Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ, tình cừu nan khước, ân oán vô tận (người trong giang hồ, không tự chủ được, tình thù khó chối, ân oán không dứt (Cổ Long, ngữ)
Qua vài ngày công phu, vết thương của Thủy Nhi đã chậm chạp liền miệng lại, với sự trợ giúp của ngân châm, nội thương đã bình phục ít nhiều, chỉ là Đại Đao Vương vẫn còn trong trạng thái hôn mê, vẫn chưa hề mở mắt!
Thủy Nhi sau khi hỏi Lang Vương, mới biết Đại Đao Vương bị thương quá nặng, chảy quá nhiều máu, ít nhất cũng phải nửa tháng mới có thể tỉnh lại, hiện tại chỉ có thể dựa vào kim châm duy trì sinh mệnh của y…
Lang Vương phe phẩy quạt, quay đầu lại nói: “Thế nào mà bọn ngươi chỉ có hai người thôi?”
Thủy Nhi đáp: “Còn có Liễu công tử, chỉ là y chạy trước, không biết hiện tại thế nào rồi?”
Lang Vương đột nhiên khép quạt lại nói: “Hỏng rồi, tiểu tử ngốc này…” Lang Vương trong lòng có một dự cảm bất hảo, Liễu Dật có thể so với Đại Đao Vương còn thảm hơn…
Lại nói Liễu Dật hôm đó thấy tình huống không hay, bèn quyết định chia nhau chạy, đợi đến khi mấy sát thủ này buông tha rồi, mới tập hợp ở phá miếu ngoài ba mươi dặm, thế là, không kể gì nữa, vận khởi quyết chữ “tật” trong “ẩn toàn cửu ảnh”, co cẳng chạy đi.
Trong lúc vội vàng cũng không nhận phương hướng, sau khi đã chạy một đoạn lộ trình, Liễu Dật mới phát hiện chính mình đã chạy về Lạc Tuyết trấn, quay đầu nhìn lại thấy sáu sát thủ đuổi gấp phía sau.
Liễu Dật phẩy cây quạt giấy, ngầm nói: “Nguy hiểm a! Thế nào mà đuổi xa thế này!” cũng không nghĩ nhiều, Liễu Dật triển khai quyết chữ “tật” xông vào trong trấn… Tuy đã là đêm khuya, thế nhưng những người đi lại còn thật không ít, nhìn lại Lạc Tuyết trấn này quả thật không phải là phồn hoa như nhau.
Sáu sát thủ gia tăng tốc độ, đuổi theo…
Liễu Dật một mặt chạy nhanh, một mặt la lớn: “Nhường đường, nhường đường! Xin lỗi, nhường đường!” một con đường gà bay chó nhảy, người ngửa ngựa lật, nhân lúc hoảng loạn, Liễu Dật không kể gì nữa, xông thẳng vào “Tân tích nguyệt tửu lâu”, thầm nói: “Lạc Tuyết trấn to thế này, ta tùy tiện chọn một gian phòng nấp vào, ta xem các ngươi làm sao mà tìm.”
Nghĩ thì nghĩ, chân Liễu Dật lại không hề ngừng, xông thẳng lên phòng ở lầu ba, đẩy mấy cửa ở cạnh hành lang, đều khóa trái cả, tới sau Liễu Dật gấp rút, cũng không đẩy cửa, đẩy cửa sổ một cái, trực tiếp theo cửa sổ nhảy vào…
Thơm thật a… trong phòng này lại toàn mùi hương hoa, chính vào lúc này, dưới lầu truyền lại thanh âm: “Lục từng gian một, ta vừa thấy tiểu tử chạy vào trong.”
Liễu Dật vội vã, nhìn quanh một cái, giường, bàn, tủ, bình phong, đúng, phía sau bình phong, Liễu Dật chẳng kể gì nữa, mạnh mẽ chạy vào sau bình phong, trước mắt xuất hiện một thùng gỗ lớn tỏa ra hơi nóng, đây là thùng dùng để tắm gội.
Liễu Dật chạy qua, giơ chân lên, nhảy ngay vào…
“Ào” một tiếng, Liễu Dật chợt cảm giác sau thân có vật gì từ trong nước chui ra, chỉ nghe một giọng nữ tử băng lãnh nói: “Ngươi là ai?”
Nguyên lai, trong thùng tắm tịnh không phải là không có người, chỉ là người này trước đó không nổi lên mặt nước, mà Liễu Dật ngốc lại cho rằng không có người, xông luôn vào.
Liễu Dật bối rối quay đầu lại, vội vã giải thích: “Tôi…” sau một chữ tôi tựa hồ không còn lời gì nữa, tịnh không phải không nói ra, mà căn bản hắn đã quên hắn định nói gì, thậm chí—hắn không thể hô hấp.
Nữ tử đối diện, xích lõa xuất hiện trước mắt Liễu Dật, mày liễu, mắt hạnh, sống mũi cao, mặt trái xoan, hai má đỏ bừng, da có chút đen đúa, nhưng thân thể lại lồi lõm đúng chỗ, gọi là thân vóc ma quỷ cũng không quá phận, thiếu nữ toàn thân thấm đẫm một cổ thanh hương hoạt bát khí tức, nhưng trong ánh mắt băng lãnh ấy đã chôn giấu bớt vài phần.
Hắc cô nương nhìn lên nhìn xuống đánh giá Liễu Dật, mắt hạnh giận dữ trừng lên, hỏi: “Nhìn đủ chưa?”
Liễu Dật trực giác lắc đầu nói: “Chưa!”
Hốt nhiên, nghe thấy bên ngoài phòng có tiếng người nói lớn: “Chỉ còn gian phòng này chưa lục thôi, tiến vào xem!”
