Cầm Đế

Chương 311 - Diệp Âm Trúc Đích Trắc Thí (Phần 3)

trước
tiếp

Hai tay Diệp Âm Trúc chuyển động càng lúc càng nhanh. Ngón tay dường như bị quang mang của Cầm huyền lây sang, nhìn như ngọc.

Thật lâu sau, hai tay Diệp Âm Trúc từ từ nâng lên, một khắc này, bảy sợi cầm huyền của Đại Thánh Di Âm Cầm đồng thời run lên. Nếu cẩn thận quan sát là có thể phát hiện, tần suất dao động của mỗi một sợi Cầm huyền đều giống hệt nhau.

Hai tay từ từ buông ra, Diệp Âm Trúc chậm rãi ngẩng đầu lên. Lúc này mọi người mới chú ý thấy, hai mắt của hắn đã hoàn toàn biến thành màu bạc.

Phất Cách Sâm là Đại ma đạo sư Tinh thần hệ rõ ràng tình huống này nhất. Đây là trạng thái Tinh thần lực sử dụng đển mức tận cùng. Khi hắn sử dụng Tinh thần Ma pháp cường đại cũng có thể mắt bắn ra ngân quang. Nhưng tuyệt đối không thể nào giống được như Diệp Âm Trúc bây giờ, hai mắt hoàn toàn biến thành màu bạc.

Điều này nhìn qua thì đơn giản, Cầm Khúc thậm chí không phát ra chút Ma pháp ba động và âm thanh gì, mà Diệp Âm Trúc phải sử dụng toàn bộ Tinh thần lực của hắn sao?

Ngân quang trong mắt Diệp Âm Trúc dần dần tan đi, nhìn kĩ Duệ Cầm Thái tử trước mặt, khẽ nói: “ngươi nghe rõ rồi chứ? Thấy rõ rồi chứ? Hiểu được không?”

Ba câu hỏi liên tiếp đồng thời xuất hiện. Mà Duệ Cầm như không nghe thấy Diệp Âm Trúc nói, ánh mắt của hắn vẫn nhìn vào Đại Thánh Di Âm Cầm đang run rẩy, nhưng đã từ từ giảm đi. Ánh mắt chăm chú, nhìn không nháy mắt.

Hương Loan ở bên cạnh nhịn không được nói: “Âm Trúc, ngươi đang làm gì vậy? Ngay cả âm thanh đều không có, ngươi để cho Duệ Cầm nghe cái gì? Sao nói là nghe rõ được chứ? Nếu ngươi không muốn thu nó làm đồ đệ, cũng không cần làm khó một Hài tử như vậy chứ”

Nàng vốn xuất thân từ Thần Âm hệ. Trước khi Diệp Âm Trúc đến, nàng và Hải Dương được công nhận là Thần Âm Sư xuất sắc nhất của Thần Âm Hệ. Nhưng lúc này ngay cả bọn họ cũng không hiểu được Diệp Âm Trúc có ý gì. Nhìn thấy Diệp Âm Trúc như vậy không nhìn được mà bộc phát.

Hải Dương khẽ cười, nhẹ nhàng ôm vai Hương Loan: “Hương Loan tỷ, Tỷ gấp cái gì. Âm Trúc biết mà, bộ dạng của Tỷ bây giờ sao giống như gà mẹ che chở cho gà con vậy. Âm Trúc là người như thế nào, chẳng lẽ Tỷ không biết sao?”

Hương Loan sững sờ một lát.

Tâm trạng cũng dần dần bình tĩnh lại.

Nghe thấy Hải Dương nói gà mẹ gà con, mặt nàng không khỏi đỏ lên. Cúi đầu, tức giận nói: “ngươi mới là gà mẹ”

Diệp Âm Trúc cũng không để ý đến Hương Loan, hắn chỉ đang nhìn Duệ Cầm, lẳng lặng chờ đợi.

Duệ Cầm ngơ ngẩn chăm chú nhìn bảy sợi Cầm huyền rung động ngừng lại mới kết thúc, thở dài một hơi. Liên tục chớp chớp mắt, để hai mắt mình được nghỉ ngơi, nhìn Diệp Âm Trúc nói: “Sư phụ, ta nghe rõ rồi, cũng thấy rõ rồi, nhưng ta không hiểu”

“Ồ? Nói xem nào” Diệp Âm Trúc bình tĩnh nói.

