Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ thay áo biểu diễn xong, đứng ở một góc sân phía sau Trùng Dương điện đợi hai cô bé. Cả hai cũng như lúc bình thường, trừ vài câu thăm hỏi phải phép liền không nói nửa câu thừa thãi.
Tiếng người ồn ã bên ngoài Trùng Dương điện xuyên qua điện đường rộng lớn bay vào sâu sau, có phần không chân thật. Cả hai biết rõ lúc nào những giọng nói đó đang đàm luận cảnh sắc Thục Sơn hoặc những việc tầm phào gặp dọc đường, có điều lọt vào tai chúng lại như tiếng trống trận vang vang, từng hồi từng hồi gõ vào huyết dịch khiến huyết mạch căng lên.
Có một tích tắc, hai thiếu niên vùi đầu chăm chút sư tử của mình tựa hồ cùng cảm giác thấy điều gì đó, gần như đồng thời ngẩng lên nhìn đối phương, ánh mắt trong veo như nhau sáng rực dưới ánh nắng tháng Tư, khát vọng thắng lợi hiện rõ mồn một, cháy lên rạng rỡ. Cả hai cùng cười, Mộ Dung Phỉ nói: “Hoàn Lan, hình như lần này là lần tỷ thí đầu tiên.”
“Ừ, tiếc là không phải một chọi một.”
“Có thể đào tạo được đuôi sư tử hay cũng là bản lĩnh, bất quá vẫn hy vọng có ngày được đơn đấu với nhau một trận.”
“Đúng, rồi sẽ có ngày đó.”
Hai cô bé cũng thay xong y phục biểu diễn, bước ra. Đường Mật mặc trang phục sư tử vàng, quần áo cùng một màu vàng lấp lánh dưới ánh nắng, cộng thêm nó không cao lắm mà y phục lại thùng thình, chính bản thân nó cũng thấy mình là một đĩnh vàng di động. Bạch Chỉ Vi mặc trng phục sư tử bạc trông khá hơn, quần áo cùng màu bạc như rắc một lớp phấn bạc lấp la lấp lánh, miễn cưỡng khiến Đường Mật liên tưởng tới một con cá bạc.
“Mộ Dung Phỉ, biết trước là mặc đồ khó coi thế này, dù đánh chết ta cũng không đồng ý.” Đường Mật chống nạnh, hầm hừ bảo.
Mộ Dung Phỉ ra vẻ vô tội: “Khó coi chỗ nào, sao tại hạ không thấy thế nhỉ? Hoàn Lan huynh đệ nói thử xem nào?”
Hoàn Lan chăm chú quan sát, lúc đó y mới nhận ra mình không có tí khái niệm nào về việc con gái ăn mặc kiểu gì là đẹp, nhưng dưới ánh nắng ấm áp lúc đó, y thấy được hai thiếu nữ như mặt trời chói lọi và mặt trăng hiền hòa, lòng không khỏi thoải mái, bèn đáp: “Rất đẹp.”
Đường Mật lắc đầu bất lực, thầm nhủ: Đúng là thẩm mỹ quan ấu trĩ lại quái dị.
Bạch Chỉ Vi kéo nó ra cười bảo: “Đi thôi, mau mau để sư tử che lấp, đừng để bị nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa.”
Bốn đứa đến Trùng Dương điện, hé cửa nhìn ra, khoảng sân trống trước điện bày đầy bàn tiệc, những khách khứa quan trọng đều ngồi ở hàng đầu, hàng sau là đệ tử Thục Sơn và kiếm đồng Ngự Kiếm đường. chưởng môn và các điện giám ngồi trên đài cao dưới mái hiên Trùng Dương điện, xoay lưng lại phía chúng. Lúc đó, điện giám Mục Hiển cảm giác sau lưng khác lạ, ngoái lại nhìn thấy ló ra mấy đôi mắt từ khe cửa, liền hạ giọng hỏi: “Xong chưa?”
“Dạ rồi.” Mộ Dung Phỉ đáp khẽ.
Mục Hiển đưa mắt ra hiệu cho chúng đến cửa ngách, rồi nói nhỏ mấy câu với Tiêu Vô Cực, chưởng môn liền đứng dậy, nâng chén nói to: “Tiêu mỗ kính các vị quý khách một chén, cảm tạ các vị từ xa đến bái tế Đọa Thiên đại nhân. Kiếm đồng Ngự Kiếm đường của Thục Sơn chúng tôi đặc biệt biểu diễn trò sư hí mua vui cho các vị, hy vọng các vị xem thấy thỏa mãn.”
Tiêu Vô Cực dứt lời, uống cạn chén rượu rồi phất tay áo vào bãi đất trống, hai trăm cây cột gỗ ngắn nhất tề bay lên cao một trượng, nổi lơ lửng. Tiếp đó chuông trống vang rền, hai con sư tử một vàng một bạc từ cửa chính Trùng Dương điện lắc lư đầu bước ra.
