Tình thế tạm yên ổn đã giúp cho Kiếm Vực có thời gian tĩnh dưỡng. Trong khoảng thời gian này, Phong Vân Vô Kỵ đã truyền toàn bộ 3 tầng đầu của kiếm quyết “Ý niệm kiếm thể đại pháp” cho hơn ngàn Kiếm các chiến sĩ, sau đó thì bế quan tu chỉnh.
Tầng thứ 3 của Kiếm Các chính là nơi chúa công bế quan nghỉ ngơi, điều này tất cả các chiến sĩ ở Kiếm Các đều biết rõ. Mỗi ngày vào tử thời, cả tam tầng Kiếm Các đều có kiếm ý tung hoành, cổ khí tức bá đạo uy nghiêm đó đều khiến cho mọi người kinh động muôn phần. Điều kì lạ hơn, nguồn quái khí song song với kiếm khí đầy dũng mãnh chính là ma khí cuồng bạo. Dường như bên trong tầng thứ 3 có 2 người đương tỉ thí.
Ai cũng tò mò khó hiểu, nhưng lại không dám hỏi, chỉ có Trì Thương là dần ngộ ra, chỉ e là còn ẩn chứa điều bí mật, nhưng không tiện nói rõ.
Trên bề mặt trơn trụi, Phong Vân Vô Kỵ giống như một lão tăng cô tọa, nhưng trong biển ý thức của y thì đang hỗn loạn dậy sóng, hoàn toàn khác biệt với vẻ ngoài bình lặng.
Hấp Tinh đại pháp, bá đạo thì bá đạo nhưng tác dụng phụ của nó cũng rất rõ ràng. Trong biển ý thức của Phong Vân Vô Kỵ phỏng hiện một hình nhân, sau đó điều khiển hình nhân này đón nhận công kích của loại công pháp khẩu quyết nào đó; hơn 36 vạn ma quyết từ các cao thủ đã từng chạm trán, bao gồm cả “Cửu chuyển sinh tử huyền công” và “Ý niệm kiếm thể đại pháp” của bản thân; đối với loại võ học công pháp thượng thừa này, người khác muốn chống đỡ chỉ có thể là vọng tưởng nhưng đối với Vô Kỵ thì chẳng qua là cái phẩy tay nhẹ nhàng.
Mỗi lần Hấp Tinh đại pháp bị một loại công pháp nào đó phá giải, Phong Vân Vô Kỵ đều phải tốn rất nhiều thời gian để hoàn thiện nó. Hấp Tinh đại pháp khởi nguyên chỉ có thể hấp thu công lực của một đối tượng đơn lẻ, khi số lượng tăng lên thì uy lực giảm đi đáng kể. Sau một thời gian dài tu chỉnh, Phong Vân Vô Kỵ đã giải được vấn đề này. Hơn nữa, tốc độ hấp thu công lực cũng tăng lên dữ dội, vượt cả tưởng tượng. Nhưng đặc điểm chỉ có thể hấp thu ma khí của Hấp Tinh đại pháp quả thật là một khuyết điểm cực lớn. Gần đây, Phong Vân Vô Kỵ đã nghĩ đến việc lấy sở trưởng của công pháp khẩu quyết của “Cửu chuyển sinh tử huyền công” để bù đắp vào khiếm khuyết của “Hấp Tinh đại pháp”.
Cửu chuyển sinh tử huyền công, ảo diệu vô cùng, từ trước đến nay chỉ có biết đến Lục Trùng Thiên, còn cao hơn nữa thì chưa ai biết đến. Hơn nữa tuy loại công pháp này điều kiện cam go nhưng kết quả cực hiệu nghiệm. Điều khiến cho Vô Kỵ vô cùng mê mẩn đó là loại công pháp này lại đều có thể giúp y phá nguy nan mà trùng sinh mỗi lúc sinh tử quan đầu, và uy lực của nó ngày càng trở nên mạnh mẽ. Cơ bản mà nói, chỉ cần không phải chết hoàn toàn, cho dù là mổ bụng hay moi tim, cũng khó mà chết đi được, không chừng còn giúp cho công lực bội tăng.
Đặc tính này của Cửu chuyển sinh tử huyền công vốn dĩ đã vượt khỏi phạm vi võ công bình thường, đó chính là điều khiến cho Phong Vân Vô Kỵ nghi hoặc khó giải, chúng lãm cả một thái cổ thế giới, có thể khiến cơ thể chịu đựng được những tổn thương nghiêm trọng, thậm chí “chết chắc” đối với người thường thì lại không thể chết được. Loại công pháp này, có lẽ chỉ có Cửu chuyển sinh tử huyền công mà thôi.
Đã từng lịch luyện thái cổ, từng trải qua bao hiểm cảnh nguy nan, bao tình huống cận kề tử thần, lần nào cũng có thể sống sót thoát nạn, tuy là bao gồm cả những lý do may mắn nhưng không lần nào là không nhờ đến phép lạ của loại công pháp này. Nếu như nó không phải yêu cầu những điều kiện và trải nghiệm khắt khe ngay giây phút sống chết như thế, ắt hẳn nó sẽ là thái cổ đệ nhất kỳ công.
Phong Vân Vô Kỵ tuy có phân tâm, tư tưởng khẽ dao động, nhưng trong biển ý thức, việc hoàn thiện và tu chỉnh hấp tinh đại pháp không hề bị ngưng trệ. Bên tai khẽ nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng nhưng kéo dài vọng lên từ tầng dưới, khiến cho y bất giác mỉm cười, chúng, chính là nơi ủy thác của mộng tưởng!
