Ma Kiếm Lục

Chương 60 - Bảo Tàng Chi Hành, Hà Xứ Bất Tương Phùng.

trước
tiếp

Một người sống trên thế giới, việc hắn làm nếu là việc hắn muốn làm, hắn chẳng phải sẽ rất thòa mãn sao? (Cổ Long, ngữ)

Dưới yêu cầu của Cầm bà bà, mọi người đều an tĩnh lại, quây lại quanh một cái bàn…

Cầm bà bà ho húng hắng nói: “Chuyện ta muốn nói, chính là người trong đương kim tam giới tranh nhau muốn đoạt bảo tàng ấy.”

Đại Đao Vương hỏi: “Bảo tàng ấy quả thật trọng yếu như thế sao? Thậm chí mỗi giới tộc trưởng đều phái người ra tranh đoạt.”

Cầm bà bà gật gật đầu nói: “Đó là đương nhiên, vốn vào một trăm bảy mươi năm trước, vào lúc ta tiếp nhiệm Thanh Âm Nhã Các, sư phụ bèn nói với ta, trong Cửu Liên Phong ở Liên Hoa trấn này, có giấu một bí mật kinh người, đó là một thứ đủ để kiến lập hoàng triều, bảo tàng của một đại tông phái, tài bảo bên trong đủ để lật đổ bất kì một hoàng triều nào, bí tịch, bảo vật bên trong có thể sánh ngang với bất kì một đại tông phái nào.”

Đại Đao Vương nói tiếp: “Thế vì cái gì hiện tại mới có người vào núi tầm bảo?”

Cầm bà bà ngừng một chút rồi nói: “Trước đây cũng có, nhưng là địa chỉ không rõ ràng, Cửu Liên Phong lại to lớn phi thường, cho nên rất nhiều người đã bỏ cuộc, cho đến hôm nay, có người tìm được vị trí bảo tàng, hơn nữa lại chế ra địa đồ của bảo tàng.”

Thập Kiệt Nhất có chút kì quái, hỏi: “Hắn đã tìm được vị trí của bảo tàng, không lén lút đem bảo tàng chuyển đi, vì sao lại vẽ ra địa đồ, cho mọi người xem vậy, đây rõ ràng là giả mà!”

A Cửu nhìn nhìn Thập Kiệt Nhất, kinh ngạc nói: “Ngươi biến thành thông minh hồi nào vậy?”

Cầm bà bà nhìn nhìn hai người, cười cười nói: “Không, tịnh không phải giả, bức vẽ đó là thật, chỉ là, sơn động của bảo tàng là một sơn động thần bí, với sức của một mình hắn, cho dù có già chết ở đó, cũng không lấy được thứ gì.”

Liễu Dật kì quái hỏi: “Chẳng lẽ sơn động ấy có gì cổ quái sao?”

Cầm bà bà gật gật đầu nói: “Chính là sơn động này, sơn động này nằm ở vị trí giữa chín ngọn núi, trong động có động, động thông chín ngọn, chín mươi chín hóa động, mỗi động chia chín động, có thể nói trong sơn động này như một mê cung rộng lớn dưới lòng đất, nói chung là ngươi tìm thấy cái địa đồ này, sau khi tiến vào động còn phải dựa vào vận khí.”

Cát Lợi Nhi than: “Đã như thế này a, nghĩ sơn động này chắc là do người *****c nên.”

Cầm bà bà gật gật đầu nói: “Chính là có người làm, nhưng động này sâu không thấy đáy, nghe đồn thông tới trung tâm dưới đất!”

Đại Đao Vương cuối cùng cũng gật gật đầu nói: “Chẳng trách nhiều người đến gây nhiệt náo như vậy, thường thì nghe nói ở đâu có bảo đồ mà không tranh thì ngươi chết không nhắm mắt, hiện tại đều rất an tĩnh há, nguyên lai là chuyện như thế này.”

Cầm bà bà gật gật đầu nói: “Không biết mấy vị thiếu hiệp có hứng thú đi lấy bảo tàng không, ta xem các vị phúc duyên thâm hậu, nói không chừng thật sự lấy được bảo tàng đó.”

