Triệu Tử Văn trừng mắt nhìn Bảo Nhi:
– Thấy chưa, cứ theo tình hình này, chỉ vài ngày nữa, cửa hàng của chúng ta sẽ nổi tiếng.
Thông qua một chút mưu kế của Triệu Tử Văn, Bảo nhi cũng đã học được chút ít thủ đoạn buôn bán, biết được cái quan trọng nhất của cửa hàng là……nổi tiếng, thấy cửa hàng đông khách như vậy, nàng kích động cầm lấy góc áo Triệu Tử Văn.
Triệu Tử Văn cười nhạt, vỗ vỗ mu bàn tay Bảo Nhi, nói:
– Trò hay còn ở phía sau, nhất định sẽ khiến muội ngạc nhiên vui mừng.
Bảo Nhi rất bội phục Triệu đại ca, gật đầu lia lịa:
– Muội tin tưởng huynh, Triệu đại ca.
Đám người ở bên ngoài nhìn vào trong cửa hàng, thấy một nữ tử đang nói nhỏ cùng một vị thư đồng cao lớn, bộ mặt tuấn lãng, không khỏi tán thưởng trời tạo một đôi. Bảo Nhi thấy ánh mắt khác thường của đám người, mặt đỏ ửng, ngượng ngùng….quay đi.
Tài tử lòng dạ hẹp hòi, thấy đại mỹ nhân làn da trắng trẻo, hồng hào, thướt tha, điệu đà, tiếng nói dịu dàng như xuân phong thổi qua mặt như vậy lại gả cho một thư đồng nho nhỏ, tất cả đều oán hận, trong lòng bất bình tới cực điểm, có chút ghen tị lắc cây quạt nhỏ trong tay, phe phẩy như muốn thổi đi tức giận trên mặt.
Triệu Tử Văn thấy nhóm tài tử nhìn vào, liền sửa sang lại bộ dạng thư đồng, trong lòng rất thoải mái. Hoàn hảo, tối hôm qua Bảo Nhi đã làm cho hắn cái mũ thư đồng, trong mắt mọi người không còn ánh kì dị. Lý Thiên Chính hôm qua tranh thủ tới Hạ phủ, nghe nói phu nhân Hạ phủ bắt đầu có chút không chịu, tuy nhiên nghe nói Triệu Tử Văn đẹp trai, bất phàm, liền cho phép hắn tới thử một lần. Triệu Tử Văn đương nhiên rất tự tin thực lực của mình, chỉ là một cái thư đồng nho nhỏ, trước tiên cứ đội mũ thư đồng cũng chẳng sao.
– Mau nhìn, mau nhìn, kia không phải đại tài nữ Hàng Châu, Lý tiểu thư sao?
– Đúng vậy, Lý tiểu thư sao lại đến đây, chẳng lẽ cũng là vì câu đối này mà đến?
Các tài tử hưng phấn khó có thể nói nên lời, Triệu Tử Văn thầm cảm thấy kỳ lạ, vị Hàng Châu đại tài nữ này có ý gì? Thời cổ không phải nói nữ tử vô đức sao? Nàng lại còn dám tự xưng là đệ nhất tài nữ, chẳng lẽ không sợ chủ nghĩa giai cấp phong kiến, nam quyền sao?
Đám người tách ra thành một con đường, chỉ thấy một nữ tử chậm rãi bước tới. Nàng ước chừng mười tám, mười chín tuổi, hàng mi như lá liễu, mặt hoa, da phấn, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, thân mặc một bộ váy trắng yêu kiều. Động tác của nàng u nhã, hành động nhẹ nhàng như liễu trong gió, trời sinh một loại khí chất lạnh nhạt, điềm tĩnh, tất cả mọi người trước mặt nàng đều im lặng.
Triệu Tử Văn cũng có chút hứng thú đối với mỹ nữ, đi ra ngoài cửa hàng, muốn xem nàng có vài phần học thức hay không, có thể đối được tuyệt đối này không.
Lý tiểu thư đứng cân nhắc nửa ngày, mày liễu nhíu chặt, đôi mắt đẹp gắt gao nhìn chằm chằm câu đối, sự cố chấp quả thật khiến người ta khâm phục.
– Vị tiểu thư kia là ai?
Một người vừa tới xem náo nhiệt hỏi tài tử bên cạnh.
– Nàng mà ngươi cũng không biết?
Vị tài tử kia kinh ngạc một chút, rồi kiêu ngạo nói
– Nàng là nhất đại tài nữ của Hàng Châu chúng ta, tên là Lý Dịch An.
