Tinh Thần Biến

Q.18 - Chương 30 - Thánh Hoàng Gục Ngã

trước
tiếp

“Sao lại có người sử dụng được thời gian tĩnh chỉ? Không thể nào a. Khương Lan và Tu La thần vương đều không ở đây a.” Trong lòng Đoan Mộc Vân lo lắng, sợ hãi tới cực điểm.

Thời gian tĩnh chỉ!

Chỉ để vây khốn mình hắn, hắn chỉ là một thánh hoàng, nếu mà bát đại thánh hoàng liên thủ, hoàn toàn có thể nhờ vào bổn nguyên chi lực cường đại mạnh mẽ phá đi ‘Thời gian tĩnh chỉ’. Nhưng hắn có một mình muốn phá chiêu đó, thì phải mất một thời gian ngắn.

– Vù…

Bạch sắc linh châu trên đỉnh đâu Đoan Mộc Vân mờ nhạt tỏa ra một trận quang mang. Nhưng quang mang đó phảng phất như phải chịu sự trói buộc to lớn, không cách gì bành trướng được. Dưới thời gian tĩnh chỉ, bổn nguyên chi lực quang minh hoàn toàn bị đình chỉ lưu động.

– Sao vậy nhỉ? Sao mà Đoan Mộc Vân không động đậy vậy?

Phía trên, Khương Phạm, Chu Hoắc, Hoàng Phủ Ngự cùng đám đông thần vương đều nghi hoặc. Lúc bọn họ đang nghi ngờ, một nhân ảnh màu đỏ máu gần như nháy mắt đã tới trước người Đoan Mộc Vân.

Đoan Mộc Vân vừa nhìn thấy Huyết Hải nữ vương thì liền nhận ra đó là thần vương luôn lạnh lùng không để ý tới bất cứ kẻ nào.

– Không, không—-

Trong lòng Đoan Mộc Vân rống lên giận dữ. Nhưng ngoài mặt hắn không thể cử động, đến cả lời nói cũng không thể phát ra.

Một tay Huyết Hải nữ vương nắm một thanh Huyết Xoa, độc ác đâm vào đầu của Đoan Mộc Vân. Vì bổn nguyên chi lực quang minh chịu thời gian tĩnh chỉ căn bản không thể lưu động. Do đó, bên ngoài cơ thể Đoan Mộc Vân không hề có phòng ngự gì.

– Phốc!

Huyết Xoa cắm thẳng vào đầu Đoan Mộc Vân, máu tươi bắn ra — —

Phía xa, Khương Phạm, Chu Hoắc, Hoàng Phủ Ngự cùng đám đông thần vương đều trợn tròn mắt, ngây ngốc. Từ lúc thân hình Đoan Mộc Vân ngưng lại, đến lúc Huyết Hải nữ vương xuất thủ chỉ là một cái nháy mắt, bọn họ căn bản không có phản ứng gì.

“Ồ? Linh châu này có phòng ngự đối với linh hồn.”

Huyết Hải nữ vương kinh dị kêu một tiếng. Huyết Xoa cắm vào trong đầu Đoan Mộc Vân, khi lực lượng đặc biệt của nàng đánh vào linh hồn của hắn, không ngờ đã bị một tầng bổn nguyên chi lực bao phủ linh hồn chống cự lại.

– Phốc —-

Cây Huyết Xoa mãnh liệt độc ác đâm vào linh hồn, trong một tích tắc đã đâm hơn trăm lần.

Dưới Thời gian tĩnh chỉ, bổn nguyên chi lực bị ngừng lưu động. Tự nhiên, bổn nguyên chi lực phòng ngự linh hồn cũng không có sự bảo hộ liên tục của ‘Quang Nguyên Linh Châu’. Nháy mắt, Huyết Xoa đã xé tan linh hồn của Đoan Mộc Vân, chấn tan chân linh của hắn.

“Sao, làm sao có thể, ta, ta…”

Vào khoảnh khắc chân linh bị chấn tan, Đoan Mộc Vân vẫn cảm thấy khó mà tin được trong lòng. Bản thân là một trong bát đại thánh hoàng thần vương, không ngờ cũng phải chết. Từ khi Thần giới sinh ra, chưa bao giờ thánh hoàng gục ngã, hôm nay không ngờ bản thân đã phải chết!

