Mặt trời lặn dần về phía tây, bầu trời lúc này chỉ còn lại những áng mây đỏ rực, ánh chiều tà chiếu trên con đường lóe ra hào quang màu tím. Con phố phồn hoa không còn rộn ràng, nhốn nháo như ban ngày nữa, chỉ còn vài người đi lại, vài người trầm ngâm suy nghĩ.
Triệu Tử Văn bị ánh trời chiều chiếu lên mặt, cảm giác thật ấm áp. Hắn thong thả mở mắt, thấy bên ngoài cửa hàng chỉ còn lại vài người, Bảo Nhi đang ngồi ở quầy thu ngân. Hắn lặng lẽ tiến vào quầy, cười cười trêu Bảo Nhỉ:
– Hôm nay bán được nhiều không, có kiếm được của hồi môn không Bảo Nhi.
Bảo Nhi bị Triệu Tử Văn làm hoảng sợ, nhưng nghe thấy lời nói của hắn, hai má ửng đỏ, thẹn thùng nói:
– Triệu đại ca, huynh dậy rồi…
Khuôn mặt Bảo Nhi nổi bật dưới ánh tà dương, trắng trẻo, hồng hào, mịn màng, bộ ngực sữa tì lên quầy phập phồng, cái eo thon nhỏ nhẹ nhàng, càng nhìn lại càng hứng thú, mê người. Triệu Tử Văn hai mắt đầy mê hoặc, nói không nên lời.
– A
Triệu Tử Văn ngây người, không biết nói gì.
Nhìn biểu tình ngây ngốc của Triệu đại ca, Bảo Nhi vừa mừng vừa thẹn, đầu cúi xuống không dám ngẩng lên.
Triệu Tử Văn ý thức được sự thất thố của mình, cười nói
– Giờ không còn sớm, bao giờ chúng ta về nhà?
– Dạ, chờ muội thu dọn một chút rồi về nhà
Bảo Nhi mắc cỡ đỏ mặt, lẩm bẩm nói.
Cô bé kia hôm nay sao lại kỳ quái như vậy? Triệu Tử Văn cảm giác được, nhưng lại không phát hiện ra điều gì liền nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy một vị nam tử khoảng 40 tuổi, không biết đã đứng ở ngoài cửa hàng từ lúc nào, dường như đã đứng rất lâu. Nam tử này mày kiếm, mắt sáng, mũi thẳng cương nghị, đôi môi mỏng, anh khí, hào hùng, quả thực là một nam nhân hấp dẫn, vừa nhìn đã biết không phải là một người bình thường.
Nam tử nhăn mày, vừa thấy hắn đăm đăm chiêu tự hỏi, lại đứng ở ngoài điếm cũng có thể đoán ra hắn hứng thú với câu đối kia. Thiên cổ tuyệt đối cũng không phải đơn giản để đối như vậy, nam tử kia lại trầm tư một lát, đột nhiên khóe miệng nhếch lên, cười lớn nói
– Có rồi !!!???
– Trời ạ, không thể nào, đối được?
Triệu Tử Văn nghe tiếng hắn hò hét biết rằng hắn đã đối được, tuy nhiên vẫn có điểm không tin, đây chính là thiên cổ tuyệt đối mà….
Nam tử kia đi nhanh vào trong cửa hàng, gặp Bảo Nhi đang ở trong quầy, cười nói:
– Vị tiểu thư này có phải là chưởng quầy? Ta đã xem vế đối kia, không biết ai là người ra liên đối, có thể cho tại hạ gặp mặt một chút, phần thưởng kia ta không cần.
Không đòi tiền? Triệu Tử Văn nghĩ hắn vào đòi tiền, không nghĩ tới chỉ là muốn gặp người, người thời này quả thực là một lũ si mê văn chương.
Bảo Nhi nhìn liếc qua Triệu Tử Văn, lại nghĩ Triệu đại ca vừa nói câu đối kia không phải của hắn, lắc đầu nói:
– Chỉ sợ công tử không thể gặp tiên sinh kia, ông ấy đã qua đời nhiều năm.
– A, không nghĩ tới thế gian lại mất đi một vị tài tử tài hoa, thật sự đáng tiếc
Tâm tình của nam tử trầm xuống, than thở nói
– Cho dù ta đối ra vế dưới thì có tác dụng gì!!
Hắn không ngờ còn tài giỏi hơn cả Lý Thanh Chiếu, không lẽ hắn là Tô Đông Pha? Triệu Tử Văn cười nói:
– Huynh đài, không cần thương tâm, chỉ cần huynh đài đối ra vế dưới, vị lão tiên sinh ở dưới suối vàng có biết cũng sẽ thấy vui mừng.
