Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 377 - Giống Tiên Lại Giống Ma

trước
tiếp

Tất cả tướng sĩ đều giơ cao ngân thương, nổi giận gầm lên một tiếng:

– Có!

“Cheng!” Các tướng sĩ Kỵ binh đoàn đặt thương trên mặt đất, đồng loạt phát ra một tiếng vang lớn. Tuy rằng trên giáo trường huấn luyện chỉ có hai ngàn người, nhưng bọn họ chỉnh tề, có trí lực, ánh mắt sắc lạnh linh hoat như băng, có vẻ rất khí thế.

Nhạc Phá Nô chưa từng cảm nhận được một quân đội có khí phách đến vậy. Y kích động đến độ đỏ cả mặt lên, hận không thể ngay lập tức gia nhập đạo quân thiết huyết không hề sợ hãi nao núng gì này.

Điền Hổ nhìn thần sắc kích động của Nhạc Phá Nô thì cười thầm. Thiếu nien này làm sao mà biết được, kỳ thực là Kỵ binh đoàn do có Triệu huynh mới có thể có sĩ khí tăng cao như thế. Nếu Triệu huynh không ở đây thì Kỵ binh đoàn giống như thiếu đi tâm gan cốt cách, không thể trở thành một đội quân vô địch được. Nói cho cùng, đây hoàn toàn là bởi vì năng lực cầm quân của Triệu tướng quân.

Các vị tiểu thư nghe thấy thanh thế cực đại của Kỵ binh đoàn trên giáo trường thì đều nhìn lại các tướng sĩ Kỵ binh đoàn. Bọn họ mặc khôi giáp rất nặng, trong tay nắm chắc ngân thương, có vẻ vô cùng uy nghiêm. Mà Triệu Đoàn trưởng trước mặt bọn họ thì dáng hổ đứng thẳng tắp, khí phách trong mắt không có ai có thể bì kịp được.

Triệu Tử Văn biến sắc, trầm giọng nói:

– Được rồi. Một trận chiến này có liên quan đến vận mệnh của Đại Kinh ta. Chúng ta chỉ có thể thắng, không thể thua!

Thần sắc hắn lóe ra hào quang làm người ta mặc nhiên tin phục, toàn bộ trên dưới đều bộc lộ một khí tức quả cảm.

Nhìn dáng hình cương nghị của Tử Văn, ánh mắt của các vị tiểu thư đều rất dịu dàng và quyến rũ.

Trong lòng Dư Tư Lăng càng thêm hiểu rõ, trước đây tướng công vì sao lại tòng quân. Hắn đã rất cố gắng, rất liều mạng, do đó một trận thành danh. Nghĩ đến những chuyện đã từng xảy ra giữa mình và tướng công, khuôn mặt nàng thoáng xấu hổ và có phần u oán vì những chuyện cũ.

Lương Mộ Phỉ biết thanh danh của Triệu Tử Văn, nhưng lần đầu tiên mới nhìn thấy bộ dạng tướng sĩ kính ngưỡng hắn như vậy. Trong lòng nàng thầm nghĩ, Tử Văn thật đúng là một tướng lĩnh khó có được!

Lý tài nữ, Hạ Bình và Đại tiểu thư đều là chứng kiến Triệu Tử Văn lúc trước chỉ là một thư đồng nho nhỏ dần dần trưởng thành là một đại tướng quân, những lắt léo trong đó thật sự là kể một ngày không hết được, trong lòng các nàng không khỏi cảm khái vô cùng.

Nhưng mà Tô Uyển Nhu có vẻ là thời gian quen biết với Triệu Tử Văn ngắn nhất, lại chỉ biết đến một Triệu tướng quân yếu ớt, một tiểu nam nhân thường xuyên trốn vào trong lòng nàng tìm “một bến cảng ấm áp”… Nghĩ thế, Tô Uyển Nhu đỏ bừng cả hai má, thân thể mềm mại lại nóng lên như lửa thiêu.

Chúng tướng sĩ đều hiểu rõ, gian đảng gây phản loạn thành công đối với Triệu tướng quân hay đối với dân chúng Đại Kinh cũng đều là tai họa cả. Tuy rằng Kỵ binh đoàn xây dựng ra là vì chống cự lại Hung Nô, nhưng mà, cái gì gọi là “ổn định bên ngoài thì cần phải an định bên trong trước đã”? Đại Kinh không hòa bình thì làm sao có thể chống cự được đại quân Hung Nô với thế tiến hung hãn kia được?