– Ha ha, ha ha ha…

Huyết Hải nữ vương rút Huyết Xoa ra, trong tay chính đang nắm Vạn Dân Ấn, không khỏi thống khoái cười lớn.

Đoan Mộc Vân đã chết, Huyết Hải nữ vương tự nhiên giải trừ đi ‘Thời gian tĩnh chỉ’. Thi thể Đoan Mộc Vân từ không trung vô lực rơi xuống dưới. Chỉ là quang mang của ‘Quang Nguyên Linh Châu’ hốt nhiên đại thịnh.

– Ông ông…

Quang Nguyên Linh Châu đã mất chủ nhân, không ngờ quang mang đạt đến mức độ chưa từng thấy. Nhưng sự rung động của nó, lại giống như than vãn, than vãn cho cái chết của chủ nhân.

Nam Cực thánh hoàng ‘Đoan Mộc Vân’ đã chết!

Trầm mặc, tĩnh mịch!

Tất cả các thần vương đều trầm mặc, sợ rằng dù là Tu La thần vương có chết cũng không thể làm tất cả kinh hãi như lần này. Bởi vì loại cao thủ cấp Tu La thần vương, đã có người bị chết ở lần Thiên tôn sơn trước.

Nhưng, từ ngày Thần giới sinh ra, bát đại thánh hoàng tồn tại thì vẫn luôn tồn tại.

Bát đại thánh hoàng đều biết trách nhiệm của mình, là quản lý một loại bổn nguyên chi lực, của cả vũ trụ, quản lý sự vận chuyển ổn định của cả vũ trụ. Bọn họ cho rằng bọn họ vĩnh viễn không thể ngã gục.

Mặc dù, trên lý luận, mấy người như Tu La thần vương, Khương Lan có thể thi triển được thần thông ‘Thời gian tĩnh chỉ’, thì có thể giết được một hai người bọn họ.

Nhưng chung quy đó vẫn là trên lý thuyết.

Trong hiện thật, chưa từng có qua thánh hoàng ngã xuống!

Lần này Thiên tôn sơn phủ xuống, từ lúc đó đến giờ, đã chết nhiều thần vương như vậy, nhưng các thánh hoàng vẫn sống khỏe mạnh. Các thánh hoàng đều nghĩ là bản thân vẫn sẽ không có chuyện gì y như trước, nhưng mới vừa rồi, Nam Cực thánh hoàng ‘Đoan Mộc Vân’ đã chết.

Chu Hoắc lặng người nói:

– Đoan Mộc, Đoan Mộc Vân đã chết ư?

Mấy người Khương Phạm, Thân Đồ Diêm bên cạnh cũng loạn hết lên ở trong lòng. Chấn động này đối với bọn họ quá lớn. Bát đại thánh hoàng tồn tại, nhưng không ngờ đã chết mất một người.

– Phụ thân —

Hốt nhiên, một thanh âm thê lương vang lên. Sự thê lương khiên lòng người rung động. Vẫn luôn ở một bên, chưa hề tranh đoạt bảo bối, Đoan Mộc Ngọc đau khổ, toàn thân nhẹ run lên. Đôi mắt đỏ ửng, dắn mắt nhìn Tử Vong nữ vương nọ.

– Đại ca!

Đoan Mộc Như Phong cũng hét lớn lên. Lần trước khi Tu La thần vương tàn sát, một vị thần vương của Kính Quang thành là ‘Đoan Mộc Lưu’ đã bị chết. Không ngờ mới qua không lâu, chủ gia tộc của Kính Quang Thành ‘Đoan Mộc Vân’ cũng đã chết.

Thần vương của Kính Quang thành hiện giờ chỉ còn lại nữ lưu ‘Đoan Mộc Như Phong’ cùng với Đoan Mộc Ngọc kẻ mới thành thần vương chưa lâu.

– Ha ha, bát đại linh bảo trấn tộc, hôm nay ta đã lấy được một cái.

Huyết Hải nữ vương cười lớn, đưa tay đắc ý bắt lất Quang Nguyên Linh Châu. Hiện giờ Huyết Hải nữ vương có đủ tự tin ở trong lòng.

