Phi Thăng Chi Hậu

Chương 136 - Tuyệt Thế Cầm Ma

trước
tiếp

“Sư tôn, không lâu trước, môn hạ đệ tử truyền tới tin tức, Thái Cổ xuất hiện một người tự xưng Cầm Ma. Truyền rằng nàng trên người có Ngũ Âm Tuyệt Thế Phổ và Hiên Viên Đế Tâm Quyết của hoàng đế Hiên Viên. Trước mắt, người Ma Vực và Đao Vực, dường như đều đang tìm nàng. ” Bên trong Kiếm Các, Trì Thương quỳ trên đất, nói với Phong Vân Vô Kị.

“Cầm ma?”

Phong Vân Vô Kị nghe nói trong lòng rung động ” Chẳng trách Ma Vực một mạch không có động tĩnh, mà Đao Đế cái lão gia hỏa đó một mạch nói phải báo thù, mà đến lúc này vẫn không thấy hắn xuất hiện. Hóa ra là đi tìm Hiên Viên Đế Tâm Quyết.”

“Đồ nhi cáo lui.”

“Ừ”

Phong Vân Vô Kị gật đầu nói, Hiên Viên Đế Tâm Quyết, Phong Vân Vô Kị thật ra cũng có nghe qua, truyền rằng chính là võ học Hiên Viên hoàng đế từng tu luyện qua. Hoàng đế Hiên Viên uy chấn thiên thần, ma giới. Dù là Thiên đường cũng phải nghe tên mà lùi bước. Chỉ là đáng tiếc, bất ngờ chết đi.

Hồi tưởng rất lâu, Phong Vân Vô Kị cuối cùng quyết định li khai Kiếm Các thêm lần nữa.

Phong Vân Vô Kị một bên theo vị trí Trì Thương nói bay tới, một bên thần thức quét qua trạng thái xung quanh. Đột nhiên trong lúc đó, trong ý thức, quan sát thấy hai tuyệt thế cao thủ đang giao đấu. Phong Vân Vô Kị trong tâm hứng thú, liền đổi hướng đi về phía đông.

“ Tử y Tiêu Diêu Hầu, đã bao năm nay, vì cái gì ngươi phải theo đuổi Tuyệt Tình không bỏ?”

Khi Phong Vân Vô Kị đi tới, nhìn về phía xa, trên hai đỉnh núi, một bên là một nam tử mặc áo trắng, một bên là một nam tử áo tím, mũ vàng. Vừa nói chính là nam tử áo trắng.

Khi Phong Vân Vô Kị dừng ở một nơi gần đỉnh núi, nam tử mặc áo tím mũ vàng liếc mắt nhìn nơi Phong Vân Vô Kị ẩn thân, sau đó quay đầu lại, nói với bạch bào nam tử :” Nếu không phải vì ngươi, Tuyệt Tình làm sao đối hai người bọn ta không thèm để mắt. Chiến Hoàng, lần này, có ta, đã có thể giúp đỡ Tuyệt Tình, ngươi hãy về Tuyết Vực đi.“

“Hừ! Ta thực ra muốn xem xem, qua bao nhiêu năm nay, người đã tiến bộ thế nào. Lần này, chúng ta nhất thiết phải phân định rõ, hai người chúng ta, chỉ có một người có thể cùng với Tuyệt Tình tại một chỗ.”

“ Như sở nguyện của người, dùng võ luận thắng bại. Nếu người thắng, từ nơi người đến, ta lùi ba bước. Những ngày còn sống, ta tuyệt không gặp lại Tuyệt Tình. “ Tử y Tiêu Diêu Hầu lãnh đạm nói.

“Tuyệt Tình, nàng nghe rồi đó, hôm nay, nàng là người chứng kiến, ta và hắn, hôm nay tất có người ngã xuống. Tử y Tiêu Diêu Hầu, tiếp chiêu.”

Người tên Chiến Hoàng, khuôn mặt tuấn vĩ, trên môi có hai mảng râu, nói xong tay phải duỗi ra, trong tay xuất hiện một thanh trường đao trắng như tuyết, một đao mạnh mẽ bổ ra.

Trên đỉnh núi đối diện, tử y Tiêu Diêu Hầu cũng một kiếm xuất ra, từng đạo đạo lóa mắt tử quang trực tiếp hướng về Chiến Hoàng.

Bang!

Hai tòa núi nổ tung thành bụi phấn. Không chỉ hai ngọn núi này, ngay cả ngọn núi Phong Vân Vô Kị ẩn thân cũng bị cuồng bạo loạn lưu phá thành bui bay đầy trời, loạn thạnh bay đầy, xuyên qua nồng đậm tro bụi .Phong Vân Vô Kị thấy Tử y Tiêu Diêu Hầu và Chiến Hoàng từ hai bên bay lên, tại không trung ngừng lại, liền như chớp lao vào công kích.

Cực cường kiếm khí cùng cuồng bạo đao khí tràn ngập chu vi ngàn mét, ngay cả Phong Vân Vô Kị không thể không lùi khỏi phạm vi này. Thật lực hai người làm Phong Vân Vô Kị cực kì kinh sợ, căn bản không có tưởng rằng, hai người giao thủ có thể dẫn ra loạn lưu cường liệt như vậy.

Vài tòa núi nổ thành bụi mù không tan, che lấp phạm vi mấy trăm dặm . Trong khói bụi nồng đậm, không ngừng có thanh âm kim thiết vang ra. Hai thân ảnh không ngừng biến đổi vị trí, trong khói bụi nồng nặc lúc ẩn lúc hiện.

“Tiếp chiêu!”

