Thông Thiên Chi Lộ

Chương 87 - Cá Cược Nhàn Hạ

trước
tiếp

“”Ngươi bị bệnh hả?” Vừa vào gian của Hàn Vi Vi, thấy nàng ta đang đắc ý, Ngụy Tác tức xì khói kêu lên, “Hai con Thạch vĩ bích tích chỉ mấy viên linh thạch, ngươi vì chống đối ta mà vứt đi một vạn năm nghìn viên hạ phẩm linh thạch, ngươi tưởng Trân Bảo các nhặt linh thạch trên đường hả?”

Hàn Vi Vi không nổi giận, cười đắc ý như tiểu hồ ly, “Ta thích thế thì sao? Còn hơn ai đó bỏ bảy trăm linh thạch làm việc xấu xa.”

“Cái gì mà bảy trăm linh thạch?” Nam Cung Vũ Tinh đi sau, nhìn gã với vẻ không hiểu.

“Thật ra ngươi muốn gì?” Ngụy Tác giận đến mức định tiền gian hậu sát ngân sam mỹ nữ này, rồi sau đó lại lặp lại hành động, mắt tối sầm gầm lên.

“Ta đã nói sẽ khiến ngươi ngoan ngoãn cầu xin ta, xem ra môn Khống linh thuật này rất trọng yếu với ngươi? Ta vừa xem qua, rất đơn giản, chả có gì cả.” Ngụy Tác càng giận, Hàn Vi Vi càng đắc ý, “Ta không muốn thế nào cả, chỉ muốn công bằng đấu một trận với ngươi, giáo huấn ngươi thôi.”

Ngụy Tác nhìn nàng ta chằm chàm, “Nếu ta lại đánh thắng ngươi thì sao? Ngươi cho ta môn thuật pháp này, đảm bảo ngày sau không quấy rối nữa?”

“Nếu đường đường chính chính, ngươi thắng được ta sao?” Hàn Vi Vi bật cười lạnh khinh miệt, “Được, nếu ngươi thắng, ta sẽ cho ngươi môn thuật pháp này, từ rày cũng không làm phiền ngươi nữa. Bất quá nếu ngươi thua…”

“Thua thì thế nào, có gì nói luôn ra đi.” Ngụy Tác gào lên.

“Vội cái gì, ta còn chưa nghĩ ra.” Hàn Vi Vi mím môi suy nghĩ, “được rồi, ta nghĩ ra rồi, ngươi thua thì làm nô lệ một tháng cho ta, lúc đó ta cần ngươi làm gì thì ngươi làn nấy, còn phải liên tục hô to hảo chủ nhân.”

“Chủ cái đầu ngươi.” Ngụy Tác nhìn Hàn Vi Vi đang đắc ý, “Ta thắng chỉ được mỗi môn Khống linh thuật này? Ngươi thắng thì ta không những không có Khống linh thuật mà còn phải làm nô lệ cho ngươi trong một tháng, gọi ngươi là chủ nhân? Có phải ngươi thích ta, đêm đến lạnh lẽo tịch mịch nên muốn ta làm gì không.”

“Vô sỉ!” Hàn Vi Vi vênh mặt, “Ta bắt ngươi làm nô lệ là chỉ những việc vào ban ngày thôi, đêm đến ngươi ở đâu thì cút về đó. Khống linh thuật thì sao hả, giá trị một vạn năm nghìn viên hạ phẩm linh thạch, bất quá ta không thèm tính toán với lão lưu manh như ngươi, ngươi thắng thì ta cho ngươi Khống linh thuật, đồng thời cũng làm nô lệ một tháng cho ngươi.”

Ngụy Tác cười lạnh, “được, ngươi nói vậy thì đừng có nuốt lời.”

Hàn Vi Vi cũng tỏ vẻ khinh thị: “Ta nuốt lời? Hàn Vi Vi này nói là giữ lời. Ngươi dám thề không?”

“Ngụy Tác… “, Nam Cung Vũ Tinh ở sau lưng kéo gã lại, tựa hồ định nói gì nhưng Hàn Vi Vi cướp lời, “Nam Cung Vũ Tinh, sau này thư thư nên tránh cho xa tên vô sỉ này, đừng để bị hắn lừa gạt gì đó.”

