo Hầu lóe lên hào quang hoảng sợ, nó lúc này lực cũ vừa hết, lực mới chưa sinh. Phanh một tiếng, bị Mãng Sơn Trảo đánh trúng, trong miệng phát ra tiếng kêu thê lương, thân thể bắn ngược về sau như đạn pháo, đụng vào một thân cây đại thu.