Duệ Cầm nói: “phương pháp đàn tấu vừa rồi của ngài hẳn là một năng lực đặc biệt. Với năng lực này có thể mạnh mẽ hấp thu âm thanh mà Cầm huyền phát ra. Cho nên, mới không phát ra tiếng vang gì. Nhưng, nếu nhìn kỹ ngón tay của Ngài, cùng với tần suất chấn động của Cầm Huyền, lại có thể cảm giác được tâm trạng của nó. Đây là vì sao ta nói mình nghe rõ và thấy rõ. Ta không rõ chính là, ngài làm sao làm được. Chẳng lẽ là Ma pháp sao?”

Trong mắt Diệp Âm Trúc hiện lên một tia kinh ngạc khó có thể che giấu: “ngươi có thể cảm giác tâm trạng khi ta đàn Cầm?”

Duệ Cầm gật đầu nói: “Có thể. Đầu ngón tay của ngài tiếp xúc với Cầm huyền, đàn tấu, đã toát ra một loại tâm trạng rất trực tiếp. Lúc mới bắt đầu ta cũng không phát hiện được. Nhưng đến cuối cùng khi chấm dứt, tần suất rung động của bảy sợi Cầm huyền, để ta hiểu được. Mặc dù không có âm thanh gì, nhưng Cổ Cầm cũng có thể sinh ra tâm trạng. không phải là tâm trạng của Cầm Khúc, mà là tâm trạng của người đàn tấu. Sư phụ, bảo sao Tỷ Tỷ nói Ngài là Thần Âm Sư xuất sắc nhất trên Thế giới này. Ta mặc dù hiểu được ngài đang làm gì. Nhưng ta cũng biết, điều này tuyệt đối không phải một năm, hai năm là có thể hoàn thành. Ta thu hồi lại lời nói lúc trước. Nếu dùng một nửa tâm lực học Cầm, sợ là cả đời ta cũng không thể làm được như Ngài. Dùng không tiếng động diễn tả tâm trạng của mình”

Lúc trước, Diệp Âm Trúc đều là nghe người khác khen ngợi Hài tử này. Trong lòng hắn mặc dù có chút ấn tượng, nhưng cũng không quá chân thật. Dù sao, Hài tử này mới khoảng bốn tuổi, thậm chí còn chưa đến bốn tuổi. Nhưng lúc này khi hắn tự mình tiếp xúc với nó thì lại phát hiện. Tất cả những từ khen ngợi Hài tử này đều không hề quá đáng.

Hắn sở dĩ lựa chon phương pháp như vậy để đàn cầm, cũng không phải muốn kiểm tra xem Duệ Cầm có thể nhìn ra tâm trạng khi hắn đàn tấu hay không. Mà là vì nguyên nhân khác, hắn không thể nào tưởng tượng được. Duệ Cầm lại có thể nhìn ra tâm trạng mà ngón tay của hắn và Cầm huyền thể hiện. Điều này đã không thể dùng hai chữ Thiên phú để hình dung. Diệp Âm Trúc tự tin nhất chính là Cầm. Nhưng bây giờ hắn phát hiện. Hài tử trước mặt này có thiên phú với Cổ Cầm rất có thể còn hơn cả mình. Đáng tiếc là, hắn cũng không giống như mình. Từ khi mới sinh đã được tiếp nhận Cổ Cầm dạy dỗ. Nếu không, không quá hai mươi năm, Hài tử này nếu có thể toàn tâm toàn ý học Cổ Cầm thì, tài nghệ về Cổ Cầm còn hơn xa mình.

Phải biết rằng, muốn nhìn ra tâm trạng của Diệp Âm Trúc trên Cổ Cầm không hề đơn giản. Trong mọi người ở đây, cũng chỉ có mình Hải Dương có thể miễn cưỡng nhìn ra một chút mà thôi.

Cố nén kinh hãi trong lòng, Diệp Âm Trúc nói: “Vậy ngươi từ trong quá trình đàn tấu của ta thấy được tâm trạng như thế nào?”