Nam Cung Vũ Tinh khẽ lắc đầu, không nói gì nữa.

“Thề gì?” Ngụy Tác gầm ghè hỏi.

“Ngươi nói lời mà không giữ lời thì sau này đạo lữ song tu còn mập hơn lợn, mặt rỗ chằng chịt, người cao ba thước thì eo cũng ba thước. Cả đời ngươi không tu luyện đến Kim đơn cảnh.” Hàn Vi Vi mỉm cười, “Bất quá trông ngươi thì chả có hy vọng gì kiếp này tu luyện đến Kim đơn cảnh.”

“Chà!” Ngụy Tác thiếu chút nữa giận đến ngất xỉu, kêu to: “Được, ta nói lời mà không giữ lời thì sẽ cưới nữ tử còn mập hơn lợn, mặt rỗ chằng chịt, người cao ba thước thì eo cũng ba thước, không tu luyện đến Kim đơn cảnh. Ngươi nói mà không giữ lời cũng sẽ được gả cho nam tử còn mập hơn lợn, mặt rỗ chằng chịt, người cao ba thước thì eo cũng ba thước, kẻ đó còn ở Bắc Hàn thành.”

“Sao lại là Bắc Hàn thành?” Hàn Vi Vi không nghĩ ra.

Ngụy Tác hừ một tiếng giải thích: “Đúng là không có kiến thức, trong vòng ba nghìn dặm quanh Bắc Hàn thành không có nước, tu sĩ ở đó cả năm không tắm rửa, tùy tiện kỳ nhẹ là ra một nắm đất.”

“Độc ác quá!” Hàn Vi Vi ngẩn ra, nhìn gã với vẻ không dám tin, một lúc sau nghiến răng nghiến lợi, “Được! Ta thề là xong, ta mà không giữ lời sẽ được gả cho nam tử còn mập hơn lợn, mặt rỗ chằng chịt, người cao ba thước thì eo cũng ba thước, kẻ đó còn ở Bắc Hàn thành.”

“Được, chúng ta đấu lúc nào.”

“Ngay bây giờ, gần Trân Bảo các có một nơi thử uy lực pháp khí cùng thuật pháp, đủ rộng đấy.” Hàn Vi Vi hừ một tiếng, “Ta không muốn ngươi lại giở ra thứ gì đó ghê tởm, tốt nhất là cả hai bên đều không sử dụng cả pháp khí mới là công bằng.”

“Theo lời ngươi nói thì chúng ta khỏi dùng cả Hồi khí đơn luôn, vậy là công bằng nhất.” Ngụy Tác cười ruồi.

“Đấy là ngươi nói, ngươi dám làm thế không?” Hàn Vi Vi nhìn gã mà không dám tin, ấn tượng Ngụy Tác để lại cho nàng ta là tu vi không ra thế nào cả, nhưng những thứ oai môn tà đạo thì nhiều vô kể.

Ngụy Tác trợn tròng trắng lên, “ngươi muốn ăn đòn thì ta cũng hết cách.”

“Được, hai bên đều không được sử dụng bất kỳ pháp khí nào, cả phòng ngự pháp khí và đơn dược cũng không, ai dùng là thua.” Hàn Vi Vi hưng phấn hẳn. “Đi nào, đến chỗ đó của Trân Bảo các, chúng ta đấu luôn.”

“Đợi đã.” Ngụy Tác đột nhiên xua tay.

“Thế nào, ngươi hối hận?” Hàn Vi Vi trừng mắt lên.

“Vội cái gì, để xem xong hai thứ ta đấu giá rồi đi. Hai vật tiếp theo là của ta.” Ngụy Tác nhìn qua song cửa sổ.

“Phệ tâm trùng? Phệ tâm trùng là của hắn?” Hàn Vi Vi có phần hiếu kỳ nhìn qua song cửa, tức thì sững người. Phệ tâm trùng giá trị thế nào, nàng ta rất rõ.

Hóa ra lúc đó bắt đầu đấu giá con Phệ tâm trùng đầu tiên của Ngụy Tác.

“Hai nghìn năm trăm viên hạ phẩm linh thạch!”

“Ba nghìn viên hạ phẩm linh thạch!”

