Nương theo âm thanh du dương của nhạc khúc vang lên trong phòng học , ngôi sao sáu cánh trước mặt Ny Na không một tiếng động , tách ra hai bên , lộ ra một dũng đạo rộng rãi . Dũng đạo hướng phía dưới kéo dài xuống , Diệp Âm Trúc bốn người kinh ngạc theo Ny Na đi vào , không biết nơi này là địa phương nào . Dọc dũng đạo , cách mỗi mười bước , lại có một viên ngọc nhũ ma pháp màu trắng , tản ra ánh sáng nhu hòa . Nơi này không khí rất thoáng đãng , không vì hướng xuống dưới mặt đất đi mà sinh ra cảm giác áp lực .
Vẫn đi tới trước trăm thước nữa , có một phiến điêu khắc cổ có phác họa hoa văn , hiện ra một đại môn ngăn trở đường đi của họ . Ny Na dừng cước bộ lại , nhàn nhạt nói : “ Sau này trở về ,các ngươi hãy quên hết thảy những gì đã chứng kiến ở đây hôm nay đi . “
Một tiếng ngâm xướng như vừa rồi vang lên , một viên bảo thạch sáu cạnh không biết từ lúc nào xuất hiện trong lòng bàn tay nàng . Một tầng quang mang màu tím trên bảo thạch tỏa ra khi khảm nó vào phiến môn . Một cỗ ma pháp ba động trong nháy mắt tràn ra khiến kẻ khác phải khó thở , làm cho thân thể Âm Trúc bốn người trở nên cứng ngắc một chút . Đại môn hướng vào phía trong mở ra , đây là một cái phòng rộng ước chừng năm mươi thước , ngoại trừ đại môn hướng ra ngoài , trên vách tường ba mặt còn lại đếu có rất nhiều ngăn chứa đồ , không biết làm bằng cái gì , cùng với vách tường hợp thành một thể .
Trên vách tường bên trái , trong các ngăn chứa đồ đều là các loại nhạc khí , từ hoa văn có thể nhìn ra niên đại . Trên vách tường bên phải lại có ma pháp bào , ma pháp trượng , thậm chí là cả ma pháp khôi giáp cùng với rất nhiều vũ khí các loại . Mà vách tường đối diện với đại môn mới là nhiều nhất , bên trong toàn là bảo thạch , ma pháp bảo thạch . Lượng ma pháp nguyên tố ba động khổng lồ chính là từ mấy trăm khỏa bảo thạch này tán phát ra . Nơi này chính là một cái bảo khố nhỏ .
Ngoại trừ Diệp Âm Trúc ; Lam Hi , Tuyết Linh cùng với Khổng Tước ba nữ tử vừa vào cửa đã bị bảo thạch trước mặt hấp dẫn , ba đôi mắt trở nên lóe sáng , cho dù là Khổng Tước cao ngạo , trong đôi mắt đẹp sự say mê mãnh liệt cũng không cách gì che giấu .
Tất cả ánh mắt của Diệp Âm Trúc đều hướng về bên trái , bởi vì ở đó hắn thấy được một cây cầm hé ra , cả bảo tàng của thần âm hệ hé ra một cây cầm duy nhất . Lớp ngoài bóng bẩy , hoa văn như nước chảy , một tầng quang thải tản ra tựa hồ như một khí tức cao ngạo . Trong tất cả các nhạc khí ở nơi này , thì nó nằm tại vị trí trung ương , mà chung quanh nó , các nhạc khí khác đều cách nó rất xa , tựa hồ như thần tử tầm thường cùng đế vương vậy .
Trong ý thức , Diệp Âm Trúc quên hết sự tồn tại của những người khác , từng bước hướng đến cây cổ cầm đi tới , phảng phất như có vật gì dẫn dắt tâm thần của hắn . Lại gần , hắn nhận thấy rõ trên dây đàn lóe ra thanh quang nhàn nhạt , đó là do mười ba viên trân trâu vây quanh hình thành nên cầm huy , giống như mười ba mặt trăng nhỏ , hài hòa đính trên cây cầm .
