Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 23 - Kế Phiến Vương Tử

trước
tiếp

“Rất tốt! Quý hơn chục lần!” Ngũ vương tử từ giận chuyển sang cười nói: “Nếu ngươi có thể đem ra thì ta sẽ đem thanh kiếm này tặng cho ngươi!”

“Thật à? Mà hình như danh tiếng của ngài không được tốt lắm!” Tất cả mọi người đều hé miệng cười trộm. Mặt của Ngũ vương tử cũng đỏ lên, hàng ngày hắn thường dẫn đầu mấy tên vô lại, thường xuyên ăn uống mua đồ không trả tiền, các cửa tiệm lớn ở Vương Đô cơ hồ đều gọi hắn là Hắc Vương tử, đến người nằm liệt giường cũng biết tên!

“Ta bảo đảm!” Thạch Nguyên Tam Lang nói.

“Ngươi xem bản thân làm đồ tốt à?” Lúc này thì mọi người không nhịn được nữa, ha hả cười rộ lên! Bình thường hai người bọn chúng đều ở chung một chỗ, chuyên kết hợp với nhau làm chuyện xấu!

“Ngươi muốn thế nào?” Ngũ vương tử hỏi.

“Nếu mời bệ hạ nói lời công bằng …” Ta còn chưa nói xong hắn đã vội vã cướp lời, “Được! Nhưng nếu ngươi không có thì làm sao?”

“Ta đưa giới chỉ này cho ngươi!” Ta chỉ chỉ vào không gian giới chỉ.

Tam vương tử lập tức bịt miệng ta, sau đó quay sang đại ca ta nói: “Dẫn hắn đi đi, hắn uống nhiều quá rồi!” Đại ca lên tiếng đáp ứng, ôm ta chuẩn bị đi!

“Chậm đã! …” Ngũ vương tử hét lớn: “Ngươi muốn làm tổn hại danh dự của Long gia sao?”

Đại ca ngẩn người ra, phẫn hận thả ta xuống. Tam vương tử cũng không dám nói tiếp nữa, sự tình đã liên quan đến vinh dự của gia tộc nên ai cũng không dám qua loa nữa!

“Mọi người cùng đi nào, chúng ta đến thỉnh phụ vương nói lời công bằng.”

Mọi người đều ồn ào, sự việc cho đến bây giờ ca ca cũng đành phải thừa nhận thôi. Trên đường đi đến tiền sảnh ai cũng oán trách ta.

Bần đạo lấy làm kỳ quái hỏi “Sao mọi người biết ta sẽ thua?”

“Thay kiếm kia hắn mua 150 vạn, hơn chục lần chính là 1500 vạn, ta nói cho ngươi biết, thần khí cũng bán không đến giá này! Hơn nữa ngươi có bảo kiếm là thần khí sao?”

“Không có!” Ta thành thật trả lời.

“Ngươi không có còn khoác lác! Cho dù có cũng không thể khoe khoang thế này!” Tam vương tử nói.

“Không phải ngươi bảo ta khoe khoang sao?”

“Ta bảo ngươi khoe khoang lúc nào? Ta chỉ nói ngươi lấy ra một thanh kiếm tốt so với hắn để chèn ép hắn một chút! Ngươi được lắm! Nếu mất giới chỉ bảo bối này, ta phải kêu mẫu thân ta thu thập!”

“Cũng không nhất định là đánh cuộc thành công!”

“Là sao?” Hắn lấy lại tinh thần.

“Dường như giá trị lần đánh cuộc này chênh lệch nhiều lắm!”

“Đúng rồi! Không gian giới chỉ của ngươi trị giá 7, 8 trăm vạn, của hắn chỉ có 150 vạn. Như vậy là khi dễ một tiểu hài tử như ngươi! Ha ha. Ta đi nói với mẫu thân, kêu người quấy nhiễu lần đánh cuộc này!”

Nhóm người chúng ta đến tiền sảnh, mọi người cũng đều đang ở đó, Quốc vương, Vương hậu, Gia gia, Đại ma đạo sư Tạp Lạp, Đại chủ giáo, năm vị tộc trưởng và phu nhân của họ … Sau khi nói rõ mục đích. Quốc vương lên tiếng.

“Ngươi quả là không có tiền đồ, ý ngươi là đánh cuộc với tiểu hài tử sáu tuổi này? Lại còn đánh cuộc lớn như vậy!” Quốc vương đối với Ngũ vương tử rất là bất mãn.

