“Hắn chẳng qua là chiếm được bộ Phụ Ma Khải Giáp Quang nên cũng chỉ có thể miễn cưỡng sử dụng mà thôi, không chỉ uy lực kém đi, hơn nữa hậu quả cũng rất nghiêm trọng, hắn không phải được ngươi dìu dắt trở về hay sao. Đây là nguyên nhân đấu khí cùng thể lực cạn kiệt” Quốc vương nói.
“Ta xem hắn chỉ kiệt sức quá độ mà thôi, nghỉ ngơi một thời gian sẽ hồi phục lại như cũ, có vẻ lời nói của rất nghiêm trọng a?” Bần đạo bất mãn trả lời.
“Người ta cũng sẽ không chờ hắn hồi phục lại liền tìm đến phiền toái, ngươi hay là tận lực giúp hắn nhanh nhanh hồi phục. Ta trước cùng bọn họ chu toàn, tận lực kéo dài thời gian” Quốc vương bất đắc dĩ nói: “Như thế nào lại đến nước này chứ, cũng là ngươi đi gây phiền toái, lại nói ta bị ngươi làm cho oan ức đây?”
“Ha ha!” Bần đạo cười to một hồi, xoay người đi khỏi, thì thầm: “Hì hì, phiền toái cũng đã đến, ngươi xứng đáng nhận nó mà! Ha ha. Nhìn xem lúc này ngươi như thế nào ứng phó lửa giận của hoàng đế Mỹ Cách Lam đế quốc”.
Phải biết rằng, hắn lần này không chỉ nhân viên tổn thương thảm trọng, mà còn mất người, hơn nữa người hắn yêu thương cũng không ít. Không tìm Đại Hán phiền toái để vãn hồi mặt mũi, hắn sẽ trở thành nhân vật làm trò cười trong thiên hạ. Bình thường có phụ thân tọa trấn, vô luận đơn đấu hay quần đấu, quốc vương còn không sợ, nhưng hiện tại phụ thân ở trong thời kỳ suy yếu, quốc vương chúng ta cũng không có tiền vốn cùng người ta đối kháng, cho nên chỉ chịu đựng người ta khiêu khích
Bần đạo cấp cho quốc vương đại phiền toái, cao hứng a. Tâm tình cực kỳ thư sướng. Cuối cùng cùng lão gia hỏa này tranh đấu chiếm chút tiện nghi. Mang theo Tiên Nhã, trước đi đến quân doanh trấn an một hồi chi trưởng của ta, cùng đám tráng hán khỏe như rồng hiện tại cũng thành bệnh nhân, ta hôm nay cũng không đến mức tự mình động thủ. Lần vấn an này của bần đạo đem ra không ít thứ tốt, cho bọn hắn thuốc bổ thân thể. Mặc dù chỉ là món quà nho nhỏ, nhưng lại khiến bọn họ hai mắt đỏ lên, cảm động không thôi.
Bần đạo còn tự mình chẩn đoán bệnh tình cho bọn họ, tách ra mấy tên kiết lỵ đến địa phương đặc thù để chiếu cố. Hơn nữa liên quân Thanh Long quân đoàn cũng được chữa trị, một lần này, lập tức mọi người ở Thanh Long quân đoàn đối với vị thiếu gia này cảm ơn không thôi. Kỳ thật, ta trước sau cũng tốn mấy vạn kim tệ, nhưng hiệu quả vô cùng, tuyệt đối so với xảo ngữ của quốc vương tốt hơn nhiều. Phải biết rằng, lần này người tới nơi đây tuyệt đối là chủ lực ở Thanh Long quân đoàn. Cái này kêu là hắn trồng cây, ta ăn quả. Hắn tức chết cho mà xem.
Cùng với đám người lĩnh quân quan quân cao hứng uống vài chén rượu, bần đạo nhanh chóng chạy trở về, ta sợ bỏ qua sự náo nhiệt khi Mỹ Cách Lam đế quốc tìm đến phiền toái.
Đáng tiếc, lúc trở về khách sạn lại không thấy cảnh náo nhiệt nào, nhưng được hạ nhân bẩm báo một tin tức là, tổ mẫu đại nhân của ta phái người đi đón phụ tử ta đến gặp mặt.
Bần đạo đối vị tổ mẫu truyền kỳ này sớm đã mong muốn gặp từ lâu, khi nàng còn sống quả thực chính là một truyền kỳ không hơn không kém. Nàng vốn là thân muội muội của Giáo hoàng, sinh ra tại một gia tộc quá thần thánh – Uy Tư Đặc gia tộc, là gia tộc có rất nhiều thế hệ kế nhiệm Giáo hoàng. Nghe nói tổ mẫu lúc ấy nổi danh là nữ kỵ sĩ xuất sắc nhất, thân thủ hết sức cao cường, nếu không cũng không có khả năng được tuyển chọn làm thánh nữ.
