Dựa vào tay Quân Lan, Đao hoàng, Quân Lan hai người hóa thành một đạo lưu tinh phóng đi, không lâu sau hai người dừng lại tại một địa phương. Tại một đỉnh núi, 3 nữ tử yên lặng xuất hiện. Cầm đầu là một nữ tử quần đỏ, nương theo gió phiêu phiêu như tiên tử hạ xuống, rồi mỉm cười nói:” Quả nhiên như Tử Hoàng dự liệu, người này đã bị thương…”
“Sử tỷ có muốn đuổi theo, hắn mới chạy không xa” một nữ tử hỏi.
“Không cần, cái tên Đao đế kia cũng là một lão hồ ly, chúng ta dù chưa trực tiếp cùng hắn giao thủ nhưng cũng đã chứng kiến qua thủ đoạn của hắn. Phía trước tất có Đao vực cao thủ tiếp ứng hắn. Thôi, lần này mệnh hắn còn lớn, hãy tha cho hắn một mạng lần này. Hahaha…” Ba người cười lớn rồi sánh vai đạp không mà đi….
Buông tha Đao hoàng chạy về đao vực, bên này chưởng môn Nam Thăng Bắc Đẩu kiếm phái tiến lên, cười nói: “Không nghĩ tới kiếm hoàng thật sự là người tài giỏi a, một chút đề nghị như vậy đã mời được cao thủ đến, ba vị hoàng cấp cao thủ tọa trấn, việc của kiếm vực có thể thành rồi.”
Phong Vân Vô Kị trong lòng cũng biết, chưởng môn Nam Thăng Bắc Đẩu kiếm phái này chỉ sợ là đã sớm ẩn núp một bên, vẫn quan sát tình huống phát triển, xuất hiện một, hai vị hoàng cấp cao thủ đã khiến hắn chấn động, rối loạn kế hoạch. Có ba vị kiếm hoàng, bất luận nói như thế nào, nếu muốn bảo trụ một khu vực mấy ngàn thước với hơn một vạn người, hoàn toàn đủ khả năng. Chưởng môn Nam Thăng Bắc Đẩu kiếm phái xem như kiếm vực nhất định không bị tiêu diệt, lúc này mới tạo nhân tình, ra tay hỗ trợ.
“Tử hoàng chưởng môn, lần này còn may mà ngươi ra tay giúp a! ngày khác nếu như ngươi có việc dùng đến kiếm vực thì ta tất sẽ không chối từ.” Phong Vân Vô Kị cũng không tiện lột trần sự việc, tiến lên hàn huyên.
Tử hoàng cũng mỉm cười, “ngươi và ta liên minh, là muốn trợ giúp cho nhau, kiếm hoàng nói như vậy, có vẻ quá khách khí.”
Hai người vừa hàn huyên vài câu, sau đó Tử hoàng tìm cớ ly khai.
Ám vực ma quân thấy tình thế không ổn, đao vực đã sớm từng bước lặng lẽ ly khai. Ma Vực còn không so được với đao vực, đến cả đao hoàng còn có thể bị trấn áp, Ám vực ma quân cũng tự biết trong lòng, nếu như sự chú ý của kiếm vực chư hoàng chuyển qua bên hắn, lần này chỉ sợ khó có thể chạy thoát. Bởi vậy, trước tiên phải chuồn sớm trước khi chưởng môn Nam Thăng Bắc Đẩu kiếm phái và đệ tử kiếm các quay lại. Phong Vân Vô Kị quay lại không thấy Ám vực ma quân, sắc mặt biến đổi, nghiến răng nói:”Người này cũng trốn thật nhanh, lần này có thể để hắn chạy thoát, lần sau nếu gặp được hắn nhất định sẽ không dễ dàng buông tha như vậy”.
“Tây môn huynh, Độc cô tiền bối, lần này thật may mắn được các người giúp đỡ, nếu không, Vô Kị thật không biết phải ứng phó như thế nào, nói không chừng kiếm vực hôm nay toàn quân không còn một người. Cám ơn các vị.”
Độc Cô Cầu Bại bình thản nói: “Kiếm hoàng không cần khách khí, chúng ta đã đồng ý gia nhập kiếm vực, cũng xem như là một phần tử trong đó, huống hồ cho dù chúng ta tịnh không có đồng ý gia nhập kiếm vực, nhưng bằng vào các ngươi đều là người trong kiếm đạo, chúng ta cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Lần này mặc dù đã qua khỏi kiếp nạn, nhưng cho dù thế nào vẫn chưa thực sự chấm dứt. Dù như thế nào ngươi cũng nên nghĩ cách làm cho kiếm vực đệ tử thực lực nhanh chóng tăng lên thần tốc.”
“Vô Kị thụ giáo.” Phong Vân Vô Kị thầm nghĩ.
“Mmm, đao hoàng kia tu vi quả thật không sai, đúng rồi, chỉ là tên thiếu niên kia ngay cả đao hoàng cũng phải cúi đầu nghe lệnh, đích thực cũng có chút cổ quái a!” Tây Môn Y Bắc vẻ mặt trầm tư nói.
Phong Vân Vô Kị và Độc Cô Cầu Bại đều chấn động.
“người nọ …… chỉ sợ võ công dĩ nhiên là rất cao, làm cho người ta sợ hãi……,” Độc Cô Cầu Bại nói, vừa lúc Tây Môn Y Bắc trông lại, hai người nhìn thoáng qua nhau, đều thấy được sự kinh hãi từ trong mắt đối phương.
