“Chân khí thật thuần túy! Chân khí thật thâm hậu! Ngươi có thật phi thăng chỉ mới tám mươi vạn năm?” Phong Vân Vô Kỵ ha ha cười nói, đôi mắt nhìn nam nhân chằm chằm.
Hắc bào nam tử lúc ban đầu khi phong ấn chân khí trong thể nội Phong Vân Vô Kỵ bị phá giải tựa hồ như chấn kinh, sau liền khôi phục bình tĩnh, đạm nhiên nhìn Phong Vân Vô Kỵ trước mắt so với chính mình còn muốn cao hơn một đầu, nói: “muốn xuất thủ sao?”
“Đúng vậy!” Phong Vân Vô Kỵ thanh âm cũng đã thay đổi, đối với nam tử đã cứu tính mệnh của mình thái độ trước sau chuyển biến thật lớn, lúc nói ra hai chữ này, đột nhiên cánh phiến động như Lưu tinh hướng hắc bào nam tử công tới.
Hắc bào nam tử khẽ phủi tay áo, không khí xung quanh tựa hồ biến đổi, sau đó liền khẽ cười nhìn dị biến Phong Vân Vô Kỵ một trảo đang công công tới.
Xuy!
Phong Vân Vô Kỵ trảo mang theo tiếng xuy xuy phá không từ bên tai hắc bào nam tử chộp qua. Hắc bào nam tử lại nhất động cũng không động.
“Di!” Phong Vân Vô Kỵ ma hóa khẽ kêu kinh ngạc, lại xuất trảo lần nữa, nhưng rõ ràng là trảo hướng ngực hắc bào nam tử, chỉ đảo mắt một cái, lại biến thành trảo chộp tới bên hông nam tử. Phong Vân Vô Kỵ nhìn chằm chằm hắc bào nam tử nọ, trong khi quan sát, hắn tựa hồ vẫn chưa từng di động.
Xuy xuy!
Phong Vân Vô Kỵ lại huy xuất thêm mấy trảo, kết quả đều giống nhau, một người sống lại vẫn nhất động bất động đứng yên ở một nơi, nhưng cả ngàn trảo lại không trúng, loại cảm giác này thật khó chịu!
Hắc bào nam tử đột nhiên xuất thủ, chỉ là một chưởng, một chưởng huy xuất, Phong Vân Vô Kỵ ma hóa liền như bố oa oa (búp bê vải) bay ra, tựu trước mắt sẽ bay tới vách núi. Đột trong lúc đó, Phong Vân Vô Kỵ chỉ cảm thấy trước mắt biến đổi, lại quay về chỗ cũ, trước mắt lại là nam tử kia!
“Võ công, không chỉ có chân khí!” Nam tử lạnh lùng nói, một chưởng điểm hướng huyệt đạo Phong Vân Vô Kỵ.
Đột nhiên, mắt trái Phong Vân Vô Kỵ ngân mâu quang mang đại thịnh. Một cổ ánh sáng bạc từ đầu bắn tới người nam tử, sau đó, Phong Vân Vô Kỵ một chưởng đột nhiên bổ ra, nhưng lần này lại không nhắm hướng thân thể nam tử, mà lại bổ tới một khe hở.
Phong Vân Vô Kỵ một chưởng bổ vào khoảng không, hắc bào nam tử lần đầu tiên sắc mặt lộ xuất thần sắc ngây người. Ngơ ngác nhìn Phong Vân Vô Kỵ, chỉ thấy Phong Vân Vô Kỵ ma hóa kia tay bổ về khoảng không kia, đột nhiên xuất hiện tại trên ngực hắc bào nam tử.
“Hấp tinh đại pháp!” Từng cổ ma khí nồng nặc từ trong người Phong Vân Vô Kỵ truyền tới thủ chưởng. Lại hóa thành từng cổ vụ khí không nhập vào thể nội hắc bào nam tử, mà ma khí cuồn cuộn rất nhanh liền bao trùm hắc bào nam tử.
Phong Vân Vô Kỵ sắc mặt vẫn luôn giữ vẻ âm lãnh, lần đầu tiên trong mắt xuất hiện vẻ chấn kinh, hấp tinh đại pháp bá đạo, ở dưới trạng thái ma hóa, uy lực so với Phong Vân Vô Kỵ lúc trạng thái bình thường thi dụng lại còn cao hơn gấp mấy lần. Mà hấp tinh đại pháp bá đạo như vậy, lại không thể hút chân khí trong người của bất động nhân này. Rõ ràng cảm giác được đối phương chân khí thể nội cuồng động, nhưng hút cả ngàn lần vẫn không được một tia chân khí.
“Ngồi xuống đi.” Hắc bào nam tử cuối cùng vung tay áo lên, Phong Vân Vô Kỵ liền chấn kinh thất thần cảm giác được một cổ cường đại lực lượng áp xuống vai. Ngã sầm xuống đất, mạnh mẽ bị áp trụ tại mặt đất. Một cổ lực lượng kỳ dị trên mặt đất trói buộc Phong Vân Vô Kỵ.
Nam nhân tay áo vung lên, thiên không, mây ập đến, bao phủ trăng tròn, từ từ tiến tới, hắc bào nam nhân nhất chỉ điểm tại trán Phong Vân Vô Kỵ, sau đó, chân khí bàng bạc tại thể nội Phong Vân Vô Kỵ liền như thủy triều thu súc vào trong, tiến nhập đan điền, thu súc thành một khối, lại lần nữa bị phong ấn.
“A” Phong Vân Vô Kỵ hét lớn một tiếng, yên tĩnh mở mắt, quần áo trên người trong nháy mắt ướt đẫm.
