Bên kia Triển Tử Phong cùng Liễu Nhất Minh cũng rất nhanh phát triển thế lực. Ba người tám cấp tiên đế, một bảy cấp tiên đế, bốn kiện tiên khí, như vậy tổ hợp này tại tầng không gian ở đây có thể nói là vô địch. Mới không lại một trăm năm thời gian mà Xích Phong Thành đã hoàn toàn bị họ khống chế, ngay cả Xích Phong Thành thành chủ Mộ Dung Thu cũng đã trở thành con rối trong tay bọn hắn.
Triển Tử Phong rất thông minh, có thể nói hắn rất thích hợp làm người đứng đầu, tại đây hắn không ngừng cố gắng. Liễu Nhất Minh cùng Mộ Dung Thu, còn có hai người tám cấp tiên đế kia đều không biết ai là thân tín của hắn, bốn người đều không biết. Quyết sách rất anh minh, ít nhất là bốn người tại đây không dám tâm sanh phản bội, sau khi cố gắng làm hết thảy mọi việc, Triển Tử Phong còn có một kế hoạch, chính là trận pháp Hồng Quân đã lưu lại cho hắn, hắn muốn bế quan, ít nhất những người này không phản bội hắn mới được.
Hôm nay cả bốn người đều được triệu tập tại một gian phòng xung quanh bố trí vài rào cản bảo vệ đơn giản, “kế tiếp, ta muốn bế quan hai trăm năm, tìm hiểu một chút những gì Hồng tiên sinh lưu lại.” Sự tồn tại của Hồng Quân, Triển Tử Phong cũng không có giấu diếm Mộ Dung Thu, đối với Triển Tử Phong mà nói, cũng không có gì cần phải giấu diếm.
“Triển huynh, Xích Phong Thành bây giờ đã hoàn toàn nắm trong tay, ngươi xem mục tiêu kế tiếp sẽ là gì?” Nếu Triển Tử Phong nói muốn bế quan hai trăm năm, vậy dám chắc là hai trăm năm thời gian này có một cái kế hoạch. Hai trăm năm, đối với những người này mà nói, vô luận là lúc còn sống hay đã chết, cũng không tính là cái gì, có lẽ bế quan một chút, rồi ra lại là mấy ngàn năm đã qua đi.
“Hồng tiên sinh lưu cho chúng ta thời gian không nhiều lắm, chỉ có năm trăm năm thời gian, mặc dù Hồng tiên sinh không có chỉ đạo cụ thể là muốn nắm trong tay tất cả các thành trì, nhưng chúng ta chính là nên làm ra một chút thành tích cho Hồng tiên sinh xem. Ta nghĩ như vầy, Xích Phong Thành phương viên bên trong một trăm ngàn dặm, là mục tiêu mà chúng ta có thể phát triển, tổng cộng lớn nhỏ năm tọa thành trì, ngoại trừ Bạch Hổ Thành ở phía đông, kỳ thật mấy tọa thành nhỏ chưa từng có cái gì gọi là cao thủ. Hai trăm năm này, Liễu Nhất Minh, Khâu Nhân, Lý Hoành các ngươi nhiệm vụ chính là nắm trong tay bốn tọa thành nhỏ. Mộ Dung Thu, ngươi không có nhiệm vụ gì đặc biệt, chỉ là thường xuyên cùng Liễu Nhất Minh bọn họ câu thông, đưa tin tức của bọn họ ở nơi này tổng hợp lại, không nên có thắc mắc gì a!”
Mấy người liếc mắt nhìn nhau, Liễu Nhất Minh đầu tiên mở miệng nói, “Nếu không để ý tới Bạch Hổ Thành, vậy bốn tọa thành nhỏ đối với chúng ta cũng không có chuyện gì đáng nói, cùng với Mộ Dung thành chủ bên này chắc chắn có thể câu thông.”
“Tốt lắm, bản lãnh Hồng tiên sinh các ngươi cũng đã chứng kiến qua, nếu xong việc sẽ có gì đó rất tốt, vậy nên chúng ta phải cố gắng a!” Triển Tử Phong trước khi chấm dứt, lợi dụng tiên khí nho nhỏ của Hồng Quân câu dẫn một chút ba người Liễu Nhất Minh.