– Ai? Lý Dịch An, Lý quả phụ !!!
Tài tử kia thanh âm không lớn, nhưng lỗ tai linh mẫn của Triệu Tử Văn nghe xong, kích động kêu to.
Nếu là người Trung Quốc, không ai không thể biết nàng, Lý Dịch An chính là Lý Thanh Chiếu. Thời trung học của Triệu Tử Văn, nữ sinh trong lớp tôn sùng nhất chính là Lý Thanh Chiếu, coi Lý Thanh Chiếu như thần tượng, suốt ngày học theo nàng, mà Triệu Tử Văn thì sau lưng trêu chọc nàng khắc phu, lúc tuổi già hối hận mới lấy tên là Lý quả phụ. Triệu Tử Văn nhất thời kích động, hô ra tên hiệu thường gọi của nàng thời đi học.
– Ngươi…
Cho dù Lý Thanh Chiếu tính cách ôn hòa thế nào, nghe thấy người khác nói mình là quả phụ cũng khó có thể không phẫn nộ. Lý Thanh Chiếu tức giận, hai vai lạnh run, đôi mắt đẹp như phun lửa, tiểu nha hoàn bên cạnh nàng cũng tức giận nắm chặt tay, như muốn đánh với hắn một trận.
Đám tài tử mến mộ Lý Thanh Chiếu lại tức giận tới đỏ mặt, nắm những cây quạt nhỏ, như chuẩn bị tiến tới đánh Triệu Tử Văn. Nhưng bọn họ dù sao cũng là người đọc sách, sao có thể so đo với gã thư đồng nho nhỏ, sát khí trong mắt bắn ra cũng đủ giết chết gã thư đồng kia mấy trăm lần.
Triệu Tử Văn trong lòng thầm kêu khổ, vốn muốn lưu lại ấn tượng tốt với Lý tài nữ, nhưng lại nhất thời mau miệng, trù nàng thành quả phụ, nếu mẹ hắn biết, không chém chết hắn mới là lạ. Ánh mắt từ bốn phía đều nhìn hắn, hắn chỉ kiên trì cười ha hả nói:
– Ai nha, ta ở đây gọi Lý quả phụ nhà bên, các ngươi nhìn ta làm gì.
– Hừ, đồ vô sỉ
Lý Thanh Chiếu khẽ hừ một tiếng, thấy hắn là một người vô sỉ như vậy, cũng không muốn so đo, tiểu nha hoàn bên cạnh cũng hung hăng nhìn hắn.
Gặp gã thư đồng da mặt dày như vậy, các tài tử cũng coi rẻ, quay đầu tiếp tục xem tuyệt đối kia.
Triệu Tử Văn trán toát mồ hôi lạnh, sao lại không hay như vậy, không ngờ lại mắng tài nữ của Trung Quốc cổ đại, Lý Thanh Chiếu. Triệu Tử Văn ngẫm lại cảm thấy mình có chút thái quá…nếu mẹ hắn ở đây, xem có giết hắn hay không. Mẹ hắn tuy là một giáo sư tạo hình mỹ thuật, nhưng lại rất thích văn hóa lịch sử, lại đặc biệt sùng bái Lý Thanh Chiếu, trong thư phòng đều là sử ký cùng thi tập của Lý Thanh chiếu. Triệu Tử Văn tự nhiên cũng chịu ảnh hưởng của mẹ, đều rất quen thuộc đối với lịch sử và các nhân vật Tống triều. Nghĩ lại hắn cũng có chút bực mình, Lý Thanh Chiếu này hẳn phải ở Sơn Đông, Tế Nam, như thế nào lại chạy đến Hàng Châu?
Cửa hàng cũng đã có vài người đến mua hài, Bảo Nhi vội vàng giới thiệu kiểu dáng, không phát hiện chuyện bên ngoài, Triệu Tử Văn thở phào, hoàn hảo, không bị Bảo Nhi nhìn thấy bộ dáng chật vật của hắn.
Lý Thanh Chiếu vẫn đứng không nhúc nhích ở trước cửa, dường như có cảm giác không đối được không đi. Trong mắt những người đến đây trước không còn câu đối gì, tất cả đều dùng ánh mắt lang sói nhìn thân hình xinh đẹp của Lý Thanh Chiếu, khiến Lý Thanh Chiếu có chút khó chịu, khuôn mặt hơi biến, nhưng vẫn giả bộ thanh tao, chính trực, nhìn không chớp mắt, chiếc quạt gấp khẽ lay động, ra vẻ tài tử phong lưu.