Hắn liếc qua Bảo Nhi trừng mắt. Bảo Nhi thông minh, sắc sảo thầm hiểu gật đầu, kín đáo nắm năm lượng bạc trong tay.
Triệu Tử Văn nói:
– Huynh đài đọc vế dưới được, chúng ta sẽ y lời hứa, thưởng cho huynh.
Nam tử biểu tình có chút không vui, vẻ mặt ưu thương, tựa như đã mất đi tri kỷ, lắc đầu thở dài, thì thầm:
– Xuân đọc sách, thu đọc sách, xuân thu đọc sách, đọc xuân thu!!!
– Huynh đài quả nhiên tài cao.
Triệu Tử Văn không khỏi ôm quyền khen, đưa ngân lượng cho hắn, trong lòng càng khẳng định hắn không phải là người thường, thầm tính toán nhất định phải giao hảo tốt với hắn.
– Tài cao thì thế nào, không thì thế nào?
Nam tử trả ngân lượng lại cho Triệu Tử Văn, thương cảm nói
– Núi vàng biển bạc, tri kỷ khó cầu, nhiều tiền tài thì có tác dụng gì?
Mẹ kiếp, sao hắn còn thương tâm hơn cả cha chết, không phải chỉ là một câu đối sao, sao có thể khẳng định đó là tri kỷ, đầu óc tên này khẳng định có bệnh. Triệu Tử Văn trong lòng oán giận, nhưng ngoài mặt vẫn cười nói:
– Huynh đài hãy viết đại danh lên để chúng ta cho mọi người biết vế dưới là do huynh đài đối.
– Hừ
Nam tử khẽ hừ một tiếng:
– Ngươi cũng chỉ muốn mượn tên của ta, để tăng thanh danh cho cửa hàng, thật là bôi nhọ văn học.
Triệu Tử Văn thấy âm mưu của mình bị vạch trần, không khỏi đỏ mặt, cười ha hả:
– Vậy không biết huynh đài thế nào mới bằng lòng ký đại danh của mình lên câu đối?
Nam tử khinh miệt nhìn tên thư đồng xấu xa này vài lần, thần tình giận dữ nói:
– Ngươi chỉ vì đề cao thanh danh của cửa hàng, lại lợi dụng vế trên của lão tiên sinh, lợi dụng cuộc đời lão để buôn bán, quả là làm nhục văn học, làm sao lão có thể an nghỉ.
Ngữ điệu của nam tử thay đổi, lại nói
– Không bằng như này, ta ra vế trên cho ngươi đối, nếu ngươi đối được, ta sẽ viết tên mình. Nếu ngươi đối không được, ta sẽ hạ câu đối bên ngoài xuống, ngươi vĩnh viễn không được sử dụng nó, thế nào?
Triệu Tử Văn bị hắn nói liên hồi có chút ngứa ngáy. Bảo Nhi thấy Triệu đại ca bị nam tử kia nói đến ngẩn người, tay bụm cái miệng nhỏ nhắn cúi xuống dưới quầy cười trộm. Triệu Tử Văn trợn mắt nhìn Bảo Nhi vui sướng khi hắn gặp họa, hừ một cái rồi nói:
– Cái gì gọi là tài học, kiếm tiền mới là đạo lý, ngươi có thể học cho no bụng sao, học vấn mới là thứ vô dụng!
Thấy hắn kiêu ngạo như vậy, Tử Văn vung tay, hào khí nói
– Tốt, mời huynh đài ra đề mục.
Nam tử bị hắn nói đến á khẩu, không trả lời được, tên thư đồng này có lối suy nghĩ như thiên mã hành không, khó có thể chấp nhận, nhưng lại không thể phản bác, ta cũng muốn xem ngươi có được mấy phần học vấn. Nam tử dường như sớm đã nghĩ tới, há mồm đọc:
– Nam thông tiền, Bắc thông tiền, Bắc thông tiền thông Nam Bắc.
Mẹ kiếp, cái tên thư sinh này lại muốn thử ta…Triệu Tử Văn thầm chửi rủa hắn trong lòng, vế thơ đối ngẫu này là tuyệt đối, đã bị hắn đối ra vế dưới, nếu đối ra thêm một cái thật sự càng thêm khó, nam tử kia rõ ràng là gây khó cho hắn, Triệu Tử Văn nghĩ ngợi, mồ hôi chảy ròng ròng, não bộ không ngừng vận chuyển.
