Giờ nào? Mọi người nghe xong đều mờ to mắt. vốn tưởng rằng vị công lử này tròn ờ góc phòng này, câu đầu tiên lại hỏi về vấn đề thời gian. Thật không ngờ người này lại có thể hỏi được câu này.
Đúng là không hiểu vị công tử này nghĩ gi, hình như là không coi việc cùa công chúa ra gì. Tiểu cung nữ liếc mắt một cái nói:
– Vị công tử này. bây giờ còn chưa tới giữa trưa. Chẳng qua nếu công từ có thể đáp được ba vấn đề của ta….
Đáng tiếc là lại không ngờ Triệu Tử Văn này đúng là loại người không thích nói Lời thừa, cùng không thích suy nghĩ mệt óc để trả lời, bất đắc dĩ cười, bỉu môi nói:
– Vậy xin mời công chúa chỉ giáo.
Vừa nói hắn vừa dựa vào tường, chẳng thèm di động nửa bước.
– Công từ chẳng lẽ không tiến tới trả lời sao?
Cung nừ đối vói vị trúng tuyển cuối cùng cảm thầy hết sức nhức đầu. Những vị công tử trước đó đều rất lề phép, mà vị công tử này hình như là đến phá rối vậy.
Triệu Từ Văn cười nói:
– Không phải là phải trả lời ba vấn đề sao? Ta là người cuối cùng, cho nên tỷ tỷ ngươi mau hỏi đi.
Tiều cung nữ đúng là lần đầu mới nhìn thay một người vô si thế này, lại dám chăng xem uy nghiêm cùa hoàng cung Tây Lương ra gì, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, thiêu chút nữa là nổi cáu.
Hưng Bình công chúa phía sau trướng, lông mày nhíu chặt, cảm thấy trong lòng có chút thê lương không nói lên lời, ở trong đó nghe thấy giọng vị trúng tuyển cuối cùng này dường như trong lòng chẳng hề gợn sóng. Nàng nhẹ giọng thờ dài nói:
– Theo ý hắn đi….
Tiếng nói kiều mỵ toát ra cảm giác ôn nhu, khiến cho người nghe cảm thấy ngơ ngán. Triệu Từ Vãn nghe thấy lời nói động lòng người này lại cảm thấy hơi quen thuộc, đang còn đang ngẫm nghĩ thì tiêu cung nữ đã tức si ân nhìn vị công tử vô sĩ này nói:
– Câu hòi thử nhất. nếu túi tiền của ngươi rớt thì ngươi sẽ làm gì?
Vị công từ vô sỉ nghe thấy câu hỏi này ngạc nhiên nói:
– Còn có thê làm gì được nưa. Túi tiền rơi thì đương nhiên là nhặt lên…
Những người Tới nghe câu hỏi đầu óc cùng vội suy nghĩ. trong lòng thầm kinh ngạc không biết vị công tử vô sỉ này sẽ trả lời ra sao.
Bọn họ nghe xong câu hỏi này đều lao tâm lao lực suy nghĩ xem nên dùng phương pháp gì để lấy lại túi tiền, lại thẳm chế siêu vị công tử kia. Đơn giản nghĩ túi tiên rơi trên mặt đất. nhặt lên là xong chắc.
– Đây rõ ràng là nói vớ vẫn rồi, đuổi hắn ra đi.
Mấy hán từ thô cuồng trong lòng đầy căm phẫn hét lên.
Ánh mắt tiểu cung nừ lại Tỏ vẻ kinh ngạc, khóe miệng hơi nhếch lên, nói ra một câu khiến mọi người giật minh hơn:
– Vị công tử này, ngươi làm sao lại biết được đáp án hoàn toàn đúng này?
Lời này vừa thốt lên liền khiến mọi người không thể tin nổi. Ngay cả Hoàn Nhan Liệt và Hạng Long Không cũng ngây người ra. Hiển nhiên là nghỉ đù mọi phương pháp cũng không nghĩ tới đáp án sẽ là như vậy.
Triệu Từ Văn dỡ khóc dỡ cười. Nói vớ vẩn cũng có thể là đáp án chính thức sao? Như vậy thì xem ra câu hỏi thứ nhất này rõ ràng là để kiềm tra sự nhanh nhạy của đầu óc rồi. Hắn cũng là thuận miệng đáp, không ngờ lại thành đáp án chính thức.
Tiểu cung nữ tưởng răng người này sẽ không có khả năng đáp đúng, khi nghe vị công từ này nói một câu liền chính xác, không khỏi thất thố hô to lên một tiếng. Tới khi nghĩ lại. Khuôn mặt nhỏ nhắn lập từ đỏ bừng. Ngượng ngùng cười.
Loại câu hỏi kiểu đố mẹo này thì đối với đám người cổ đại suốt ngày chi biết đọc Tứ thư Ngũ kinh thì làm sao có thể đoán ra nổi? Triệu Tử Vãn lại càng thấy kỳ quái hơn là vấn đề này không hiểu ai đưa ra, đúng là thú vị.
