Lý Thiên Chính mặc dù có nghe thấy hai người nói chuyện nhưng vẫn nhàn nhã ngồi trước bàn trúc đọc sách. Triệu Tử Văn có chút buồn bực, đây là cái loại ca ca gì, không ngờ không có chút quan tâm đối với việc này, nếu không bán được, ta nghĩ ngươi nên ăn không khí đi, nhìn ngươi thì thi Trạng Nguyên cái rắm.
Triệu Tử Văn đối đãi với Bảo Nhi đáng thương như chính muội muội của mình, thấy nàng chịu thiệt, hắn sao có thể cam tâm
– Bảo Nhi, để ta cùng đi đến chợ với muội, ta giúp muội bán giầy thêu.
Lý Thiên Chính liếc nhìn Triệu Tử Văn một cách khinh miệt, cho rằng Triệu Tử Văn có đi cũng chẳng có biện pháp gì.
Triệu Tử Văn trước khi đi vào thế giới này cũng làm một giáo viên cấp ba, tuy không hiểu biết nhiều về thị trường chuyên nghiệp, nhưng hắn luôn làm thêm trong lúc nghỉ hè, cũng đã làm được mấy tháng nghiệp vụ giáo viên, học được một ít mánh lới buôn bán, nếu dùng để giải quyết cái đám người cổ đại thực là việc dễ dàng.
– Ừ…
Bảo Nhi nghe lời nói của Triệu Tử Văn, nàng nghĩ chắc là có biện pháp, vì thế nhu thuận gật gật đầu, mang cái giỏ nhỏ đi trước, Triệu Tử Văn lẳng lặng đi theo sau nàng.
Qua vài ngày nói chuyện cùng Lý Thiên Chính và Bảo Nhi, Triệu Tử Văn đại khái hiểu được một chút về thời đại này. Đây là một đất nước, triều đại hoàn toàn xa lạ, triều đại Kinh Quốc. Quốc gia này hắn chưa từng nghe qua, chỉ biết trước đây có hai quốc gia là Khang Quốc và Sở Quốc, về phần triều đại trước nữa thì Lý Thiên Chính cũng không rõ ràng lắm, hắn chủ yếu chỉ biết xem sách, làm thơ mà thôi.
Triệu Tử Văn cũng biết nơi này là Hàng Châu. Chỗ hắn đang ở là huyện Tiền Đường của Hàng Châu, hiện tại đang đi tới chợ huyện. Ở đây đã được nửa tháng, mặc dù Triệu Tử Văn chỉ loanh quanh trong ngôi nhà cỏ nhưng vẫn hiểu biết đại khái về triều đại này, đây là một triều đại trọng văn khinh võ. Vài ngày đầu khi vào thế giới mới này, hắn rất sợ hãi, mơ màng, cuối cùng cũng dần dần bình tĩnh lại, còn sống, hắn phải kiên cường mà tiếp tục.
Phố chợ là một con đường rộng rãi, thẳng tắp, hai bên đường có đình đài lầu các, cửa hàng san sát nhiều không đếm xuể. Đám tiểu thương bán đồ ăn không ngừng hò hét, người đi đường đông đúc, ngựa xe qua lại thập phần nào nhiệt. Trên phố, nam tử tóc búi cao buộc khăn, nữ nhân mang khăn voan, áo dài, trên đường rất ít phụ nữ, ở trong chế độ phong kiến, nữ tử vốn rất ít ra ngoài.
Triệu Tử Văn đi trên đường phố, cảm giác triều đại này có chút giống thời Tống. Người qua lại cũng ngạc nhiên nhìn hắn, tuy hắn mặc một bộ áo xanh cũ nát, nhưng mái tóc đen ngắn ngủn kia thật sự khiến họ lạ mắt. Người hai bên đường cũng nhìn đầu hắn trêu đùa, vài tiểu thư không dám nhìn thẳng hắn chỉ dám len lén liếc trộm.
