Giọng nói này sao quen thế nhỉ?
Ngụy Tác hơi nghi hoặc ngoái lại, lập tức thầm bật lên tiếng kêu mẹ ơi.
Người đang tỏ ra bất bình đừng gần mé trái sau lưng gã là sư muội của Trân Bảo các băng tuyết mỹ nữ Cơ Nhã, ngân sam tiểu mỹ nữ khiến gã đau đầu hơn hết.
“Ngươi lén lén lút lút nghe trộm ta trò chuyện với Nam Cung Vũ Tinh?” Ngụy Tác ngậm miệng lại, tỏ vẻ không tin nổi nhìn ngân sam tiểu mỹ nữ từ trong rừng trúc bước ra.
“Ta lén lén lút lút nghe trộm ngươi?” Hàn Vi Vi bị gã chọc giận, “ngươi câu dẫn người khá ở cạnh chỗ ta ở mà còn bảo ta lén lén lút lút nghe trộm? Còn nói là rỗi rãi thì đến chơi, bảo người ta ngâm ôn tuyền, đúng là tởm lợm, thứ bản tiểu thư ăn từ năm ngoái cũng suýt thổ ra.”
“Chỗ ở của ngươi?” Ngụy Tác trợn tròn mắt.
“Linh điền trong này còn cây ta trồng, không phải của ta thì của người chắc?” Hàn Vi Vi cấm cảu.
“Không phải chứ?” Ngụy Tác tức thì muốn khóc mà không có nước mắt, hóa ra chỗ ở địa cấp này của gã lại nằm ngay cạnh của mỹ nữ mông cong khiến gã nhức óc này sao? Quá xảo hợp thì phải?
Trời cao đất dày ơi, cũng may gã đã thuê một chỗ ở thiên cấp.
Tắt tiếng lắc đầu, Ngụy Tác quay lại đi theo bậc đá đến chỗ ở thiên cấp. Mọi thứ của gã đều đựng trong nạp bảo nang, không còn gì ở đây nữa.
“Thế nào, bị ta thấy được thái độ xấu xa này, ngươi định chuồn hả?” Hàn Vi Vi cười lạnh.
“Thái độ xấu xa?” Ngụy Tác thiếu chút nữa trước mắt tối sầm, quay lại nhìn Hàn Vi Vi với vẻ nhăn nhở: “Thế nào, mỹ nữ kỹ thuật kém cỏi, định cùng ta ngâm ôn tuyền hả?”
“Đồ lưu manh!” Hàn Vi Vi giận đế nhợt nhợt mặt mày, “Ai kỹ thuật kém, ai muốn cùng ngươi ngâm ôn tuyền! Lần trước vì ngươi dùng âm mưu quỷ kế, ta mới thua ngươi. Lần này sẽ giáo huấn ngươi đến nơi đến chốn!”
“Được thôi.” Ngụy Tác nhìn Hàn Vi Vi đang trắng nhợt mặt mày vì giận, “Một phút ta kiếm mấy trăm viên linh thạch, không có thời gian đùa với ngươi. Ngươi làm gì cứ làm, đừng bám lấy ta như oán nữ bị bỏ rơi.”
“Ta giống oán nữ bị bỏ rơi?” Hàn Vi Vi giận đến mắt mũi tối sầm lại, nghiến răng nghiến lợi nhìn gã, “Hôm nay ta nhất định tỷ thí với ngươi, đánh cho ngươi rơi răng.”
Ngụy Tác hừ một tiếng coi thường, “Ngươi tưởng mình là môn chủ Thiên Nhất môn chắc, nói gì cũng xong hả, trong Linh Nhạc thành không cho đấu pháp, ta không đấu với ngươi thì ngươi bức ta được sao.”
Hàn Vi Vi ngẩn người, đột nhiên khước đắc ý bật cười, như hồ ly, “được rồi, ngươi không đấu với ta thì ta đứng đây kêu to ngươi phi lễ với ta. Ta mà hô to chắc sẽ có nhiều người đến giúp, với quy của của Linh Nhạc thành chưa biết chừng ngươi bị đuổi khỏi thành.”
“Không phải chứ?” Ngụy Tác tròn mắt, “Tuyệt tình thế hả?”
Hàn Vi Vi hừ một tiếng, nghiến răng nói: “Ngươi nghĩ đi, ngươi không đồng ý thì ta sẽ hô to, giọng ta to lắm.”
“Ngươi nói vậy thì ta đành đồng ý.” Ngụy Tác đau lòng đáp.
“Ha ha, thế mới đúng.” Hàn Vi Vi cười hớn hở.