Quả nhiên, không ngoài sở liệu Triển Tử Phong, ba người vừa nghe nói tới “có gì đó rất tốt” thì trong ánh mắt màu xám đặc hữu của người chết liền tỏa ra quang mang, xem ra, vô luận là tới cảnh giới gì, con người đều có dục vọng.
Kế tiếp, Triển Tử Phong liền bế quan., lưu lại cho bọn người Liễu Nhất Minh tiếp tục vì Hồng Quân mà liều mạng cố gắng, có cao nhất trang bị hấp dẫn, những người này không tiếc sức lực mà làm việc. Mới có ba mươi năm, lại tiếp quản thêm một tọa thành trì nhỏ, cùng Xích Phong Thành giống nhau, biện pháp đơn giản nhất, trực tiếp khống chế thành chủ, rồi tìm thuộc hạ đắc lực, đồng thời tìm hiểu tin tức, cũng đem tin tức truyền về Xích Phong Thành.
Chuyện tiến triển tựa hồ so với dự tưởng càng thêm đơn giản, trong khi Triển Tử Phong bế quan một trăm năm thì ba người bọn họ đã hoàn toàn khống chế bốn tọa thành trì. So với kỳ hạn Triển Tử Phong cho bọn hắn, hoàn thành sớm gấp đôi.
Ba người tùy ý tìm một tửu quán, bố trí một tầng bảo vệ, trước tiên là Liễu Nhất Minh cất tiếng, “Hai vị ca ca, không thể tưởng là chúng ta mới dùng có một trăm năm đã hoàn thành nhiệm vụ, còn lại một trăm năm, không biết hai vị có dự định gì?”
Khâu Nhân cùng Lý Hoành liếc nhau, Khâu Nhân nói : “Nhất Minh, theo ý ngươi, nếu chúng ta dùng một trăm năm thời gian này bắt Bạch Hổ Thành, ngươi nghĩ, Hồng tiên sinh có thể hay không đặc biệt thưởng cho chúng ta?”
“Liễu Nhất Minh nheo mắt, “Bạch Hổ Thành? Ngươi nói Bạch Hổ Thành? Ngươi cũng nên biết rằng, Bạch Hổ Thành có bao nhiêu cao thủ? Bằng chúng ta muốn bắt Bạch Hổ Thành, không phải là không thể, nhưng ít ra cũng phải là năm trăm năm”
Một trăm năm bắt Bạch Hổ Thành, Liễu Nhất Minh rất trực tiếp cho rằng Khâu Nhân nằm mơ.
“Nhất Minh, đừng kết luận vội, ta với Lý Hoành khi còn sống đều là kiếm tiên, lực công kích cùng với chín cấp tiên đế bình thường không sai biệt lắm. Hơn nữa bây giờ có trung phẩm kiếm tiên, ngươi đừng quên tiên đế trong tay bây giờ, đa số đều chỉ là cực phẩm linh khí, như thế nào cùng chúng ta chiến đấu? Chúng ta dùng năng lực khống chế một ít tám, chín cấp tiên đế, ma đế. Một trăm năm bắt Bạch Hổ Thành, cũng không phải là nói mộng.”
“Đúng vậy, Nhất Minh, nếu chúng ta tận tâm phục vụ Hồng tiên sinh, không tiếc một chút khí lực nào, đến lúc xong việc cũng có thể càng nhiều phần thưởng.” Lý Hoành xem ra cũng đồng ý chuyện Khâu Nhân nói, hôm nay phần thưởng của Hồng Quân trở thành mục tiêu lớn nhất của họ.
Liễu Nhất Minh nghe hai người nói, trong lòng cẩn thận tính toán, cuối cùng vẫn là sự hấp dẫn chiếm thế thượng phong, cắn chặt răng kiên định nói, “Hảo, nghe lời hai vị ca ca, chúng ta tranh thủ một trăm năm bắt Bạch Hổ Thành.”
Hồng Quân từ sau khi thành lập Mê Nhĩ Sơn, cũng trở về trạng thái bế quan, nói đến cũng kì quái, Hồng Quân tự sáng tạo ra Hồng Quân đạo công pháp, nhưng chính mình cũng không thể nắm chắc phương hướng phát triển của Hồng Quân đạo, chính mình luyện chế ra Phong Thần bảng nhưng cư nhiên một chút cũng không biết.
