“Hô!”
Đám thần vương của bát đại thần tộc đều cực nhanh nhằm bốn phương tám hướng mà rời đi. Còn mấy kẻ đi theo bát đại thần tộc tranh thủ đục nước béo cò chính là các ẩn thế thần vương. Khi đã nhìn thấy thần vương của thế lực phi thăng giả cùng với thần vương của bát đại thần tộc đều chạy xa, rồi quay lại nhìn về Khương Lan, kẻ có thân ảnh giết người cực nhanh. Mấy vị thần vương này, rốt cục cũng đồng dạng mà nhắm bốn phương tám hướng chạy trốn…
Đảo mắt thấy, gần xung quanh Khương Lan không còn có một vị thần vương nào nữa.
“Nên sớm như vậy.” Trên mặt Chu Hoắc lại xuất hiện một tia hoan hỉ. Lúc này trong tay đột nhiên chém ra một kiếm quang ẩn chứa tam đại bổn nguyên lực, ba đạo kiếm quang liên tục nhằm hướng Khương Lan bay tới.
Lúc này năm đại Thánh Hoàng đã tạo thành Ngũ hành đại trận. Mà kẻ cầm đầu là ‘Hoàng Phủ Ngự’, trên mặt giống như bị bao phủ bởi một lớp sương lạnh. Ánh mắt gắt gao nhìn thẳng về Khương Lan ở phía xa xa: “Khương Lan. Ta muốn ngươi phải chết!”
Thời khắc này, trong lòng Hoàng Phủ Ngự lộ ra vẻ sát ý, dù sao Khương Lan vừa rồi cũng đã sát hại muội muội của hắn.
Hoàng Phủ Ngự lạnh lùng vung tay lên –
Một lần liên tục huy xuất ra ba đạo ngũ sắc đao mang, đây là cực hạn công kích của ngũ đại Thánh Hoàng, ba đạo ngũ sắc đao mang cực nhanh nhằm hướng Khương Lan bay tới..”
Ba đạo kiếm quang, ba đạo ngũ sắc đao mang, từ hai phương hướng đánh úp về phía Khương Lan, tốc độ cực nhanh, so với tốc độ phi hành của Khương Lan còn muốn nhanh hơn nhiều. Lúc này các thần vương đều đứng cách ly khá xa với Khương Lan. Khương Lan không kịp mà đối phó với các thần vương khác.
“Có chút không ổn.”
Thấy được tình huống này, đôi mày của Tần Vũ, hơn có chút nhíu lại, “Sâu trong đáy lòng Lan thúc, cũng tương đối cao ngạo, đành chờ người ngăn cản không được, mới cứu cũng không muộn.” Tần Vũ cố nén sự xúc động không lập tức xuất thủ.
Khương Lan khi đối mặt với ba đạo kiếm quang và ba đạo ngũ sắc đao mang đang công tới.
“Thời gian gia tốc!”
Khương Lan ngược lại đối diện với đạo kiếm mang, đao mang có chút gia tốc. Chỉ là ba đạo kiếm mang, ba đạo ngũ thải kiếm mang, tổng cộng sáu đạo, trong đó mỗi đạo đều mang thời gian gia tốc bất đồng.
Sáu đạo công kích, đồng thời xuất hiện theo thứ tự mà công kích lên người Khương Lan. Trong khi đạo đao mang thứ nhất đã gần sát người Khương Lan.
“Bùng!”
Thời gian tĩnh chỉ!
Khương Lan lại thi triển ra ‘Thời gian Tĩnh chỉ’, rồi lập tức khống chế La Vũ đao mà trực tiếp bổ vào đao mang trên. Nhất thời ngũ sắc đao mang nổ tung ra xung quanh. Bản thân Khương Lan vội tránh ra xa, nên bổn nguyên chi lực có cơ hội bùng nổ mà phá tan thời gian tĩnh chỉ.
“Bùng!”, “Bùng!”……
Liên tục năm đạo cộng hưởng với nhau, Khương Lan trong thời gian này liên tiếp dùng La Vũ đao phá năm lượt công kích.
“Phốc!”
Trong miệng Khương Lan đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi lớn, sắc mặt tái nhợt như giấy trắng.
