Thông Thiên Chi Lộ

Chương 47 - Thạch Linh Nhũ! Thần Hải Cảnh Tứ Trọng!

trước
tiếp

Gom hết thi thể yêu thú trong Thạch Thư dung động lại, giải thích việc giết Độc giác lôi khuê cùng đàn lợn đột nhiên chạy ra, Ngụy Tác cùng Nam Cung Vũ Tinh trực tiếp thông qua truyền tống pháp trận quay về Linh Nhạc thành.

Chi tay Nam Cung Vũ Tinh, về căn nhà ở thành tây, Ngụy Tác vẫn còn thấy mình hôm nay đúng là tồi tệ. Tuy tặng Hỏa phượng đỗ đâu cho Nam Cung Vũ Tinh rất thích hợp, nhưng vật này chỉ những tình lữ tối thân mật mới tặng nhau, với quan hệ hiện tại giữa gã và nàng mà bảo tặng vật này thì thật không ổn.

Bất quá Nam Cung Vũ Tinh đã hai lần mang lại lợi ích không nhỏ cho gã, lần này trừ Ngọc vân chi thì gã thu hoạch được Phong linh hống và gần ba mươi con Băng tuyết đao lang. Tuy Băng tuyết đao lang đều bị đánh tan nát, không bán được bao nhiêu linh thạch, nhưng yêu thú tam cấp trở lên đáng tiền nhất là yêu đơn để luyện chế đơn dược. Mỗi viên yêu đơn Băng tuyết đao lang đều giá trị năm mươi viên hạ phẩm linh thạch, cộng lại là một nghìn năm trăm viên, chia đều cùng Nam Cung Vũ Tinh thì mỗi người được bảy trăm năm mươi viên.

Lần này nàng mang lại cho gã lợi ích như thế mà gã tựa hồ không cho nàng lợi ích gì, hơn nữa nàng còn tín nhiệm gã, để hết yêu thú cho giữ, gã đâm ra hổ thẹn. Dù đem Hỏa phượng đỗ đâu cho nàng thì nàng cũng không nhận, gã quyết định lần tới sẽ tặng Nam Cung Vũ Tinh hai tấm Ảo quang phù rồi tính.

Ảo quang phù cũng rất có tác dụng, đấu với Độc giác lôi khuê và với ngân sam tiểu mỹ nữ đều có tác dụng quyết định.

“Không ngờ tiểu mỹ nữ này lại là sư muội của Cơ Nhã? Chả trách giàu thế, đối phó Thạch vĩ bích tích mà ném pháp phù loạn xạ.”

Gã qua Nam Cung Vũ Tinh biết được thân phận của Hàn Vi Vi, đương nhiên biết Trân Bảo các là thế lực cỡ nào tại Linh Nhạc thành, nghĩ đến cảnh tiểu mỹ nữ nước mắt lưng tròng, còn muốn gây phiền nữa thì gã lại nhức óc.

“Mỹ nữ đó tìm ngươi có việc gì? Sao tối thế mới về?” Ngụy Tác mới về, lục bào lão đầu từ trong lọ chui ra hỏi.

“Ha ha, lão đầu, cho ngươi xem ta lấy được thứ gì này.” Thấy lục bào lão đầu, Ngụy Tác lập tức đắc ý cười ha hả, lấy nạp bảo nang ra. Chân nguyên được dồn vào, Ngọc vân chi lấp lánh bạch quang nổi lên trong dải sáng vàng của nạp bảo nang. Hiện tại Ngụy Tác sử dụng nạp bảo nang rất thuần thục, lúc trước gã có gì là lấy hết ra rồi chọn thứ mình cần, nhưng sử dụng mấy lần thì phát hiện cũng có thể dùng thần thức nội thị cảm ứng nạp bảo nang, muốn lấy gì thì khiến thứ đó hiện lên, chứ không cần lấy hết ra nữa. Thật ra cũng vì gã chưa được sử dụng bảo vật thế này, vốn tu sĩ có pháp bảo để trữ vật đâu thể lấy thứ gì là phải đổ sạch mọi thứ ra.