“Bệ hạ, thần cho rằng Long gia từ trước đến nay luôn luôn coi trọng nhất là danh dự! Ngũ thiếu gia của Long gia từ nhỏ đã thông tuệ hơn người, đúng là tương lai của Long gia a! Nói vậy cũng không phải là hạng người ăn nói bừa bãi, bệ hạ nếu ngưng hẳn lần đánh cuộc này chẳng phải là làm cho Ngũ công tử của Long gia thất tín với người sao, đối với danh dự của Long gia cũng không tốt đâu ạ!” Thạch Nguyên gia chủ Thạch Nguyên Hùng Nhị vẻ mặt xấu xa đưa ra lời giải thích.

“Điều này … công chúa, người thấy thế nào?” Quốc vương hỏi mẫu thân của ta.

“Danh dự của Long gia nặng hơn hết thảy mọi chuyện, vậy từ giờ trở đi Tiểu Ngũ có thể đại biểu cho lời nói của Long gia!” Gia gia tiếp nhận lời nói, cười híp mắt nói.

“Cái gì? Ngài nói hắn?” Quốc vương ngạc nhiên hỏi lại.

Phải biết rằng ý tứ của gia gia là ta có thể đại biểu Long gia tham dự các sự tình của gia tộc, bình thường phải là đích hệ đệ tử tối thiểu hơn 20 tuổi, còn phải thông qua khảo nghiệm mới được! Mọi người chung quanh đối với quyết định của gia gia đều cảm thấy khiếp sợ.

“Đúng vậy, bệ hạ, chính là hắn! Đã có thể rồi!”

“Nhưng hắn mới sáu tuổi mà!”

“Trong lịch sử cũng có không ít hài tử mới mấy tuổi là ví dụ. Như hiện tại, nghe nói Thất công chúa của Ngõa Nạp Vương quốc đã được chấp thuận lãnh đạo 2000 người làm vệ đội, nàng cũng chỉ mới có bảy tuổi. Ta tin tưởng là Tiểu Ngũ có thể làm rất tốt!”

“Ý của ngài là … đánh cuộc?”

“Nếu như Ngũ điện hạ nói kiên trì thì tiếp tục!”

“Ta đương nhiên là kiên trì!” Đúng là tên chẳng biết sống chết.

“Tốt lắm … trẫm có thể làm người công chính, do Đại ma đạo sư Tạp Lạp giám định! Mọi người có ý kiến gì không?” Quốc vương hỏi.

“Thần thiếp có ý kiến! Việc này không công bằng!” Vương hậu nói, Tam vương tử đang đứng sau lưng nàng nhìn ta nháy mắt cười!

“Không công bằng thế nào?” Quốc vương hỏi.

“Giá đặt cược không công bằng! Mọi người chắc cũng đều nhìn ra!”

“Không sai!” Quốc vương gật gật đầu nói: “Ngươi còn có gì không? Nếu không, trẫm chỉ có thể tuyên bố lần đánh cuộc này vô hiệu!”

“Cái này …” Ngũ vương tử nhìn Thạch Nguyên Hùng Nhị nói: “Cửu cửu, người xem!”

Thạch Nguyên Hùng Nhị vẻ mặt khó xử, không lên tiếng.

Ta có thể buông tha hắn sao? Đương nhiên là không. Ta cười nói: “Thôi quên đi! Danh tiếng tiết kiệm của gia tộc họ mọi người trong Vương Đô đều biết! Sao có thể lấy ra được đồ gì tốt đây?”

Thạch Nguyên gia giàu có phi thường, nhưng gia tộc bọn họ cũng đặc biệt keo kiệt, bủn xỉn, ăn không cần ngon, mặc không cần tốt, đều bị mọi người gọi là ‘thủ tài nô’ (thần giữ của, nô lệ của đồng tiền)! Ta vừa nói ra lời bình về tính keo kiệt, mọi người đều không giữ được vẻ mặt nghiêm nghị nữa, Thạch Nguyên Hùng Nhị trên mặt cũng không lo nghĩ nữa, hung hăng nói: “Ta còn chưa nghèo đến mức để cho tiểu quỷ ngươi cười nhạo đâu! Cái này hẳn nhiên là đủ rồi chứ!” Nói xong lấy Mặc ngọc giới chỉ trên tay xuống giao cho Quốc vương.

