Phi Thăng Chi Hậu

Chương 117 - Bạn Cũ Phương Xa Tới Thăm

trước
tiếp

Phong Vân Vô Kị trong lòng mừng rỡ, có những lời này của Vu tộc trưởng lão, cũng không sai biệt lắm có được sự giúp đỡ của Vu tộc.”

“Kiếm vực Vực chủ Kiếm hoàng, ta có thể vào được không?” Một thanh âm nữ tử từ bầu trời truyền đến, ẩn ước mang theo một âm vị băng lạnh.

Phong Vân Vô Kị thấy nao nao, thần thức xuất ra, phát hiện thấy trên tầng mây có một nữ tử xinh đẹp ngạo nghễ trên người mặc một bộ đồ lụa mỏng như cánh ve sầu, chân đạp lên một đóa sen vàng đứng phía trên. Nữ tử kia da tay trắng như tuyết, trên khuôn mặt xinh đẹp cũng mang theo một cỗ hàn sương khí, không giống với nữ tử của nhân gian.

“Tiện thiếp từ Tuyết vực, băng tuyết thánh điện Ngạo Hàn Yên.” Nữ tử kia khi thần thức của Phong Vân Vô Kị đảo qua thì cũng phát hiện ra Phong Vân Vô Kị, trường y tung bay, từ trên không hạ xuống.

“Tiên tử, mời vào.” Phong Vân Vô Kị phất tay áo, của của Kiếm các tầng ba liền mở ra. Bên ngoài, băng điện thánh nữ Ngạo Hàn Yên thần sắc lạnh lùng, nhẹ bước vào từ hư không. Ánh mắt thoáng nhìn qua Vu tộc trưởng lão Vu Tế, từ từ sửng sốt, sau đó thong thả nói: “Vãn bối tham kiến Vu tế trưởng lão.”

“Vu tế trưởng lão gật gật đầu nói: “Hàn Yến cô nương cũng đến vì mười vạn phi thăng giả của Kiếm vực?”

Ngạo Hàn Yên gật đầu, quay lại nhìn Phong Vân Vô Kị, khẽ mở đôi môi anh đào nói: “chẳng biết Kiếm hoàng có cho phép, ở Tuyết vực chúng ta nữ tử rất ít, nghe nói lần này phi thăng giả cũng có một vài nữ tử, Tuyết vực chúng ta hy vọng được Kiếm hoàng đồng ý cho Tuyết vực chúng ta thu nhận những nữ tử đó làm đệ tử.”

Lần này trong số phi thăng giả cũng có nữ tử, nhưng không nhiều lắm. Nam tử có thiên tính, thích hợp tập võ, mà nữ tử ở phương diện này lại không có thiên tính lắm. Bởi vậy Thái cổ nhiều nam, ít nữ, cơ hồ tất cả nữ tử đều tập trung ở Tuyết vực băng điện.

Phong Vân Vô Kị thầm nghĩ: “lần này trong số các phi thăng giả, nữ tử cũng không nhiều lắm. Kiếm các nam tư chiếm đa số, lưu những nữ tử này ở lại cũng không thích hợp, vừa lúc có thể tạo một mối nhân tình cho Tuyết vực thánh điện.”

Phong Vân Vô Kị rõ ràng, mạch lạc nói: “lần này trăm vạn phi thăng giả, mặc dù đại đa số mọi người đều là môn hạ của ta, nhưng tới Thái cổ này bọn họ coi như chính thức là người của Thái cổ. Còn vấn đề lựa chọn môn nhân, cũng giống như Vu Tế trưởng lão, chỉ cần tiên tử có thể thuyết phục các nàng đó, ta tự nhiên sẽ không ngăn trở.

Ngạo Hàn Yên trong mắt thoáng qua thần sắc kinh ngạc, nghe vậy từ từ vuốt cằm nói: “Thiếp thân vốn tưởng rằng Kiếm hoàng có thể né tránh chuyện này, không nghĩ tới … thật ra thiếp quá đa tâm rồi. Thiếp thân đại diện Tuyết vực đa tạ Kiếm hoàng.”

“Không cần…… lại có khách nhân thượng môn” Phong Vân Vô Kị nghe một tiếng gió truyền đến trong tai, chân khẽ điểm xuống, nhảy ra khỏi Kiếm các, xa xa một đạo nhân ảnh nhanh nhẹn di chuyển, nhưng thân hình như bất động, bào y không hề tung bay. Nhìn thấy nam tử đột nhiện xuất hiện trước mắt, Vu Tế cùng Ngạo Hàn Yên đều cả kinh thốt lên: “Thị giả đại nhân.”

Nam tử kia chính là vị đại nhân mà Phong Vân Vô Kị đã gặp qua tại Thánh điện. Tầng cấp cao của Thánh điện rất ít khi xuất hiện, nhưng mà Phong Vân Vô Kị đã thấy qua vị trí có thể cao nhất của Thánh điện ‘cao tầng’. Đương nhiên chính xác mà nói hai thị giả của Thánh điện chỉ có thể xem như người quản lý võ học trong Thánh điện, phụ trách các phi thăng giả, hoàn toàn không tính là Thánh điện cao tầng. Ngạo Hàn Yên cùng Vu Tế gặp lại Tả thị giả liền khom người cúi chào. Tại Thái cổ, địa vị của Thánh điện vô cùng thần thánh.