Năm lượt công kích này, vì Khương Lan thi triển ‘Thời gian gia tốc’ theo thứ tự trước sau, khiến cho Khương Lan không thể nhất thời mà đối mặt với nhiều công kích, phân ra liên tiếp làm năm lần, Khương Lan lại bị trọng thương như trước.
Bổn nguyên chi lực, có thể dễ dàng ngăn cản như vậy sao?
Cho dù có nhất lưu Hồng Mông linh bảo công kích. Cho dù có nhị lưu Hồng Mông linh bảo hộ thể. Mỗi lần Khương Lan đối mặt với công kích của bát đại Thánh Hoàng đều bị trọng thương.
“Thực lực của bát đại Thánh Hoàng quả nhiên mạnh. Nếu không có nhất lưu Hồng Mông linh bảo, hay là thần vương đã lĩnh ngộ thời gian tĩnh chỉ, thì không phải là đối thủ.” Trong lòng Tần Vũ sợ hãi than.
Chu Hoắc, Hoàng Phủ Ngự bọn người cũng liên tiếp phát chiêu.
Vừa rồi mấy đạo ngũ sắc đao mang. Kiếm quang liên tục bay ra. trong đó bổn nguyên chi lực kinh khủng dao động. Khương Lan cho dù còn chưa trực tiếp chạm phải, đã có thể cảm nhận được lực công kích quá mạnh mẽ.
“Lan thúc, có cần ta hỗ trợ hay không?” Tần Vũ không nhịn được, liền dùng thần thức truyền âm hỏi.
“Không cần” Khương Lan đáp lại một cách quả quyết phi thường.
Tần Vũ lo lắng không khỏi nắm tay chặt. Lúc này đám thần vương bình thường đều chạy trốn xa rồi, tại đó mới dùng thần thức quan sát trận chiến đấu đang diễn ra.
Không có sự vướng víu tới bọn họ, bát đại Thánh Hoàng công kích cũng không cần chút bận tâm nào.
Còn Khương Lan, cũng vô pháp giết thêm thần vương nào được nữa.
“Bồng!” “Bồng!” “Bồng!”
Khương Lan dựa vào La Vũ đao liên tục đón đỡ thêm ba đợt công kích nữa, sau mỗi lần sắc mặt liền tái nhợt thêm. Sau khi đỡ được ba lần, sắc mặt Khương Lan liền ảm đạm xám xịt tới mức chưa từng có. Cho đến lúc này tổng cộng liên tiếp có tới sáu đạo công kích, Khương Lan mới ngăn trở được ba đợt mà thôi.
Trên mặt Hoàng Phủ Ngự nở nụ cười tàn nhẫn. Còn trong lòng Khương Phạm thấy rất phức tạp.
Bất quản như thế nào….
Thì Khương Lan này trước sau vẫn là thân đệ của Khương Phạm.
“Hô!”
Tần Vũ bất chấp trong lòng Lan Thúc đang nghĩ như thế nào, trực tiếp thông qua vũ trụ không gian chi lực mang Khương Lan, thuấn di tới bên cạnh mình…
“Người đâu?”
Chu Hoắc, Đoan Mộc Vân, Hoàng Phủ Ngự, cả một nhóm người vốn đang nhìn Khương Lan chuẩn bị chết. Nên khi thấy Khương Lan đột nhiên biến mất. Không khỏi nhìn quanh bốn phía.?
Lập tức, bát đại Thánh Hoàng đều hiểu, Tần Vũ vẫn đang ở bên cạnh Khương Lan.
“Tiểu Vũ, cám ơn.” Khương Lan quay về phía Tần Vũ mỉm cươi. Lập tức nắm tay lật ra một viên linh đan, nuốt vào trong miệng. Thương thế của Khương Lan nhanh chóng được chữa trị
Không trung bên ngoài Mê Vụ thành đang bao phủ đầy mê vụ quanh quẩn. Mơ hồ có thấy bát đại Thánh Hoàng, tám người đang sóng vai nhau, lăng không đứng, trường bào phấp phới. Lạnh lẽo nhìn về phía Tần Vũ, Khương Lan.
“Khương Lan, mau giao Hậu Thổ Ấn ra!” Trong bát đại Thánh Hoàng, Chu Hoắc lên tiếng phẫn nộ mà quát.
