Mặc dù thực lực An Kỳ quả thực kinh nhân , nhưng người nàng cũng rất mềm mại , chỉ tiếc là Diệp Âm Trúc trong tử thế bị kẹp nên thật sự không thể hưởng thụ cảm giác thoải mái ấy được . Một lúc sau , An Kỳ đột nhiên dừng lại , thân hình xoay một vòng trên không trung , uyển chuyển hạ xuống mặt đất . Chung quanh đấy là một rừng cây , Diệp Âm Trúc đoán bọn họ đã ra khỏi phạm vi của Mễ lan thành , còn đây ở đâu hắn cũng không biết .
An Kỳ một tay kẹp Âm Trúc bên hông , nhìn An Nhã đang hạ xuống mỉm cười nói : “ Không nên vọng động a , nếu không ta không thể đảm bảo sự an toàn cho tiểu tình nhân của ngươi “ .
“ Hắn không phải là tình nhân của ta , chỉ là một người làm công cho ta mà thôi , ngươi hãy thả hắn ra đi “ . An Nhã lạnh lùng nhìn An Kỳ .
An Kỳ vẫn tươi cười : “ Thật vậy sao ? Nhưng ta thấy khi hắn diễn tấu vẻ mặt ngươi chăm chú lắm cơ mà . Ánh mắt của ngươi đã chứng tỏ tất cả rồi “ .
Trong mắt An Nhã hiện lên một đạo lệ quang : “ Ngươi hồ ngôn loạn ngữ , ta và hắn thực sự không có quan hệ gì . Chẳng lẽ ngươi đã quên chúng ta đích thực bao nhiêu tuổi rồi sao ? “ .
An Kỳ đáp : “ Ta không có quên , bất quá chúng ta tuổi tuy không còn nhỏ nhưng nhìn qua chỉ tương đương với loài người ở độ tuổi 30 thôi , còn trẻ chán . Cho dù tiểu tình nhân của ngươi già đi thì dung mạo chúng ta cũng sẽ không biến đổi nhiều , không phải sao ? “ .
“ Chúng ta ? Loài người ? Chẳng lẽ các ngươi không thuộc nhân loại sao ? “ . Diệp Âm Trúc có chút tò mò hỏi . Hắn bây giờ đã có thể nói chuyện bình thường .
Thần sắc An Kỳ trở nên lạnh lẽo , không để ý tới lời Diệp Âm Trúc vừa hỏi , hướng tới An Nhã nói : “ Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng . Giao vật đó ra đây , ta sẽ trả lại tiểu tình nhân cho ngươi , đồng thời sau này sẽ không đến quấy rầy ngươi nữa . Nếu không ta sẽ giết hắn rồi trực tiếp lấy vật đó trên người ngươi “ .
“ Không bao giờ , ta tuyệt đối sẽ không đưa vật đó cho ngươi “ . An Nhã căm hận nói . Lúc này vẻ mặt nàng cực kỳ thống khổ , gương mặt ưu nhã trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết .
“ Vậy ta sẽ giết hắn “ . Vừa nói , An Kỳ vừa chế trụ bả vai Diệp Âm Trúc , truyền vào trong người hắn một lực đạo vô cùng mạnh mẽ , tựa hồ như là sự kết hợp của ma pháp và đấu khí , khiến toàn thân Diệp Âm Trúc chấn động .
“ Không được làm thế “ . An Nhã thất thanh kinh hô , thân người nhanh như thiểm điện tiến tới .
An Kỳ cũng không dễ dàng thất thủ như vậy , lực đọa trên tay có giảm bớt một chút , mang theo Diệp Âm Trúc bay về phía sau .
Lúc này trong người Âm Trúc xảy ra dị biến , một cỗ khí lưu nóng rực từ tứ chi truyền đến chống lại lực đạo từ đầu vai truyền xuống , toàn thân hắn nóng hừng hực , chợt Diệp Âm Trúc quát to một tiếng , hai mắt màu đen trong nháy mắt trở thành màu tím . An Kỳ chỉ thấy đầu vai Âm Trúc trở nên cứng rắn vô cùng , hơn nữa lại vô cùng trơn , không cách nào nắm bắt . Nguyệt thần thủ hộ ma pháp bào cũng phát ra một cỗ lực lượng đặc thù , kết hợp với luồng nhiệt lưu trong người Diệp Âm Trúc bắn ngược trở lại bàn tay An Kỳ .
“ Di “ . An Kỳ kinh hô một tiếng . Không đợi nàng phản ứng , An Nhã đã tiếp tục lao lên , song thủ hai người cùng lúc va chạm , ‘Oanh’ một tiếng , cả hai bị bắn ngược trở lại về hai phía , nhưng xui xẻo là Diệp Âm Trúc ở vị trí không xa trung tâm vụ va chạm ấy , cả người bị một cỗ cường lực cổ quái chấn bay đi .
Sau khi ổn định cước bộ , An Kỳ nghi hoặc nhìn lại tả thủ của mình , nàng vẫn không cách nào có thể hiểu nổi tại sao Diệp Âm Trúc đang bị tả thủ nàng kiềm chế lại có thể thoát ly .