“…… hai vị đã đi tới kiếm vực, lúc này cũng tốt để quan tâm tới….cũng có thể ở lại nơi này” Phong Vân Vô Kị nhìn hai người cùng đến, liền hỏi.
Độc Cô Cầu Bại lắc đầu: “ta đã ở tại nơi kia trong thời gian rất lâu, thói quen đó nhất thời không đổi được. Huống hồ nhị đệ tử kia của ta mỗi ngày đều đến khiêu chiến vài lần, một thời gian dài cùng hắn bất hòa cũng là có chút không quen. Người của Đao vực đã có hứa hẹn, tương lai cũng sẽ không dễ dàng hủy ước. Ma Vực tạm thời cũng không có khả năng xuất thủ, đao vực đưa ra hứa hẹn trọng yếu như thế, chẳng biết Ma Vực có gì phản ứng. Ngươi cũng cần cẩn trọng đề phòng, phỏng chừng không lâu sau Ma Vực cũng có điều ước như vậy.”
Tây Môn Y Bắc nói rất ít, vẻ mặt vẫn biểu hiện sự lạnh lùng, nghe được [Phong Vân Vô Kị đưa ra thỉnh cầu, lạnh lùng nói ra vài câu: “Ta không quen.”
Phong Vân Vô Kị cũng biết, nữ tử trên bức tường trong Băng điêu kia nhất định là người Tây Môn Y Bắc yêu thương, vô số năm tháng qua đi, sớm sinh ra cảm tình, cũng là muốn cưỡng cầu cũng không được.
Hai người không nguyện ý, Phong Vân Vô Kị cũng không bắt buộc được, nhưng trong lòng biết có được sự giúp đỡ của hai người đã là quá tốt, nếu quá cưỡng cầu, 2 người càng mau li khai.
Đao vực và Ma Vực đối với kiếm vực có thể nói hoàn toàn thất bại, sau trận chiến này tên tuổi kiếm ma Độc Cô Cầu Bại, Tây Môn Y Bắc bắt đầu loan truyền trong thiên hạ, ai cũng không biết nguyên lai trong thái cổ, sớm đã có hai nhân vật kiếm hoàng cường hãn như thế.
Kiếm vực có Phong Vân Vô Kị, Độc Cô Cầu Bại, Tây Môn Y Bắc ba gã cao thủ kiếm đạo tuyệt đỉnh tọa trấn, Nam Thăng Bắc Đẩu kiếm phái liên minh với thế lực thứ năm, thanh danh nhất thời tăng lên, không ai dám coi thường thế lực thứ năm này do các tân phi thăng giả lập thành.
Ma Vực vực chủ, đại cường giả Ám hắc Đế quân rốt cục cũng ra mặt liễu, người này mặc dù không có hiển lộ chân thân, nhưng đã thông qua tự do nhất phái truyền lời: Ma Vực chúc mừng kiếm hoàng Phong Vân Vô Kị thành lập kiếm vực. Hành vi lúc trước của Ma Vực chỉ do một số người tự phát, đối với lập trường của Ma Vực không có quan hệ, Ma Vực hoan nghênh sự gia nhập của kiếm vực. Trong vòng một ngàn năm Ma Vực cam đoan tuyệt đối sẽ không có hành động thù địch với kiếm vực.
Theo sát sau Ma Vực, Tuyết vực, cửu nghi vu tộc cũng thông qua tự do nhất phái chấp nhận sự xuất hiện của kiếm vực.
Một đám phi thăng giả không quá bốn trăm năm phi thăng, đã ngăn trở hơn một vạn, thậm chí trăm ngàn cao thủ cùng công kích, điều này thật sự khiến kẻ khác khó có thể tin tưởng, nhưng mà sự thật lại chính là như thế.
Theo sát sau đó, việc kiếm vực kiếm hoàng sáng tạo ra ‘Kiếm Trận’ liền bị tự do phái phát hiện. Đối với loại kiếm trận dẫn động thiên địa linh khí cùng tụ hợp một chỗ đích thực kỳ diệu, tất cả mọi người trong lòng rất hứng thú. Thậm chí ngay cả chưởng môn nam thăng bắc đẩu kiếm phái Tử Hoàng biết được đã phái sứ giả tới kiếm vực, muốn có khẩu quyết ‘Kiếm Trận’ trận pháp, nhưng bị Phong Vân Vô Kị lấy cớ từ chối.
Kiếm vực chi chiến, kiếm vực chết hơn ba trăm người, con số này làm Phong Vân Vô Kị vô cùng khó chịu, trong lòng cảm thấy áy náy, mặc dù Ma Vực cũng tổn thất tuyệt đối không ít.
“Sư phụ, người vì những đệ tử chết đi mà thương tâm?” Trì Thương luôn có thể xuất hiện đúng lúc, đôi lúc Phong Vân Vô Kị hoàn toàn có thể nghĩ, hiểu được, hắn nói với đệ tử, không thể như nói chuyện với bằng hữu được.
Kiếm các tầng thứ ba, Phong Vân Vô Kị phát hiện càng ngày càng thích nơi này, mỗi khi trong lòng thống khoái thì hầu hết hắn đều lên tầng thứ 3 mở cửa gỗ, đón gió lùa vào, lẳng lặng như một tên ngốc, lúc này hầu như tâm tình cảm thấy bình tĩnh phần nào.
“Kỳ thật tất cả mọi người chưa bao giờ đổ lỗi cho sư phụ.” Trì thương tại phía sau Phong Vân Vô Vị lẳng lặng nói.
“Ta biết….” Phong Vân Vô Kị thời dài một tiếng, ánh mắt lướt qua không gian nhìn về phía xa xa, xa xa ……