Nhưng khi Huyết Hải nữ vương đang đưa tay ra chộp lấy thì — —

Bổn nguyên chi lực màu trắng của ‘Quang Nguyên Linh Châu’ không ngờ mãnh liệt trào dâng, một cỗ lực lượng không cách gì kháng cực được bức Huyết Hải nữ vương sang một bên, làm cho nàng không thể tới gần được Quang Nguyên Linh Châu.

– Ồ, vật vô chủ vẫn có phản kháng?

Huyết Hải nữ vương không khỏi kinh dị kêu lên một tiếng.

– Hưu!

Lập tức Quang Nguyên Linh Châu hóa thành một đạo lưu quang trực tiếp bay tới phía Đoan Mộc Như Phong, tựa hồ như có linh tính vậy. Nó bay đến trước mặt Đoan Mộc Như Phong, từ ngón tay của Đoan Mộc Như Phong cũng có một giọt máu tươi rơi ra.

Sau khi Quang Nguyên Linh Châu hấp thu giọt máu đó, quang mang thấp thoáng, không ngờ đã trực tiếp bay tới đỉnh đầu của Đoan Mộc Như Phong. Rồi nó tỏa ra đạo đạo quang hoa, giống như dải băng ánh sáng bay tản ra. Sức mạnh to lớn phát tán ra của bổn nguyên chi lực căn bản không kém hơn Đoan Mộc Vân.

Tân nhiệm Nam Cực Thánh Hoàng ‘Đoan Mộc Như Phong’.

Bên trong Tử Huyền Phủ vang lên một trận tiếng kêu kinh dị.

– Hoàn toàn luyện hóa được đơn giản như vậy sao?

Tần Vũ cũng có phần kinh ngạc.

Muốn luyện hóa một kiện hồng mông linh bảo, nói chung phải hao phí thời gian vô cùng dài. Nhưng Quang Nguyên Linh Châu này không ngờ nháy mắt đã bị Đoan Mộc Như Phong luyện hóa xong. Chung quy nếu không hoàn toàn luyện hóa, bổn nguyên chi lực tuyệt đối không cách gì vận dụng được nhiều như thế.

Khương Lan đứng bên cạnh cười nói:

– Điều này rất bình thường.

– Lan thúc, đáng nhẽ không phải thế a.

Tần Vũ nhìn Khương Lan. Mấy người Khương Lập, Hắc Vũ, Tả Thu Lâm, Dịch Phong cũng nhìn về Khương Lan.

Khương Lan cười nhạt nói;

– Nói thật, cái chết của Đoan Mộc Vân, đã làm ta rất chấn động. Lúc trước Thần giới ra đời, trên trời giáng xuống bát đại linh bảo trấn tộc, vừa hay dung hợp với huyết mạch của bát đại thần tộc. Tám linh bảo này vô cùng kỳ lạ…bất cứ một viên linh châu nào đều chỉ có huyết mạch con cháu tương xứng mới có thể luyện hóa hấp thu được.

– Tám viên linh bảo trấn tộc đó, không nhìn vào người nào, chỉ nhìn vào huyết mạch.

Khương Lan hiểu rõ những bí mật này.

– Chỉ nhìn huyết mạch?

Tần Vũ suy nghĩ, rồi không khỏi gật đầu.

Không trách Đoan Mộc Vân chết đi, Quang Nguyên Linh Châu vô chủ lại trực tiếp bay đến Đoan Mộc Như Phong.

“Không đúng.” Tần Vũ nghĩ đến Hỏa Nguyên Linh Châu mà Lâm Mông đã đưa cho con của mình – Tần Tư. Viên ngọc đó giống với linh bảo trấn tộc ‘Hỏa Nguyên Linh Châu’ của Thân Đồ tộc.

Tần Vũ hỏi:

– Lan thúc, Hỏa Nguyên Linh Châu của Tiểu Tư có lẽ giống với Hỏa Nguyên Linh Châu của Thân Đồ tộc, vì sao Hỏa Nguyên Linh Châu này, Tiểu Tư vẫn có thể luyện hóa nhỉ?