Đôi vai của Hưng Bình công chúa ở phía sau rèm rung lên nhè nhẹ nhưng sau đó lập tức khôi phục lại bĩnh Tình. nhẹ giọng nói:
– Chắc không phải hắn. Hẳn là trùng hợp thôi….
Hạng Long Không sau một lúc kinh ngạc, sắc mặt liền sầm xuống. Y có cảm giác rằng đáp án cùa câu hỏi thứ nhất này tuyệt đối không phải là do Triệu Tử Vãn may mắn trà lời được!
Đối với đáp án cùa câu hỏi khiến người ta khó có thể tưởng tượng này, Hưng Bình công chúa hiển nhiên là cho rất thoáng, chi cần người ta có thể nói là Trở lại tìm là coi như đạt. Nếu không thì cùng không có nhiều người qua được câu thứ nhất như vậy.
Tiểu cung nữ sau khi cố hết sức đè nén tâm tình kích động, trong lòng thẳm nghĩ vị công tử da mặt dày như tường thành này tuyệt đối là may mắn đáp đúng thôi. sau đó chậm rãi nói:
– Câu hỏi thứ hai. công tử có cho rằng nam tử nên có tam thê tử thiếp, thê thiếp thành đàn hay không?
– À, vấn đề này sao,
Triệu Từ Vãn hơi khó khăn cười nói:
– Vấn đề này hơi khó Trả lời.
Mọi người ở trong đại sảnh tối như mực dù không nhìn rõ diện mạo vị công tử đứng trong góc nhưng cũng có thế tưởng tượng hắn mỏ nhọn má hóp, trông cực kỳ vô sỉ.
Trong lòng bọn họ thầm nghĩ, đáp án của hắn tuyệt đối sẽ là:
– Kiên quyết phản đối tam thê tứ thiếp, chỉ yêu một mình công chúa!
– Mời công từ mau nói đi!
Cả đại sành chỉ chờ một mình hắn. tiểu cung nữ không nhịn được khẽ sẳng giọng nói.
Triệu Tử Văn ý vị gật đầu:
– ừ, câu hỏi rằng nam tử có thể có tam thê tứ thiếp hay không, hẳn là không phải là chúng ta có thể nói được. Cho nên ta nói, có thể có tam thê tử thiếp hay không thì cứ đi tìm người có tam thê tử thiếp đầu tiên mà túm hắn lại hòi một phen!
Vô sỉ, cực độ vô sỉ! Mọi người nghe tới đây Thì đều nhìn hắn bằng nửa con mắt, lập tức hiểu rõ rằng người này tuyệt đối là một kẻ có tam thê tử thiếp, nếu không Thì sao lại đây câu trả lời này cho kẻ khác. Hơn nữa người đầu tiên có tam thê tứ
Thiếp thì giờ hài cốt cũng đã chẳng còn, quỷ mới biết hắn là ai.
Thiên hạ sao lại có loại người da mặt dầy thế này chứ…. Tiểu cung nử không biết là nên khóc hay nên cười nữa. Vị công tử này đúng là điển hình của loại người vô lại.
Người này khẳng định là tới phá rối. Trong lòng mọi người đều tức giận mắng.
Hạng Long Không vốn hiểu rõ Triệu tướng quân đối với chuyện này cũng cảm Thấy dỡ khóc dỡ cười. Triệu tướng quân ở đâu cũng vậy, đúng là một người cái gì cùng dám nói.
Bóng người tuyệt mỹ phía sau rèm lại run lẽn nhè nhẹ. Thân ảnh tuyệt đẹp ấy run rẩy không nói lên lời. Hưng Bình công chúa tựa hồ đang mím mím môi, khẽ mĩm cười….
Tiểu cung nữ cũng không biết vấn đề sau vị công tử này còn có thể nói ra những câu khiến người ta ngạc nhiên nữa hay không, chậm rãi nói:
– Câu hòi thử ba, xin hỏi công từ nếu muốn trở lại một nơi, thì người hy vọng sẽ được trở lại nơi nào?
Trở lại nơi nào? Triệu Tử Vãn nghe tiểu cung nữ hỏi người khác thì không thèm để ý nhưng tới khi hỏi mình thì hắn đột nhiên thấy có một cảm giác lạ lùng xuất hiện trong lòng.
Trong đầu thầm nghĩ tới một cái thế giới. trong nhà có cha có mẹ, lại nghĩ tới An Ninh công chúa khiến mình vĩnh viễn cảm thấy áy náy, tiểu ny tử thật đáng thương. Lại cả trong sơn động, cảnh hồ mỵ trong mộng, hắn không khỏi cảm thấy sống mủi cay cay, cảm giác buồn bã như mất đi thứ gì đó. Nếu thật sự có thể trở lại như trước, hắn rất muốn về nhà, lại vừa muốn đi cứu An Ninh, cũng muốn lúc này đi tìm Lâm tiên tử.