Nàng không chỉ có thực lực cường hãn, mà còn kế thừa khí chất thần thánh của tổ tiên, hơn nữa dung mạo của nàng quá xinh đẹp, được công nhận là mỹ nữ đệ nhất trên đại lục. Lúc ấy nàng là học viên tại Thánh Quang cao cấp Ma Khí Học Viện, cơ hồ tất cả mọi người đều theo đuổi nàng, trong đó xuất sắc nhất chỉ có hai người là gia gia ta và Kiếm Thần hiện giờ – A Nhi Ba Đặc*Kham Mạt Tư. Bọn họ vì theo đuổi tổ mẫu nên cùng nhau gia nhập Thánh Nữ quân đoàn, trở thành kỵ sĩ bảo hộ tổ mẫu, lúc ấy bọn họ ba người thường xuyên đi cùng nhau còn có thêm một người nữa đó chính là Giáo hoàng. Bọn họ bốn người đã từng cùng nhau du lịch khắp cả đại lục. Chính tại thời điểm du lịch này, bọn họ cùng nhau cứu được một con bạch long, mà tổ mẫu may mắn chiếm được lòng tin của bạch long này, trở thành Long kỵ sĩ duy nhất trên đại lục.
Sau lại, gia gia ta thành công chiếm được trái tim mỹ nhân, A Nhi Ba Đặc*Kham Mạt Tư chỉ có thể ảm đạm thối lui, nghe nói lúc ấy hai người từng quyết đấu một lần, đáng tiếc a, Ai Nhi Ba Đặc không phải là đối thủ của gia gia, hắn bởi vì do gia gia chiếm được tiện nghi từ vũ khí, nên nhận thua. Lúc ấy ở trong tay gia gia là chí bảo thần khí gia truyền của bọn ta – Long Văn Kiếm. A Nhi Đặc*Kham Mạt Tư tuy rằng sau khi thất bại rút lui, nhưng tâm tình của hắn một khắc cũng không quên được. Hắn không ngừng nghĩ biện pháp châm ngòi quan hệ giữa hai người, hai người này đều là có tính tình quật cường, sau khi bị A Nhi Đặc châm chọc hơn mười năm không ngừng nghĩ, rốt cục bạo phát một lần xung đột cự đại.
Tổ mẫu giận dữ quay về thánh đô, đúng lúc ấy quân đoàn trưởng Thánh Quang kỵ binh đoàn bởi vì tuổi già mà qua đời, nàng dưới sự ủng hộ của mọi người tiếp nhận chức vụ quân đoàn trưởng. Từ đó về sau, quan hệ với gia gia ngày càng thêm xấu đi, dù sao không có một nam nhân nào thích thê tử của chính mình trở thành Nguyên soái đại quân. Gia gia cực lực khuyên giải cũng không có kết quả, hai người xem như hoàn toàn đoạn tuyệt.
A Nhi Ba Đặc là người vui sướng nhiều nhất, bắt tay vào việc chuẩn bị hãm hại gia gia. Bởi vì, lúc ấy hắn cùng gia gia là hai Kiếm Thánh trẻ tuổi nhất, lại có vô tận khả năng trở thành Kiếm Thần, A Nhi Ba Đặc luôn luôn muốn thắng gia gia một lần, trong bản ghi chép lịch sử đại lục lúc ấy có 7 vị Kiếm Thần, hắn hạ quyết tâm nhất định phải trở thành người thứ 8. Nhưng mà, chính hắn hiểu được thiên phú lại không bằng gia gia, dưới tình huống công bình, hắn nhất định so với gia gia chậm hơn một bậc. Vì thế, hắn quyết định từ bỏ ý niệm này. Vô luận là từ góc độ tình địch cho đến đối thủ cạnh tranh, cho nên hắn cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi.
Hắn đầu tiên lấy danh nghĩa ôn chuyện xưa thỉnh mời gia gia đến Kham Mạt Tư đế quốc làm khách, sau đó tại trong buổi tiệc rượu hạ xuân dược, làm gia gia loạn tính cường bạo một vị công chúa đế quốc. Ngay lúc mơ mơ màng màng, lập tức bị A Nhi Ba Đặc vừa vặn bắt lấy. Vây công là chuyện bỉ ổi nên hắn không làm, hắn yêu cầu gia gia công bình quyết đấu. Lấy biểu hiện tinh thần kỵ sĩ, thậm chí hắn còn cho gia gia nghỉ ngơi một ngày. Kỳ thật bởi vì hắn biết công hiệu xuân dược, ít nhất vài ngày sau cũng làm cho người ta vô cùng mệt mỏi không chịu nổi, cho nên hắn mới hào phóng như vậy. Ngay lúc đó gia gia cật lực phản đối lại không chấp nhận.
