“Xem ra sau này ta phái luyện thuật pháp nào đó kiểu Dạ quang nhãn, cứ như ta có duyên với chui vào động thì phải.”
Ngụy Tác muốn khóc mà không có nước mắt khán, nhìn địa lăng như mê cung trước mặt. Trước đây gã không thích đến những chỗ không chạy thoát được để săn yêu thú, nhưng sau trận đấu với Lâm Đạo Nhất trong động thì đến vào Thạch Thư dung động, hiện tại lại là địa lăng ở Thanh Phong lăng, hết động này đến động khác.
Địa lăng giống hệt một thành thị bị địa chấn phá hoại rồi bị vùi xuống lòng đất. Ngụy Tác đang đứng trên một dãy bậc đá đổ nát, hai bên toàn là trụ đã gãy gục cùng tượng đá, trước mặt là cung điện hoang tàn chìm trong bóng tối. Những bức tượng gãy mất một nửa và các trụ đá gánh đỡ cung điện dựng lên tua tủa, trong điện còn có xương khô rải rác.
Trong động quật cao chừng bảy tám trượng, ở phía trên đầu gã, có một khe nứt chừng một người chui vừa. Địa lăng Thanh Phong lăng không khác gì một căn phòng bát, đâu đâu cũng là lỗ thủng, Ngụy Tác chui qua khe nứt đó xuống dưới này, Phong vân lý chỉ đủ giúp một người đằng không năn, sáu trượng, gã ngã xuống thế này, muốn ra được còn phải tìm lối khác.
Ngụy Tác ngoái lại nhìn một lúc, bảo lục bào lão đầu: “Lão đầu, nhìn giúp ta xem. Bằng không ta sơ ý trúng phải cấm chế hoặc bị yêu thú nào đó đánh lén mà mất mạng, thì với chốn hoang lương này, chưa biết chừng vài vạn năm nữa ngươi mới được phát hiện.”
“Không cần lắm lời, ta sẽ nhìn hộ.” Lục bào lão đầu hừ một tiếng, “dù ngươi xong đời thì cũng không cần lo cho ta, đằng nào thọ mệnh của ta cũng không còn nhiều nữa.”
Ngụy Tác gật đầu, cố gắng nhắm mắt lại, không dám móc dạ minh châu ra, đợi khi mắt quen với bóng tối thì đi về phía có tiếng động.
Tình cảnh trong địa lăng cực kỳ hung hiểm, gã quả thật sợ hãi.
Chỗ nào cũng là đá đổ ngổn ngang, vô số đường rẽ nhưng không còn đường nào nguyên lành. Nhiều cung điện đi qua chỉ chực đổ xuống, có lúc nửa bức tường nát dựa gá vào một nóc điện lỗ chỗ, khiến Ngụy Tác đi qua mà lo ngay ngáy không biết mình có bị dề chết trong đó không.
Có lúc nhìn cả con đường còn nguyên lành, đi một lúc mới phát hiện phía trước là cây cầu gãy, bên dưới là vực sâu vạn trượng. Không còn đường nên đành quay lại, Ngụy Tác liên tục đổi tiêu ký, sợ mình sẽ lạc ở trong này.
Tệ hơn là đi về phía lúc trước phát ra âm thanh được một lúc thì am thanh tắt ngóm, ngược lại ở phía rất rất xa lại vang lên tiếng người thi triển thuật pháp.
“Nam Cung Vũ Tinh mỹ nữ, thật ra ngươi ở đâu, mau cho biết một chút chứ.”
Chỉ khẳng định được Nam Cung Vũ Tinh hiện tại đang ở trong địa lăng không rõ rộng mấy trăm dặm này, hơn nữa còn trong phạm vi cách gã ba trăm dặm, vì một chốc trước đây, truyền tấn ngọc phù còn phát quang. Có điều truyền tấn ngọc phù này là hàng cấp thấp, chỉ biết Nam Cung Vũ Tinh ở đây, chưa gặp chuyện gì chứ không thể truyền thêm tin tức.
Ngụy Tác có phần tiến thoái lưỡng nan đứng trước một thông đạo hẹp.