Hihihi! Trong đêm thâu bất chợt vang lên một tràng thanh âm phá vỡ sự tĩnh lặng, trong đó có cả tiếng réo gọi.
“Kiếm Thần tiền bối, Trì Thương tiền bối, cứu cứu…” 1 nửa thần thức của Phong Vân Vô Kỵ phá thể mà xuất, lướt nhìn khắp phạm vi 1 ngàn mét trong Kiếm Các. Cách đó khoảng 100m, một tên bạch y kiếm khách lam lũ đang ôm kiếm phi thân đến Kiếm Các, trên ngực của y có một vết trảo sâu hoắm, máu vương đỏ cả áo, sau lưng không xa có hơn 10 tên hắc y nhân, tà áo xẻ như cánh dơi, không ngừng truy đuổi.
“Cứ chạy đi, ta xem ngươi chạy đằng trời, trong thế giới thái cổ này, chỉ cần là mồi săn của Dạ tộc ta muốn có được thì không bao giờ chạy thoát nổi. hihihi…hahaha…”
Tên bạch y kiếm khách đó có vẻ đã tuyệt vọng, từ giữa không rơi xuống, thất thểu nhìn vào đêm sâu, với trạng thái hiện tại, y vốn chưa phát hiện ra đằng sau tòa đại sơn cao trăm trượng đó chính là Kiếm Các mà y tìm kiếm.
“Kiếm Thần Sư Tổ, hãy cứu giúp…!” Khuôn mặt vị kiếm khách này còn rất non trẻ, trước mắt e là khó thoát kiếp nạn, sau khi hồi hưởng phi thăng tiên giới, giấc mơ đã tiêu tan, cùng với bao tai họa đổ ập, bi phẫn… bất giác ngẩng đầu khóc thảm thiết.
“Không chạy nữa phải không? Hahaha, sớm vậy đi cho đỡ vất vả… chúng huynh đệ, trò chơi kết thúc rồi, chúng ta nhập tiệc thôi.” Dứt lời, hơn 10 đạo hắc ảnh bổ xuống từ giữa không, mục tiêu chính là vị kiếm khách trẻ tuổi.
Kiếm thần sư tổ! 4 từ này truyền đến, khiến cho Phong Vân Vô Kỵ rùng mình, sau đó trở nên giận dữ, quát lớn “Tặc tử dám làm càn?” thân thể đã phá không xuất hiện.
Ầm ầm ầm!!!
3 tiếng ầm vang, như sấm bổ sét đánh, hơn 10 tên hắc ảnh cứ tưởng sẽ được no bụng ai ngờ lại xuất hiện kẻ phá hoại.
“Ngươi là ai? Chẳng lẽ chưa nghe danh Dạ tộc?” chúng lộn vài vòng trên không, dừng lại, giận dữ thét lên.
“Sư tổ, mau… cứu sư huynh….” Dứt lời, tên kiếm khách trẻ tuổi đó đã đứt hơi, Phong Vân Vô Kỵ đại kinh, cúi đầu nhìn y, tâm mạch của y từ lâu đã không còn nhưng có thể tìm đến tận đây, hoàn toàn là do sức mạnh của một cổ ý niệm kiên cường.
“Ahhh!” Phong Vân Vô Kỵ gào lên 1 tiếng vang vọng, lần đầu tiên y thấy trong lòng trỗi dậy sát khí, vị kiếm khách trẻ tuổi này chính là phi thăng trong lưu phái mà bản thân đã truyền công pháp, trong khi đó lại trân mắt nhìn y ngã gục trước mặt mà không thể cứu được!
“Ta muốn giết người!” sát cơ trong tim không thể kiềm chế, lồng ngực như muốn nổ tung, hùynh! Một tiếng khẽ động, nguồn ma khí cuồn cuộn trào ra từ trong cơ thể của Phong Vân Vô Kỵ, mái tóc dài phi vũ như ma xà, Phong Vân Vô Kỵ lúc này trông như nhất tôn ma thần.
“Hahaha.. không ngờ ngươi cũng là đồng loại!” chúng dạ tộc nhìn thấy Phong Vân Vô Kỵ toàn thân hừng hực ma khí, lúc đầu hơi hoảng nhưng sau đó 1 tên dạ tộc lại cười lên rần rần.
“Chúng bây, hãy xuống dưới đó mà hầu hạ đệ tử của ta đi!” Phong Vân Vô Kỵ mặt lộ rõ nét hung hãn, 10 ngón tay duỗi thẳng, các móng tay trở nên đen nhánh.
Thân ảnh vừa thoáng, Phong Vân Vô Kỵ đã nhiên thân hóa trường phong, ẩn mình vào hư không.
“Nguy rồi!……” Chúng dạ tộc phát hiện điều không may, nhưng đã không còn kịp nữa, Phong Vân Vô Kỵ đã xuất hiện ngay sau lưng chúng, thân ảnh vừa chớp, vút qua theo hướng vị đệ tử đã vong mạng. Sau lưng, bọn Dạ Tộc thân ảnh nghiêng ngả, từng đường máu vụt chảy khắp người, hự một tiếng, tất cả chỉ còn một đống thịt nát, rơi rụng. Đến khi chết, chúng vẫn chưa hiểu tại sao mình chết.
“Các ngươi hãy ở lại Kiếm các, ta đi sẽ về ngay” Trong đêm thâu vọng đến giọng nói của Phong Vân Vô Kỵ… giọng nói đầy sát khí…