“Haha, trăm vạn phi thăng giả, Thánh điện chưa từng có, Tuyết vực cùng Vu tộc đã đến yết kiến đầu tiên.” Tả thị đứng chắp tay sau lưng , mỉm cười nói.

Vu Tế cùng Ngạo Hàn Yên trên mặt xuất hiện vẻ kinh hoàng. Phong Vân Vô Kị vô cùng tò mò vì phản ứng của hai người này. Thánh điện tại thái cổ đích thực có địa vị, chỉ sợ là quá sức tưởng tượng. Nhưng chỉ là Thánh điện tựa hồ bị cuốn vào sự tình của Tứ vực.

“Hàn Yên không dám!”

“Vu Tế không dám!”

Hai người liên tục cúi đầu, vẻ mặt biểu lộ sự sợ hãi. Tả thị mỉm cười nói: “hai vị không cần quá chăm chú, trăm vạn phi thăng giả đối với Thánh điện mà nói cũng là một chuyện lớn. Cho tới bây giờ chưa có một lần xuất hiện tình huống phi thăng giả nhiều như thế này.”

Quay đầu lại nhìn Phong Vân Vô Kị nói: “trong mấy trăm năm ngắn ngủi, ngươi đã đột phá tới Kiếm hoàng chi cảnh, thực sự là có thiên phú, ta cũng chưa từng thấy qua mấy người…tân phi thăng giả trước tiên đều phải đến Thánh điện đăng ký danh tính, sau đó do Thánh điện phụ trách truyền võ học cho bọn họ trong vòng 3 năm. Ngươi tự ý mang bọn họ trở về, Thánh điện vốn không thể cho phép. Bất quá ngươi lần này công lực cũng rất cao, mười vạn phi thăng giả, Thiên giới và Yêu ma chắc chắn sẽ không cho phép xuất hiện. Thái cổ hiệp nghị vốn quy định là tất cả loài người ở Thái cỏ đều không thể tự tiện truyền thụ võ học Thái cổ cho một vị diện. Nhưng mà không có quy định người ở vị diện đó không được truyền võ học của bản thân cho vị diện đó. Như vậy có thể lợi dụng cơ hội, bởi vì trong thực tế tại vị diện của loài người không có biết được sự thật này, cùng với lòng tham và sự ích kỷ, một vài nhân vật võ học kỳ tài đã sáng tạo ra võ học, truyền thụ cho những người thân thích liên quan. Vì vậy trong vài trăm triệu năm gần đây, mỗi một vị diện chỉ có rất ít người phi thăng.”

Nói đến đây, Tả thị không khỏi ngửa mặt lên trời thở dài một hơi. Ngạo Hàn Yên cùng Vu Tế cũng im lặng không nói. Phong Vân Vô Kị nghe được những lời này, cũng giải đáp được một số nghi hoặc trong lòng – vì sao thái cổ loài người lại ít như vậy, mặc dù bọn họ đều có được năng lực thái cổ.”

“Tình huống của ta rất đặc thù, không thuộc loại Thái cổ hiệp nghị kia?”

“Không sai, đúng rồi” Tả thi tán thưởng nhìn thoáng qua Phong Vân Vô Kị, tiếp theo nói: “ngươi ở Thái cổ thời gian rất ngắn, trong mấy thời gian trăm năm, căn bản không tính được, ngươi có thể thuộc về Thái cổ loài người, cũng có thể nói là thuộc về vị diện loài người. Tuyệt vời hơn là võ học do ngươi sáng tạo có đủ loại quan hệ, được phổ biến rộng rãi ở vị diện, căn bản không có quan hệ với Thánh điện. Điều này khiến cho Thiên giới kia không thể nói lại, nhưng càng ngày phi thăng giả càng nhiều, cuối cùng Thiên giới không nhẫn nại được, ra mặt can thiệp vào việc này… …. Thực lực mới là điều quyết định tất cả.” Tả thị thở dài một tiếng, lời nói vô cùng xúc động.

Phong Vân Vô Kị trầm ngâm không nói, đối với hai từ ‘thực lực’ này, hắn hiểu biết một cách sâu sắc hơn ai khác.

“Vì cái gì mà ta phải trở lại vị diện?”

“Đúng vậy, không có so sánh với nhân tuyển thích hợp, chúng ta, kể cả Thánh điện và những người khác đều không có khả năng nhúng tay vào trong sự tình đó. Như vậy chỉ biết tranh luận, quấy rầy.” Thánh điện Tả thí đáp.

“lần này có thể nói ngươi đã cống hiến thật lớn cho loài người, ngươi có thể đưa ra một yêu cầu, mặc kệ đó là yêu cầu gì, Thánh điện đều tận lực đáp ứng… …đừng vội vàng nói ra, ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.