” Hảo cầm , đúng là hảo cầm ” . An Nhã thở dài một hơi , nhìn Diệp Âm Trúc với một ánh mắt khác . Nàng ngàn lần không nghĩ đến cầm nghệ của Diệp Âm Trúc cao siêu đến mức này , một cầm khúc đã đem đến cho nàng bao nhiêu cảm xúc , không khỏi nhớ đến quê hương đã bao năm xa cách .
Tô Lạp không phải là lần đầu tiên nghe Diệp Âm Trúc đánh đàn , nhưng chưa bao giờ được nghe Âm Trúc vận dụng cầm ma pháp đánh đàn . Tiếng đàn trực tiếp ghi sâu vào trong đầu , tuy đã dứt nhưng vẫn khiến hắn đắm chìm trong sự ảo diệu , cũng gợi không ít cảm xúc từ lâu đã chôn chặt trong lòng , khiến hắn suýt rơi lệ .
” Thoải mái quá , gần đây không có lúc nào rảnh để luyện tập , hôm nay được phát tiết đúng là thống khoái ” . Tiếng đán làm cho người khác cảm động đòng thời cũng làm cho tâm trạng của Diệp Âm Trúc tốt lên . Một khúc ” thu hồng ” hoàn mỹ , khi tấu lên làm hắn thần thanh khí sảng , toàn thân như được thanh lọc . Trong lúc thanh khí phát động , toàn thân cảm giác như là trung tâm của vũ trụ , pháp lực dưới tình huống đó tự nhiên cũng tăng lên .
” An Nhã tiểu thư , không nghĩ rằng ngươi lại mời được một vị cầm sư cao quý như vậy mà tuổi còn rất trẻ . Xem ra sau này ta không đến đây thường xuyên là đã có lỗi với cái tai rồi ! Ha ha ha ha ” . Thanh âm già nua lại một lần nữa vang lên , lần này hướng tới An Nhã nói chuyện .
Diệp Âm Trúc hướng tới nơi vừa phát ra âm thanh , thấy một trường sam lão nhân đang đi tới chỗ ba ngưởi . Vừa rồi nghe lão nhân ngâm thơ , Diệp Âm Trúc biết lão đối với cầm nhạc rất sở đắc .
Âm Trúc cùng Tô Lạp đứng lên nghênh đón , cung kính nói : ” Lão tiên sinh , ngài hảo ” . Lão nhân vóc ngưởi to cao , tướng mạo cổ phác trầm hậu , mặc dù chỉ mặc một bộ quàn áo rất đơn giản nhưng cũng tạo cho người đối diện cảm giác cao quý , không giống thường nhân . Tinh quanh từ hai mắt hiện lên có khả năng nhiếp nhân , mái tóc bạc trắng , để xõa trên vai , nhìn qua có vẻ tự nhiên .
” Đức giả , tính chi đoan dã ; Nhạc giả , đức chi hoa giả . Dựa vào tiếng đàn cũng có thể biết đạo đức của người đánh . Tiểu huynh đệ với cầm nhạc tâm đắc như vậy , có thể thấy được tâm tính thiện lương . Không sai , đúng rồi . Ngươi tuổi còn trẻ mà cầm nghệ đạt đến mức này là rất hiếm thấy ” . Nói xong , vỗ vỗ lên vai Diệp Âm Trúc tán thưởng . Chỉ với cái vỗ vai như vậy , Diệp Âm Trúc cảm nhận được một tia nhiệt khí du nhập vào trong cơ thể , vận hành một vòng , tạo cho cơ thể một cảm giác thoải mái . Trúc đấu khí trong cơ thể dường như cũng thoáng gia tăng vài phần .
An Nhã mắt thấy lão nhân đến gần , cũng không đứng dậy , trên mặt thậm chí còn mang vẻ lạnh lùng , nói : ” Quả nhiên là Mã Thức Đồ lão . Ngươi tới thật không đúng lúc , phá hủy hết nhã hứng của ta ” .
Lão nhân cười khổ nói : ” Hảo , hảo , là ta sai . Bất quá An Nhã tiểu thư , sau này ta có được ở đây nghe tiếng đàn đọng lòng người như thế này nữa không ? Cầm sư đạt đến trình độ này , quả thực quá ít , quá ít ” .
Nghe lão nhân tán thưởng Diệp Âm Trúc , An Nhã lúc nãy mới mỉm cười , quay đầu chuyển hướng tới Âm Trúc nói : ” Ngươi nghe thấy chưa , người này hay đến phiêu lan hiên , bình thường rất khó chiều , bây giờ lại tán thưởng ngươi nhiều như vậy . Ta nhất định phải thỉnh ngươi làm cầm âm sư nơi đây . Thù lao sẽ rất cao , ngươi không chối từ chứ ? ” .
Diệp Âm Trúc quay đầu nhìn về phía Tô Lạp . Lúc này có lẽ Tô Lạp vẫn chưa hồi phục tinh thần sau khi nghe cầm khúc ” thu hồng ” , cũng không để ý đến hắn . ” Được rồi . Ta nhận làm công việc ở đây , cũng có thể gặp tỷ tỷ thường xuyên hơn ” . Diệp Âm Trúc mỉm cười nói , ánh mắt không hề có một tia tạp niệm . Đạn cầm đối với hắn mà nói chính là cách tốt nhất đẻ tu luyện , lại có thêm tiền để chi trả học phí , hắn có thê không đáp ứng sao ?