Khương Lan nhẹ sững người, rồi tức thì lắc đầu nói:

– Cái này ta cũng không rõ. Nhưng ta xác định chắc chắn, linh bảo trấn tộc của bát đại thần tộc cần phải có huyết mạch đặc thù của họ mới có thể luyện hóa. Người khác căn bản không thể làm vậy. Của Tiểu Tư tuy cũng là Hỏa Nguyên Linh Châu, có lẽ chỉ là nhìn giống nhau, nhưng hẳn vẫn có khác biệt với linh bảo trấn tộc của Thân Đồ tộc.

Tần Vũ thoáng động trong lòng.

Hắn nghĩ đến nhị ca Lâm Mông. Lâm Mông đó đem Hỏa Nguyên Linh Châu cho Tần Tư. Rồi sau đó phẩy tay một cái lên mình Tần Tư là đã làm cho Tần Tư luyện hóa hoàn toàn được Hỏa Nguyên Linh Châu.

“Sự tình mà dính dáng đến nhị ca thần bí của ta, tất cả đều có thể.” Tần Vũ thầm nói trong lòng.

– Thánh hoàng cũ đã chết. Quang Nguyên Linh Châu liền tự mình chọn chủ. Đoan Mộc Như Phong và Đoan Mộc Ngọc đều là thần vương. Chỉ là Đoan Mộc Như Phong đã lĩnh ngộ được ‘Thời gian gia tốc’, không phải là Đoan Mộc Ngọc có thể so bì. Hơn nữa Đoan Mộc Như Phong còn là người thuộc thế hệ đầu tiên của Đoan Mộc gia tộc, đồng bối với Đoan Mộc Vân. Huyết mạch cũng tinh thuần hơn Đoan Mộc Ngọc.

Khương Lan cười nói:

– Nam Cực thánh hoàng mới là Đoan Mộc Như Phong điều này là lẽ đương nhiên.

Trên Thiên tôn sơn.

Sắc mặt các thánh hoàng trầm xuống, từng người bay tới Huyết Hải nữ vương. Nhưng Huyết Hải nữ vương lại như là chưa phát giác ra, vẫn đứng tại nguyên chỗ như trước, tay giữ Huyết Xoa, trường bào màu đỏ máu, tóc dài màu đỏ máy theo gió tung bay.

– Ha ha, các ngươi muốn giết ta sao? Ha ha. Huyết Hải nữ vương ta lại sợ các ngươi à?

Huyết Hải nữ vương đứng giữa không trung, thanh âm ẩn hàm bá khí tuyệt đối.

Vẻ mặt của các thánh hoàng, bao gồm cả Nam Cực thánh hoàng tân nhiệm Đoan Mộc Như Phong đều âm trầm.

Giết chết một vị thánh hoàng, những thánh hoàng khác tự nhiên có cảm giác thỏ chết cáo khóc (xót xa cho bạn).

Chu Hoắc lạnh lùng nói:

– Ngay cả thánh hoàng ngươi cũng dám giết? Huyết Hải nữ vương, ngày hôm này, ngươi phải bồi táng cho Đoan Mộc Vân huynh.

Bảy vị thánh hoàng khác đều bao vây lại.

Nhưng hình như Huyết Hải nữ vương ‘Tiết Vân’ không hề lo lắng, vẫn đứng tại đó.

– Các ngươi muốn giết ta để bồi táng cho Đoan Mộc Vân? Có ý nghĩa, có ý nghĩa.

Huyết Hải nữ vương táo bạo mạnh mẽ, trên mặt có đầy vẻ tự tin:

– Ta Huyết Hải nữ vương dù phải chết, thì ít nhất bát đại thánh hoàng các người phải gục hai đến ba người. Chu Hoắc, Khương Phạm, Hoàng Phủ Ngự, các ngươi nói ta giết ai thì tốt đây?

Huyết Hải nữ vương mỉm cười hỏi.

Nhưng các thánh hoàng đều phát lạnh trong lòng. Vừa rồi Huyết Hải nữ vương giết Đoan Mộc Vân nhẹ nhàng như vậy, bọn họ đều đoán ra…Sở dĩ Đoan Mộc Vân không thể di động, sợ rằng chính là trúng phải ‘Thời gian tĩnh chỉ’.

Thời gian tĩnh chỉ!

Thần giới lại có một vị thần vương hiểu thần thông ‘Thời gian tĩnh chỉ’, các thánh hoàng vẫn luôn nghi hoặc. Huyết Hải nữ vương này vì sao sau khi đoạt được ‘Vạn Dân Ấn’ không chạy đi. Không lẽ nàng thật muốn liều mạng với bọn họ?