Trên mặt Tần Vũ,không một chút cười, băng lạnh đến cực điểm. Ánh mắt như băng đao đảo qua trên người bát đại Thánh Hoàng mà đáp: “Giao Hậu Thổ Ấn ra? Chu Hoắc, các ngươi có phải là quá tự tin? Thực sự các ngươi cho rằng bát đại Thánh Hoàng là vô địch hả?
Bát đại Thánh Hoàng, kỳ thật cũng làm cho Tần Vũ phải đau đầu.
Trấn tộc linh bảo của bát đại thần tộc, có khả năng dùng để công kích, lại có khả năng dùng để phòng ngự. Chẳng những phòng ngự thân thể, lại còn bảo vệ cả linh hồn nữa. Tần Vũ đã từng sử dụng Tàn Tuyết thần thương để công kích qua Thánh Hoàng. Cho dù là Tàn Tuyết thần thương, cũng rất khó một kích mà giết chết được Thánh Hoàng.
Dựa vào Tàn Tuyết thần thương, chiêu thứ nhất làm trọng thương Thánh Hoàng, chiêu thứ hai mới có thể giết chết Thánh Hoàng.
Còn thời khắc này, không chỉ là một vị Thánh Hoàng. Mà còn là tám vị Thánh Hoàng, Tần Vũ muốn đối phó với tám vị Thánh Hoàng tụ tập ở cùng một chỗ. Đích xác phi thường khó khăn.
“Tần Vũ, ngươi chống đỡ được công kích của chúng ta sao?” Chu Hoắc cười lạnh hỏi, ba vị thần vương của Lôi Phạt thành, đều bị Tần Vũ giết chết, Chu Hoắc đối với Tần Vũ, có thể xem như là ‘thù sâu như biển’.
“Đáng cười.”
Ánh mắt Tần Vũ như chẳng để ý gì, quét lên bát đại Thánh Hoàng mà đáp. “Ta có thể thuấn di, có thể dễ dàng mà tránh thoát được công kích của các ngươi, các ngươi thì sao? Dưới công kích của ta, không chết cũng bị trọng thương.”
“Bát đại Thánh Hoàng tạo thành đại trận, khởi tạo phòng ngự, ngươi có khả năng phá hả?” Chu Hoắc cầm đầu, trên mặt tràn đầy vẻ tự tin hỏi lại.
Tần Vũ thấy nao nao.
Đột nhiên Tần Vũ hiểu được, bát đại Thánh Hoàng một khi liên thủ, tám loại bổn nguyên lực liền hình thành sự bổ trợ cho nhau. Chẳng những công kích uy lực gia tăng rất nhiều. Mà ngay cả phòng ngự cũng tăng lên thêm không biết bao nhiêu lần. Phỏng chừng sau khi bát đại Thánh Hoàng tạo thành đại trận, đứng ở đây để cho chính mình công kích. Sợ rằng rất khó mà đả thương được đối phương.
“Chà. Không hổ là bát đại Thánh Hoàng. Có chút bản lãnh.” Tần Vũ chế nhạo cười nói.
Nghe vậy Đoan Mộc Vân liên tiếng đáp: “Tần Vũ, ngươi hiểu được là tốt rồi, nhanh bảo Khương Lan đưa Hậu Thổ Ấn giao ra đây. Sự tình hôm nay bỏ qua. Nếu không đưa… chúng ta sẽ…”
“Nếu không, sẽ làm gì a? Nói đi. Ta rất muốn biết.” Tần Vũ không chút sợ hãi nhìn Bát đại Thánh Hoàng.
Bát đại Thánh Hoàng cứng lại.
Bọn họ đều biết, dưới tình huống ‘Đống Kết Không Gian’. Tần Vũ có thể thuấn di!. Còn bọn họ lại không thể thuấn di được. Như vậy cho dù lực công kích của bọn họ có kinh người, làm thế nào mà đả thương được Tần Vũ?
“Tần Vũ.” Chu Hoắc quát lên: “Nếu như các ngươi không giao ra Hậu Thổ Ấn, bát đại Thánh Hoàng chúng ta, ‘Nhất Khí Bát Nguyên’ trực tiếp oanh tạc vào Mê Vụ thành. Đem Mê Vụ thành và Tử Huyền phủ của ngươi hóa thành tro tàn.”
Con mắt Tần Vũ không khỏi nheo lại, hàn quang trong mắt phát ra.
“Oanh!”
