Sau khi rời khỏi Trình gia, Hạ Nhất Minh vội vàng hỏi:
– Phụ thân, Đại ca thực sự sẽ phải lấy con gái Trình gia sao?
Hạ Thuyên Danh quay đầu lại, liếc hắn một cái rồi như không cười nói:
– Sao? Con động lòng rồi hả ? Có muốn hay không ta và Trình gia nói một câu, cho ngươi thay thế Nhất Thiên, xem chừng Trình gia cũng sẽ không phản đối đâu.
Quả thật, Hạ Nhất Thiên tuy là trưởng tử nhưng đến giờ phút này Hạ gia danh tiếng nhất chính là Hạ Nhất Minh với một chưởng đánh bay Từ Dục Tài. Hiện giờ bên ngoài tất cả mọi người đều thấy được việc này, mười bốn tuổi đạt đến nội kình thất tầng, thậm chí có người còn quả quyết rằng sau này trong gần một trăm năm hắn sẽ là đệ nhất cao thủ Thái Thương huyện. Do đó nếu Hạ gia đưa ra yêu cầu này thì Trình gia cầu còn không được.
Hạ Nhất Minh rùng mình ớn lạnh, cười khổ nói :
– Phụ thân, người đừng nói đùa với hài nhi, mục tiêu của hài nhi là đỉnh cao võ đạo, trước khi đạt được điều đó hài nhi tuyệt đối sẽ không suy nghĩ chuyện này.
Hạ Thuyên Danh khẽ gật đầu nói:
– Lúc này vẫn còn sớm, lấy thiên phú của con tương lai sau này không có hạn lượng, vì vậy không nên lập gia đình quá sớm.
Hắn than nhẹ một tiếng rồi nói:
– Ngày trước Đại bá của con cũng như thế, một lòng muốn theo đuổi võ đạo. Nhưng thân phận hắn khác biệt, là Hạ gia trưởng tử phải đảm đương nghĩa vụ tương ứng. Bằng không mà nói, chỉ sợ hắn đã sớm đột phá cửu tầng đỉnh, cùng Gia gia ngươi giống nhau trở thành thập tầng tu luyện giả.
Hai huynh đệ Hạ Nhất Minh liếc mắt nhìn chăm chú, vì đại bá mà tưởng nhớ trong chốc lát.
Hạ Thuyên Danh khoát tay lớn, nói:
– Vốn muốn lưu các con ở lại lâu hơn vài ngày, nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện này phải lập tức hồi báo lão gia tử, các con thu xếp lại một chút, ngày mai theo ta về nhà trước. Còn Nhất Lung, cứ để nó ở lại với mẫu thân thêm vài ngày đi.
Trên khuôn hai người Hạ Nhất Minh mặt hiện lên một tia thất vọng. Cả gia đình thật vất vả mới được sum vầy, giờ lại phải chia tay.
Nếu như nói vừa rồi với đề nghị của Trình Gia Huy còn sinh ra chút tò mò thì lúc này trong lòng đã sinh ra đôi chút bực dọc rồi. Nhưng là không ai dám đứng ra xin với phụ thân, bọn họ nhìn nhau, bất đắc dĩ gật đầu chấp nhận.
Phụ tử ba người vừa tiến vào nội viện, còn chưa kịp nói tới chuyện này với Lâm Ôn Ngọc, hai tên gia đinh đã lập tức tiến vào.
Hạ Thuyên Danh nhíu mày, nổi giận nói:
– Chuyện gì xảy ra? Nơi này là nơi các người có thể tới …
Hắn đột nhiên ngừng nói, vì hắn đã nhìn ra, hai người này trong đó một người phong thái khác thường, hơn nữa trang phục trên thân so với gia đinh cũng có điểm bất đồng.
Đương nhiên, chủ yếu nhất một điểm là hắn đã nhận ra, người này vốn là một gã quản sự trong tộc.
Tên quản sự trên đầu có chút mồ hôi , vội vã nói:
– Nhị gia, lão Thái gia lệnh tiểu nhân đến đây, khẩn cấp, mời ngài mang theo Tam thiếu gia, Lục thiếu gia mau chóng trở về.
Phụ tử Hạ Thuyên Danh vẻ mặt đồng thời thay đổi, việc khẩn cấp, như vậy chứng tỏ trong bổn gia xảy ra việc lớn, cho nên mới để quản gia đến đưa tin.
Ba người liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra trong mắt đối phương có chút hàn ý, cho dù là Hạ Nhất Minh, lúc này cũng có chút thấy cả người lạnh run.
Thảm án của Trình phủ ngay trước mắt, cho đến giờ mới thôi, ngay cả hung thủ cũng không điều tra được. Thế mà vào lúc này, từ bổn gia phát ra lệnh triệu tập khẩn cấp, cho dù là người ngu dốt nhất, cũng sẽ chỉ có liên tưởng đến việc này.