Triệu Tử Văn trong lòng thầm mắng, giỏi cho một lũ ngụy quân tử. Tiếp đó hắn lại khẽ liếc Lý Thanh Chiếu, thấy nàng nhìn không chớp mắt, con mắt đẹp thâm thúy như sao trời, làn gió nhẹ thổi bay tà áo nàng, khí chất thoát tục khiến người ta say đắm, còn cả thân hình hoàn mỹ kia nữa. Triệu Tử Văn nhìn cảm thấy trong lòng rung động một hồi, không nghĩ tới Lý Thanh Chiếu lại là một quốc sắc thiên hương như thế này.
Nếu mẹ ta biết ta thấy được Lý Thanh Chiếu, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào. Triệu Tử Văn nhớ tới mẹ mình, trên mặt lại có chút ảm đạm, bỗng nhiên nghĩ tới, Lý đại tài nữ hiện tại hẳn mới mười bảy, mười tám tuổi, như vậy hiện tại khoảng vào năm 1101, thời kì Bắc Tống mạt.
Triệu Tử Văn vui sướng vô hạn. Sau khi tới thế giới này, Triệu Tử Văn tự nhiên không biết chính xác thời gian, chỉ biết là hoàng đế đương nhiệm của Kinh Quốc tại vị đã 16 năm, tuy rằng thời đại này hắn có thể đoán ra đại khái là thời kì đời Tống, nhưng không thể quả quyết, hôm nay thấy được đại tài nữ Lý Thanh Chiếu, mới phán đoán ra thời gian lịch sử.
Lý Thanh Chiếu lại cau mày, sợi tóc cũng đọng mồ hôi, lắc đầu thở dài:
– Câu đối này rất khó, ta không đối được.
Tài tử phía sau thấy đại tài nữ Hàng Châu cũng nói không thể đối, chỉ lắc đầu cảm thán, người ra vế trên học vấn thật phi thường.
Triệu Tử Văn thầm nở nụ cười, thiên cổ tuyệt liên này mà Lý tài nữ cũng không đối được, có thể thấy, ở Đại Kinh quốc hẳn không có người nào đối được. Quảng cáo này có lẽ sẽ vang vọng cả nước, nói không chừng còn có thể làm mấy chi nhánh ở Kinh quốc, một tiệm giày, một bộ tuyệt đối, cái này thật sự là…..Triệu Tử Văn hoàn toàn phát huy tinh thần tự sướng….
Lý Thanh Chiếu khẽ dậm chân vài bước rồi đi vào trong quầy, cười nói với chưởng quầy Bảo Nhi:
– Xin hỏi chưởng quầy, câu đối này là vị tiên sinh nào viết?
Bảo Nhi thấy Lý tài nữ đến trước mặt, trong lòng có chút khẩn trương, vụng trộm liếc Triệu Tử Văn một cái, thành thực chỉ vào hắn nói:
– Là vị công tử này sáng tác.
– Hắn?
Lý Thanh Chiếu nhìn theo hướng Bảo Nhi chỉ, thấy được sắc mặt vô sỉ vừa rồi, trong lòng có chút kinh ngạc, người vừa vô lễ như vậy, trước mặt mọi người nói mình là quả phụ, đâu có giống tài tử tao nhã. Nàng cười lạnh nói:
– Hắn cũng có thể làm ra tuyệt đối bực này, không biết là đoạt được ở đâu
Triệu Tử Văn nghe nàng cười nhạo mình, vừa rồi quả thật mình không đúng, liền ôm quyền áy náy nói:
– Vừa rồi tại hạ nhất thời nói sai, mong Lý tiểu thư lượng thứ.
Bảo Nhi đứng cạnh Triệu Tử Văn, mắt mở to, căn bản không hiểu họ nói cái gì, tuy nhiên cũng đoán được đại khái, trong lòng có chút lo lắng, Triệu Đại Ca sao lại đắc tội Lý tiểu thư, nếu chọc giận nàng thì không biết làm sao cho phải.
– Hừ
Lý Thanh Chiếu thấy hắn có vài phần thành ý, nhẹ nói:
– Nếu về sau ngươi tiếp tục nói bậy, ta sẽ không tha cho ngươi.
– Vâng….vế sau sẽ không như vậy
Triệu Tử Văn biết thời này, trinh tiết của nữ tử còn quan trọng hơn so với tính mạng, quả thật mình rất không đúng, vội cúi đầu nịnh hót nói.