Triệu Tử Văn cao 1m83, thân thể rèn luyện nhiều nên rất rắn chắc, thêm vào phơi nắng nhiều khiến bộ da có màu đồng cổ, mày kiếm, mắt sao, nụ cười có chút xấu xa. Ở thế giới này, công tử bột chiếm đa số, nên Triệu Tử Văn quả thực rất có sức thu hút đối với các tiểu thư.
Thần sắc Bảo Nhi cũng có chút xấu hổ. Nàng lần đầu đi ra ngoài cùng một nam nhân trừ Lý Thiên Chính, nhưng lại bị nhiều người nhìn như vậy, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, ngượng ngùng cúi đầu, nấp sau thân hình của Triệu Tử Văn.
Triệu Tử Văn cho dù da mặt khá dày, tuy nhiên bị nhiều người nhìn như vậy khuôn mặt cũng không khỏi đỏ lên, nhìn Bảo Nhi hai má ửng đỏ nấp sau lưng mình, không khỏi bật cười ha hả.
Hai người bước nhanh về phía trước hơn mười thước thì Bảo Nhi dừng bước:
– Triệu đại ca, chính là cửa hàng này.
Triệu Tử Văn ngẩng đầu nhìn – tiệm giầy Linh Lung – cái tên quả không tồi, nhìn hết một lượt rồi theo Bảo Nhi đi vào
Cửa hàng không lớn, nhưng tinh xảo, xứng với cái tên, bốn phía của hàng có đủ loại giầy, có giày nam, giày vải, giày cho trẻ con. Triệu Tử Văn tinh tế nhìn ngắm, dường như phát hiện ra cái gì, khóe miệng nhếch lên. Trên quầy có một lão già khoảng hơn năm mươi tuổi, ánh mắt gian giảo, vừa thấy đã biết thuộc loại người gian ngoan, rất khó có thể bán được giá tốt đối với tên này.
Chưởng quầy thấy Bảo Nhi đi vào, ánh mắt lập tức lộ ra một tia vui mừng, nhưng lập tức bị hắn kìm lại. Chi tiết nhỏ này đã bị Triệu Tử Văn quan sát thấy, trên mặt lộ ra nụ cười
Chưởng quầy không nhanh không chậm chỉ vào ghế dựa, cười nói:
-Hóa ra là Lý tiểu thư đến, mời ngồi.
Bảo Nhi vừa định nói chuyện, Triệu Tử Văn sợ nàng nói bậy vội xen vào nói:
– Chưởng quầy, chúng ta chỉ là tới xem một chút.
– Ồ…
Chưởng quầy nhìn cái giỏ giày thêu, ý vị thâm trầm hỏi một tiếng:
– Xin hỏi các hạ là ?
– Ta là bà con xa của Bảo Nhi.
Triệu Tử Văn ngồi trong chốc lát, quan sát qua vài lần, thấy chưởng quầy bất động liền quay sang Lý chưởng quầy ôm quyền nói
– Không quấy rầy chưởng quầy, chúng ta cáo từ
Chưởng quầy thấy bọn họ thật sự không không bán giày, trong mắt hiện lên một chút hoảng hốt. Triệu Tử Văn phát hiện điều này, ý cười trên khóe miệng càng dày đặc.
Chưởng quầy híp mắt, vội vàng nói:
– Lý tiểu thư, cô không bán giày ?
Lý Bảo Nhi từ lúc vào cùng Triệu Tử Văn căn bản không nói chuyện bán giày, trong lòng lo lắng nhìn hắn, cũng không hiểu Triệu Tử Văn tính toán gì, liền giơ tay kéo kéo tay áo hắn.
Triệu Tử Văn thấy chưởng quầy mở miệng hỏi chuyện bán giày, biết mình đã chiếm thượng phong liền hướng về phía Bảo Nhi trừng mắt một cái rồi nói:
– Chúng ta chỉ tùy tiện nhìn xem, chẳng lẽ chưởng quầy muốn mua lại đôi giày này ?
Chưởng quầy biết mình đã gặp đối thủ, nam tử trước mắt này bộ dáng biểu hiện bình thường, nhưng lại rất khó khăn. Chưởng quầy bất đắc dĩ gật đầu nói:
– Đúng vậy, ta muốn mua đôi giày này.