Các thánh hoàng đều có phần nào khiếp sợ trong lòng.

“Không nên đánh, để Lôi Phạt thiên tôn xuất thủ?” Khương Phạm hạ quyết định trong lòng.

– Lôi Phạt thiên tôn tiền bối, Lôi Phạt thiên tôn tiền bối.

Khương Phạm trực tiếp truyền âm gọi. Y biết rất rõ, thần thức của Lôi Phạt thiên tôn vẫn luôn bao phủ cả Thiên tôn sơn.

– Khương Phạm, chuyện gì?

Thanh âm của Lôi Phạt thiên tôn trực tiếp vang lên trong đầu Khương Phạm.

Khương Phạm cung kính trả lời:

-Lôi Phạt thiên tôn tiền bối, tình hình hiện tại người cũng đã biết. Lôi Phạt thiên tôn tiền bối, người hãy khẩn trương xuất thủ, khống chế những thần vương bên trong Thiên tôn sơn, và cả Tu La thần vương bên ngoài Thiên tôn sơn. Có giết họ hay không, tiền bối tự mình quyết định, chỉ cần không để bọn họ trở ngại cho ta là được.

– Được!

Lôi Phạt thiên tôn đáp.

-Ha ha,…bát đại thánh hoàng, xem bộ dạng sợ hãi ngốc nghếch của các ngươi kìa. Một đám nhát gan, không lẽ cho rằng bản nữ vương thực muốn liều mạng với các ngươi à, buồn cười chết mất! Chư vị, tái kiến!

Huyết Hải nữ vương đắc ý cười to.

Tức thì — —

– Ầm!

Chỉ thấy nước biển đỏ máu vô biên thoáng chốc đã tràn ngập cả Thiên tôn sơn. Nước biển này thật sự quá nhiều, nhanh chóng che đi cả Thiên tôn sơn, tràn ra thông đạo điêu khắc, thậm chí còn bao phủ quá nửa cả Tu La hải bên ngoài thông đạo.

Huyết hải vô biên nổi lơ lửng ở bầu trời của Tu La hải.

– Hải dương đỏ máu thật lớn quá, làm sao mà hải dương này lại xuất hiện vậy?

Đám đông thần vương bọn Khương Hình đều trợn mắt há mồm. Bọn họ không biết vì sao hải dương to lớn như vậy thoáng chốc đã xuất hiện ở Thiên tôn sơn.

Hưu!

Huyết hải vô biên đó thoang thu nhỏ lại, trực tiếp hóa thành Huyết Hải nữ vương trong trường bào đỏ máu.

Huyết Hải nữ vương cười tươi nhìn Tu La thần vương La Phàm bên ngoài thông đạo của Thiên tôn sơn:

– La Phàm, ngươi đang đợi ta đúng không? Đáng tiếc, phương thức mà ta ra, gây bất ngờ lớn cho ngươi. Kỳ thật dù cho ngươi thi triển ‘Thời gian tĩnh chỉ’, đối với ta cũng vô hiệu.

Đã lĩnh ngộ được ‘Thời gian tĩnh chỉ’, hoàn toàn có thể dễ dàng phá giải được nó.

Tu La thần vương ‘La Phàm’ nhìn Huyết Hải nữ vương, trầm mặc trong nhất thời. Thấy được bản thể của Huyết Hải nữ vương, hắn liền hiểu rõ, muốn giết nàng rất khó.

– Ha ha, cáo từ.

Huyết Hải nữ vương cười đắc ý.

– Tiểu cô nương.

Hốt nhiên một cánh tay nhẹ nhàng vỗ lên trên vai Huyết Hải nữ vương một cái. Nụ cười của Huyết Hải nữ vương nhanh chóng ngưng lại. Nàng quay đầu nhìn lại với vẻ khó mà tin được. Chỉ thấy một lão giả tóc bạc mặc trường bào màu tím đang đạm nhiên đứng đó. Ánh mắt y quét qua nàng một cái, liền giống như xuyên qua linh hồn nàng vậy.

– Cô không cần đi đâu, cứ đứng ở đây.

——


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.