Có lẽ bị Ngụy Tác, Lý Hồng Lân và Hàn Vi Vi điên cuồng trả giá ảnh hưởng, con Phệ tâm trùng đầu tiên vừa xuất hiện là mức tăng giá chóng mặt. Hai lần trả giá đã thành hơn ba nghìn viên hạ phẩm linh thạch.

Cũng như Điền chưởng quỹ dự liệu, Phệ tâm trùng vừa xuất hiện là khiến toàn phách mại hội trường kinh hô, da Phệ tâm trùng có thể dùng để luyện chế pháp y ẩn hình, mũi nhọn trong miệng là nguyên liệu luyện chế pháp khí tiến công ngầm, khiến đối thủ không thể đề phòng.

Bất quá hai lần trả giá đã là ba nghìn viên hạ phẩm linh thạch, quá nửa tu sĩ có mặt đành nuốt nước bọt, tan ngay ánh mắt tham lam.

Vật tuy tốt nhưng còn phải xem linh thạch đại lớn cỡ nào đã.

“Ba nghìn năm trăm viên hạ phẩm linh thạch!”

“Bốn nghìn viên hạ phẩm linh thạch!”

Chỉ sau lần trả giá thứ ba, chỉ còn lại hai nhân vật trong hai quý tân bao sương tranh đoạt với nhau.

Hai tu sĩ này đều rất muốn có được Phệ tâm trùng, cũng có thân phận nhất định, đã xem qua danh sách nên chỉ trả giá một lần khán là một người chủ động rút lui. Con Phệ tâm trùng thứ hai lại khiến toàn trường kinh hô, tu sĩ không nâng giá con trước bỏ ra ba nghìn tám trăm viên hạ phẩm linh thạch mua được.

Tuy hai người trong quý tân bao sương rất ăn ý với nhau, không hề tranh đoạt, nhưng hai con Phệ tâm trùng bán được bảy nghìn tám trăm viên đủ khiến Ngụy Tác thập phần mãn ý.

Trừ bốn nghìn viên hạ phẩm linh thạch đã lấy, ba nghìn tám trăm viên này vốn còn phải khấu trừ ba trăm tám mươi viên phí dụng, nhưng trước đó Điền chưởng quỹ đã nói có thể trừ đi ba thành nên chỉ riêng hai con Phệ tâm trùng, Ngụy Tác đã có ít nhất ba nghìn năm trăm đa viên nữa. Cộng thêm hai tấm pháp y và na bán linh khí thanh mộc ngư, sẽ có ít nhất hai nghìn viên nữa chui vào túi gã.

Xem xong đấu giá hai con Phệ tâm trùng, Ngụy Tác không còn gì nhất định phải mua nữa, nên theo Hàn Vi Vi rời phách mại hội trường, đến chỗ nàng ta chỉ định.

“Ngươi chắc chứ?” Đi theo Hàn Vi Vi về phía Trân Bảo các, Nam Cung Vũ Tinh lén hỏi Ngụy Tác. Đối với Nam Cung Vũ Tinh, song phương không dùng bất kỳ pháp khí nào tỷ đấu càng khiến nàng yên tâm, vì uy lực của pháp khí khá lớn, đấu pháp sẽ thập phần nguy hiểm, ai dám chắc song phương đều không tổn thương gì. Cả hai đều là tu sĩ Thần hải cảnh ngũ trọng, dùng thuật pháp thì bên nào không địch nổi, ít nhất nàng còn có thể ngăn cản lại. Nam Cung Vũ Tinh biết rõ công pháp cùng thuật pháp Ngụy Tác tu luyện đều phổ thông, nên nàng lo lắng gã sẽ phải làm nô lệ cho một tháng cho Hàn Vi Vi.

“Sáu, bảy phần.” Ngụy Tác cười hắc hắc.

“Sáu, bảy phần?” Thấy gã tự tin như vậy, Nam Cung Vũ Tinh cũng có phần hiếu kỳ.

“Cái gì mà sáu, bảy phần? Tiểu tử này có quan hệ với Trân Bảo các?”

Ngụy Tác cùng Nam Cung Vũ Tinh không phát hiện sau khi họ cùng Hàn Vi Vi rời khỏi Lăng Tiêu phường thì một tu sĩ đội nón rộng vành lén bám theo.