Khi Âm Trúc rời khỏi sự khống chế của An Kỳ , đấu khí cùng ma pháp lực trong người hắn cũng đã sử dụng được , nguyệt thần thủ hộ ma pháp bào nhanh chóng tạo ra màn bảo vệ toàn thân hắn , tuy hắn bị chấn bay như vậy nhưng toàn thân không bị thương tích gì , chỉ có bờ vai vẫn đau nhức không thể chịu được . Cỗ năng lượng An Kỳ truyền vào người hắn cũng đã bị luồng nhiệt lưu trong cơ thể xua tan . Nhìn lại bả vai mình , Âm Trúc kinh ngạc phát hiện ra trên vai có một tầng khí kết tinh màu tím . Tầng khí màu tím ấy bây giờ trở nên nhạt dần rồi dung nhập trở lại cơ thể hắn .
An Nhã vừa bị chấn lui đã tiếp tục lao lên , thân thể giữa không trung huyễn hóa thành bảy đạo thân ảnh từ các phương hướng khác nhau nhằm tới An Kỳ công kích . Trên người nàng tỏa ra quang mang thuần chánh màu tím . Tử cấp ! An Nhã đích thực đã đạt đến cảnh giới tử cấp , hơn nữa màu tím trên cơ thể nàng vô cùng đậm đặc .
An Kỳ hừ một tiếng : “ Còn bảo hắn không phải tiểu tình nhân của ngươi sao ? Ngươi liều mạng như thể , chẳng lẽ lại sợ ta động thủ tới hắn ? Nếu ngươi không muốn ta làm cái gì , ta ngược lại cứ cố làm “ . Song thủ nàng xoáy trước ngực tạo thành một vòng tròn , một chất lỏng màu tím từ người nàng lưu chuyển , so với An Nhã màu sắc ý hệt giống nhau , xem ra thực lực hai người tương đồng . Nếu Phất Cách Sâm ở đây nhất định sẽ khiếp sợ khi nhìn thấy hai nữ tử còn rất trẻ vậy mà thực lực đã đạt tới tử cấp bát giai , đích thực là tử cấp bát giai a !
“ Âm Trúc “ .Từ trong sâu thẳm linh hồn Âm Trúc , một âm thanh vang lên . Hắn có cảm giác thân thể phảng phất trong nháy mắt hóa thành một đạo quang mang vọt đi , cảnh vật trước mắt trở nên mơ hồ , trống rỗng , tựa như những dòng nước chảy qua người hắn . An Kỳ cùng An Nhã đang giao đấu cũng phải quay lại nhìn , chỉ thấy thân thể Âm Trúc từ từ nhạt đi rồi hoàn toàn biến mất .
Khi cảnh vật chung quanh trở nên rõ ràng , Âm Trúc phát hiện bản thân đang ở một địa phương xa lạ . Không khí ở đây rất lạnh , so với ở Mễ lan đế quốc còn lạnh hơn rất nhiều , mặt đất không có rừng cây , chỉ tràn ngập tuyết trắng , một không gian hoang vu đến rợn người . Nhưng gần đấy lại có một thân ảnh cao lớn vô cùng quen thuộc đối với Diệp Âm Trúc .
“ Tử , đây là nơi nào ? “ . Diệp Âm Trúc hỏi thân ảnh cao lớn trước mặt .
Tử quay lại nhìn Âm Trúc , ánh mắt mang theo vài phần trách cứ : “ Nơi này là cực bắc hoang nguyên . Âm Trúc , tại sao ngươi bị uy hiếp lại không gọi ta đến ? Hôm qua đã không gọi rồi , hôm nay vẫn như thế . Chẳng lẽ chúng ta không phải là huynh đệ sao ? “ .
Lúc này Diệp Âm Trúc chợt hiểu , nguyên lai là Tử thông qua đồng đẳng bổn mệnh khế ước cảm giác được hắn gặp hiểm nguy cho nên mới gọi hắn đến nơi này . Cũng may là hắn kịp đi , nếu không hai tử cấp bát giai giao chiến , uy lực sinh ra đủ để khiến hắn trọng thương . Huống chi An Kỳ còn lấy hắn làm mục tiêu nữa chứ .
“ Không phải đâu Tử , chúng ta đương nhiên là huynh đệ rồi . Ngày hôm qua ta không gọi ngươi bởi vì ta có thể nắm chắc đối phó nguy hiểm , còn việc hôm nay do phát sinh quá nhanh nên ta cũng không kịp phản ứng … “ . Nói đến đây , Diệp Âm Trúc gãi gãi đầu tỏ vẻ hối lỗi .
Tử bất đắc dĩ nói : “ Âm Trúc , ngươi phải nhớ kỹ , bất luận lúc nào , chỉ cần ngươi xảy ra nguy hiểm thì nhất định phải gọi ta ra , không nên cố kỵ . Cũng may lần này ngươi không phong bế linh hồn , nếu không ta muốn đưa ngươi tới đây cũng khó “ .
“ Tử , ngươi không cần nói nữa , ta hiểu mà . Hôm nay ta đã chuẩn bị một lễ vật cho ngươi , đã định tối nay gọi ngươi để đưa cho ngươi rồi “ .