Duệ Cầm cười hì hì, nói: “HÌnh như tâm trạng này có tên là yêu thì phải. Dường như là tình yêu đối với hai vị Sư mẫu. Sư phụ, đây chính là điều ta bội phục nhất ở ngài. Mặc dù không thể nghe được tiếng đàn chính thức. Nhưng dùng Đại Thánh Di Âm Cầm đàn tấu Cầm Khúc như vậy còn có thể sinh ra tâm trạng như vậy, thật sự khó có thể tưởng tượng”

Diệp Âm Trúc mỉm cười, hắn thật sự không nhịn được mà cười: “Tốt, tốt, tốt. Xem ra, kiểm tra của ta đã không cần tiếp tục nữa, đáng tiếc, thật là đáng tiếc…”

Người khác đang kinh ngạc không biết vì sao hắn lại nói hai từ Đáng tiếc, thì Duệ Cầm đã mở miệng nói: “Sư phụ, ngài đang tiếc là ta là Thái tử nên không thể toàn tâm toàn ý học Cầm phải không?”

Diệp Âm Trúc từ từ gật đầu nói: “Nếu ngươi vẫn có thể đi theo ta học Cầm. Tương lai ngươi sẽ thành tựu không thể nào đoán trước với Cổ Cầm. Mặc dù ngươi không thể nào cảm nhận được Ma pháp Nguyên tố, nhưng như vậy sẽ càng thêm chuyên tâm vào Cổ Cầm. Thậm chí có thể trong tương lai sẽ đạt đến Chí chân chi cảnh mà ta không thể nào đạt được. Mặc dù cũng không có lực công kích trực tiếp, nhưng đây mới là đỉnh cao chính thức của Cầm nghệ. Cũng là điều nuối tiếc mà ta vĩnh viễn không thể nào đạt được,cảnh giới như vậy, đã có thể dùng tiếng đàn ảnh hưởng đến mọi thứ xung quanh”

Lời nói như vậy chính là lần đầu tiên mà Diệp Âm Trúc nói ra. Theo thực lực tăng lên và lý giải về Cổ Cầm. hắn dần dần phát hiện khuyết điểm trong tu luyện của mình, cũng vĩnh viễn không thể thay đổi được khuyết điểm này. Ma Vũ song tu mặc dù có thể cho hắn đạt đến Thứ Thần Cấp hoàn mỹ nhất, có thực lực cường đại. Nhưng sợ là chỉ tu luyện Đấu Khí, cũng sẽ khiến cho sự chuyên chú của hắn đối với Cổ Cầm có một khuyết điểm. Chính là khuyết điểm này, làm cho hắn vĩnh viễn không thể nào đạt được Chí chân chi cảnh, dù tiến vào Thần Cấp cũng không có khả năng.

Duệ Cầm hơi tò mò nói: “Sư phụ, ngài có thể nói cho ta biết, cái gì là Chí chân chi cảnh đỉnh cao của Cầm nghệ không?”

Diệp Âm Trúc từ từ nói:

“Chí chân chi cảnh chính là…”

Trong mắt Duệ Cầm hiện lên vẻ suy tư, rất nhanh, hắn nói: “Sư phụ, ta nghĩ Chí Chân chi cảnh không tốt”

Diệp Âm Trúc nghi hoặc nói: “Vì sao?”

Duệ Cầm nói: “mặc dù ta không biết Chí Chân chi cảnh này có tồn tại hay không. Nhưng ta có thể khẳng định, đây chỉ là một cảnh giới lý tưởng. Đúng là bởi vì không thể nào đạt đến nó, cho nên mới trở thành đỉnh cao. Nếu có người có thể đạt đến đỉnh, cũng sẽ không phải là đỉnh. Năng lực gì đều như vậy, bất kể cường đại đến mức nào đều sẽ có khuyết điểm. Trên Thế giới này, vốn không có gì là hoàn mỹ cả, không phải vậy sao?”

Nghe xong Duệ Cầm nói, Diệp Âm Trúc không khỏi cả người run lên, hai mắt hắn trong nháy mắt lại hiện lên màu bạc.

Mấy ngày nay, từ sau khi Nguyền rủa bị Sinh mệnh lực diệt trừ. Hắn cẩn thận suy nghĩ trận chiến giữa mình với Tiểu Long Nữ đã quyết định đặt năng lực của mình ở trên Cổ Cầm. Sau này chỉ tu luyện Cầm Ma pháp. Nhưng cũng bởi vì như vậy, để cho hắn phát hiện Cầm nghệ của mình có khuyết điểm. Diệp Âm Trúc từ nhỏ đã tu luyện Cổ Cầm, truy cầu Cầm nghệ có thể nói là khôn nguôi. Khi hắn phát hiện không thể nào thay đổi khuyết điểm đó, thì đả kích đối với hắn có thể tưởng tượng được. Chỉ là có quá nhiều việc, nên hắn còn không có cơ hội thống khổ.