“Tiền bối, tất cả chuyện này là sao? Ta tại sao đột nhiên trong lúc đó lại tương tự như ngất đi?
Hắc bào nam nhân trong mắt lướt qua một tia lo lắng: “ngươi thật sự cái gì cũng đều không nhớ rõ.”
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Phong Vân Vô Kỵ sắc mặt kỳ quái hỏi.
“A!” Hắc bào nam nhân ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng: “tình huống của ngươi, so với tưởng tượng của ta còn muốn nghiêm trọng hơn a!”
“Tiền bối?”
“Ngươi vừa mới hôn mê, cùng tu địa ma công của ngươi có quan hệ rất lớn, ta không biết ngươi bất quá phi thăng chỉ mới hơn hai vạn năm, tại sao có thể cú tập được ma công bá đạo như vậy, cả linh hồn cũng đã bị tẩm nhiễm, khi ma công của ngươi luyện đến chí cao, cũng là lúc ngươi triệt để phát cuồng mà chết!” Hắc bào nam nhân tiếc hận nhìn thoáng qua Phong Vân Vô Kỵ, nói.
“Ta cũng không hiểu lắm, tiền bối có thể nói rõ hơn không.”
“Không nhớ cũng tốt……kỳ thật cũng không phát sanh việc gì”, hắc bào nam nhân sắc mặt cũng khôi phục liễu bình tĩnh không còn thần thái dao động, lạnh lùng nói.
Phong Vân Vô Kỵ im lặng, biết rằng hắn tất có chuyện nhưng không nói ra, đối phương tức là không nguyện ý, Phong Vân Vô Kỵ cũng không miễn cưỡng.
Hai người tiến lại gần nơi đốt lửa, lại yên tĩnh ngồi xuống, Phong Vân Vô Kỵ vẫn cúi đầu, mắt tựa hồ nhìn nơi đốt lửa, lại tựa hồ như không nhìn nơi đốt lửa.
“Ngươi đã bỏ quá nhiều củi vào rồi……” hắc bào nam nhân thanh âm nhàn nhạt truyền tới: “có tâm sự sao?”
Phong Vân Vô Kỵ giật mình, ngẩng đầu lên, lại phát hiện bản thân vô ý trong tay cầm một nhánh cây lớn đang chuẩn bị ném vào bó lửa. Lửa đã bốc cao mấy trượng, sớm đã rất lớn rồi, hỏa diễm gần bên Phong Vân Vô Kỵ, còn có vài nhánh cây vẫn chưa cháy hết, hiển nhiên trước đó, Phong Vân Vô Kỵ đã vô ý thức bỏ thêm rất nhiều nhánh cây vào.
“Tiền bối, ta nhớ kỹ lần đầu, khi ta gặp đến người, từng hỏi qua người một kiện sự tình, Thái Cổ tứ đại chí tôn là ai? Lúc đó, người cho ta một câu yết ngữ: Bắc Hải Hiên Viên Khâu, Tây Địa Thương Ngô Uyên, Cửu Nghi Hữu Phủ Sơn, Thương Khung Tàng Minh Vực, ta liền suy nghĩ, bốn người chí tôn này là bốn vị kia. Hôm nay, ngã đã đạp nhập Hoàng Cấp, tùy lúc đều có khả năng đạp nhập Đế Cấp cảnh giới, hôm nay hữu duyên gặp lại tiền bối, không biết lần này, tiền bối có thể nói cho vãn bối biết?”
“Ngươi chính là phi thường muốn biết nhân loại chí cường giả chí tôn có thể đạt đến mức nào sao?” Hắc bào nam tử hỏi.
“Không sai.”
“Đế Cấp cao thủ, chí tôn có thể trong nháy mắt thành trên thiên vạn.” Hắc bào nam tử lạnh lùng nói.
Phong Vân Vô Kỵ trong đầu đột nhiên trống rỗng: “thành trên thiên vạn?”
Gật gật đầu, hắc bào nam tử nói: “chí tôn lực lượng phi thường khó có thể nói, tóm lại không phải ngươi và ta có thể kháng cự. Cũng là hữu duyên, vậy ngươi theo ta đi nhanh tới Bắc Hải Hiên Viên Khâu đi. Công lực ngươi trước khi hồi phục, ta có thể bảo chứng an toàn của ngươi.”
“Ngươi cám ơn ta ân cứu mạng? Không cần đâu, ngươi và ta đều là đồng tộc, ta cứu ngươi một mạng cũng là tất nhiên, huống hồ, ngươi phi thăng không lâu, tuổi còn quá trẻ, dựa vào phân vị của ta, nếu không thấy, cũng không sao cả, nếu thấy rồi, đổi lại là người khác, cũng nhất định xuất thủ tương trợ.” Thấy Phong Vân Vô Kỵ mở miệng định hỏi tiếp, hắc bào nam nhân đã vung tay, nói: “thôi, đợi sau khi ra mắt, Hiên Viên Khâu trở về, ngươi muốn biết, việc ta có thể nói với ngươi, nhất định sẽ nói cho ngươi. Nghỉ ngơi đi.”
Phong Vân Vô Kỵ không nói nữa, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại, không còn quan tâm, tiến nhập vô thượng thái hư chi cảnh kia, trên thân dần dần nổi lên từng cổ bạch sắc vụ khí nhàn nhạt.
Hắc bào nam tử vung tay, bó củi lửa liền tức thì tắt ngóm, sau đó song thủ đặt tại trước ngực, ngồi xếp bằng im lặng……