Không gian chi lực khôn cùng của tân vũ trụ đột nhiên đem bát đại Thánh Hoàng trói buộc lại, bát đại Thánh Hoàng thấy eo của mình như bị một sợi dây thừng quấn lấy một vòng xung quanh, bản thân không thể động đậy.
“Là các ngươi muốn chết.” Tần Vũ lạnh lùng nói.
Sắc mặt bát đại Thánh Hoàng đều là đại biến, bọn họ đều cảm thấy bản thân đều không thể di động. Tám người liền không chút do dự, mà đồng thời sử dụng loại tuyệt chiêu đặc thù của trấn tộc linh bảo.
“Ông ï½~”
Tần Vũ chỉ cảm thấy cả thiên địa Thần giới một trận chấn động. Một cỗ lực lượng kinh khủng từ trên người bát đại Thánh Hoàng phát ra. Không gian chi lực của tân vũ trụ, đang trói buộc bát đại Thánh Hoàng, đột nhiên bị khai mở ra.
Tám khỏa linh châu đang trôi nổi trên đỉnh đầu của bát đại Thánh Hoàng không ngừng xoay tròn, bổn nguyên lực từ đó kinh khủng mà bao trùm cả thiên địa.
Tám khỏa linh châu này, lại hoàn toàn được bổn nguyên chi lực trong vũ trụ tiếp thêm vào. Tân vũ trụ chi lực của Tần Vũ đối diện với bổn nguyên chi lực của vũ trụ, vốn không đủ lực lượng để áp bách.
“A. Bát đại Thánh Hoàng quả nhiên không hổ là bát đại Thánh Hoàng, có chút bản lãnh.” Ánh mắt Tần Vũ sáng lên. Lập tức toàn thân vô thanh mà biến mất.
“Khoan!”
Hoàng Phủ Ngự, đột nhiên cao giọng hô lên môt tiếng.
Thân ảnh Tần Vũ vừa xuất hiện trở lại ngay bên cạnh bát đại Thánh Hoàng, Tần Vũ vẫn cầm Tàn Tuyết thần thương, nhìn Hoàng Phủ Ngự: “Hoàng Phủ Ngự, ta thiếu ngươi có một phần tình, nói đi, có chuyện gì.”
Hoàng Phủ Ngự cố xuất ra vẻ tươi cười với Tần Vũ: “Tần Vũ, chúng ta cùng rút lui một bước, thế nào?”
“Cùng rút lui một bước?” Trong lòng Tần Vũ nghi hoặc, “Làm thế nào để rút lui?”
Hoàng Phủ Ngự cùng Đoan Mộc Vân trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó Hoàng Phủ Ngự nói với Tần Vũ: “Khương Lan đã có trong tay ‘Hậu Thổ Ấn’, chúng ta sẽ không muốn nữa, nhưng Khương Lan phải đáp ứng là, không được tranh đoạt ‘Vạn Dân Ấn’, thế nào?”
Trong lòng Tần Vũ bực bội.
“Nhiều nhất thì giống như với Tu La thần vương, Lan thúc đáp ứng các ngươi, từ hôm nay tới lúc Thiên Tôn đản sanh, không bước trở vào trong Thiên Tôn sơn nữa.” Tần Vũ lạnh lùng đáp.
Bọn người Hoàng Phủ Ngự lắc đầu.
Bọn họ không thể chấp nhận, nếu như vậy, cho dù bọn họ có ở trong đó đoạt được Vạn Dân Ấn. Khương Lan cũng có thể ở ngoài Phù Điêu thông đạo mà tranh đoạt luôn sau đó.
Đối với Tu La thần vương như thế, mà đối với Lan thúc ta cũng như vậy, xem thường Lan thúc, cũng là xem thường ta?” Sát khí trên người Tần Vũ oanh nhiễu.
“Tiểu Vũ. Đáp ứng bọn họ đi.”
Thanh âm của Khương Lan vang lên.
“Đáp ứng?” Tần Vũ quay đầu nhìn về phía Lan thúc. Tần Vũ có chút không rõ. Vì cái gì mà phải nhẫn nhịn? Tần Vũ một điểm cũng không e ngại bát đại Thánh Hoàng này. Muốn đánh thì đánh. Ai sợ ai?