– Oh…
Triệu Tử Văn cố ý kéo dài thanh âm, cười quỷ dị nói:
– Hóa ra chưởng quầy muốn mua, ta tưởng rằng ngươi không muốn mua, vậy chưởng quầy trả giá thế nào ?
Chưởng quầy thấy bộ dạng lưu manh của hắn ngay lập tức thấy đau đầu, nhưng không nghĩ rằng hắn còn nhỏ tuổi đã có kinh nghiệm kinh doanh, cắn chặt răng nói:
– Vẫn theo quy củ, ba trăm văn một đôi.
– Ba trăm văn?
Triệu Tử Văn cười khẩy vài tiếng, cũng không trả lời.
Chưởng quầy lập tức có chút nóng nảy:
– Vậy ngươi muốn bao nhiêu tiền một đôi ?
Triệu Tử Văn duỗi ngón tay….bảy trăm văn
– Cái gì ? Bảy trăm văn ?
Chưởng quầy lắc đầu nói:
– Không được, không được, giầy thêu như vậy, hình thức rất bình thường, nhiều nhất là bốn trăm văn.
– Hừ, ta rất có lòng tin đối với tài thêu giày của Bảo Nhi, chưởng quầy lại làm thấp đi giá trị giày của chúng ta, không phải có chút làm ăn thiếu đạo đức sao?
Triệu Tử Văn cố ý nhìn quầy giày vài cái, lạnh nhạt nói:
– Vừa rồi chưởng quầy của tiệm giày Kim Linh ra giá sáu trăm văn, ta cũng chưa bán, ngươi lại chỉ trả bốn trăm văn. Quên đi, bán cho chưởng quầy Kim Linh vẫn tốt hơn.
Nói xong hắn kéo bàn tay nhỏ bé của Bảo Nhi đi ra ngoài.
Chưởng quầy gặp ánh mắt của Triệu Tử Văn nhìn mình vài lần đã biết mình bị hắn nắm được nhược điểm, thấy tình thế cấp bách muốn chửi bới
Trong lòng Bảo Nhi sợ hãi, trong mắt rất nhanh ngân ngấn nước mắt. Nàng biết chính mình chưa từng đi qua tiệm giày Kim Linh, cũng không biết Triều Tử Văn đang quấy rối, nếu không bán được thì sao ? Buổi tối ca ca và mình sẽ đói bụng.
Trên đường tới đây, Triệu Tử Văn đã chú ý rất kỹ những nơi có tiệm giày, biết tiệm giày gần đây nhất là tiệm giày Kim Linh, suy đoán chính là đối thủ cạnh tranh của tiệm giày này, nhưng lại nghe Bảo Nhi nói, nàng là nguồn cung cấp giày thêu chủ yếu của Lý Chưởng quầy, nếu bán cho đối thủ của hắn, cũng đồng nghĩa mất đi nguồn cung cấp giày thêu, mất đi một chút lợi thế cạnh tranh, nói không chừng còn có thể bị đối thủ tấn công.
Chưởng quầy thấy bọn họ đã đi ra gần tới cửa, hướng tới tiệm giày Kim Linh, vội vàng lớn tiếng hô:
– Thôi thôi, ta trả tối đa sáu trăm văn một đôi.
Triệu Tử Văn cười cười, xoay người trở lại, Bảo Nhi vốn chuẩn bị tinh thần hôm nay sẽ đói bụng, nghe chưởng quầy nói, có chút không tin vào lỗ tai mình, đôi mắt đẹp mở to, cả kinh nói:
– Triệu đại ca, muội không có nghe sai chứ ?
Triệu Tử Văn nhéo cái mũi nhỏ của nàng cười:
– Cô bé ngốc, đương nhiên là thật sự
Thấy động tác thân thiết của hắn, Bảo Nhi hoảng sợ, có chú xấu hổ, trừng mắt liếc hắn một cái. Triệu Tử Văn có chút quá đắc ý mà quên mất, nữ tử thời xưa không thể đụng vào, nói không chừng có thể xấu hổ, giận dữ, cũng có thể treo cổ tự tử, vội vàng cười cười…