Lời Duệ Cầm nói khiến cho Linh giác trong lòng hắn như được mở ra. Đúng vậy, trên Thế giới này, có gì là không có khuyết điểm chứ? Trong Cầm Khúc có khuyết điểm thì sẽ như thế nào? Chỉ cần tâm tới, Cầm nghệ tự nhiên cũng sẽ đến. Nếu chính mình cho rằng nó không hoàn mỹ, vậy nó sẽ càng lúc càng hoàn mỹ.

Minh ngộ trong nháy mắt, khiến cho Cầm nghệ đã đạt đến đỉnh của Diệp Âm Trúc rốt cuộc đã có đột phát. Hoàn toàn thoát khỏi trói buộc của Cầm nghệ, thăng hoa đến một tầng mới, như lúc trước lĩnh ngộ Thiên Nhân hợp nhất. Cầm nghệ của hắn cũng ở Giờ phút này rốt cuộc trở nên Viên dung như ý. Đạt đến cảnh giới trước đó chưa từng có. Mặc dù thực lực của hắn vẫn là Thứ Thần Cấp ngũ giai, nhưng Cầm nghệ của hắn không còn là Thái Huyền Cầm Tâm. Mà là Tứ tâm hợp nhất, đã dung hợp một cách hoàn mỹ.

“Sư phụ, ngài sao vậy?” Duệ Cầm mặc dù thông minh, nhưng hắn dù sao cũng chỉ là một Hài tử. Nhìn thấy ngân quang lóe lên trong mắt Diệp Âm Trúc, Tinh thần lực cường đại ba động mạnh, không nhịn được sinh ra sự sợ hãi, vô ý thức lui lại vài bước, bị Hương Loan đi nhanh tới ôm vào trong ngực.

“Âm Trúc” Hải Dương đi đến bên cạnh Diệp Âm Trúc, cầm lấy tay hắn, nhưng không hề dùng Tinh thần lực dò xét. Nàng cũng là Thần Âm Sư, đối với tình huống bây giờ của Diệp Âm Trúc nàng hiểu rất rõ. Nàng biết, hắn nhất định có phát hiện gì đó. Lúc trước, khi nàng nghe được Diệp Âm Trúc nói về tâm trạng dung nhập giai điệu, cũng có cảm giác như vậy.

Sau nửa ngày, thần sắc của Diệp Âm Trúc đã từ từ trở lại bình thường, vẻ mặt cũng trở nên trầm tĩnh. Thở dài một hơi, nụ cười xuất hiện trên mặt, nhìn kỹ Duệ Cầm đang được Hương Loan ôm trong lòng, mỉm cười nói: “Vậy, ngươi có thể nói cho ta biết, khuyết điểm của ngươi là ở đâu không?”

Duệ Cầm thấy Diệp Âm Trúc đã khôi phục bình thường, nở nụ cười nhìn hắn, giảo hoạt nói: “Có lẽ, khuyết điểm của ta là quá thông minh. Không phải có câu, hồ đồ khó được, quá thông minh, biết quá nhiều, nhiều lúc không phải là chuyện tốt”

Diệp Âm Trúc gật đầu nói: “Đúng vậy. ngươi quả thật là người thông minh nhất trong số những người ta từng gặp. Bắt đầu từ bây giờ, ngươi chính là Đệ tử của ta”

Duệ Cầm vô cùng thông minh. Vội vàng từ trong ngực Hương Loan nhảy ra, quỳ xuống trước tràng kỷ đặt Đại Thánh Di Âm Cầm, làm đại lễ ba bái chín vái. Đây là lễ Bái sư, bất kể hắn có thân phận gì, đều phải làm như vậy.

Diệp Âm Trúc ngồi ngay ngắn nhận quỳ lạy của Duệ Cầm. Lúc này mới khẽ phất tay áo, dùng một cỗ Nguyên lực nhu hòa cuộn thân thể Duệ Cầm lên, đưa đến trước mặt mình rồi ôm lấy hắn.