Nguyên lai, trong khi tại Lâm Mông vũ trụ, linh hồn người chết bị Hồng Quân giết còn có thể tiến vào Phong Thần bảng, mà hôm nay tới thế giới người chết này Phong Thần bảng lại biết mất, Hồng Quân rốt cuộc cảm thụ không được. Nhưng thật ra trong cơ thể lại có nhiều chuyển biến tốt, một loại vật chất màu xám khác, chính là vật chất màu xám mà Hồng Quân đạo tầng thứ hai sinh ra, Hồng Quân hoàn toàn có thể không chế.
Hồng Quân bế quan, không phải tu luyện mà là lĩnh ngộ, hay còn nói là tu luyện linh hồn. Linh hồn của Hồng Quân hôm nay coi như trải qua quá trình sống lại, đang tại cảnh giới hạ phẩm thần nhân đĩnh phong, tùy thời có thể tới trung phẩm thần nhân linh hồn cảnh giới.
Trung phẩm thần nhân, đối với Hồng Quân mà nói, chính là sự sĩ nhục của Tần gia, mẫu thân là Sinh Mệnh thần vương, cha là vũ trụ Chưởng khống giả, còn cao hơn cả Thiên Tôn cấp bậc tồn tại, ca ca Tần Tư từ rất nhỏ đã là thượng bộ thiên thần, không lâu đã đột phá tới thần vương cảnh giới, chỉ độc nhất có hắn, thiên tư cực kì thấp, tu luyện bao nhiêu năm mới miễn cưỡng đạt trung phẩm thần nhân. Song, sau một hồi biến cố, tu vi của mình bị đảo thối trở về cảnh giới tiên thiên của phàm nhân, trải qua mấy năm nay tu hành, Hồng Quân coi như trở về chỗ cũ, chỉ là so với trước kia thì có mạnh hơn chút ít.
“Dựa theo tình huống bây giờ, đại ca cũng đang ở tại không gian này, cũng không biết hắn tình trạng ra sao, rốt cuộc có hay không biết mình chưa có chết.” trong lòng Hồng Quân lại nổi lên nhớ tới Tần Tư, mặc dù trong lòng rất ghen ghét đại ca, nhưng Hồng Quân không thể không thừa nhận, Tần Tư thật sự đối với hắn rất tốt, mà hắn cũng rất yêu quý đại ca Tần Tư, cái loại cảm tình huynh đệ này không phải một chút ghen ghét là có thể phân liệt.
“Quên đi, cho dù đại ca ở đây cũng là đang ở tầng cao nhất, với bản lãnh của đại ca, nhất định sẽ không có việc gì” Nhớ tới đại ca trên người còn có Nhất lưu Hồng Mông linh bảo, Hồng Quân cũng yên tâm.
Lúc này Tôn Ngộ Không chính là đang bồi tiếp Huống Thiên Minh cùng La Băng tu luyện, đúng vậy, đích thật là Tôn Ngộ Không bồi tiếp họ. Chuyện này làm cho Hồng Quân một chút nho nhỏ lấy làm kinh hãi, mặc dù nói Tôn Ngộ Không vẫn đang cùng hai người đối luyện, nhưng tính chất thật là hoàn toàn bất đồng. Thân thể Hồng Quân chợt lóe lên rồi biến mất tại chỗ, tốc độ phi hành của trung phẩm thần nhân đảo mắt liền tới ngay chiến trường.
Ngoại trừ ba người trong cuộc, xung quanh khoảng không gian này còn có không ít người tụ tập đứng xem, cơ bản đều là người của Tu La Ma giới, lúc này họ đang hưng phấn nhìn ở giữa Tôn Ngộ Không đơn độc đấu với nhị đại hoàng giả của Tu La giới.