Ngây người ra còn có một người khác , đó là Ny Na . Mang theo bốn tân sinh đệ tử đi vào bảo tàng của thần âm hệ này , khi nàng vừa quay người lại , đã thấy ánh mắt tràn ngập si mê của Diệp Âm Trúc , thấy hắn như chịu một sự khống chế , đi tới cây cổ cầm . Trong tâm nàng , thời khắc này phảng phất như đọng lại , một cỗ cảm xúc mãnh liệt trong khoảnh khắc từ trong nội tâm phóng thích ra khắp thân thể , trên mỗi một thốn da thịt .
Nếu lúc trước là một Ny Na chủ nhiệm tràn ngập uy nghiêm , tại giờ khắc này , thân thể lại run lẩy bẩy . “ Giống , thật sự là quá giống , cũng như hắn lúc đầu đến đây , thật sự là giống nhau . Đồng dạng không bị bảo thạch mê hoặc , ánh mắt đồng dạng rơi vào trên cây cầm . “ Ny Na thân ảnh xuất hiện ngay trước mặt Âm Trúc , đứng chắn ánh mắt của hắn . Mất đi bóng dáng của cây cầm , Diệp Âm Trúc nhất thời từ trong si mê tỉnh lại . Hắn thấy được ánh mắt ngây ngốc của Ny Na . Một cây trường tiêu màu tím rơi vào tay nàng , hàn khí nhàn nhạt phát ra từ cây tiêu , Ny Na thì thào tự nhủ :
“ Lậu trường hương long,
Vân phi vô ảnh,
Âm điểu thanh thanh đề tại tiêm sấu đích chỉ đoan .
Vọng đoạn thiên nhai,
Na thị dụng tư niệm nhiễm tựu đích hải nguyệt thanh huy,
Thị tâm trung vô pháp mạt khứ đích mạc mạc,
Hoặc hứa,
Hoàn hữu nhất thốn nan dĩ tiêu tửu đích sầu tràng .
Minh nguyệt đích ngưng bích như đôi,
Diệc bả niệm niệm bất kinh ý gian đôi mãn liễu mi đầu tâm thượng .
Kim dạ, tiêu hoàn tại .
Tử ngọc hàn tiêu,
Nhất đan súc lập đích bối ảnh dữ bàng biên đích ngọc huyền minh châu,
Nhi kim nhĩ tại hà hề?
Đương hóa thành tịch mịch đích tinh quang như chuế,
Ba hồi khúc chung thời,
Thủ tại tại nguyệt hạ cầm biên.
Nhĩ khả tri, ngã dĩ đẳng đích thái cửu thái
cửu……”
Ô … – Một tiếng tiêu bi thương mang theo chút hoài niệm nhớ nhung vô tận xé trời vang lên , thật lâu xoay quanh căn phòng . Một đạo quang mang màu xanh lấy Ny Na làm trung tâm , trong nháy mắt chiếu sáng cả tàng bảo khố . Nước mắt trên mặt Ny Na lặng yên chảy xuống . Cơ hồ trong lúc nhất thời , ba nữ hài vốn đang si mê trước quang mang của bảo thạch đồng thời ngã sấp xuống mặt đất , trong mắt tràn ngập thống khổ , nước mắt không chịu sự khống chế mà chảy xuôi xuống , trong tâm các nàng tựa hồ cũng bị tiếng tiêu bi thương đả động mạnh đến tâm hồn .
Diệp Âm Trúc trong tình huống vừa rồi cũng không tốt hơn được là bao , tinh thần lực của hắn cùng với Ny Na còn cách một khoảng quá xa , hơn nữa vừa nãy khoảng cách với Ny Na lại là gần nhất … … củng bị tâm cảnh của nàng ảnh hưởng nặng nhất , không cách nào trụ lại trước đau đớn tràn ngập trong lòng , sắc mặt hắn tái nhợt cả ra . May mắn thay , nhờ xích tử cầm tâm vô cùng thâm sâu , hắn mới có thể cầm cự lại không có bị trầm mê trong tiếng tiêu .