Con đường này chỉ đu cho một người qua, trên đỉnh còn có khe nứt tương tự hướng lên, loáng thoáng có ánh sáng chiếu xuống, là đường dốc đứng.
Nghe thấy ở hướng khác có tiếng động, Ngụy Tác nghiến răng đi vào.
Nơi đó cách chỗ gã đứng hiện giờ quá xa, nhỡ may vất vả lắm mới đi được nửa đường thì âm thanh biến mất chẳng phải phí công sao, chi bằng cứ đi về phái nghe thấy thanh âm phát ra lúc đầu. Xem sao đã rồi tính.
Trong con đường một chiều này rất khó để quay lại, Ngụy Tác càng cẩn thận, thần kinh toàn thân căng như dây đàn.
Đột nhiên, giọng lục bào lão đầu vang lên trong tai, “Cẩn thận, phía trước có một tu sĩ!”
…
Tận cùng con đường là một cung điện đổ nát.
Môt thông đạo gồm toàn bậc đá dân xuyên qua phế khư. Trong một gian điện đổ nát một nửa nằm bên dãy bậc đá có một tu sĩ trung niên mặc áo choàng đen đang mai phục trong một góc, mắt đầy cảnh giác nhìn lên dãy bậc đá.
Mặt trung niên tu sĩ dài ngoằng, hai con mắt tam giác, mặt mũi hơi âm trầm, không kém gì hồng y tu sĩ đã tranh địa hỏa lô phòng với Ngụy Tác.
Đột nhiên, không hề có dấu hiệu gì, tu sĩ đột nhiên cảm giác thấy gì đó, quay phắt lại.
Trong một cung điện cách mé trái gã không xa, Ngụy Tác mặc thanh y, đang nghiêm túc nhìn hắn.
“Là ngươi!”
Tu sĩ biến hẳn sắc mặt, từ tay nắn ra hai làn ô quang, hóa ra là một đôi pháp bảo lấp lánh tinh quang như chân chim.
“Chuyện gì hả!”
Chỉ thấy hai đạo ô quang cơ hồ không hề bị cản, giáng vào ngực Ngụy Tác nhưng tu sĩ đó không thấy cảnh ngực gã phun máu như tưởng tượng mà hai ngọn trảo rực ô quang xuyên thẳng qua người gã, con người gã cũng chỉ gợn sóng lên như mặt nước trong veo.
Đồng thời một chiếc vòng đồng như thùng nước đột nhiên trói kín thân thể hắn, chưa kịp kêu lên tiếng nào thì cuồng phong ào ạt, mười mấy hắc sắc khô lâu đầu kinh rợn cùng một đạo ô quang từ phái sau giáng đến.
Đầu tu sĩ này văng lên, thân thể bị hắc sắc khô lâu đầu bắn thủng lỗ chỗ.
“Tu sĩ Thần hải cảnh ngũ trọng” .
Ngụy Tác từ phía sau bước ra, dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm.
Gã lại gom hết đồ trên mình tu sĩ này thành một bó rồi nhanh chóng theo dãy bậc đá tiến vào khu rừng cung điện đổ nát.
“Thanh y Ngụy Tác” đứng bất động ở bên trái thi thể tu sĩ đó một lúc thì mờ dần, tiêu tan trong không khí.
…
Nhất thời âm thanh trong cả địa lăng lặng tắt, chìm vào im lặng ghê người.
Hiện tại Ngụy Tác cũng không rõ nên thở phào hay khẩn trương hơn.
Cách gã chừng ba, bốn chục trượng là một miệng vực sâu không đáy. Trên miệng vực là một cây cầu đá nối hai bờ, trừ vài vết nứt trông khá lớn ra thì vẫn nguyên lành.
Ở đầu cầu gần gã, trong một đống đá lớn hình như đưa vào còn chưa kịp điêu khắc có một tu sĩ mai phục. Pháp y trên mình hắn không rõ bằng chất liệu gì mà cũng có thể đổi màu theo hoàn cảnh chung quanh như Hôi nham xà, lúc này pháp y của hắn có màu xám như tảng đá, nếu không nhờ lục bào lão đầu nhắc thì trong hoàn cảnh tối tăm này, dù Ngụy Tác đến sát cạnh cũng không phát hiện ra hắn.