Huống Thiên Minh vừa trực tiếp hoàn thành lần thứ hai biến thân, quả nhiên là vì Tôn Ngộ Không du đấu (vừa đánh vừa chạy) mà biến hóa, nắm đấm mang theo khí thế bàng bạc thỉnh thoảng nện xuống thân thể Tôn Ngộ Không, bộc phát ra một trận nổ vang. Mà một bên La Băng cũng không chút nào yếu thế, Nhị lưu Hồng Mông linh bảo quang mang chớp động, hơi nghiên thân người liền tới bên cạnh Tôn Ngộ Không, theo sát hướng hắn chạy, thân thể Tôn Ngộ Không không ngừng thay đổi phương hướng tránh né công kích của Nhị lưu Hồng Mông linh bảo.
“Kinh Thiên…” Vừa muốn dụng Kinh Thiên nhất côn, Huống Thiên Minh lập tức dùng một quyền đấm tới đầu Tôn Ngộ Không, Tôn Ngộ Không liền cúi đầu xuống, nguyên lai đã chuẩn bị tốt xuất ra Kinh Thiên nhất côn, lại bị Huống Thiên Minh quấy rầy, hoàn toàn không xuất ra được.
“Bốp bốp bốp!” có tiếng vỗ tay vang lên, nói đến cũng kì quái, thanh âm Hồng Quân vỗ tay không lớn, nhưng mọi người ở đây đều nghe được rõ ràng.
Ba người Tôn Ngộ Không nghe được tiếng vỗ tay đều dừng lại, đều hướng ánh mắt tới nơi phát ra, đã thấy Hồng Quân, Tôn Ngộ Không là người đầu tiên đi tới, vừa đi vừa nói, “Sao hả tiểu Quân, bây giờ ta đã có để một mình chống lại nhị đại hoàng giả của Tu La giới rồi a.”
Hồng Quân mặc dù có thể nhìn ra bọn họ vẫn còn chiến đấu được, nhưng rốt cuộc chính là Tôn Ngộ Không sẽ thắng, lập tức a a nói, “quả thật không sai, chỉ là nhìn ngươi không có cơ hội xuất ra Kinh Thiên côn pháp a!”
Huống Thiên Minh cùng La Băng lúc này cũng đã đi tới, Huống Thiên Minh nói rõ “Nếu cho hắn sử dụng Kinh Thiên côn pháp, vậy còn có cái gì cho chúng ta chứ. Tôn Ngộ Không quả thật là thiên tài chiến đấu, mới chỉ có bấy nhiêu thời gian mà đã có thể sử dụng sáu thức liên hoàn kích, ta cùng La Băng nếu toàn lực ứng phó sẽ hao tổn chân nguyên a!”
“Đúng vậy, từ khi ta gặp qua các loại yêu thú thì đây có thể nói là yêu thú có thiên phú chiến đấu cao nhất, thậm chí trước kia chưa bao giờ có chuyện thiên phú cùng với tài năng chiến đấu ở cùng một chỗ a!” La Băng cũng than vãn, cho tới bây giờ không có nghĩ tới cón thể dùng từ thiên phú để hình dung tài năng chiến đấu.
Thiên phú chiến đấu, Hồng Quân trong đầu cẩn thận tìm tòi một chút, chính là lần đầu tiên nghe nói. Chính cha mình, Tần Vũ, thực lực phát triển nhờ vào sự lĩnh ngộ đối với không gian và thời gian pháp tắc, nhị thúc Hầu Phí nhờ vào tư chất của siêu cấp thần thú cùng với Kinh Thiên côn pháp, ngay cả Lưu Quang thương đạo của tam thúc Hắc Vũ, cũng là đối với thời gian pháp tắc có một chút lĩnh ngộ. Bây giờ lại đâu ra một tên Tôn Ngộ Không, lại phát triển nhờ vào thiên phú chiến đấu, đối với sự cải biến Kinh Thiên côn pháp, không cần dựa vào nhân tố bên ngoài nào, thực lực đã siêu việt ngang với Đại Viên Hoàng. Phải biết rằng Đại Viên Hoàng đều là siêu cấp thần thú, mà Kinh Thiên côn pháp cải biến của hắn lại có thêm nhiều điểm lĩnh ngộ không gian pháp tắc như vậy, sợ rằng bây giờ yêu giới tam hoàng liên thủ cũng chưa chắc là đối thủ của hắn, hắn chính là một thượng cấp thần thú sáng tạo nên một thần thoại a.