Mặc dù Hạ Nhất Minh biết rõ những hung thủ này là từ nơi khác đi ngang qua, nghe nói sự tình Thiên Niên Huyết Sâm, nhất thời nảy lòng tham mới động thủ, nhưng là cho dù là ai cũng không cách nào cam đoan bọn chúng đã đi xa. Đã có vết xe đổ của Trình phủ rồi, như vậy bọn chúng có tiếp tục đắc tội thêm với Hạ gia nữa thì cũng không tính là nhiều.
Hạ Thuyên Danh hít sâu một hơi, hỏi:
– Trong nhà xảy ra chuyện gì? Phải chăng có người tấn công?
Gã quản sự kinh ngạc nhìn Hạ Thuyên Danh một cái, nói:
– Hồi bẩm Nhị gia, tất cả mọi người đều bình an, cũng không có người ngoài tới quấy rối. Về phần xảy ra chuyện gì, lão thái gia cũng không có nói rõ, chỉ là có lệnh cho tiểu nhân tới đưa tin để ngài cùng Tam thiếu gia và Lục thiếu gia mau chóng trở về.
Lúc này Hạ Thuyên Danh mới có chút yên lòng, hắn vung tay lên, nói :
– Tốt. Chúng ta biết rồi, ngươi lui xuống nghỉ ngơi trước, việc này không thể để lộ ra, hiểu chưa ?
Hai người đồng thời khom người lĩnh mệnh, bọn họ đều là những người tâm phúc, cũng hiểu rõ lý lẽ, Hạ Thuyên Danh đã không đề cập tới, bọn họ cũng im lặng không nhắc tới.
– Nhất Huyễn, Nhất Minh, các con nhanh lên một chút, thu dọn đồ đạc, chúng ta lập tức xuất phát.
Hạ Thuyên Danh dứt lời, ba người lập tức tiến vào nội viện, tìm Lâm Ôn Ngọc để thông báo cho biết. Hai huynh đệ Hạ Nhất Minh cũng không dám chậm chễ, mặc dù không biết đến xảy ra chuyện gì, nhưng nếu là chuyện khẩn cấp, bọn họ cũng không dám chậm chễ.
Ba người sắp xếp lại phòng ốc, rồi lập tức đi ra cửa chính. Ở bên ngoài đã sớm có hạ nhân chuẩn bị ngựa, một nhà ba người lên ngựa, hướng phía gia trang chạy đi.
Hiện giờ trong huyện đã đầy tai mắt của Trình gia, Hạ gia ba người vội vàng rời đi như thế, tự nhiên là không thể gạt được người của Trình gia. Bất quá vô luận là Trình lão gia tử hay Trình Gia Huy cũng cho là bọn họ trở về thảo luận chuyện hôn sự của Hạ Nhất Thiên mà thôi .
Mà Trình Gia Huy lại càng sinh lòng cảm kích đối với Hạ Thuyên Danh, làm một thúc thúc , đối với việc hôn sự của chất nhi mà để tâm như thế, ngay cả chỉ chốc lát cũng không chịu chậm chễ, thật là một người nhiệt tâm a.
************************************
Ba người Hạ Nhất Minh không quản sức ngựa, chỉ mất nửa ngày cũng đã về tới bổn gia.
Từ rất xa, bọn họ đã thấy gia trang vẫn như trước, cũng không có bất cứ không khí khẩn trương gì, lúc này mới tâm tình mới được thả lỏng. Bất quá trong lòng cũng có chút cảm giác không hiểu nổi lên. Nếu đã là như thế, cuối cùng là có chuyện gì, mà lão gia tử gọi bọn họ trở về chứ.
Vừa mới giục ngựa tiến vào giữa trang, Hạ Thuyên Nghĩa lập tức tới, hắn cười to nói :
– Nhị ca, đệ đoán chắc mọi người lúc này sẽ về tới.
Hạ Thuyên Danh vừa nhảy xuống ngựa, vội hỏi :
– Lão Tam, xảy ra chuyện gì?
Hạ Thuyên Nghĩa cười hắc hắc, nói:
– Không nên cấp bách, là chuyện tốt.
Dứt lời, hắn hướng về xung quanh nhìn thoáng qua, thử xem có ai ở gần không. Hạ Thuyên Danh lập tức im lặng không nói, chẳng qua là trong lòng có chút tò mò, ngay cả đang ở trong gia trang cũng phải tránh né tai mắt gia đinh, việc này dám chắc không phải chuyện vừa.
Dưới sự dẫn dắt của Hạ Thuyên Nghĩa, mọi người đi tới Hạ gia đại viện, lúc này mới thấy, Hạ lão gia tử, Hạ Thuyên Tín, Hạ Nhất Thiên cùng Hạ Nhất Hải đều ở trong đó, ngoài dự liệu của Hạ Nhất Minh, bên cạnh Hạ lão gia tử, còn có một vị lão nhân mặc trang phục nô bộc.
Vừa thấy được lão nhân này, phụ tử Hạ Thuyên Danh trong lòng không khỏi giật mình. Vị lão nhân này chính là người luôn luôn ở tại Tàng Thư Các, cùng Hạ lão gia tử đồng thời lớn lên, luôn theo sát bên mình làm nô bộc Hạ Lai Bảo. Mặc dù lão tu vi đã đạt tới cảnh giới cửu tầng , nhưng vẫn tự cho mình là tôi tớ của Hạ gia.