Điền Hổ cúi đầu, y cũng hiểu được, một trận chiến này rất quan trọng. Chẳng qua, trong tình cảnh địch tối ta sáng, trận này sẽ rất khó đánh. Hơn nữa, thành Hàm Đan bị chiếm, phản quân đã giữ được điểm thuận lợi là địa thế. Nếu muốn lật ngược thế cờ thì cũng cần phải trả một cái giá rất đắt. Mắt hổ của Điền Hổ theo bản năng liếc về mỗi một tướng sĩ của Kỵ binh đoàn. Tất cả bọn họ đều là những chiến sĩ hiếm có, chết một người cũng tương đương với việc thiếu đi một phần lực lượng trong cuộc chiến chống Hung Nô. Cuộc mua bán này thực sự là quá lỗ vốn rồi.

Đáng tiếc là Hạ tướng quân đang ở biên quan. Hung Nô đang tập kết lương thảo và quân đội. Hạ tướng quân làm sao có thể suất lĩnh quân đội trở về cứu viện để cho thiết kỵ của Hung Nô có thời cơ lợi dụng cho được.

Một nước cờ đi nhầm sẽ làm thua cả ván cờ. Lão Hoàng đế cũng là vì vậy nên mới bị nhốt ở trong hoàng thành, không thể hạ chỉ yêu cầu Hạ tướng quân quay trở về Hàm Đan cứu giá được. Hy vọng của lão toàn bộ gửi gắm trên người Triệu Tử Văn. Là thắng hay là bại cũng toàn bộ ở trên người Triệu Tử Văn.

Nhạc Phá Nô mặc dù tuổi còn khá nhỏ, nhưng y cơ trí hơn người, rất nhanh đã hiểu được tầm quan trọng của trận chiến trong thành Hàm Đan. Đây là một trận chiến có liên quan đến sinh tử tồn vong. Y không khỏi cân nhắc đến thế cục của Đại Kinh hôm nay. Trong đó Sở Thăng, cũng chính là Các chủ Ám Kiếm Các sẽ tuyệt đối là tử địch của Triệu tướng quân. Còn La Thanh Yên, cũng chính là Các chủ của Vong Phu Các, chắc chắn là sẽ đứng về phe Triệu tướng quân. Hai đại các của Đại Kinh, hai đại Các chủ đấu lại lẫn nhau, thế chắc chắn sẽ rất thảm thiết và phấn khích.

Lại xem đến An Vương đa mưu túc trí và Vương tử của y – Thế tử Hạng Long Uyên. Hạng Long Uyên có thể tránh được một đòn hồi quy của Triệu Tử Văn, có thể thấy được y tâm cơ sâu xa. Đối với hai cường địch này, Triệu Tử Văn nếu muốn giải quyết bọn họ thì nhất định phải tốn không ít công phu.

Chỉ có điều làm cho thiếu niên Tây Lương Nhạc Phá Nô cũng không rõ ràng lắm chính là thế cục của thành Hàm Đan và Đại Kinh. Càng nguy hiểm hơn nữa là, trong thành Hàm Đan có thể ẩn núp một thế lực khác nữa, hơn nữa, đến cả đối thủ còn không biết là ai thì sự nguy hiểm sẽ càng gia tăng nhiều hơn.

Lần này quả thực là phiêu lưu quá lớn. Điền Hổ chỉ biết lần nà so với phản loạn của Bình Nam Vương thì hung hiểm gấp trăm lần, thậm chí là nghìn lần. Lần này nhất định phải dốc toàn lực ra ứng phó. Cho dù phải đặt cược cả mạng mình….

– Bình ổn động loạn, không chết không ngừng!

Tất cả các tướng sĩ đều cao giọng hô to, trong giọng nói toát ra vẻ vô cùng kiên định.

– Nói rất hay!