“Phi lễ này! Phi lễ này! Có nữ lưu manh định phi lễ ta!” Nhưng nàng ta chưa kịp phản ứng, chưa kịp bảo Ngụy Tác ngoan ngoãn đi theo mình thì gã đột nhiên lao vút lên núi như con thỏ, vừa chạy vừa hô to.
Lúc nàng ta kịp hiểu ra chuyện gì thì Ngụy Tác đã chạy mất bóng. Càng khiến nàng ta trước mắt tối sầm còn nói lại một câu, “mấy năm nay đáng sợ quá, còn có nữ tu muốn phi lễ nam tu, bức ta phải cởi hết y phục cùng nàng ta tắm ôn tuyền.”
“Ở đâu có nữ tu phi lễ nam tu?”
“Đâu đâu? Đến phi lễ ta đi.”
“…”
Tu sĩ từ trong nơi ở túa ra khiến Hàn Vi Vi đang mặt mũi tối sầm vội vàng quay về chỗ ở.
“Lão lưu manh đáng chết! Ngươi tưởng thế là xong hả?”
Về chỗ chuyên dụng bế quan tu luyện, Hàn Vi Vi bình tĩnh lại, nghiến răng nghiến lợi nói, “ta nhất định khiến ngươi ngoan ngoãn đấu một trận với ta!”
…
“Ha ha, vô sỉ, đúng là vô sỉ.”
Sau khi đệ tử Thiên Nhất môn kiểm tra thông hành ngọc phù, Ngụy Tác vừa cười ha hả vừa đi vào chỗ ở thiên cấp lấy mất của gã ba trăm hạ phẩm linh thạch.
Chỗ ở thiên cấp này so với địa cấp quả nhiên hơn nhiều.
Nơi này ở lưng núi, có thể nhìn xuống gần hết Linh Nhạc thành. Cảnh trí chung quanh cũng khá, chỗ nào cũng trồng linh hoa dị thảo, mỗi chỗ ở cách nhau rất xa, cơ hồ chỗ nào cũng có hoa viên.
Rõ ràng cấm chế bên ngoài chỗ ở thiên cấp mạnh hơn nhiều, ngập trong quang tráo màu lam nhạt, không thể nhìn rõ cảnh tượng trong đó.
Trên hắc sắc thạch trụ ở bên ngoài có xâu một sợi chỉ vàng, không rõ để làm gì.
Ngụy Tác nhìn quanh, đặt thông hành ngọc phù phóng lên hắc sắc thạch trụ, trụ đá lóe quang hoa, quang tráo lập tức xuất hiện một lối đủ cho một người vào. Ngụy Tác đi qua lối đó.
“Không phải chứ?”
Cơ hồ vừa vào, Ngụy Tác lập tức ré lên.
Trước mắt gã là một sơn cốc, chính giữa là một gốc tùng cổ thụ phải hai mươi người ôm mới hết, thân cây leo kín năm, sáu loại dây leo có quả. Có bồ đào tím đen to cỡ trứng chim câu, có quả phật thủ vàng rực như bàn tay người, có xà lân quả có cứng, hữu lam hắc sắc, có lam tương quả vỏ màu lam, nước ngọt trong ruột quả cơ hồ sắp chảy ra ngoài.
Quanh cây tùng ít nhất cũng trồng hơn trăm cây quả các loại.
Ở góc gần vách đá có một tòa điện vũ hai tầng. Cạnh điện vũ có một thác nước xinh đẹp, nước bắn tứ tán, hình thành một dải cầu vồng bay sắc trên không.
Cách thác nước không xa là hoa viên được bài trí đẹp đẽ, bên ngoài là giả sơn nhấp nhô và cây cối vây quanh, hơi sương mờ mịt, Ngụy Tác biết là linh hoa viên và linh tuyền trì.
Phía trước điện vũ là linh điền, linh điền phân tán giữa đá và cây cối nhưng diện tích rất lớn, cảnh trí cũng đẹp đẽ hơn.
Sợi tơ vàng trên hắc sắc thạch trụ là mấy cái chuông vàng xâu lại với nhau, có ai đến tìm, đệ tử Thiên Nhất sẽ rung dợi dây này đến thông báo.
Nếu không từ bên ngoài đi vào, chí thấy cảnh tượng này có khác gì thế ngoại tiên cảnh cách tuyệt với đời.
“Linh Nhạc thành chỉ là ngôi thành nhỏ ở biên thùy Thiên Huyền đại lục. Nếu là những ngôi thành lớn nhất đại lục như Huyền Nhất thành, Thượng Thanh thành, nơi ở cao cấp nhất sẽ còn đến thế nào nữa?”