Mọi người lại khiếp sợ lần nữa, giới chỉ này có lai lịch rất lớn, cơ hồ là tín vật của tộc trưởng Thạch Nguyên gia, đã được truyền lại qua nhiều đời. Mặc ngọc vốn là tài liệu đỉnh cấp rất thưa thớt, có thể làm tăng Hắc ám hệ năng lượng, kể cả đấu khí và ma pháp đều được. Bảo thạch trên giới chỉ này là Hắc ma tinh, tương đương với tinh hạch của bát cấp thượng vị ma thú. Là kiệt tác của một vị luyện kim đại tông sư, chắc chắn có phong ấn Hắc ám hệ ma pháp bát cấp, chỉ là chưa ai thấy hắn sử dụng qua. Đấu khí gia truyền của Thạch Nguyên gia là Hắc ám hệ, có giới chỉ này hỗ trợ thì lực chiến đấu có thể tăng một cấp. Giá trị của nó thậm chí còn trên không gian giới chỉ của ta! Không nghĩ tới là hắn dám dùng để đánh cuộc! Hắn điên rồi sao? Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy!

“Hùng Nhị, ngươi điên rồi, đây là tín vật tộc trưởng của gia tộc ngươi mà!” Quốc vương nói.

“Bệ hạ, gia tộc thần cũng không có lấy nó làm tín vật của tộc trưởng. Chỉ là hơi quý trọng nên qua các đời cũng chỉ do tộc trưởng cầm thôi! Thần muốn biết thanh kiếm gì trị giá 1500 vạn, dù là thần khí thì 1000 vạn cũng mua được mà!” Thạch Nguyên Hùng Nhị nói.

“Được rồi, nhưng mà giá đặt cược của hắn hình như không đủ, ngươi xem?”

“Bệ hạ, nào có chuyện công bằng như vậy, không sai biệt lắm là tốt rồi, ai lại chiếm chút tiện nghi của tiểu hài tử chứ!”

“Như vậy còn ai có gì đáng ngờ nữa không?” Không ai lên tiếng.

“Nói như vậy, đánh cuộc bắt đầu! Tiểu Ngũ ngươi có thể đem thanh kiếm trị giá như thế ra đi!”

“Bệ hạ, thần thắng thì thật sự có thể có được giới chỉ đó?” Sự tình xảy ra đến bây giờ có chút không khống chế được, ta thật sự không nghĩ tới Thạch Nguyên Hùng Nhị dám cầm giới chỉ đó ra đánh cuộc, ta nghĩ hắn sẽ dùng thứ gì khác hoặc dứt khoát không đánh cuộc, nhưng không ngờ còn hơn cả người điên! Ta thật muốn thắng, nhưng phiền phức cũng lớn quá đi! Thạch Nguyên Hùng Nhị nói không chừng có thể bị tức chết. Vậy gia tộc của ta và Thạch Nguyên gia sẽ hoàn toàn quyết liệt, không chết sống với nhau không thôi a!

“Đúng vậy! Kiếm cũng là của ngươi! Đừng trì hoãn nữa, nhanh lên một chút!” Thạch Nguyên Hùng Nhị cướp lời nói.

Ta liếc nhìn gia gia, thấy lão nhân gia híp mắt lại cứ như là đang ngủ! Ta xĩu, thật là bảo ta tự mình đưa ra chủ ý mà! Việc đã đến nước này, ta cũng không còn đường lui nữa, không thể đem giới chỉ cho hắn được! Trong lòng kiên quyết, nói: “Được, xin mời xem nó giá trị bao nhiêu?”

Ta đem ‘Kim Sơn’ từ trong giới chỉ lấy ra, ngân quang của bảo kiếm lấp lánh dưới ánh sáng của ngọn đèn dầu, ánh sáng chiếu rọi rực rỡ, mọi người đều bị sự xinh đẹp của nó chinh phục. Đại ma đạo sư Tạp Lạp cầm lên xem xét cẩn thận, sau khi nhìn một lúc lâu mới thở dài nói: “Lãng phí!”

“Ngài nói cái gì?” Quốc vương hỏi.

“Bệ hạ, thanh kiếm này quả thực là một bại bút làm lãng phí tài liệu, không có một chút tính thực dụng.”

“Ha ha … ngươi thua rồi, ngươi cho rằng tùy tiện tìm một thanh kiếm xinh đẹp là có thể lừa gạt được Đại ma đạo sư sao? Mau nhận thua đi! Ha ha!” Ngũ vương tử cao hứng nói.

Thạch Nguyên Hùng Nhị trên mặt cũng hiện lên vẻ tươi cười nói: “Đã nhường rồi!”

Tam vương tử và mấy vị ca ca mặt như tro tàn, Vương hậu cũng nghiêm mặt, thần sắc của mọi người ta đều lưu ý, có cao hứng, có tiếc hận, có nhiều loại khác nhau nữa! Đáng tiếc còn chưa có kết quả!

“Không! Điện hạ! Chỉ sợ là ngài thua!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.