Nam tử kia khóe miệng lộ ra vài nét tươi cười cổ quái, tự nhiên biết, tiếp tục đối vế dưới của tuyệt đối khó khăn như thế nào, trong mắt tiếu ý tràn ngập, nói:
– Nếu tiểu huynh đài đối không ra, vậy ta sẽ hạ câu đối ngoài cửa xuống.
Triệu Tử Văn không muốn bị hắn khinh thị, lo lắng suy nghĩ, liên tưởng đến diệu dụng của vế trên, đột nhiên linh quang chợt lóe, có rồi !!! Khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, thì thầm:
– Đại đổ tràng, tiểu đổ tràng, đại tiểu đổ tràng đổ đại tiểu.
(Dịch nghĩa: Sòng bạc lớn, sòng bạc nhỏ, sòng bạc lớn nhỏ đổ lớn nhỏ)
Nam tử kia ngẩn ra, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, mặc dù câu đối này không có nội hàm, chỉ có thể nói là miễn cưỡng đối ra, nhưng hắn vẫn không thể tin, hỏi:
– Ngươi thật sự là thư đồng?
Triệu Tử Văn sửa lại cái mũ thư đồng, cười nói:
– Như thế nào có thể giả được …
– A, tiểu huynh đệ tài cao, ta dùng hết nửa canh giờ mới nghĩ ra câu đối, không nghĩ rằng ngươi không cần tới từng ấy, chỉ một lúc đã nghĩ ra, ta thật khâm phục…
Nam tử ôm quyền kính nể nói.
Triệu Tử Văn đắc ý cười ha hả nói:
– Không có gì, chỉ là chút tiểu xảo mà thôi.
– Tiểu xảo? Là ý gì?
– Đông đương phô, tây đương phô, đông tây đương phô đương đông tây
(Dịch nghĩa: Đông hiệu cầm đồ tây hiệu cầm đồ đồ vật này nọ hiệu cầm đồ làm đồ vật này nọ )
– Đây….
Nam tử kinh ngạc trợn mắt há mồm, hai vế đối này mặc dù không phải thật tốt, nhưng rất đầy đủ, rất chính xác, liên tục đối ra hai vế dưới của tuyệt đối, sao không khiến nam tử kia giật mình, hắn cả kinh nói:
– Huynh đài quả thật là một kỳ nhân.
– Kỳ nhân?
Triệu Tử Văn cười hắc hắc:
– Kỳ nhân thì tại hạ không dám, chẳng qua là mượn vế dưới huynh đài đã đối, lại ngẫm nghĩ vế trên của tuyệt đối mới nghĩ ra chỗ xảo diệu của tuyệt đối, nếu không có vế dưới của huynh đài thì ta cũng không đối được. Chỉ là hy vọng huynh đài về sau đừng xem học hành quá nặng, thứ này đơn giản chỉ là giải trí mà thôi.
Nam tử cũng là người thông minh, cân nhắc một lát liền hiểu ra đạo lý trong đó, thở dài:
– Thì ra là thế, không nghĩ tới ta tự hạ thấp bản thân, tuy nhiên huynh đài có thể đối ra hai vế dưới, hẳn cũng là người phi thường.
Hắn lại chua xót cười.
– Huynh đài nói là tức đối (ghen tị mà đối) rất đúng, là ta quá câu chấp, lúc này mới cảm thấy mình không tốt. Hiện giờ Kinh quốc do quá nặng vào học tập, không biết dùng binh mới bị dân tộc Hung Nô liên tiếp đánh bại.
Triệu Tử Văn chẳng quản câu nói của mình có gì đẹp đẽ, thấy hắn biết sai có thể sửa, hơn nữa lại đưa ra ý kiến phi phàm, quan tâm quốc sự, hẳn không phải hạng người bình thường, nếu kí tên vào để quảng cáo thì rất có thể tăng nhiều lợi nhuận, hắn giảo hoạt liếc mắt một cái:
– Không biết lời nói vừa rồi của huynh đài có tính hay không.
– Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, đương nhiên tính
Nam tử hào phóng nói:
– Văn phòng tứ bảo…
Bảo Nhi thấy hắn đáp ứng kí tên, mừng rỡ mang văn phòng tứ bảo ra, đứng một bên mài mực, nam tử lấy bút lông, nét bút tiêu sái, hữu lực như rồng bay phượng múa viết vế đối, còn ghi và kí tên mình.