Trong đại sảnh bổng trở nên yên lặng. Người nào cũng không nhận ra vẻ buồn bã của Triệu Tử Vãn, lại còn tưởng hắn đang nghĩ tới một đáp án đau đầu hơm nữa.
Triệu Từ Văn hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
– Nếu có thể trờ lại. ta hy vọng trở về trong một cái sơn động tối đen như mực…
Nghe câu này xong, trong đầu mọi người đều mơ hồ. Chợt có một hán tử cười nhạo nói:
– Ta nghĩ huynh đài chắc là hẹn hò với một vị cô nương nào ở đó phải không?
Lập tức trong đại sảnh rộ lên tiếng cười như sấm dậy. Mọi người đều cảm thấy hán tử này nói có lý.
Trong tiếng người cùa mọi người chợt có một tiếng nói run rẩy của nữ tử vang lên:
– Xin hỏi công tử, ngươi…vì sao lại muốn trở về một cái sơn động tối đen như mực?
Người lên tiếng lúc này chính là Hưng Binh công chứa!
Những người ở đây nhất thời đều ngậm miệng, kỳ quái không hiểu vì sao công chúa lại tự mình hỏi câu này.
Trong lòng Hạng Long Không thầm kêu không ổn nhưng cũng chẳng còn cách nào.
Triệu Từ Văn uyển chuyển cười nói:
– Bời vì trong sơn động tối đen như mực ấy Ta Từng có một giấc mộng, gặp được một vị tiên tử lạc xuống phàm trần. Ta muốn lại có thể mơ thấy nàng một lần nữa, hơn nữa sẽ không cho nàng rời khỏi ta….
Nói tới chuyện này thì chỉ có hắn và vị tiên tử trong mộng kia là có thể hiểu, người khác làm sao mà hiểu nổi?
– Hỏi xong chưa. ta có thể đi rồi chứ?
Thần sắc Triệu Tử Văn không giống vẻ bất cần vừa rồi. Nở nụ cười tự giễu, tiêu sái xoay người rời đi.
Ở đây chỉ có một số ít người là biết Triệu tướng quân mà thôi. Hầu hết những người vào trước đều là không biết chuyện phát sinh ờ bên ngoài, cũng không nhận ra Triệu tướng quân rút cục là ai.
Những người cười cợt vừa rồi đều là nhừng kẻ không nhận ra hắn.
Triệu Từ Văn đi tới trong tiểu đình. hướng về phía Bát Hoàng tử khẽ mĩm cười. ánh mắt cũng không biết là nhìn về phương nào.
Trong đại sảnh cực kỳ yên tĩnh, đang đợi công chúa tuyên bố chọn ai làm Phò mà. Chỉ thấy ánh mắt tiểu cung nữ đứng trên bậc thềm có vẻ cổ quái, cất tiếng nói:
– Mời mọi người về Tĩnh Tám Các thưởng thức trà. Triệu Tử Vãn xin mời lưu lại!
Triệu Từ Văn là ai? Vừa nghe vậy, rất nhiều người đểu kinh ngạc tìm xem người được gọi là Triệu Tử Vãn này ờ đâu.
Hơn mười người biết Triệu tướng quân đều đồng loạt nhìn về phía hắn. Những người khác theo ánh mắt họ nhìn lại mới phát hiện ra cái vị công tử da mặt dày như tường thành khi nãy, kinh ngạc không nói nên lời, đều cảm thấy kỳ quái vì sao công chúa lại giữ người này lại.
Triệu Từ Văn cười khổ không ngừng, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ là đã cố tình hạ thấp mình mà vẫn không ngăn cản được ánh sáng rực rỡ của bản thân sao?
– Tại sao lại là hẳn. Thật sự là ghê tởm. Ba đáp án toàn là nói mò như vậy lại có thể lưu lại sao?
Một vị công tử tương đối tức giận bất bình nói.
Bọn họ đang có cảm giác muốn đánh hội đồng Triệu Tử Văn nhưng nơi này là hoàng cung, bọn họ cũng chỉ dám nghĩ trong lòng.
Mọi người cũng đều chưa bỏ cuộc, trong lòng thầm nghĩ nếu chưa xác định ai là Phò mã thì tuyệt đối không thả lỏng. Nói không chừng Hưng Bình công chúa là một vị công chúa điêu ngoa. muốn giáo huấn công tử vô sỉ này một trận.
Ừ, đúng, công chúa gọi hắn lại tuyệt đối là muốn giáo huấn hắn! Hầu hết mọi người đều tự an ủi mình như vậy….
Công chúa vẫn ngồi phía sau rèm. thân ảnh nàng vô cùng tuyệt mỹ, chỉ có đôi vai là đang run rẩy….