Tiên Ngục

Chương 64 - Khu Dược Điền Cực Phẩm (Hạ)

trước
tiếp

Dược điền cực phẩm, vị trí ở vào một khu vực đặc biệt của dược viên tầng hai, ở đây thế núi hiểm trở, bên ngoài dược điền là vách núi, vách đá dựng đứng. Mỗi khối dược điền cũng chỉ có nửa mẫu lớn nhỏ, bên trong trồng lẻ tẻ mấy gốc linh thảo.

Hơn nữa, thổ nhưỡng bên trong dược điền cũng là sắc thái lộng lẫy, căn cứ nhu cầu đặc thù của linh thảo bất đồng, mà tăng thêm vô số chất dinh dưỡng cùng khoáng thạch trong bùn đất. Có thể nói, lịch sử phát triển của mỗi một cây Cực phẩm linh thảo, đều là vô số linh thạch, vô số tâm huyết chồng chất đi ra.

Tô Triệt vốn tưởng rằng, ở đây hẳn là trông coi sâm nghiêm, quanh năm đóng quân lấy mấy nhân vật tổng quản cấp Trúc Cơ kỳ, điều này không hề kỳ quái chú nào. Lại không nghĩ rằng, nơi này dĩ nhiên một bóng người cũng không thấy, một tòa nhà cỏ cũng không có.

– Không có khả năng tồn tại sơ hở bên trên phòng hộ như vậy, ở trong đó tất có duyên cớ.

Tô Triệt âm thầm phỏng đoán.

– Đúng vậy, chủ nhân.

Ngữ khí Lão Hắc trầm trọng nói:

– Chung quanh dược điền có thiết trí vô số cấm chế, ôi trời ơi!! Rậm rạp chằng chịt, tầng tầng lớp lớp, căn bản không tồn tại lỗ thủng! Đừng nói tu vi của chúng ta chỉ là Luyện Khí kỳ, ta cảm giác, coi như là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ tới chỗ này, một khi kích động những cấm chế kia, cũng sẽ hóa thành tro tàn trong khoảnh khắc, ô hô ai tai!

– Hung hiểm như thế?

Tô Triệt nhướng mày:

– Như vậy, những đệ tử quản sự phụ trách chăm sóc linh thảo Cực phẩm kia, sẽ tiến vào dược điền như thế nào?

Lão Hắc trầm giọng nói:

– Nhất định là tồn tại bằng chứng hoặc là loại khí cụ đặc thù nào đó, có thể đạt được những cấm chế kia tán thành, mới có thể bình yên vô sự mà ra vào dược điền. Không có cái bằng chứng này, cho dù là lão Hắc ta, cũng không dám tới gần mảy may ah!

– Cái này có thể phiền toái, cũng không thể ám toán đệ tử quản sự nào đó, từ trên người hắn thu lấy giấy phép thông hành a? Hơn nữa, lấy chút thực lực hiện tại của chúng ta, cho dù là bố cục ám toán đánh lén xảo diệu, cũng không có khả năng giết những đệ tử nội môn Luyện Khí hậu kỳ kia ah.

Trong lòng Tô Triệt vốn là trầm xuống, bất quá, lại là linh quang lóe lên, đầu óc xoay chuyển, trong nội tâm hét lớn:

– Lão Hắc, ngươi lại đùa nghịch ta? Cấm chế phòng hộ dược điền Cực phẩm có đáng sợ, có lợi hại, có quan hệ gì với chúng ta chứ? Chúng ta cũng không phải ý định tiến vào dược điền trộm lấy những linh thảo Cực phẩm này! Mục tiêu của chúng ta, chính là Dược viên che giấu không thuộc về bất luận kẻ nào sở hữu, không có bất luận hung hiểm gì kia!

– Ha ha!

Trong Tiên Ngục, lão Hắc nhảy cà tưng cười to, cái đuôi con chuột phía sau mông lại buông lỏng ra một lần nữa cũng không biết:

– Chủ nhân, ngươi thật sự là thông minh, nhanh như vậy đã kịp phản ứng, thật sự là tư duy nhanh nhẹn ah!

– Ngươi con chuột chết này, lại dám đùa ta!

Trong nội tâm Tô Triệt cũng là phun cười, vừa rồi, mạch suy nghĩ của mình thật sự là bị lão Hắc dẫn lên đường rẽ. Lão tía Hàn Hữu Minh phát hiện ra chính là cái dược viên che giấu kia, là một huyệt động tự nhiên hình thành trong lòng núi, vị trí xác thực tới gần những dược điền Cực phẩm này, nhưng mà không phải là nói mình cần phải phá được tầng tầng cấm chế của dược điền Cực phẩm, hoàn toàn có thể tránh đi ah!