“Ngọc vân chi?” Lục bào lão đầu chỉ nhìn qua, lập tức biến sắc, “ngươi làm cách nào lấy được nhánh Ngọc vân chi này?”

“Sao hả?” Ngụy Tác thấy lục bào lão đầu trong tích tắc trở nên nghiêm túc thì lấy làm lạ, “Ngọc vân chi này do Nam Cung Vũ Tinh truyền tin cho ta phát hiện, sinh trưởng tại một dung động, được Phong linh hống bảo vệ, Phong linh hống bị bọn ta giết rồi, tổng cộng có hai nhánh, bọn ta chia đôi.”

“Tổng cộng có hai nhánh?” Lục bào lão đầu càng cuống lên, dung động đó ở đâu, mau đưa ta đến xem.”

“Đưa ngươi đến dung động? Thật ra là chuyện gì?” Ngụy Tác bất giác sững sờ.

“Thạch linh nhũ!” Quang hoa trên mình lục bào lão đầu lấp lóe, tựa hồ tâm tình dao động kịch liệt, “ta và một vị chủ nhân vô tình phát hiện, cũng như Băng vụ quả sinh trưởng trên hàn ngọc, nơi Ngọc vân chi sinh trưởng luôn có Thạch linh nhũ! Thạch linh nhũ là bảo vật do thiên địa linh khí ngưng tụ thành, đối với tu luyện còn có tác dụng hơn cả đơn dược luyện chế từ yêu đơn, linh khí của nó cơ hồ trong tích tắc dung hợp được với chân nguyên! Nếu ngươi may mắn phát hiện một chút Thạch linh nhũ, chưa biết chừng sẽ nhanh chóng đột phá đến Thần hải cảnh đệ tứ trọng!”

“Cái gì, có đồ tốt thế hả!”

Nghe lục bào lão đầu giải thích, Ngụy Tác cũng chấn kinh. Nên biết hiện giờ gã tu luyện, luyện hóa linh khí hấp thu từ mỗi viên linh thạch đều tốn nhiều thời gian, dù Ngụy Tác không quản ngảy đêm tu luyện, tối đa cũng chỉ luyện hóa được linh khí trong mười viên hạ phẩm linh thạch mỗi ngày. Nếu số linh khí này được luyện hóa trong tích tắc thì tốc độ tu luyện nhanh hơn không biết bao nhiêu lần!

“Đi, đưa ta đến dung động!”

Đầu óc gã hiện chỉ toàn ý nghĩ làm cách nào tu luyện đề thăng tu vi, sau tích tắc chấn kinh thì cơ hồ không hề do dự thu lại Ngọc vân chi, nhét cái lọ vào ngực áo, nhanh chóng lao đi.

“Có phải bên cạnh mọi linh dược đều có đồ tốt?” Trong lúc dốc sức lao về truyền tống pháp trận, Ngụy Tác hỏi lục bào lão đầu, “Hiện tại tu đạo giới không ghi chép nhiều về phương diện này.”

“Không phải cạnh mọi linh dược đều có thiên tài địa bảo.” Lục bào lão đầu đáp: “Có những linh dược chỉ sinh trưởng ở nơi đặc biệt, ví như Băng nham hoa sinh trưởng tại nơi cực hàn nhưng dày đặc cương phong, Xích viêm quả sinh trưởng tại nham tương hỏa địa. Có những linh dược tuy sinh trưởng trên thiên tài địa bảo nhưng cùng quá trình trưởng thành sẽ hấp thu linh khí trong đó, rất có thể lúc trưởng thành bị yêu thú hoặc tu sĩ phát hiện thì linh khí của thiên tài địa bảo đã bị hút sạch, biến thành đá sỏi thông thường. Đúng là nhiều loại linh dược thường có yêu thú bảo vệ. Chỗ Ngọc vân chi sinh trưởng hiện tại vị tất có Thạch linh nhũ, vì chưa biết chừng số lượng Thạch linh nhũ không nhiều, đã bị Ngọc vân chi hấp thu hết rồi, chúng ta đến thử vận may xem sao.”