Kẻ mặc áo vải bố xanh bình thường, dùng nón rộng vành che mặt này là tu sĩ Chu thiên cảnh Lưu Trung Chu bị uy hiếp trong sơn động ngày nọ.

“Chỗ thử pháp bảo và thuật pháp của Trân Bảo các?”

Lưu Trung Chu thấy Ngụy Tác cùng Nam Cung Vũ Tinh, Hàn Vi Vi đi vào một gian điện vuông vắn màu xanh biếc thì đột nhiên ra vẻ đau bụng, lao nhanh vào một con ngõ phía sau điện.

Hắn định nghe lén xem Ngụy Tác và Hàn Vi Vi có quan hệ gì.

Thật ra mấy hôm nay Lưu Trung Chu vẫn ở Linh Nhạc thành trông chừng Ngụy Tác, Hắc Sát yêu cầu hắn điều tra triệt để về Ngụy Tác thì hắn cũng hiểu được. Một tiểu tán tu không có hậu đài sao lại đói phó nổi ngần ấy tu sĩ Chu thiên cảnh. Nhỡ may giết gã rồi lại biết gã có hậu đài cực kỳ lợi hại thì Hắc Sát cũng không gánh nổi.

Hắc Sát chỉ cho hắn một tháng, nhưng mấy hôm nay Ngụy Tác ở lỳ chỗ ở thiên cấp lý tu luyện, gần nửa kỳ hạn sắp qua, Lưu Trung Chu cuống lên. Hắn mua pháp khí Anh vũ truyền thanh loa chuyên dụng nghe lén người khác trò chuyện, nhưng khó khăn lắm mới nghe được giọng Ngụy Tác tại phách mại hội trường, nhưng ở đó có cấm chế, hắn không thể biết gã trò chuyện gì với người khác.

Nên hắn ra ngoài phách mại hội trường đợi đến lúc Ngụy Tác cùng Nam Cung Vũ Tinh đi ra. Nhưng không ngờ là đi ra cùng còn có đại tiểu thư Trân Bảo các Hàn Vi Vi, hơn nữa dáng vẻ gã hình như rất quen thân Hàn Vi Vi. Lẽ nào gã thật sự có bối cảnh gì đó không tầm thường?

Gian phòng Trân Bảo các chuyên dụng thí nghiệm uy lực pháp khí cùng thuật pháp không có cấm chế gì đặc biệt, Anh vũ truyền thanh loa có thể nghe lén được Ngụy Tác đối thoại.

Giả đau bụng để thuận tiện chạy ra con ngõ sau điện, Lưu Trung Chu vội lấy ra Anh vũ truyền thanh loa, dồn chân nguyên kích phát, kề lên tai nghe lén.

Nhưng hắn lập tức ngẩn người vì ở đầu kia ngõ cũng có một trung niên hồng y tu sĩ lướt vào, tay cũng cầm Anh vũ truyền thanh loa y hệt với hắn.

Lưu Trung Chu cùng trung niên hồng y tu sĩ đều ngẩn người.

Nếu Ngụy Tác nhìn thấy hồng y tu sĩ này tất cũng ngẩn người, vì y là tu sĩ nghi là kiếm tu từng tranh địa hỏa lô phòng với gã.

Rõ ràng y cùng như Lưu Trung Chu đến nghe lén gã cùng Nam Cung Vũ Tinh, Hàn Vi Vi đàm thoại.

Trong khi Lưu Trung Chu và hồng y tu sĩ tròn mắt ngẩn người, từ Anh vũ truyền thanh loa vang lên giọng Hàn Vi Vi rất rõ, “Lão lưu manh, ta cởi y phục ra rồi, ngươi cũng cởi ra đi.”

Hiện tại Nam Cung Vũ Tinh cũng ở trong đó, quan hệ giữa đại tiểu thư Trân Bảo các và Ngụy Tác đã đến mức đó?

Trong óc Lưu Trung Chu hiện lên hình ảnh một nam hai nữ, ngẩn người xong thì cả hắn và hồng y tu sĩ biến sắc, đồng thời thu Anh vũ truyền thanh loa lại, lao ra theo hai hướng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.