Mục Hiển thấy Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ mặc trang phục sư tử đi ra liền mở một cái hộp gỗ đen ở bên cạnh ra, trong hộp đựng một quả cầu thủy tinh sắc trắng lớn cỡ trái dưa nhỏ, đầy tua rua màu đỏ quấn kim tuyến. Quả cầu như có sinh mệnh, chỉ đợi nắp hộp mở ra là bay vút lên, dừng lại phía trên hai trăm cọc gỗ lơ lửng lưng chừng không, khe khẽ động đậy. Chúng nhân nhìn thấy quả cầu phát ra ánh sáng bảy sắc trong ánh dương quang, tua rua hai màu đỏ vàng phất phơ trong gió, kim quang lấp lánh, quang hoa xán lạn như mặt trời mới mọc.
Hai con sư tử dưới đất thấy quả cầu được ném ra liền như hai mũi tên rời dây cung vút tới há miệng đớp. Nhưng quả cầu hình như có mắt, ngay tích tắc hai con sư tử sắp ngoạm vào, nó liền bay lên thêm ba thước, tránh khỏi hai cái mồm lớn. Hai con sư tử suýt nữa chạm vào nhau, nhưng hai thiếu niên mặc áo sư tử khẽ đảo bộ pháp, điểm nhẹ lên khối gỗ đang nổi lơ lửng, hai con sư tử liền lướt qua nhau. Tuy hai đầu sư tử tránh được nhưng hai đuôi bị đầu kéo đi lại không có không gian tránh né, hai người ăn vận kiểu đuôi sư tử cơ hồ sắp va vào nhau thì đuôi màu bạc giẫm mạnh xuống, đuôi màu vàng hiểu ý điểm chân vào mình đuôi màu bạc, tá lực lướt qua phía trên. Chỉ là khối gỗ dưới chân đuôi màu bạc chịu lực quá độ, rơi thẳng xuống lập tức, đuôi màu bạc mất chỗ đặt chân, thân thể cũng liêu xiêu chực rơi xuống. May mà phản ứng của đầu sư tử bạc nhanh nhẹn, lướt nhanh tới hai bước, để đuôi tá lực nhảy tới, cân bằng lại thân hình.
Chúng nhân dự tiệc không phải lần đầu xem kiếm đồng biểu diễn sư hí, chỉ là những lần trước hai con sư tử xuất trường rồi chỉ quanh quẩn thăm dò, không hề dốc toàn lực quyết thư hùng như lần này. Nên tất cả hứng thú hơn hẳn, xem hai con sư tử biểu diễn được trò hoa dạng gì. Càng xem họ càng kinh ngạc, hai con sư tử xoay chuyển giao đấu trên cọc gỗ lơ lửng, trong vòng cả một nén hương cứ tranh đoạt qua lại, theo lý thuyết, mấy cọc gỗ chịu lực sẽ rơi ngay, ngày trước mà đấu lâu như thế thì đại đa số các cọc gỗ đã bị giẫm xuống chỉ còn cách mặt đất ba thước, nhưng lần này vẫn lơ lửng ở độ cao năm, sáu thước, không khỏi khiến người ta đoán xem khinh công của bốn thiếu niên này thật ra cao đến đâu.
Xem thêm một chốc, tất cả càng kinh ngạc. Bốn đứa đấu lâu như vậy mà không hề tỏ ra mệt mỏi, vẫn giao tranh kịch liệt. Ai cũng biết trò sư hí trên cọc gỗ này hoàn toàn dựa vào nội lực thuần hậu, khinh công cao siêu của Thục Sơn mới có thể giao đấu lâu trên các cọc gỗ gần như không dựa vào lực nào mà lơ lửng này. Nhưng kiếm đồng còn nhỏ, nội lực hữu hạn, duy trì được hai nén hương đã xứng danh cao thủ, mà bốn đứa đấu tới ba nén hương mà vẫn tinh lực thịnh vượng, không mảy may mệt mỏi.
Khách dự tiệc phần lớn là cao thủ, nhiều người phát hiện ra bộ pháp của bốn đứa tinh diệu tuyệt luân, thân hình đan nhau cùng di hình hoán ảnh mỗi lúc đặt chân xuống khiến người ta không nhìn rõ, họ hiền đoán rằng vì bộ pháp đó linh xảo cực độ nên bốn đứa không cần phí nhiều nội lực cũng di chuyển được dễ dàng trên cọc gỗ. Đa số khách khứa từng tu luyện ở Thục Sơn hoặc có liên quan đến võ học của phái, thấy thân pháp này lạ mắt liền cho rằng là công phu mới được bản phái sáng tạo ra, nhìn sang ngũ đại cự đầu, chỉ thấy họ đều thản nhiên, không mảy may tỏ ra kinh ngạc.