Đương nhiên, đối với vị lão nhân này, từ trên xuống dưới cũng không có người dám thực sự coi hắn như nô bộc. Ngay cả Hạ lão gia tử cũng cố ý đưa lão an bài tại Tàng Thư Các coi như dưỡng lão, hơn nữa hắn cũng là người duy nhất có thể ngồi trước mặt đệ tử trung tâm của Hạ gia với tư cách là người hầu.
Thấy ba người Hạ Thuyên Danh tiến vào, Hạ Lai Bảo lập tức đứng dậy, nói :
– Nhị gia, Tam thiếu gia, Lục thiếu gia.
Hạ Thuyên Danh lập tức tiến lên, cung kính nói:
– Bảo thúc, người như thế nào cũng xuất hiện? Trong nhà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hai huynh đệ Hạ Nhất Minh lại càng đồng thời kêu lên:
– Bảo gia, ngài khỏe.
Sau đó ánh mắt bọn họ lại càng khẩn trương nhìn mọi người trong sảnh. Hiện tại, toàn bộ nam tử Hạ gia đạt lục tầng đều tập trung ở chỗ này. Đây có thể nói là toàn bộ lực lượng của Hạ gia, có thể kinh động nhiều người đến vậy, cho dù nói liên quan đến sinh tử tồn vong của Hạ gia cũng là đều không quá đáng.
Hạ lão gia tử hơi khoát tay chặn lại, nói :
– Ngồi xuống đi.
Phụ tử Hạ Thuyên Danh không dám trái lời, không thể làm gì khác hơn là hậm hực ngồi xuống.
Hạ Vũ Đức vuốt râu dài một cái, nói :
– Thuyên Danh, ta nghe nói tại Trình phủ phát sinh đại sự rồi?
– Vâng.
Hạ Thuyên Danh nghiêm nghị nói :
– Buổi tối ngày hôm trước, đột nhiên một nhóm người tới tập kích Trình phủ, Trình phủ trên dưới thương vong hơn trăm người. Hiện nay, người dân trong thành sợ bóng sợ gió, tất cả đều cảm thấy bất an.
– Điều tra được ai làm ra không?
– Không ạ, từ trong Trình phủ truyền đến tin tức, những thi thể ở bên trong đều không ai nhận ra, hẳn là những người này từ bên ngoài đến ra tay.
Hạ Thuyên Danh trầm ngâm một chút, lại nói :
– Nghe nói Trình phủ ngay cả Thiên Niên Huyết Sâm cũng đã đánh mất, có lẽ bọn giặc này chính là hướng vì bảo vật kia mà đến.
Hạ Nhất Minh kinh ngạc nhìn vào mắt phụ thân, không nghĩ phụ thân có bản lãnh lớn thế, cũng có thể suy đoán từ một việc ra nhiều việc liên quan.
Hạ Vũ Đức khẽ gật đầu, bất quá với việc Trình phủ đánh mất Thiên Niên Huyết Sâm đối với Hạ gia mà nói không chừng là một chuyện tốt.
Hạ Thuyên Danh do dự một lúc, rốt cuộc nói :
– Phụ thân, hôm nay Trình Gia Huy từng tìm đến gặp hài nhi, đồng thời đưa ra…
Hắn dừng một chút, hướng phía Hạ Nhất Thiên nhìn tới, nói:
– ..hắn muốn cùng Nhất Thiên nhà ta làm đám hỏi.
Hạ Vũ Đức ngẩn ra, nói :
– Hắn muốn cùng Thiên nhi làm đám hỏi?
– Vâng. Thứ nữ Trình Gia Huy là Trình Yên Lệ, năm nay mười bảy, nếu lấy tuổi mà nói, xứng với Nhất Thiên vừa đúng. Chỉ là hài nhi thấy có điểm không đúng, bọn họ vừa mới gặp nạn, vì sao bỗng nhiên lại nghĩ tới chuyện quan hệ thông gia, có điểm kỳ quái, phải có đề phòng.
Hạ Thuyên Danh Nghiêm mặt nói.
Mọi người trong phòng nhìn về phía Hạ Nhất Thiên sắc mặt có vài phần cổ quái, Hạ Nhất Thiên lại càng xấu hổ không ngớt.
Hạ Vũ Đức suy nghĩ trong chốc lát , nói :
– Chuyện này sau hẵng nói. Thuyên Danh, con biết ta gọi các con về là vì chuyện gì không?
– Hài nhi không biết.
Phụ tử Hạ Thuyên Danh ba người lập tức tập trung lắng nghe.
Hạ Vũ Đức hướng về phía Hạ Thuyên Nghĩa nhìn một chút, Thuyên Nghĩa lập tức đứng dậy nói :
– Nhị ca, từ khi Nhất Minh gặp phải Hồ Hùng, chúng ta luôn canh cánh việc này ở trong lòng, đồng thời tiến hành canh gác khu vực rừng núi xung quanh. Hôm trước, lúc tiểu đệ lên núi, trong lúc vô tình phát hiện một con Kim Quan Mãng trưởng thành.