– Hừ
Lý Thanh Chiếu hôm này thực sự giận, nhìn tính khí vốn bình tĩnh, dịu dàng của nàng, có thể thấy được câu nói “Lý quả phụ” đả kích lớn thế nào đối với nàng. Nếu để mọi người biết nàng khắc phu, ai còn dám quan hệ với nàng, không khác gì chửi bới trinh tiết của nàng. Lý Thanh Chiếu chỉ hi vọng tài tử bên ngoài không mang nàng làm đề tài bàn tán.
– Câu đối này ngươi lấy được ở đâu?
Lý Thanh Chiếu vốn không muốn nói chuyện cùng thư đồng vô sỉ này, nhưng nàng rất tò mò, vì vậy nhịn sự tức giận, chậm rãi nói.
– A, câu đối này là từ một vị tiên sinh đọc ra
Triệu Tử Văn trợn mắt nói bậy bạ.
Lý Thanh Chiếu nhìn Triệu Tử Văn, bất giác tiến tới vài bước hỏi:
– Vị kia ở đâu, có thể nói cho ta biết không, ta muốn thỉnh giáo hắn một chút.
Chẳng lẽ cô nàng này muốn chiếm tiện nghi của mình, Triệu Tử Văn thấy nàng đến gần liền tự hỏi. Lý Thanh Chiếu ưỡn bộ ngực sữa ngạo nghễ, khuôn mặt trắng nõn có vài tia tức giận hồng lên. Lý Thanh Chiếu xinh đẹp như hoa, mặc dù khuôn mặt đẹp giận dữ tái đi một chút nhưng vẫn có phong vận mê người. Trái tim Triệu Tử Văn đập mạnh, cảm giác có chút khó tin, đại tài nữ trong lịch sử không ngờ lại là một đại mỹ nhân.
– Đã chết
Triệu Tử Văn đâu biết ai là chủ nhân của thiên cổ tuyệt đối, liền nói bừa.
– Ngươi, tên thư đồng vô lễ, lại dám chửi bới lão tiên sinh tài học bất phàm đó
Lý Thanh Chiếu tôn sùng vị tiên sinh tài học cao thâm như thần linh, thấy hắn làm nhục tiên sinh, cả giận nói.
Ta ngất, lịch sử không phải nói Lý Thanh Chiếu ôn hòa sao? Như thế nào lại không khác mụ đàn bà chanh chua? Thấy nàng gây sự, hắn lạnh nhạt nói:
– Ông ta vốn đã chết, chẳng lẽ cô muốn ta đào ông ấy lên nói chuyện với cô sao?
– Ngươi
Lý Thanh Chiếu chưa từng gặp qua người vô sỉ như vậy, phẫn nộ, khinh bỉ nói:
– Thật không hiểu ngươi là thư đồng trong phủ nào, lễ phép cơ bản cũng không biết, không giống người đọc sách. Nếu lão tiên sinh kia thực sự mất, phải nói là lão đã qua đời
– Tiểu thư, chúng ta đi thôi, đừng để ý tiểu nhân vô sỉ kia.
Tiểu nha hoàn bên cạnh Lý Thanh Chiếu nói.
– Đi…
Lý Thanh Chiếu biết hỏi cũng không được gì, cũng không muốn ở một chỗ với tiểu nhân, gật gật đầu cùng nha hoàn chuẩn bị rời đi.
– Không tiễn !!!
Triệu Tử Văn lạnh lùng nói, nếu không phải hắn không thích đối nghịch cùng nữ nhân, càng không quen ăn nói thô thiển trước mặt nữ sinh, chỉ sợ đã ân cần thăm hỏi mẹ nàng rồi (tức là chửi mẹ nàng đó mà).
Bảo Nhi không nghĩ Triệu đại ca cùng Lý tiểu thư xích mích như vậy, liền ghé vào tai hắn nói khẽ:
– Triệu đại ca, đừng nói nữa.
Tài tử ở bên ngoài thấy không khí bên trong căng thẳng cũng có chút rục rịch. Có điều thấy Triệu Tử Văn thân thể cao lớn, làm anh hùng cứu mỹ nhân đương nhiên là tốt, nhưng anh hùng không phải ai cũng dám….tên bắn chim đầu đàn, cũng không ai nguyện làm chim đầu đàn, tất cả chỉ ở bên ngoài nhìn vào, trong lòng cũng không thực lo lắng, tên tiểu thư đồng này thế nào cũng không dám mạo phạm Lý đại tài nữ.