Lúc đó, hai con sư tử gần như đồng thời tóm được quả cầu thủy tinh bay lượn tứ phía trơn tuột như chạch, hai cái miệng ngậm chặt hai nửa. Nhưng cọc gỗ dưới chân không thể là nơi tá lực lâu, nên cả hai con sư tử đều lấy quả cầu làm trung tâm để di chuyển vòng quanh. Nói chính xác hơn là hai cái đuôi chạy nhanh còn hai đầu sư tử vừa chạy vừa tay đấm chân đá, công kích lẫn nhau. Giằng co hồi lâu vẫn bất phân thắng bại khiến tiếng khen ngợi của khách dự tiệc vang lên không ngớt.
Điện giám Ngự Kiếm đường Mục Hiển chợt đứng dậy phất tay áo, quả cầu thủy tinh vù một tiếng, từ giữa hai cái miệng sư tử quay về hộp gỗ đen. Hai con sư tử liền lao vào nhau, may mà cả hai linh mẫn, một lao sang trái một sang phải, đảo người kéo theo cả đuôi đáp xuống đất. Ca bốn đứa bỏ hóa trang, để lộ bốn gương mặt trẻ trung đỏ lựng, khách khứa không thấy gì lạ nhưng trong các kiếm đồng có đứa kêu lên kinh ngạc: “Là người Trí Mộc điện.”
Mục Hiển vẫn giữ thần tình nghiêm túc như thường, lời lẽ hòa hoãn: “Sư hí là để đãi khách, không nhất thiết phải phân thắng bại, hôm nay tân khách hiếm khi được xem một màn hay như vậy, hai con coi như ngang nhau.”
Lão dứt lời, từ tiệc rượu bước ra một lão hòa thượng mày trắng mặc cà sa đỏ, chính là Huyền Trí đại sư của Thanh Nguyên tự, khẽ thi lễ: “Đích xác hôm nay lão nạp được khai nhãn giới, không ngờ môn phong Thục Sơn lại phát triển như thế, các đệ tử học được võ công xảo diệu đến vậy. ”
Mục Hiển thản nhiên đáp: “Chẳng qua là trò chơi của trẻ con đãi khách, một chút tiểu xảo cũng là vì chúng muốn làm vui lòng quý khách, không liên quan gì đến môn phong của Thục Sơn, đại sư nặng lời quá.”
Huyền Trí không lằng nhằng, chỉ nói đầy ý nghĩa: “Như thế càng hay, thật khiến lão nạp được xem trò vui. Lão nạp phải chúc mừng chưởng môn và điện giám, hàng ngũ hậu bối của Thục Sơn có được thiếu niên xuất sắc như vậy thật đáng mừng.”
Phần lớn chúng nhân biết được quan hệ vi diệu giữa Thục Sơn và Thanh Nguyên tự, nhưng đều ủng hộ Thục Sơn phái nên không ít người chen vào xập xí xập ngầu, có người nói: “Đúng vậy, anh hùng xuất thiếu niên.” Lại có người nói: “Thục Sơn phái chúng ta có người thừa kế rồi.”
Trong lúc tất cả đang khen ngợi, Mục Hiển đưa mắt ra hiệu cho bốn đứa, cả bốn liền hiểu ý, vòng tay bái tạ chúng nhân rồi đi ra hậu điện.
Vừa vào đến cửa ngách, một tạp dịch đuổi theo nói với bốn đứa: “Các vị đợi một chút, chưởng môn dặn rằng các vị không nên đi đâu, cứ vào sương phòng phía sau đợi, một lúc nữa chưởng môn sẽ có lời muốn hỏi.”
Tạp dịch nói xong đi ngay, mặc bốn đứa đưa mắt nhìn nhau.
“Hình như có chuyện gì đó không ổn.” Đường Mật lên tiếng.
“Đại khái chúng ta dùng công phu không phải của Thục Sơn, chưởng môn tất không vui.” Mộ Dung Phỉ đáp.
“Nếu chỉ thế cũng không phải việc gì lớn lao, chẳng phải Thục Sơn chúng ta vẫn khuyến khích đệ tử học tập cái hay của phái khác ư? Hình như đó là di huấn của Đọa Thiên đại nhân.” Bạch Chỉ Vi nói.
“Đúng, còn việc gì nữa nhỉ? Không để chúng ta phân thắng bại.” Đường Mật nhìn ba đồng môn, vẻ mặt chúng ít nhiều đều tỏ ra tiếc nuối.
Hoàn Lan hơi nhíu mày: “Xưa nay chưa từng nghe nói sư hí hòa nhau bao giờ, nhất định có vấn đề gì đó.”
“Đúng, chính xác là có vấn đề.” Một giọng lạnh lùng chen vào, bốn đứa ngoái nhìn, chỉ thấy tông chủ Mục Hoảng không biết đã vào từ bao giờ, tà áo đen sừng sững trong bóng tối của Trùng Dương điện, khiến người ta không lạnh mà run.
Y lạnh lùng hỏi: “Nói đi, ai dạy các ngươi võ công tà ma đó?”