Chính vào lúc này, bên cạnh hắc cô nương xuất hiện một thiếu nữ, thanh sam trường kiếm, tóc dài khoác áo choàng, khuôn mặt dễ coi, khi thiếu nữ đến Liễu Dật cũng đang trong thùng tắm, dường như vạn phần kinh ngạc, nhưng lại nói một vấn đề khác: “Tôn chủ, người bên ngoài là ám môn sát thủ, xem ra muốn giết… anh ta.”
Hắc cô nương nhìn lên nhìn xuống đánh giá Liễu Dật, nói: “Một thư sinh lại bị ám môn truy sát, nhìn lại hắn cũng không phải là thư sinh bình thường, Sương Nhu, đi canh sáu sát thủ bên ngoài đi.”
Thiếu nữ được gọi là Sương Nhu gật đầu nói: “Vâng, tôn chủ” liền bước ra ngoài cửa…
Liễu Dật bối rối chuyển thần lại, nói: “Cảm, cảm, cảm ơn, cô, cô nương.”
Hắc cô nương nhìn Liễu Dật một cái, ngữ khí bình hòa, lại thập phần băng lãnh nói: “Nhìn đủ chưa? Định giải quyết thế nào đây?”
Liễu Dật lắc lắc đầu, lại mạnh mẽ gật gật đầu, nói: “Đủ rồi, đủ rồi, mau xoay người lại đi.”
Chỉ nghe “ùm” một tiếng nước bắn tung tóe, sau đó lại bình tĩnh lại, vào lúc không có tiếng nào, Liễu Dật có chút sờ không thấy bờ, hốt nhiên nghe “A…” một tiếng kêu thảm, Liễu Dật thầm nói: “Chẳng lẽ cô Sương Nhu đó đem sáu sát thủ giết rồi? Lợi hại thế này, bọn họ rốt cuộc là lai lịch thế nào?”
Chính vào lúc Liễu Dật đang nghi ngờ, phía sau truyền lại thanh âm của hắc cô nương, nói: “Hiện tại ngươi có thể quay đầu lại rồi, nhân đây giới thiệu luôn, cô nương vừa bị ngươi nhìn có thể xưng hô là, Thất Nguyệt.”
Liễu Dật chậm chạp quay đầu lại… trước mắt lại sáng lên một cái, lúc nãy vừa hoảng vừa loạn, lại không chú ý hình dáng nữ tử này. Nữ tử trước mắt, tóc đen chưa khô, còn có giọt nước, người mặc kình trang màu ám hồng, đem cả thân thể lung linh ưa nhìn bày ra trước mắt Liễu Dật, bộ đồ màu ám hồng này không có tay áo dài, nhưng nữ tử lại dùng đồ bảo vệ cổ tay màu tím thay thế, cho dù là y phục, nhưng cái gọi là “y phục” này chỉ che giấu những bộ vị trọng yếu.
Một thanh trường kiếm màu tím rủ xuống giữa eo, áo khoác ngắn tay bên ngoài choàng từ vai phải sang dưới nách trái, đôi chân đẹp dài ngoẵng không che đậy gì, chỉ mang một đôi ủng da trâu tới đầu gối, tuy da có hơi đen thui, nhưng một thân ăn mặc lại có một mị lực không nói ra được, bất quá còn tốt, may mắn có áo khoác che phủ toàn thân.
Nhìn trang bị, tịnh không phải Trung Nguyên nữ tử, thế nhưng… Liễu Dật lại cảm thấy cách ăn mặc này thập phần dễ coi, tuy trong mắt đại chúng lại cho rằng nữ tử này thương phong bại tục!
Thất Nguyệt nhìn Liễu Dật ngẩn ra đó, tay phải đột nhiên chuyển động, rút trường kiếm ra, một đạo ánh sáng màu tím chớp lên, thùng gỗ bị trường kiếm chẻ ra, “Ào” một tiếng, nước chảy đầy sàn, Liễu Dật mạnh mẽ kinh tỉnh, kêu lên: “Cô thế này sẽ hại chết người đó.”
Thất Nguyệt chầm chậm thu tử sắc trường kiếm về trong eo, đồng thời thuận miệng nói: “Ta muốn kêu ngươi tỉnh lại, còn cho rằng ngươi đã trở nên đần độn cơ.”
Liễu Dật bối rối rút cây quạt giấy ra, cong eo nói: “Có lỗi, có lỗi, cảm ơn Thất Nguyệt cô nương tương cứu, tại hạ Liễu Dật, còn có chuyện gấp, cáo từ.”
Chính vào một khắc Liễu Dật chuyển thân, một đạo ánh sáng màu tím quẹt qua yết hầu hắn, Liễu Dật cảm thấy mát mát, còn có chút đau, đưa tay lên sờ, phát hiện trên cổ lại có một đạo vết thương róc rách, may là không sâu, bằng không cắt đứt yết hầu, cái mạng nhỏ ấy quả thật đã tiêu rồi.
Liễu Dật bối rối quay đầu lại, chỉ thấy Thất Nguyệt đang cầm một cái khăn vải màu xám lau chùi vết máu trên kiếm, nhẹ nhàng nói: “Nói đi là đi, đây là nhà của ngươi à? Nhìn xong bản cô nương không lưu lại chút gì sao?”
Liễu Dật bối rối lắc đầu nói: “Thất Nguyệt cô nương, tôi hiện tại trên thân chỉ có một ít bạc vụn, tiền bạc đều ở trên người huynh đệ của tôi.”
Đột nhiên, cây kiếm màu tím của Thất Nguyệt lại một lần nữa chĩa vào cổ Liễu Dật, nói: “Ta cần cái mạng của ngươi.” Nói xong, trường kiếm bèn vung xuống…