Trận quyết đấu dưới sự chứng giám của rất nhiều người, hắn tuy rằng chuẩn bị đầy đủ, đáng tiếc vẫn là xem nhẹ bổn sự của gia gia, ngay lúc đó gia gia đã tiếp cận cảnh giới Kiếm Thần, chiến đấu đến phút cuối cùng, lưỡng bại câu thương, đấu khí âm độc của hắn đã làm cho hai chân gia gia hoàn toàn bị phế, về phần gia gia cắt đi một cánh tay của hắn, còn phế thêm một con mắt. Dưới áp lực dư luận, hắn không có phái người đuổi tận giết tuyệt, mà là rất độ lượng đưa gia gia cùng hai vị bá bá ra khỏi Kham Mạt Tư đế quốc. Chẳng qua, A Nhi Ba Đặc*Kham Mạt Tư yêu cầu gia gia đưa cho hắn Long Văn Kiếm làm chiến lợi phẩm, vì an toàn cho người nhà, gia gia nhịn đau đáp ứng, chỉ là, lúc ấy hắn thề rằng, nhất định tự thân đến đoạt lại.
Nhưng mà, trên đường về, bọn họ lại gặp phải sự đuổi giết trước nay chưa từng có, Trong bóng tối, A Nhi Ba Đặc âm thầm treo giải thưởng là 1000 vạn, vì thế, khi gia gia đi ngang qua vài quốc gia quốc vương cũng làm không được, như đá bỏ giếng. Nếu không có thúc tổ Thiên Sát, bọn người Tạp La đến trợ giúp, gia gia không có khả năng trở về được. Cho dù như thế, hai vị bá bá của ta vẫn là chết ở trong tay một dong binh đoàn. Cứ việc dong binh đoàn này đích xác rất lợi lại, vẫn bị bọn người Tạp La liều chết cứu ra gia gia, đáng tiếc bị ánh mắt lợi hại của gia gia nhận biết được, dù sao dưới con mắt Kiếm Thánh tưởng nghĩ muốn giấu diếm chính mình lại rất khó khăn.
Lúc biết được tin tức, tổ mẫu đại nhân trong cơn giận dữ, khẩn cấp điều động mấy vạn tinh nhuệ, đêm đến tập kích nơi dong binh đoàn dừng chân. Cùng so với cơ quan quốc gia, lực lượng của một dong binh đoàn vẫn rất nhỏ bé. Tại trước mặt quân chính quy gấp mấy lần, tất cả sự chống cự đều là phí công vô ích. Cho nên đội trưởng Đại Ma Đạo Sư cùng phó đoàn trưởng Kiếm Thánh, bị chính tổ mẫu xử lý. Tổ mẫu là Quang Chi Kiếm Thánh, cùng đối thủ là phó đoàn trưởng Kiếm Thánh có thực lực xấp xỉ nhau, nhưng mà bạch long so với Đại Ma Đạo Sư mạnh hơn rất nhiều. Bạch long tại Long tộc lại là am hiểu ma pháp nhất, tuy rằng còn đang vị thành niên, ma pháp tạo nghệ cùng xấp xỉ với Pháp Thần nhân loại, hơn nữa năng lực vật lộn, thu thập một tên Đại Ma Đạo Sư căn bản không phí nhiều sức lực.
Trong một đêm đó, một dong binh đoàn lớn nhất trên đại lục bị đánh tan thành mây khói. Toàn bộ hơn một vạn người đều bị giết. Sau đó, tổ mẫu bắt đấu đối A Nhi Ba Đặc đuổi giết đến nửa năm. A Nhi Ba Đặc thân là hoàng tộc của Kham Mạt Tư đế quốc, bị tổ mẫu truy đuổi chạy như chó nhà có tang, cũng may hắn có được địa lợi, nói cách khác, hắn được sự che chở của đám quý tộc ở quốc nội, mỗi một lần tổ mẫu đuổi đến, A Nhi Ba Đặc tự nhiên biết được tin tức liền bỏ chạy trốn. Cứ như thế được vài lần, đây là mấy tên quý tộc ngu ngốc đùa giỡn tổ mẫu, thậm chí cười nhạo nàng cuối cùng nàng cũng bạo phát.
Cách duy nhất làm nàng phát tiết bất mãn là giết chóc. Đám quý tộc có gan bao che cho A Nhi Ba Đặc cũng không lưu tình chút nào tìm đến diệt môn. Ngắn ngủi nửa năm thời gian, mấy chục đại gia quý tộc lâu đời ở Kham Mạt Tư biến thành tro tàn, tổng nhân số quá ngàn. A Nhi Ba Đặc lại không có giết được.
Kham Mạt Tư đế quốc nắm giữ 500 vạn quân, nhưng mà đối với Huyết Tu La này không hề có biện pháp, bọn họ cũng không dám đắc tộc với giáo đình, huống chi, rõ ràng là bọn hắn đuối lý. Cho nên, chỉ có thể không ngừng hướng giáo đình giải thích, hy vọng có thể giải quyết hòa bình, cuối cùng, cũng không biết Kham Mạt Tư đế quốc trả đại giới là bao nhiêu mới thuyết phục được giáo hoàng tự mình xuất thủ, ‘mời’ tổ mẫu quay trở về. Mà tổ mẫu cũng không biết vì cái gì buông tha A Nhi Ba Đặc. Một mực im lặng làm quân đoàn trưởng của nàng.
Bần đạo nghe được sắp cùng vị tổ mẫu truyền kỳ gặp mặt liền hết sức cao hứng, nhanh chạy trở về phòng chuẩn bị lễ vật.