Dấy lên ý nghĩ này, Ngụy Tác đi qua linh điền vào linh hoa viên.
Gã lại kêu lên kinh hỉ vì trong linh hoa viên toàn là thanh tâm hoa tím nhạt, ở góc đông có thể nhìn thấy cả thác nước, rải cát trắng mịn màng, có ôn tuyền trì chừng năm, sáu trượng vuông đang bốc hơi nghi ngút, nước trong ao ánh lên màu xanh vàng.
“Có linh thạch vẫn hơn!”
Ngụy Tác cơ hồ hái một chùm bồ đào cỡ trứng chim câu và mấy loại hoa quả gã chưa thấy bao giờ, ném vào bãi cát cạnh ao đoạn cởi sạch quần áo, ré lên oai oái, nhảy xuống với tư thế rất khó coi, thoải mái bơi lội.
Nửa canh giờ sau, gã mới thần thanh khí sảng mặc y phục đi vào tòa điện vũ hai tầng.
Vào tòa điện vũ hai tầng, gã lại bật lên tiếng cảm thán.
Tuy không lớn hơn phòng địa cấp nhưng bài trí xa hoa hơn nhiều.
Bàn ghế cơ hồ đều chế tác từ trầm hương mộc thượng đẳng và san hô thạch đẹp đẽ, chiếc giường lớn trải hồ cừu trắng muốt mềm mại.
Trong tĩnh thất tu luyện không rõ bố trí pháp trận gì, đi vào là có cảm giác mát mẻ như trong rừng núi.
Khiến gã vui nhất là địa hỏa lô phòng.
Địa hỏa lô phòng của chỗ ở thiên cấp lý có bức tường đối diện địa hỏa lô chế tác từ hàn ngọc, tuy chỉ là hạ phẩm hàn ngọc, không thể luyện chế pháp bảo, nhưng hàn khí phát ra khiến địa hỏa lô phòng giảm hẳn nhiệt độ, lúc gã luyện đơn sẽ không thấy nóng nực quá độ nữa. Cái lò ở giữa địa hỏa lô phòng cũng khác thanh thiềm hỏa lô ở chỗ ở địa cấp, miệng lò bốn chân có khắc mười hai hình chu tước.
Không có lục bào lão đầu chỉ đạo, Ngụy Tác không dám chạm vào địa hỏa lô gã vốn không hiểu gì này.
Thăm địa hỏa lô phòng xong, gã về tĩnh thất chuẩn bị tu luyện mới đột nhiên nghĩ đến vật Liễu Ngũ tặng, vội móc cái túi da Nam Cung Vũ Tinh đưa cho.
“Đây Xung thiên diễm của Thiết Sách?”
Ngụy Tác thấy năm ống như năm ngọn nến bạc. Thiết Sách còn có vài tu sĩ Chu thiên cảnh, lúc nguy hiểm chưa biết chừng thứ này sẽ cứu được mạng gã, ngắn nghía một lúc thì gã thu lại. “Tam muội thần hỏa”, nhìn thứ Liễu Ngũ tặng mình, Ngụy Tác ngẩn người.
Liễu Ngũ hóa ra đưa cho gã ngọc giản có ghi một môn thuật pháp.
Đọc kỹ nội dung môn hỏa hệ thuật pháp này, mắt gã ánh lên kinh hỉ.
Môn hỏa hệ thuật pháp này không chỉ gồm đủ cả công kích và phòng ngự mà còn cả khống hỏa chi pháp, đạt đến tu vi nhất định có thể phát ra chân hỏa đủ nhiệt độ để nung chảy tinh kim!
Lần trước luyện Bổ thiên đơn, lục bào lão đầu bảo gã rằng nếu có chân hỏa thuật pháp, này sẽ không cần dùng đơn lô, trực tiếp dùng chân hỏa luyện đơn, chỉ là tu vi của gã quá thấp, biết chân hỏa thuật pháp cũng không luyện đơn nổi. Nhưng gã biết sớm muộn gì mình cũng phải tìm lấy một môn chân hỏa thuật pháp kiểu này, vì không chỉ luyện đơn mà cả để luyện khí nữa. Luyện chế pháp bảo đơn giản nhất cũng cần dùng chân hỏa ngưng hình, hỏa lô không thực hiện được.
Không ngờ Liễu Ngũ lại tặng gã thuật pháp này, hơn nữa đẳng cấp môn Tam muội thần hỏa này rất cao, tương lai dùng để luyện khí chỉ cần đủ tu vi là được.