– Chữ đẹp…
Nét chữ hữu lực, rồng bay phượng múa, từng chữ như châu ngọc, Triệu Tử Văn không khỏi tán thưởng gật đầu, nhưng khi nhìn nam tử viết xong hai chữ cuối cùng, hắn lập tức kích động, trợn mắt hét lớn:
– Tần Thiếu Du !!! Ngươi là Tần Quán? Ngươi không phải đã chết sao?
Dựa trên sự tính toán của Triệu Tử Văn thông qua tuổi của Lý Thanh Chiếu, hắn kết luận hiện tại là khoảng năm 1101, mà Tần Thiếu Du Tần Quán đã chết năm 1100, vì vậy Triệu Tử Văn mới giật mình. Tần Quán trời sinh tính tình hào sảng, tiêu sái, không câu nệ, văn chương tràn đầy, nhất là câu đối:
– Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tai triêu triêu mộ mộ !
Được coi là một câu đối thần kỳ, một danh ngôn, Triệu Tử Văn rất quen thuộc với người này. Thi từ hắn học qua thời trung học toàn là của người này, không ngờ hôm nay gặp mặt, trong lòng khó tránh khỏi kích động vạn phần, môi có điểm run run.
Tần Quán nghe tiểu thư đồng này nói lung tung, tức giận đến đỏ mặt, cả giận nói:
– Tiểu tử ngươi nói bậy bạ gì đó, không thấy ta đang sống thật tốt sao?
Triệu Tử Văn thấy hắn đỏ mặt, thân thể hơi run, quả thật không giống bộ dạng đã chết, chỉ có thể tự trách mình khi kích động luôn luôn nói bậy, vừa rồi mắng Lý đại tài nữ là Lý quả phụ, giờ lại chửi Tần Quán đã chết, mình có thể tính là người ….. “hoành tráng” nhất trong lịch sử Trung Quốc….
Hắn vội vàng cười xòa:
– Tần huynh anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, sao lại giống người đã chết, chỉ là ta có lỗi, nhất thời nói bậy, xin thứ lỗi.
Triệu Tử Văn nói xong cảm giác thấy là lạ, như thế nào mà Tần Quán lúc này đã năm mươi tuổi hắn còn gọi là vi huynh, đáng lẽ phải gọi là thúc thúc mới phải. Cũng không biết Tần Quán này làm thế nào trụ nhan, môi đỏ mặt trắng, thân hình cân đối trông như một tráng hán ba, bốn mươi tuổi.
Tần Quán không chấp nhặt với tên thư đồng này, nhẹ nhàng nói:
– Quên đi.
Gã Tần Quán bảnh bao này thật hào phóng, nếu là người cổ đại bình thường, sớm đã đánh chết ta rồi, cần phải sửa sai thật tốt. Trong lòng Triệu Tử Văn thầm kêu may mắn, vừa rồi Tần đại nhân giáo huấn, quả thật có chút ngượng ngùng, hắn ôm quyền nịnh hót nói:
– Tần huynh quả nhiên là đại nhân, có đại lượng.
Tần Quán cười gật đầu, nghĩ tiểu thư đồng này lợi dụng thanh danh của hắn cũng chỉ vì quảng cáo cửa hàng nhỏ, trong lòng hắn có chút không thoải mái, bất đắc dĩ thở dài, cũng không cáo biệt, quay người mà đi.
Triệu Tử Văn nhìn Tần Quán rời đi, không nghĩ tới hôm nay đột nhiên bị Tần Quán giáo huấn, muốn lưu hắn lại cũng đã muộn, Tần Quán khẳng định vẫn nghĩ mình lợi dụng hắn, trong lòng thầm cảm khái. Tần Quán trong sử sách quả thật đã chết vào năm 1100, nhưng tại Kinh quốc này thì vẫn sống, có thể thấy được rằng quỹ tích lịch sử quả thật có chút bất đồng, hơn nữa chỉ vì một câu đối đã hấp dẫn Lý Thanh Chiếu cùng Tần Quán, hai đại danh nhân lịch sử đến đây. Không biết điều này ở thời đại của hắn có được ghi chép lại hay không.
– Triệu đại ca, chúng ta về thôi
Sau khi thu dọn cửa hàng, Bảo Nhi nói với Triệu Tử Văn.
– Được, chúng ta đi thôi.
Triệu Tử Văn cùng Bảo Nhi trở về nhà, trên đường đi, thấy ánh tà dương xinh đẹp dần biến mất, Triệu Tử Văn cảm thán ngâm:
– Tịch dương vô hạn hảo, chích thị cận hoàng hôn, ….a….