” Ngươi vừa nói cái gì ? ” . Lão nhân trợn mắt nhìn Diệp Âm Trúc rổi rất nhanh chuyển hướng tới An Nhã hỏi : ” Hắn là đệ đệ của ngươi ? ” .
An Nhã lãnh đạm nói : ” Chuyện của ta không cần ngươi xen vào . Lắm miệng quá , ngươi mau rời khỏi đây đi . Phiêu lan hiên không hoan nghênh ngươi tới đây ” .
Lão nhân trên mặt toát một tia thống khổ : ” Ngươi không thể nhượng bộ ta một chút sao . Gì thì nói , chúng ta cũng là bằng hữu mà ” . Luận tuổi mà nói , lão nhân đáng tuổi ông nội An Nhã , thê nhưng ngữ khí của lão đối với An Nhã lại phi thường tôn kính .
An Nhã không hề đê ý tới lão , nói tiếp với Diệp Âm Trúc : ” Âm Trúc , ngươi muốn bao nhiêu thù lao đây ? ”
Diệp Âm Trúc gãi gãi đầu , sơ ý để lộ ra lam tinh giới chỉ đeo trên tả thủ . Lão nhân vừa thấy lam tinh giới chỉ , nhất thời thân thể cứng đờ ra , thần sắc trở nên vài phần quái dị . ” An Nhã tỷ tỷ , tiền công nhiều hay ít đều được . Tô Lạp là bạn cùng phòng với ta , có thể cho hắn đến chỗ này làm việc cùng ta không ? Chúng ta một ngày chỉ cần mười ngân tệ thôi ” .
Lúc này Tô Lạp đã tỉnh táo lại , vừa nghe thấy lời cầu xin của Diệp Âm Trúc , không khỏi nhịn được tức giận , ở phía sau đá hắn một cái rồi cướp lời : ” Ta không sao cả , chỉ cần không phải tách xa Diệp Âm Trúc là được . Nhưng Diệp Âm Trúc là cầm sư , thù lao không thể thấp như vậy được . Âm Trúc , ngươi là thiên tài trong số các thần âm hệ đệ tử mới nhập môn mà ” .
An Nhã không hề để ý tới Tô Lạp , chỉ nhìn Diệp Âm Trúc nói : ” Ngốc tử , làm gì có cầm sư nào chấp nhận mức thù lao như đệ nói . Tại nơi này, cho dù một nhân viên phục vụ bình thường cũng có thù lao một kim tệ . Với ngươi , thù lao mỗi ngày sẽ là mười kim tệ . Còn về vị tiểu huynh đệ Tô Lạp này , chi bằng làm người phục vụ đi . Thêm một người phục vụ cũng không sao cả ” .
” Không , An Nhã tỷ tỷ , thù lao này thật sự cao quá ” . Một ngày mười kim tệ a ! Phải biết một gia đình bình thường , một tháng cũng chỉ kiếm được hai kim tệ mà thôi .
An Nhã mỉm cười nói : ” Ta thấy cái giá ấy là hợp lý rồi . Không tin ngươi cứ hỏi thử vị tiên sinh này xem tiếng đàn của ngươi có đáng với cái giá ấy không ? ” .
Không đợi Diệp Âm Trúc đặt câu hỏi , lão nhân họ Mã đã gật đầu đáp : ” Đáng giá , tuyệt đối đáng giá . Mười kim tệ ta thấy còn thiếu đấy . Tiếng đàn như vậy không thể dùng kim tệ để so sánh ” .
An Nhã lần này không hề phản đối lão nhân , mỉm cười nói : ” Ngươi xem , ta tựu chung còn chiếm một ít tiện nghi của ngươi đó . Cứ quyết định như vậy đi . Các ngươi cũng nên biết rằng buổi chiều chúng ta mới buôn bán . Nếu hôm nào vướng lịch học , các ngươi không cần phải đến ” .
Tuyệt đối ưu đãi , không nói Diệp Âm Trúc , ngay cả Tô Lạp mỗi ngày cũng được mười kim tệ tiền lương , tại nơi khác có muốn cũng không được . Phiêu lan hiên tổng cộng chia làm ba tầng lầu , trong đó , lầu một là đại sảnh , có mười bộ bàn ghế , lầu hai cao cấp hơn , gồm sáu gian sương phòng , lầu ba là chỗ nghỉ của An Nhã , cho dù là người làm ở phiêu lan hiên cũng không thể dễ dàng đi tới . Từ bên ngoài nhìn thấy tiểu lâu ba tầng rất lớn , kỳ thực cũng chỉ đồng thời phục vụ được mười sáu bàn mà thôi . Kể cả Diệp Âm Trúc và Tô Lạp , nhân viên phục vụ ở phiêu lan hiên đều là nam nhân , đứng đầu chính là người mặc áo lam mà Diệp Âm Trúc và Tô Lạp sáng nay đã gặp .
” Địch Đạt đại ca , phiêu lan hiên rộng rãi như vậy , sao không kê thêm mấy bộ bàn ghê nữa ? Như vậy không phải là sẽ kiếm được thêm tiền hay sao ? ” . Diệp Âm Trúc có chút thắc mắc hỏi .