Ngụy Tác dùng Vọng khí pháp quyết, tu sĩ không nhìn rõ mặt này cũng như tu sĩ bị gã dùng Ảo quang thu hút chú ý rồi đánh lén lấy mạng, là tu sĩ Thần hải cảnh ngũ trọng.
Xem ra bọn hoàng sam tu sĩ, không phải tất cả đều là tu sĩ Chu thiên cảnh.
Nhưng rõ ràng bọn chúng không ít người, hơn nữa có vẻ thông hiểu địa lăng, bố trí sẵn nhân thủ ở nhiều nơi, ngầm giám sát người của Thiết Sách, đợi thời cơ thích hợp là xuất thủ vây giết một mẻ.
Ngụy Tác nín thở một chốc, lại lấy ra một tấm Ảo quang phù, như ban nãy, lẳng lặng đến gần tu sĩ mai phục ở đầu cầu.
Cộng cả tấm trên này, gã hiện có bốn tấm Ảo quang phù, trong đó có một tấm mô phòng hình đàn lợn, gã cho rằng trong tình hình nàu dùng Ảo quang phù ảo hóa ra hình ảnh minh thì hơn. Cũng sẽ như ban nãy, có thể phân biệt được người của mình hay địch ngay, không giết nhầm người của Thiết Sách.
“Thế nào, định đánh lén ta hả?”
Nhưng Ngụy Tác sững lại, thiếu chút nữa hồn phi phách tán là lúc còn cách tu sĩ đó ít nhất hai mươi trượng thì hắn đột nhiên quay lại.
Tu sĩ này trông chừng trên ba mươi tuổi, mặt mũi khô gầy, lưỡng quyền nhô cao, nổi bật nhất là hắn chột một mắt, có đeo miêng che mắt đen ngòm. Lúc này hắn dùng con mắt độc nhất nhìn Ngụy Tác, chắp hai tay sau lưng, cười lạnh liên hồi.
Ngụy Tác vừa kinh hoàng móc ra một tấm Hỏa cầu phù, vừa tỏ vẻ không tin được, “Sao lại thế được, ngươi phát hiện ra ta bằng cách nào.”
“Thế nào, nhất giai Hỏa cầu phù mà tưởng đối phó được ta?” Độc nhãn tu sĩ khinh bỉ cực độ nhìn gã, giơ tay ra điểm, một tấm thiết thuẫn đen xì lơ lửng trước mặt.
“Thôi vậy, gặp cao giai tu sĩ như ngươi coi là ta xui xẻo, ta vất vả lắm mới đến được đây, không ngờ chưa gặp người của Thiết Sách, đã bị các ngươi tóm được.” Ngụy Tác mặt mày xám xịt đặt Hỏa cầu phù xuống, “Chỉ là ta không sao hiểu được, ngươi làm cách nào phát hiện ra ta.”
Độc nhãn tu sĩ đắc ý mỉm cười, “để ngươi chết minh bạch cũng không sao.” Đoạn phất tay ra sau lưng, một bóng đen nhỏ xíu đột nhiên bò lên tay, là một con chuột có vằn đen pha bạc.
“Phệ ngân thử, hóa ra là Ngự thú thuật.” Ngụy Tác ngẩn người, hiểu ngay cơ sự.
“Ngươi nhét Hỏa cầu phù vào ngực áo làm gì, chốc nữa ta lại phải móc ra.” Thấy Ngụy Tác gật đầu, cúi xuống thở dài nhét bả Hỏa cầu phù vào ngực áo, độc nhãn tu sĩ bật cười ha hả.
“Ngươi định làm gì? Huyền quy thuẫn?” Nhưng rồi hắn trợn tròn mắt vì Ngụy Tác nhét Hỏa cầu phù xong thì phất tay, một tấm thuẫn bài như mai rùa màu đen xuất hiện trước mặt.