Cắn mạnh lưỡi một cái , làm cho cho tâm thần chính mình đang chìm trong hỗn độn thanh tỉnh được vài phần . Hoàng sắc quang mang bao phủ quanh thân thể hắn , tiến một bước , thân thể Diệp Âm Trúc thoát khỏi đình trệ , động cước bộ vượt qua Ny Na , quang mang màu đỏ sậm bùng cháy mạnh , song thủ bát chỉ đồng thời lướt trên bảy dây đàn lóng lánh thanh quang . Một chuỗi thanh âm của tiếng đàn như thủy lưu ( suối chảy ) mang theo kình lực vang lên , trong nháy mắt mạnh mẽ cắt đứt tiêu âm .
Ny Na chợt giật mình , lúc này mới ý thức được chính mình vừa làm gì , tâm tình của mình vừa rồi có chút không khống chế được , dưới tình huống này đã vô tình sử ra bạo âm , vạn nhất tinh thần của mấy đứa nhỏ này không thể trụ được mà bị thương thì thật là phiền toái .
Bạo âm , là trong nháy mắt bộc phát ra âm ba , kịch liệt xuyên thấu , tương đương thuấn phát thuật của ma pháp sư . Thần âm sư đạt tới lục cấp mới có thể thi triển năng lực này . Âm Trúc muốn sử dụng bạo âm thì còn kém một cấp .
Thu lại tử ngọc hàn tiêu trong tay , bước nhanh tới bên người ba nữ hài tử , tinh thần lực nhàn nhạt ba động , thông qua bàn tay tiếp xúc , dò xét tình huống của các nàng , thở phào nhẹ nhõm , sắc mặt khẩn trương của Ny Na buông lỏng ra . Hoàn hảo , tinh thần lực của các nàng đều trụ được , không sao cả , hơn nữa bạo âm của chính mình bị Diệp Âm Trúc kịp thời cắt đứt , các nàng mặc dù bị thụ thương nơi tinh thần , nhưng không phải vấn đề lớn , nghỉ ngơi chốc lát là có thể khôi phục .
Xoay mạnh người lại , ánh mắt Ny Na trở nên sắc bén hẳn lên , “ Diệp Âm trúc , nói cho ta biết , ngươi cùng với Tần Thương có quan hệ gì “
“ A ! “ Lúc này Âm Trúc sau khi tinh thần lực bị chấn động mới vừa khôi phục , trong nhất thời không có phản ứng . “ Ngươi không cần che giấu , ta đã đạt đến thanh cấp tinh thần lực , nếu không phải là tu luyện cầm ma pháp giống với Tần Thương , chỉ với thực lực xích cấp căn bản không có khả năng ngăn cản . Khó trách ngày đó ngươi nghe Hải Dương diễn tấu tranh khúc lại không chịu ảnh hưởng , còn cùng nàng hợp tấu , nguyên lai là ngươi cùng cái tên hỗn đản kia giống nhau , ma pháp lực màu đỏ không đại biểu cho tam giai mà là cửu giai . “
“ Tần gia gia không phải là đồ hỗn đản . “ Âm Trúc hơi giận nói , lúc này , cây cổ cầm đã bất tri bất giác nằm vào lòng hắn , cầm ma pháp cùng cổ cầm khi đó giống như huyết mạch tương liên , Âm Trúc có cảm giác dù thế nào cũng không muốn rời xa nó .
“ Tần gia gia ? Ngươi là tôn tử( cháu ) của hắn ư ? “ Sắc mặt Ny Na trong nháy mắt trở nên trắng bệch , thân thể thoáng run run, tựa hồ như sắp ngã xuống .
Diệp Âm Trúc lắc đầu nói : “ Không , ta là đệ tử của Tần gia gia . “
Ny Na sửng sốt , sắc mặt lúc này mới khá hơn một chút , “ Là hắn bảo ngươi đến tìm ta ? “
Diệp Âm trúc hồi tưởng lúc sắp rời Bích không hải , Tần Thương có nói với hắn , “ Đúng vậy ! Tần gia gia bảo ta mang tín vật tới giao cho thần âm hệ chủ nhiệm , hẳn là ngài rồi . “
“ Tín vật đâu ? “ Ny Na vội vàng hỏi , bước tới trước mặt Âm Trúc vài bước , hô hấp rõ ràng trở nên bất ổn .
“ Đã đánh mất “
“ Cái gì ? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ? “
còn một phần nữa chút sẽ post tiếp , mong anh em đừng sốt ruột :00 (97):