Triệu Tử Văn thong dong nói tiếp:

– Trong những ngày ta ở Tây Lương, chắc công lực của mọi người lại càng vượt xa hơn so với trước kia. Một trận chiến thành Hàm Đan lần này, ta hy vọng mọi người có thể xuất ra toàn bộ lực lượng, để cho thiên hạ biết đến sự tồn tại của Kỵ binh đoàn Đại Kinh chúng ta, biết đến sự dũng mãnh của Kỵ binh đoàn chúng ta, làm cho tất cả kẻ địch phải run sợ!

Nghe những lời nói của Triệu tướng quân, khuôn mặt không hề đổi sắc của các tướng sĩ chợt hiện lên vẻ khẩn trương và hưng phấn. Thanh danh vang khắp thiên hạ, đây chính là mục tiêu mà mỗi tướng sĩ đều theo đuổi. Động loạn ở Hàm Đan, thiên hạ đều biết hết. Sự chú ý của toàn bộ Trung Nguyên, kể cả người Hung Nô đều tập trung ở thành Hàm Đan. Các tướng sĩ của Kỵ binh đoàn đều biết đây chính là một cơ hội, là một vũ đài để chứng minh sự mạnh mẽ của Kỵ binh đoàn với thế nhân.

– Giết!

Chúng tướng sĩ đều không thể chế trụ nổi cảm giác hưng phấn trong lòng, vung cao ngân thương và giận dữ hét lên. Xa xa thành Hàm Đan như ở ngay trước mắt, lúc này đây, bọn họ chỉ muốn trực tiếp lao vọt vào trong thành, triển lộ thần uy.

Một trận chiến thành Hàm Đan, trận quyết đấu giữa hai đại Các chủ của Kinh quốc, sự đối kháng giữa Triệu Tử Văn và An Vương, toàn bộ thành Hàm Đan gió nổi mây vần, biểu thị một trường đại chiến vang danh cổ kip đang sắp bắt đầu.

Triệu Tử Văn hiểu rõ tầm quan trọng của một trận chiến này. Ánh mắt của hắn sáng ngời, đọng lại trên Kỵ binh đoàn, nhân tố đóng vai trò mấu chốt trong sự thắng bại. Tiếng nói của hắn lại băng lạnh đến cực điểm:

– Đây là chiến dịch đầu tiên mà Kỵ binh đoàn trải nghiệm. Hy vọng các huynh đệ sẽ ứng phó toàn lực. Chỉ có thể dũng mãnh hơn cả địch nhân mới có thể làm cho địch nhân phải sợ hãi. Từ đó mới có thể giành được thắng lợi.

– Chúng thuộc hạ cẩn tuân mệnh lệnh của Đoàn trưởng!

Hai ngàn tướng sĩ đồng loạt quỳ xuống, chỉnh tề và hưng phấn hô to. Bọn họ nhìn ánh mắt thâm thúy và tự tin của Triệu Đoàn trưởng thì đều tin tưởng rằng trận chiến này nhất định sẽ thắng lợi!

– Có lẽ ngay ngày mai đã bắt đầu chiến đấu rồi, hy vọng các vị huynh đệ sẽ chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Triệu Tử Văn xoay người, nhìn thành Hàm Đan hoang vắng phía xa xa, như có điều suy nghĩ nhưng không biết nghĩ thế nào lại chậm rãi nói tiếp:

– Các ngươi tiếp tục huấn luyện đi.

– Vâng!

Chúng tướng sĩ đều hiểu Triệu tướng quân vừa mới trở về thành Hàm Đan, cần phải sắp sẵn mưu kế và các phương án đối địch. Các tướng sĩ cũng không quấy nhiễu hắn nữa, đều cầm ngân thương trong tay lên, bắt đầu huấn luyện tiếp.

Trên giáo trường, tiếng chém giết vang vọng bốn phía, tướng sĩ lại bắt đầu gian khổ huấn luyện, chờ đợi lúc đối mặt với đại địch.

Ánh mắt Hạ Bình sáng long lanh như nước, chăm chắm nhìn Triệu đại nhân, một bàn tay vẫn để trên bụng Dư Tư Lăng. Có lẽ là bởi vì đã xa nhau lâu ngày rồi, Hạ Bình rất muốn đứng bên cạnh Triệu đại nhân, nhưng có điều thế cục hiện nay cũng không phải là lúc nói chuyện tâm tình nhi nữ. Cho nên Hạ Bình không đi quấy rầy Triệu Tử Văn mà chỉ lẳng lặng đứng một chỗ nhìn hắn, nhìn đến quên cả bàn tay nhỏ bé đang đặt trên bụng Dư Tư Lăng.