Bát đại Thánh Hoàng đã muốn tiêu diệt Mê Vụ thành của mình. Chẳng lẽ mình không thể hủy diệt Lôi Phạt thành, Hỏa Diệm sơn, Bích Ba hồ và các thánh địa khác?
Khương Lan mỉm cười với Tần Vũ, sau đó nhìn về phía bát đại Thánh Hoàng, ánh mắt đảo qua các vị Thánh Hoàng: “Khương Lan ta, lúc này đối mặt thiên địa mà thề, chỉ cần chư vị Thánh Hoàng không có quấy rầy ta và người của Mê Vụ thành, ta sẽ không đi tranh đoạt Vạn Dân Ấn.”
Bọn người Chu Hoắc nhìn nhau, cuối cùng là trầm mặc cả đám, rồi rời khỏi. Thông qua chuyện này, cùng Tần Vũ một lần nữa thống nhất. Các thần vương, Thánh Hoàng đều rõ ràng một chuyện.
Mê Vụ thành, không thể xâm phạm.
Mê Vụ thành là một phương. Có Tần Vũ và Khương Lan. Hai người này đều là siêu cấp cao thủ, cho dù là bát đại Thánh Hoàng cùng đến, cũng không làm gì được. Tất cả mọi người đã hiểu, nơi có thế lực cực mạnh nhất, không phải là Tu La hải, cũng không phải là bát đại thánh địa, mà là Mê Vụ thành!
Một trận chiến này. Đã củng cố thêm cho địa vị của Mê Vụ thành.
Tần Vũ, Khương Lập đứng nhìn bát đại Thánh Hoàng cùng với các vị thần vương ở xa xa đang rời đi.
“Rốt cục đã đi rồi.” Tần Vũ cười nói.
“Còn có người chưa đi kìa.” Khương Lập nhìn về phía bên cạnh, có hai người, Tu La thần vương ‘La Phàm’ và Huyết Hải nữ vương ‘Tiết Vân’ đều chưa chịu đi.
Tu La thần vương ‘La Phàm’ liếc mắt nhìn Khương Lan. Ánh mắt uẩn hàm một tia sát ý, bất quá thì cuối cùng La Phàm cũng quay đầu rời đi. Còn Huyết Hải nữ vương ‘Tiết Vân’ thì hướng về phía Tần Vũ bay tới.
“Tần Vũ” Huyết Hải nữ vương nhìn Tần Vũ, “Vạn Dân Ấn, hi vọng ngươi không đi cùng ta tranh đoạt.”
Trong lòng Huyết Hải nữ vương. Khương Lan cùng La Phàm thần vương đều không vào Thiên Tôn sơn, vậy Vạn Dân Ấn thuộc về bản thân? Chỉ là Tiết Vân còn có chút e ngại về Tần Vũ.
“Dựa vào cái gì?” Tần Vũ liền nở nụ cười.
Huyết Hải nữ vương lạnh lùng nói: “Dựa vào sự ước định giữa ta và ngươi. Ta tha cho Hồng Vân, Tử Hà một mạng, ngươi không được quấy rầy ta đoạt Vạn Dân Ấn.”
Được, ta tuyệt đối sẽ không quấy rầy ngươi tranh đoạt Vạn Dân Ấn. Còn nếu như ngươi không có năng lực để tranh đoạt Vạn Dân Ấn. Ta sẽ ra tay.” Tần Vũ cười nói.
Huyết Hải nữ vương hừ lạnh một tiếng. Bất quá, trong đáy lòng cũng hài lòng với sự trả lời của Tần Vũ.
Với Huyết Hải nữ vương, xem ra dưới tình huống, Tu La thần vương, Khương Lan, Tần Vũ ba người, nếu không cùng nàng tranh đoạt Vạn Dân Ấn. Thì bản thân nàng cũng có khả năng sẽ đoạt được Vạn Dân Ấn.
“Huyết Hải nữ vương, ta đáp ứng việc này của ngươi, ta cũng muốn hỏi ngươi….Đã một lần. Ngươi ngay từ đầu định dùng sinh mạng của Tử Hà, Hồng Vân để uy hiếp ta đoạt nhất lưu Hồng Mông linh bảo. Vậy vì cái gì mà về sau lại đột nhiên, buông tha cho ta?” Tần Vũ vẫn một mực mê hoặc về vấn đề này.