“Ở đây hả?”

Hơn nửa canh giờ sau, Ngụy Tác đưa lục bào lão đầu quay lại dung động hình hồ lô trong Thạch Thư dung động, lục bào lão đầu lơ lửng trước ngực gã, quan sát thanh thạch chung nhũ từ đỉnh rủ xuống đất, lớn cỡ thân người trưởng thành.

“Ở đây.” Ngụy Tác gật đầu, gã còn nhận ra nơi Ngọc vân chi sinh trưởng, tuyệt đối không thể nhầm.

“Ngươi dùng Thanh thủy nhận men theo chỗ Ngọc vân chi sinh trưởng từ từ hướng lên để cắt thạch chung nhũ, nhớ là phải chậm.” Lục bào lão đầu nheo mắt nhìn thanh thạch chung nhũ từ trên rủ xuống, nếu có Thạch linh nhũ thì sẽ ở phía trên Ngọc vân chi.

“Được!”

Ngụy Tác tận mắt thấy quá trình Diệp Tiêu Chính xử lý hàn ngọc, đã có kinh nghiệm, liền gật đầu, vù một tiếng, một đạo Thanh thủy nhận từ từ cắt vào vỏ thạch chung nhũ.

Thanh thủy nhận chỉ như cạo vỏ, cắt một lớp đá chưa đầy một tấc xuống, lập tức mùi thơm sực nức bay ra.

Bên trong lớp đá, giữa thạch chung nhũ tựa hồ có một trụ kết tinh lớn cỡ ngón tay như ống ngọc rỗng ruột, bị Thanh thủy nhận cắt thủng một vết nhẹ, bạch sắc vụ khí màu trắng nhũ đang chảy ra.

“Không xong! Thạch linh nhũ sắp thấm ra, cách vỏ thạch chung nhũ quá gần, ngươi đã cắt thủng rồi! Mau lên, chảy ra là sẽ hóa thành linh khí, không thể lấy được!” Lục bào lão đầu biến sắc, không ngờ Thạch linh nhũ trong thạch chung nhũ lại gần lớp vỏ đến vậy, xem ra không bị yêu thú và tu sĩ phát hiện, không đầy một năm là Thạch linh nhũ cũng sẽ thấm ra ngoài hết.

“…!” Nhưng khiến lục bào lão đầu há hốc miệng là Ngụy Tác phản ứng còn nhanh hơn, cơ hồ cùng lúc thấy bạch sắc vụ khí chảy ra thì gã biến sắc bò xuống dùng miệng ngậm vào cái lỗ hút mạnh.

Bạch sắc vụ khí mang theo dịch thể màu trắng nhũ toàn bộ bị Ngụy Tác hút vào bụng.

“Chà!”

Chưa nhận ra Thạch linh nhũ có mùi vị gì, Ngụy Tác đã cảm giác được một luồng linh khí kinh đào hãi lãng từ bụng tràn lên kinh mạch, như thể bạch sắc vụ khí đã biến thành sông lớn trong thể nội gã. “Xong rồi! Sắp bị nổ tung rồi!” Đột nhiên trong lòng gã dấy lên cảm giác này.

“Mau theo công pháp hành công tu luyện! Dẫn đạo chân nguyên!” Lục bào lão đầu kêu to.

Ngụy Tác rùng mình như tỉnh mộng, bất chấp nền động ẩm ướng, ngồi phệt xuống.

Dưới da gã xuất hiện vô số đường hằn lên, nhanh chóng tụ lại. Sau một tuần hương, tình trạng đó mới từ từ bình phục lại, thân thể gã xuất hiện ánh sáng rất mượt mà.

Chát một tiếng khẽ khàng, thể nội gã như có vật gì đó bị phá vỡ, há miệng phun ra một luồng trọc khí tim tím.

Trên mình gã thoáng ánh lên bốn luồng tử sắc quang hoa.

“Sau cùng cũng đột phá đến Thần hải cảnh tứ trọng!”

Hít sâu một hơi, Ngụy Tác mở mắt, tỏ ra hớn hở đến điên cuồng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.