Dư Tư Lăng đối với tiểu nha đầu ít tuổi này thì khóc không ra nước mắt. Sự tinh nghịch của nàng cũng không đến nỗi là sai lầm gì, cho nên Dư Tư Lăng không tiện trách cứ nàng. Nhưng mà bàn tay nhỏ bé của Hạ Bình thật sự làm Dư Tư Lăng có chút ngứa ngáy.

– Hạ Bình,

Hạ Vũ Tình khéo quan sát sắc mặt, thấy thần sắc Dư Bộ khoái có vẻ không được tự nhiên thì trừng mắt lườm tiểu nha đầu:

– Còn không mau bỏ tay muội ra.

Hạ Bình thè cái lưỡi nhỏ ra, lại khẽ cười, mở to mắt nói:

– Người ta chỉ quên một chút thôi mà.

Nàng lại nhìn sang Dư Tư Lăng, lay lay bàn tay trắng trẻo của Dư tỷ tỷ:

– Lăng Nhi tỷ tỷ, tỷ không trách muội đấy chứ?

Tiểu nha đầu dáng vẻ nửa như giận lại nửa như xấu hổ, ánh mắt tươi cười, bộ dạng đáng yêu như thế làm sao có thể làm cho người khác tức giận được cơ chứ. Dư Tư Lăng đối với tiểu thư đồng thích làm nũng này cũng không có cách nào cả, chỉ cười nói:

– Tỷ tỷ không giận đâu.

Hạ Bình lập tức cười rạng rỡ, vui vẻ nói:

– Tiểu thư, tỷ xem, Lăng Nhi tỷ tỷ không có giận muội đâu.

Hạ Bình này thật đúng là giống một hài tử không lớn lên được. Hạ Vũ Tình vừa bực mình vừa buồn cười, nói:

– Tiểu nha đầu muội ấy, chỉ biết đùa nghịch thôi. Đều là bị Tử Văn nuông chiều sinh hư ra.

– Đại tiểu thư lại nói bậy sau lưng ta nha….

Một thanh âm xấu xa truyền vào tai Hạ Vũ Tình làm thân thể nàng khẽ run lên, trong lòng ngượng ngùng thầm mắng, “Cái đồ bại hoại này, chỉ biết ức hiếp ta thôi!”

Hạ Vũ Tình xoay người, hừ nhẹ một tiếng nhìn gã bại hoại đứng trước mặt:

– Chàng và Hạ Bình thật giống nhau, đều là những người chỉ thích gây sức ép thôi.

Triệu Tử Văn bắt ngay lấy lỗi hớ hênh trong câu nói của nàng, cười ha hả nói:

– Đại tiểu thư, nàng nói thật ra xem nào. Ta đã gây sức ép cho nàng thế nào nào?

Hạ Vũ Tình sao lại không hiểu thâm ý trong câu nói của hắn chứ. Nàng bực quá hai má nóng bừng lên, sẵng giọng mắng:

– Đồ phóng đãng!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đại tiểu thư hồng hồng, mịn màng yêu người, vẫn còn chưa hết phong phạm Đại tiểu thư vừa rồi. Triệu Tử Văn không tiện trêu đùa nàng nữa, chuyển ánh mắt nhìn về chư vị tiểu thư đang hòa hợp.

Chư vị tiểu thư thấy hai người liếc mắt đưa tình thì đều cười khanh khách, nhưng nghe thấy những lời nói xấu hổ đó cũng làm cho các nàng không khỏi đưa tay che giấu khuôn mặt nóng bừng, ngượng ngùng không nói được gì.

Nhìn bộ dạng mềm mại yêu kiều của các vị hồng nhan tri kỷ, Triệu Tử Văn tâm thần rung động. Nếu có một cái giường lớn, không chừng hắn trực tiếp đánh gục toàn bộ các vị tiểu thư……. “Hồng nhan là mồ chôn anh hùng, thật đúng là không sai. Có vài bà xã này bên người thì còn ai nguyện ý đi đánh giặc nữa!!!” Triệu Tử Văn trong lòng không khỏi cảm thán. Để chờ khi mọi chuyện cần làm đều kết thúc, bản đại nhân nhất định cởi giáp về quê, hưởng thụ những ngày thái bình.