Cười đùa cùng lão Hắc vài câu, Tô Triệt bình phục nỗi lòng, nghiêm mặt nói ra:

– Nhiệm vụ hôm nay, là cẩn thận quan sát hoàn cảnh nơi này, vẫn là không vội mà tìm kiếm động phủ. Bất quá trước mắt mà xem, ở đây chỉ có cấm chế, không có nhân lực trông coi, ngược lại là cực kỳ có lợi đối với mình… Cũng chính là như thế, lão tía Hàn Hữu Minh mới có thể ra vào động phủ vô số lần, hơn mười năm cũng không có bị người phát hiện.

Lão Hắc tiếp lời nói:

– Cho nên, chỉ cần chúng ta làm cẩn thận, lợi dụng thời gian những đệ tử quản sự phụ trách chăm sóc dược điền Cực phẩm kia làm việc và nghỉ ngơi, là có thể hành động không sai biệt lắm.

– Đúng vậy, chính là như vậy!

Trong nội tâm Tô Triệt gật đầu.

Vài ngày về sau, Tô Triệt lựa chọn mấy đoạn thời gian bất đồng, một đường thông suốt bước chậm đến dược điền Cực phẩm quan sát tình huống. Trong lúc này cũng gặp phải vài tên đệ tử quản sự phụ trách nơi đây, cũng may, bọn hắn cũng đã biết nhân vật “Tô Triệt” này, cũng không có hoài nghi cái gì. Bởi vì ở trong tư tưởng của bọn hắn, một tiểu gia hỏa Luyện Khí kỳ tầng một, căn bản không thể có năng lực ăn cắp linh thảo.

Chỉ có người khác tò mò hỏi:

– Tô sư đệ, sao lại chạy tới nơi này như vậy?

Tô Triệt trả lời rất thành thật:

– Không biết sao, mỗi lần chứng kiến những linh thảo Cực phẩm này, trong nội tâm ta sẽ kích động không hiểu, mỗi ngày đều phải chạy đến để thưởng thức, không đến sẽ rất khó chịu ah!

Người kia cười trả lời:

– Điều này nói rõ, Tô sư đệ trời sinh là người liên hệ cùng linh thảo, đợi đến lúc tu vi ngươi đầy đủ, nói không chừng, còn có thể được điều đi chăm sóc linh thảo Tuyệt phẩm nữa đó!

Trải qua quan sát mấy ngày nay, Tô Triệt đã hiểu rõ, trên người những đệ tử quản sự này xác thực đeo lấy lệnh bài ra vào đặc thù, kỳ thật nó là một loại ngọc phù thân phận khác cấp Linh Khí.

Phải đạt tới Luyện Khí hậu kỳ, mới có năng lực khống chế pháp bảo cấp bậc Linh Khí, cho nên hắn mới có thể nói, lúc tu vi của mình đầy đủ, mới có thể chăm sóc linh thảo Cực phẩm thậm chí Tuyệt phẩm.

– Không có sao, ra vào động phủ che giấu kia, không cần bất luận bằng chứng gì, đã tìm được nó, có thể đi vào a.

Trong nội tâm Tô Triệt thầm nghĩ:

– Không sai biệt lắm là lúc này rồi!

Liên tục tổng kết vài ngày, Tô Triệt xác định hơn một canh giờ ở giữa trưa, đệ tử quản sự của dược điền Cực phẩm sẽ đi ăn cơm trưa, sau đó sẽ tu luyện theo công khóa của mình, trên cơ bản sẽ không đến bên dược điền này. Vì vậy, buổi trưa ngày hôm nay, Tô Triệt chuẩn bị sung túc, đi tới một chỗ vách núi dựng đứng phụ cận dược điền Cực phẩm.

Y theo trí nhớ của phạm nhân Tiên Ngục Hàn Hữu Minh, một phần bản đồ địa hình mà cha của hắn còn sót lại biểu hiện, vị trí kia chính là chỗ này.

Vách núi nơi này cực kỳ hiểm trở, thuộc về một vị trí cực đoan của Dược viên tầng hai, không hề liên thông với tầng Dược viên dưới chót. Từ nơi này nhìn xuống, là vách đá dựng đứng vạn trượng chân chân chính chính, mây mù lượn lờ, căn bản không phán đoán ra độ cao cụ thể.

– Chủ nhân, tảng đá hình thù kỳ lạ phía trước kia là tọa độ chính xác nhất, dùng tảng đá lớn kia làm khởi điểm, nhắm phương hướng tây nam mười hai trượng, sau đó leo núi mà xuống hơn 160 trượng, mới có thể tìm được một cái cửa động che giấu ở trên vách đá.

Lão Hắc cảm khái nói:

– Khoảng cách 160 trượng, đã vượt ra khỏi phạm vi dò xét của ta, tạm thời không nhìn tới tình huống ở cửa động kia, cần chủ nhân ngươi mạo hiểm leo núi rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.