Thập Kiệt Nhất quay đầu lại nói: “Bây giờ đến thì quá nguy hiểm a, đi vào làm không khéo sẽ ra không được đó.”

Cầm bà bà gật gật đầu nói: “Hiện tại bọn người của Ma tộc định toàn lực đặt tâm vào bảo tàng đó, các ngươi hiện tại khá là an toàn, bất quá dù cho gặp người của Ma tộc, chỉ cần không phải là nhân vật cấp hộ pháp xuất thủ, ta tin rằng với tu hành của Thập Kiệt Nhất và Đại Đao Vương, hiện tại đủ để ứng phó rồi.”

Liễu Dật phe phẩy cây quạt giấy nói: “Ta vốn không có lòng đoạt bảo tàng, hà huống đây là mê cung ngầm rộng lớn như vậy, như quả chúng ta tiến vào, đào đâu ra biện pháp thoát ra.”

Lục Châu đột nhiên nói: “May mà ngươi còn là thư sinh, làm sao ngốc nghếch thế này, dùng chủy thủ làm kí hiệu gì đó dọc đường, không phải là có thể nhớ đường sao. Thật là, sợ chết thế này.”

Cát Lợi Nhi gật gật đầu nói: “Tốt a, theo như Lục Châu cô nương nói, chúng ta đi ngắm nghía, dù sao cũng nhiều người thế này, chúng ta mang theo nhiều lương khô, dọc đường làm kí hiệu không phải tốt sao?”

Liễu Dật gật gật đầu nói: “Thế thì nghe theo ngươi.”

Quay đầu nhìn lại Cầm bà bà, hỏi tiếp: “Bà bà không dự định đi sao?”

Cầm bà bà lắc lắc đầu nói: “Thanh Âm Nhã Các tổ tiên có dạy, không được tham gia những chuyện kiểu này!”

Liễu Dật gật gật đầu nói: “Tốt, chỉ là chúng tôi không biết sơn động vừa nói, vị trí cụ thể ở đâu?”

Đang lúc Liễu Dật suy nghĩ chưa xong, mọi người đồng thời lôi ra mấy cái Trương Bảo đồ, Liễu Dật kì quái nói: “Nhiều thế này, đều là thật cả à?”

A Cửu cười cười nói: “Ngốc tử ngươi, hiện tại bảo đồ này đều in thành tờ, bán với giá hai lượng bạc một tờ rồi.”

Liễu Dật nhìn mọi người, hốt nhiên cười nói: “Ha ha, nguyên lai mấy người các ngươi đã sớm có chuẩn bị rồi, ta còn nói gì nữa.”

Đây chính là tâm tính của người trẻ tuổi, thật là kì, hướng về phía có kích thích, chạy theo sự vật mới.

Cuối cùng bọn người Liễu Dật, ở Thanh Âm Nhã Các chuẩn bị đầy đủ lương khô, đồ dùng sinh hoạt xong, mỗi người một túi, sau khi cáo từ Cầm bà bà, mỗi người một tờ địa đồ, tiến về cửa động có bảo tàng ấy.

Không ai biết tương lại sẽ thế nào, cũng không ai có thể thay đổi, bọn người Liễu Dật mang theo một khối lòng tân kì, hướng về bảo tàng của truyền thuyết ấy đi tới.

Sắc trời dần dần tối xuống, bọn người Liễu Dật dần dần tiếp cận sơn động có bảo tàng ấy, lúc đi qua một mảng rừng cây, hốt nhiên hắc sắc nhân ảnh chớp lên, nhằm hướng Liễu Dật bắn thẳng đến.

Thập Kiệt Nhất bên cạnh phản ứng nhanh nhất, vung quyền một cái, đã vận khởi “Thiên Cương Đẩu Quyền”, quyền phong màu trắng xen lẫn tiếng rít xé không, đánh thẳng về phía hắc y nhân. Hiển nhiên, Thập Kiệt Nhất so với hắc y nhân này nhanh hơn một bước, nếu như hắc y nhân tiếp tục chộp về phía Liễu Dật, ắt là chưa kịp chụp được Liễu Dật, chính mình đã bị “Thiên Cương Đẩu Quyền” đánh cho nát vụn rồi.