Trong khi đang tâm niệm, Triệu Tử Văn lại cảm giác được một bàn tay nhỏ ấm áp cầm lấy bàn tay của mình.

– Tướng công, huynh đang nghĩ cái gì vậy?

Tiếng nói của Dư Tư Lăng vang lên bên tai hắn, dịu dàng và mềm mại, ôn nhu động lòng người.

Trong lòng Triệu Tử Văn nảy lên, cười cười vỗ về bàn tay nhỏ bé của Lăng Nhi, giấu đi nỗi phiền muộn trong lòng, tươi cười nói:

– Ta nghĩ khi nào làm xong mọi chuyện, chúng ta sẽ trở về Hàng Châu, buôn bán nhỏ, kiếm ít tiền sữa bột….

Tiền sữa bột? Dư Tư Lăng hơi ngạc nhiên, nhưng lập tức hiểu được ra thâm ý trong lời nói của hắn. Khuôn mặt nàng nóng bừng lên, vừa ngượng ngùng lại vừa ngọt ngào, khẽ nói:

– Tướng công, Bảo Nhi còn mở tiệm giày cơ mà. Sau khi chúng ta về Hàng Châu, lại tiếp tục mở tiệm giày đi.

Nhớ về những ngày đó một tay mình khởi nghiệp cho tiệm giày Tử Vũ Hiên, Triệu Tử Văn không khỏi cảm thán thời gian trôi qua quá nhanh. Bây giờ vì Bảo Nhi đến Hàm Đan nên tiệm giày Tử Vũ Hiên không có ai coi sóc, tạm thời phải đóng cửa, ngừng kinh doanh. Nếu như trở lại Hàng Châu, lại tiếp tục kinh doanh tiệm giày thì cũng không phải là một lựa chọn tồi.

Nhưng hôm nay vẫn còn phải bình loạn, lại còn phải đánh Hung Nô. Con đường phía trước hung hiểm chưa biết thế nào, trong lòng Triệu Tử Văn thầm lo lắng, cũng không dám biểu lộ ra trước mặt Lăng Nhi các nàng.

Hạ Vũ Tình nhận ra chút ảm đạm trong mắt hắn, trong lòng không khỏi dâng lên nỗi thương tiếc. Sau khi đi lại gần, tựa má vào bờ vai hắn, nàng dịu dàng nói:

– Tử Văn, chàng chớ có lo lắng quá. Cho dù tương lai có như thế nào, thiếp cũng sẽ ở bên cạnh chàng, sinh tử không rời!

Đôi mắt Đại tiểu thư như làn thu thủy, tình ý dạt dào chan chứa làm Triệu Tử Văn thấy sống mũi cay cay. Hắn cầm chặt bàn tay mềm mại của nàng mà nói:

– Đại tiểu thư, nàng thật biết đối xử!

“Cái gì mà Đại tiểu thư, vẫn còn gọi mình như thế nữa, cái đồ bại hoại này……” Hạ Vũ Tình gắt gỏng:

– Đừng có nói ngọt làm người ta vui cho qua chuyện. Sau này mà chàng lại ức hiếp thì thiếp sẽ đi ……

Nhìn Đại tiểu thư và tiểu thư đồng đang đùa giỡn này, các vị tiểu thư không khỏi cười hì hì. Hai người này thực sự là một đôi oan gia.

Vừa rồi khí tức nghiêm nghị trên giáo trường khiến các vị tiểu thư đều hiểu được những hung hiểm bên trong thành Hàm Đan. Dư Tư Lăng khẽ dựa vào người Triệu Tử Văn, lẩm bẩm nói:

– Tướng công, cho dù huynh đi đến nơi nào, muội và hài tử sẽ đều vĩnh viễn chờ huynh trở về.

Nói xong, ánh mắt của nàng nhìn xuống dưới tiểu phúc, thần sắc có vẻ ngượng ngùng và ngọt ngào không sao tả xiết.