Đột nhiên trong nồng đậm khói bụi truyền ra một tiếng hét lớn, sau đó đầy trời khói bụi co lại, hội tụ vào trong. Đầy trời hôi trần nhanh chóng tiêu tán không còn gì. Phong Vân Vô Kị giương mắt nhìn lại, nhưng là thấy tử y Tiêu Diêu Hầu tay phải trống không. Ở phía trước, một thanh cự kiếm do khói bụi hình thành xuất hiện tại không trung, tử y Tiêu Diêu Hầu cổ tay rung lên,thanh kiếm to lớn liền chém tới Chiến Hoàng.

Chiến Hoàng thần sắc lãnh đạm, mắt thấy “cự kiếm” chém xuống cũng không động đây, khi “cự kiếm” chỉ còn cách trán vài trượng, Chiến Hoàng nhanh chóng dùng trường đao trắng như tuyết trong tay, một đao trực tiếp chém trên “trường kiếm” kia.

Một cỗ cường liệt hàn khí lấy Chiến Hoàng làm trung tâm hướng ngoái bắn ra. Dù đã rời rất xa, Phong Vân Vô Kị cũng cảm giác được một cỗ hàn khí rất mạnh. Không khí xung quanh có từng cỗ hàn vụ xuất hiện, phiêu đãng trong không trung. Trong khoảnh khắc này, Phong Vân Vô Kị tựa như lần nữa trở lại Đông Hải lúc tuyết rơi đầy trời.

Chiến Hoàng một đao chém ra, thanh trường kiếm tụ thành từ đầy trời khói bụi, hóa thành một thanh băng đao tinh oánh. Sau đó trên thân nhanh chóng xuất hiện từng viết nứt, trong không trung vỡ ra thành từng mảnh, hóa thành vụn băng đầy trời.

“Đến đây !” Tử y Tiêu Diêu Hầu sắc mặt biến đổi, ống tay áo phất một cái, cả người lộn lại, lại muốn tiếp tục giao thủ. Đối với sự xuất hiện của Phong Vân vô Kị, hai người căn bản không để trong lòng.

“Muốn đánh thì đánh đi !”

Khi Đao Hoàng chuẩn bị xuất thủ, thanh âm một nữ tử băng lãnh từ bốn phía truyền tới:

“ Các người dừng lại cho ta! Khi ta còn sống, các người ai cũng không cần xuất hiện trước mặt ta. “

Thanh âm này liên tục biến ảo vị trí, làm người khác không cách nào biết được phương hướng.

Phong Vân Vô Kị giương mắt nhìn , từng ngọn núi non trùng điệp, tuy nhiên không cách nào phát hiện người con gái tên “Tuyệt Tình” giấu mình nơi đâu. Tâm niệm xoay chuyển, thần thức liền phóng ra ngoài.

Cho tới lúc này, hai nam tử đột nhiên quay đầu lại, giật mình nhìn về phía Phong Vân Vô Kị, hiểu rõ ràng đã đánh giá thấp thật lực của hắn.

Khi thần thức Phong Vân Vô Kị phát ra vừa được một lúc, thanh âm của nữ tử lại lần nữa truyền ra : “ Cả Ma Vực, ta còn ứng phó được, không cần hai người bạc tình nam tử các ngươi giúp đỡ! Bỏ đi!”

Phong Vân Vô Kị thần thức quét qua, đã phát hiện nơi nữ tử ẩn thân, nhưng chẳng biết nữ tử tu tập loại công pháp nào, bất ngờ ngăn trở thần thức Phong Vân Vô Kị ở bên ngoài, không cách nào cảm giác được tướng mạo ra sao.

Đinh !

Một tiếng đàn thanh thúy truyền tới, Phong Vân Vô Kị cả người chấn động, thần thức như thủy triều rút lại, một tiếng cầm âm này như trọng chùy đập trên thần thức Phong Vân Vô Kị.

Một đạo hồng ảnh xẹt qua bầu trời. Bên dưới tử y Tiêu Diêu Hầu cùng Chiến Hoàng sắc mặt biến đổi, đồng thời bay lên.

“Tuyệt Tình, đợi ta! “

Bùng!

Một tiếng đàn như chuông vàng truyền tới, Tử y Tiêu Diêu Hàu và Chiến Hoàng đều toàn thân chấn động, một dòng máu tươi chảy ra từ miệng. Chỉ là một tiếng cầm âm, hai người đã bị thương rồi.

“Không cần đi theo ta. Từ khi các người ngàn năm trước bỏ ta mà đi, ta liền thề rằng, kiếp này trừ khi già chết, sẽ không gặp lại. “ Tuyệt Tình thanh âm cực kì oán hận từ xa xa truyền lại.

Chiến Hoàng và Tử y Tiêu Diêu Hầu nghe thế, toàn thân chấn động, vốn muốn đuổi theo, lúc này ngược lại đã dừng lại. Chiến Hoàng trên mặt lộ ra biểu tình hối hận, còn tử y Tiêu Diêu Hầu trên mặt cũng có phần phức tạp.

“ Cầm Ma! “

Hai danh tự này đột nhiên xuất hiện trong não Phong Vân Vô Kị, không có để ý hai Hoàng cấp cao thủ đột nhiên xuất hiện này, Phong Vân Vô Kị phóng qua đầu họ, hướng theo phía Cầm Ma biến mất đuổi theo.

“ Xuống đây! “ Một đạo đao khí cực hàn từ bên dưới bổ tới, Phong Vân Vô Kị không quay đầu lại, một chưởng vỗ xuống phía dưới, mượn thế một đao này, ngược lại càng đi nhanh hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.