– Hừ
Lý Thanh Chiếu lại hừ một tiếng:
– Tiểu Ngọc, chúng ta đi.
Triệu Tử Văn trong lòng thầm mắng, tròng mắt vừa chuyển, bỗng nhiên nghĩ ra cái gì, vội chặn lại nói:
– Lý tiểu thư có biết Triệu Minh Thành hay không
– Ta cùng Triệu công tử quen biết đâu có quan hệ gì với ngươi, nếu ngươi tiếp tục giằng co, ta gọi bộ khoái tới bắt, xử tội ngươi
Lý Thanh Chiếu lôi tiểu nha hoàn bước nhanh ra ngoài.
Thực sự có Triệu Minh Thành? Thật là hảo tâm không có hảo báo, nếu ngươi thành quả phụ, đến lúc đó cũng đừng trách ta. Triệu Tử Văn đấu khẩu với nàng nửa ngày, cảm giác có chút mệt mỏi, tìm cái ghế ngồi xuống.
Bên ngoài, Lý tài nữ đã đi, văn thơ đối ngẫu cũng không ai đối được, tiếp tục si ngốc tại đây cũng không lý thú gì, lần lượt rời đi.
Bảo Nhi thấy Triệu Tử Văn có chút mỏi mệt, đứng ở phía sau nhẹ nhàng xoa bóp bả vai hắn:
– Triệu đại ca, sao huynh lại tranh chấp với Lý tiểu thư. Nàng là tài nữ Hàng Châu, cũng là con gái của đương kim Lễ bộ Thượng thư Lý đại nhân, chúng ta không thể đắc tội.
Lễ bộ Thượng thư? Không phải cha nàng chỉ là một viên ngoại sao, mặc dù cũng không sai khác nhiều, nhưng không nghĩ tới triều đại thay đổi, nhân vật lịch sử cũng thay đổi ít nhiều. Triệu Tử Văn giật mình, nhớ tới sự sùng bài của mẫu thân với Lý Thanh Chiếu, trong lòng lại thầm khó chịu, mặt không chút thay đổi ừ một tiếng.
Bảo Nhi thấy Triệu đại ca có chút không vui, tưởng bị Lý tài nữ mắng khiến cho tức giận, cũng không biết làm thế nào an ủi hắn, chỉ có thể ở phía sau nhẹ nhàng giúp hắn xoa bả vai. Triệu Tử Văn vô cùng thoải mái, lẳng lặng tựa vào ghế ngủ.
Phụ Lục:
Lý Thanh Chiếu, người Tế Nam, tỉnh Sơn Đông. Bà là con gái của học giả kiêm nhà viết tản văn Lý Cách Phi, mẹ bà cũng là người thông thạo văn chương. Năm 18 tuổi, bà kết hôn với thái học sinh Triệu Minh Thành (1801 – 1129), là một nhà khảo chứng kim thạch học nổi tiếng và là con trai Tể tướng Triệu Đĩnh. Cưới xong, chồng bà đi làm thái thú ở Lai Châu, Truy Châu, bà được đi theo.
Trong cảnh giàu sang quyền quí, mỗi khi rảnh việc quan, hai vợ chồng cùng nhau xướng họa thơ văn, thu thập chỉnh lý sách vở, họa phẩm, các áng văn trên đá, trên đồng…
Năm 1127 quân nhà Kim chiếm Khai Phong, bắt giữ cả hai vua nhà Tống là Thượng hoàng Tống Huy Tông và Tống Khâm Tông, nam bắc Hoàng Hà lần lượt rơi vào tay quân Kim, nhiều quan lại trong triều đình nhà Tống phải chạy xuống phía nam, vợ chồng bà cũng chạy xuống phía nam Hoài Hà.
Trong lúc loạn lạc, Triệu Minh Thành được lệnh làm thái thú Hồ Nam, nhưng trên đường đi nhậm chức thì bị cảm và chết ở Kiến Khang (nay là Nam Kinh). Chồng bà ốm chết mà quân Kim cứ tràn xuống tấn công, khiến bà cũng như triều đình nhà Tống cứ phải nay đây mai đó. Hàng châu, Việt Châu, Đài Châu, Kim Hoa…là những vùng miền bà đã lần lượt trải qua, sống một mình trong cảnh cô tịch, khốn đốn cho đến khi già yếu rồi qua đời.