Thế nhưng, chuyện kì quái đã phát sinh, vào lúc quyền đầu của Thập Kiệt Nhất tiếp cận hắc y nhân, thân thể của hắc y nhân lại xoay ngang, ép sát quyền đầu của Thập Kiệt Nhất mà bay qua, mắt thấy đã phải bắt được Liễu Dật…

Hốt nhiên ánh sáng màu vàng chớp lên, một đạo kiếm khí bắn thẳng về phía hắc y nhân, nếu như hắc y nhân không dừng tay lại, chính vào nháy mắt chụp trúng Liễu Dật, hắc y nhân sẽ bị chém thành hai đoạn.

Thế nhưng, chuyện kì quái hơn nữa lại xảy ra, hắc y nhân ở giữa không trung đột nhiên dừng lại, nhẹ nhàng xoay nghiêng, nghiêng người tránh né kim sắc kiếm khí, xoay vòng nhằm hướng Liễu Dật chộp tới, hiển nhiên, công thế của Đại Đao Vương và Thập Kiệt Nhất chỉ làm giảm tốc độ của hắc y nhân, nhưng lại không thể ngăn cản hắc y nhân, mắt thấy hắc y nhân ắt sẽ bắt được Liễu Dật…

Đại Đao Vương và Thập Kiệt Nhất càng kinh ngạc, người đương kim ngoại trừ nhân vật cấp hộ pháp, trưởng lão của Cửu đại môn phái, ai có thể chống đỡ một kích hợp lực của hai người? Hắc y nhân này thật là thần bí.

“Đủ rồi, Lệ thúc thúc, dừng tay lại!” đây là một giọng nói băng lãnh phi thường, nhưng lại thập phần hảo dụng, chính vào nháy mắt hắc y nhân chụp tới Liễu Dật, hắc y nhân đột nhiên lộn vòng trên không, bay về phía sau, đáp xuống bên cạnh thanh âm.

Sắc trời còn chưa tối hẳn, Liễu Dật cẩn thận nhận rõ người trước mắt, không phải Thất Nguyệt thì còn là ai, miễn cưỡng có thể thấy rõ Thất Nguyệt thân mặc một bộ đồ bó sát màu vàng nhạt, tay phải mang đồ bảo vệ cổ tay bằng da thuộc màu tím nhạt, phảng phất giống như ống tay áo, nhưng tay trái chỉ mang một vòng đeo tay màu bạc, eo nhỏ trơn mịn lộ hết ra ngoài, một cái váy siêu ngắn màu vàng nhạt khiến đôi chân đẹp thon dài của Thất Nguyệt hoàn toàn lộ hết ra ngoài, trên chân vẫn mang ủng cùng màu tới đầu gối, áo khoác ngắn tay khoác nghiêng, đã che đậy bao nhiêu xuân sắc, trên đầu dùng một sợi tơ màu tím buộc nghiêng nghiêng mái tóc đen.

Làm cả nửa ngày y phục Thất Nguyệt vẫn là kiểu này, chỉ là màu sắc thay đổi mà thôi…

Đại Đao Vương mắt giương hết cỡ lên, than thở: “Liễu lão đại, nữ nhân này thật đúng a, chính là kẻ bị ngươi nhìn qua phải không, ngươi tại sao không…”

Nói còn chưa nói xong, chỉ nghe “phách phách” hai tiếng giòn tang, sau đó một cái bóng màu đen trở về phía sau Thất Nguyệt.

Đại Đao Vương ăn hai cái tát tai mới chú ý đến bốn người đứng phía sau Thất Nguyệt, bốn người này đều mặc màu đen che kín toàn thân, chẳng nhìn thấy được gì.

Thất Nguyệt nhìn Liễu Dật một cái, chuyển thân nói: “Chúng ta đi!” bốn người thần bí phía sau một câu cũng không nói, theo Thất Nguyệt chuyển thân mà đi.

Nhìn theo năm người biến mất, hốt nhiên một thanh âm nói: “Tứ đại hộ pháp của Ma môn a, các ngươi được chống đỡ nhiều rồi, đắc tội với bọn họ không phải là chuyện tốt.”

Thanh âm vừa dứt, thân ảnh của Lang Vương đã xuất hiện trước mắt chúng nhân…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.