“Thu ngươi làm đồ đệ không biết là vinh hạnh của ngươi hay là vinh hạnh của ta. Nếu ngươi không phải Hài tử của Tây Nhĩ Duy Áo Thúc thúc. Ta nghĩ có lẽ ta sẽ trực tiếp mang ngươi đi. Tìm danh sư đúng là khó khăn, nhưng tìm được một đồ đệ có thiên phú cũng không phải chuyện dễ dàng”

Duệ Cầm không mở miệng, không biết vì sao, nam hài thông minh này phát hiện, cảm giác được Diệp Âm Trúc ôm rất là an toàn, giống như Tỷ Tỷ ôm mình vậy. Ngay cả cha mình Tây Nhĩ Duy Áo khi ôm mình cũng không xuất hiện cảm giác này.

Diệp Âm Trúc đặt Duệ Cầm ở trước mặt mình, cũng chính là trước mình Đại Thánh Di Âm Cầm: “ngươi vừa rồi nói vẫn nhớ kỹ Cầm Khúc mà ta đàn. Vậy bây giờ ngươi đàn cho ta nghe một lần”

Duệ Cầm gật đầu nói: “Tốt quá, nhưng, Sư phụ, tay ta quá nhỏ, có thể đàn chậm một chút”

Diệp Âm Trúc mỉm cười nói: “không sao cả, ngươi đàn là được”

Diệp Âm Trúc ngồi ở phía sau tràng kỷ, nhưng Duệ Cầm muốn đàn thì phải đứng. Thần sắc của hắn trở nên trịnh trọng, không hề giống một Hài tử, khiến người ta có cảm giác rất quái lạ.

Một khắc khi hai tay Duệ Cầm từ trong tay áo vươn ra đặt trên Cầm huyền, tiếng kêu gần như đồng thời truyền ra từ miệng Diệp Âm Trúc, Hải Dương và Tô Lạp. Bởi vì bọn họ rõ ràng nhìn thấy. Đôi tay nhỏ bé trắng muốt kia, cũng đều chỉ có bốn ngón, đều không có ngón út, giống hệt tay của Diệp Âm Trúc.

“Thiên Sinh bát chỉ”

Giây phút đó, hào khí trong tẩm cung Tây Nhĩ Duy Áo Đại Đế chợt biến đổi. Tô Lạp và Hải Dương đồng thời nhìn Hương Loan, giật mình nhìn nàng.

Diệp Âm Trúc quái dị nói: “Chẳng lẽ, ngươi thật sự là đồ đệ mà ông trời ban cho ta sao. Tay của ngươi, giống hệt của ta” Vừa nói, hắn cũng đưa hai tay của mình ra, để cho đôi tay nhỏ bé của Duệ Cầm đặt lên trên tay mình.

Đôi tay nhỏ bé của Duệ Cầm vô cùng ấm áp, cầm lấy có cảm giác rất thoải máu. Giờ phút này, trong lòng Diệp Âm Trúc đột nhiên có sự mẫn cảm, nhìn Hài tử trước mặt, cảm giác trong lòng càng trở nên mãnh liệt hơn.

Tô Lạp kêu lên: “Trời ạ, nếu hắn không phải con trai của Bệ Hạ. Ta thật sự hoài nghi hắn là Hài tử của Âm Trúc. Tay bọn họ giống nhau như đúc”

Hải Dương gật đầu, nhìn Tây Nhĩ Duy Áo Đại Đế một cái. Mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng nàng hiểu được, Duệ Cầm nhìn giống Diệp Âm Trúc nhiều hơn so với Tây Nhĩ Duy Áo nhiều.

Duệ Cầm quay đầu nhìn Diệp Âm Trúc: “Sư phụ, ta còn muốn đàn nữa không?”

Diệp Âm Trúc lúc này mới hồi tỉnh lại, buông bàn tay mềm mại nhỏ bé của Duệ Cầm ra, gật đầu với hắn.

Lúc này, Cầm Đế Đại nhân của chúng ta có thể nói là vô cùng hưng phấn. Thiên sinh bát chỉ, thiên phú nhạy cảm, quan sát và tự hỏi rất giỏi. Nhìn từ góc độ nào, Hài tử trước mặt đều là người kế thừa y bát thích hợp nhất. Nhưng vẫn là câu nói kia, nếu hắn không phải Mễ Lan Thái tử thì càng tốt hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.