Những tiểu thư khác đều vây lấy xung quanh Triệu đại nhân, những ánh mắt chứa chan chân tình làm Triệu Tử Văn cảm động mãi không thôi. Vẫn là ôn nhu và dịu dàng là làm người ta say lòng nha. Triệu Tử Văn cảm thán. Nếu không phải nơi đây đang là giáo trường huấn luyện của Kỵ binh đoàn thì hắn thật sự muốn ôm hôn thắm thiết mỗi nàng một cái.

Các tướng sĩ Kỵ binh đoàn nhìn thấy Triệu Đoàn trưởng hưởng thụ “Tề nhân chi phúc”, hơn nữa, mỗi vị hồng nhan tri kỷ của Triệu Đoàn trưởng đều tuyệt sắc hơn người thì vô cùng hâm mộ và cảm khái mãi, “Triệu tướng quân, không hổ là Triệu tướng quân!”

– Cái tên tiểu tử này, làm sao cũng không để ý đến tình hình chung gì cả. Rõ ràng là kích động chúng ta mà!

Điền Hổ liếc mắt khinh bỉ, căm giận bất bình nói.

Nhạc Phá Nô bên cạnh Điền Hổ lại nói:

– Đây là phúc khí của Triệu tướng quân. Chúng ta là những kẻ phàm phu tục tử, hâm mộ cũng không có được.

Lúc này đây, giáo trường đã trở nên yên lặng, Triệu Tử Văn đang trong lúc tâm tình thì đột nhiên nghe thấy một thanh âm lạnh lùng vang lên:

– Triệu Tử Văn, ngươi thật là có phúc khí đó!

Nghe thấy tiếng nói quen thuộc, cả Triệu Tử Văn và Dư Tư Lăng đều run lên. Dư Tư Lăng lại vội vã duyên dáng gọi to:

– Sư phụ, là người sao?

Sư phụ của Triệu phu nhân là ai đây? Chúng tướng sĩ trong lòng vốn đang đề cao cảnh giác, nhìn bốn phía tìm kiếm người vừa phát ngôn, còn tưởng là cừu gia của Triệu Đoàn trưởng, không ngờ là sư phụ của Triệu phu nhân. Chỉ có điều, sư phụ của Triệu phu nhân làm sao lại có thể có thái độ này với triệu Đoàn trưởng được chứ? Cũng là quá không nể tình rồi.

Một bóng trắng xinh đẹp hiện ra, chỉ thấy là một nữ tử đầu đầy tóc bạc đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người. Vốn tưởng rằng đó là một bà lão, nhưng khi mọi người nhìn thấy khuôn mặt thì tất cả đều kinh hãi thầm kêu lên.

Giữa mông lung, nữ tử đứng đó một thân váy trắng, thanh nhã như tiên tử, mi tựa viễn sơn, mắt như làn xuân thủy, trên mặt thoáng nét hồng nhàn nhạt, đang lẳng lặng đánh giá mọi người, vẻ lạnh lùng giống như tiên tử chốn băng sơn, khiến người ta cảm giác không nên tiếp cận. Đầu bạc phóng khoáng tản ra hào quang bàng bạc, vừa như tiên tử, lại vừa như ma nữ. Mọi người chưa từng gặp nhân vật nào tuyệt thế cỡ này, đều mở to đôi mắt nhìn trừng trừng.

Nàng là …… Đến cả Điền Hổ luôn tâm bình khí hòa cũng nhất thời kích động hẳn lên. Nữ tử đầu bạc này chẳng phải chính là nhân vật trong truyền thuyết, Các chủ Vong Phu Các La Thanh Yên đó sao?!

Nhạc Phá Nô đã gặp qua La Thanh Yên, nhưng khi gặp lại nàng vẫn có một cảm giác đứng xa nhìn lại, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, “Mình và la Các chủ có chênh lệch rất lớn.”

Nhìn nữ tử giống như tiên nữ, lại như ma nữ này, các vị tiểu thư đều há hốc miệng nhỏ, rất là kinh ngạc. Chẳng lẽ đó là sư phụ của Lăng Nhi sao? Tuổi không lớn lắm, vì sao mà tóc lại bạc trắng như thế?

Đây cũng là lần đầu tiên La tỷ tỷ xuất hiện trước mặt quảng đại quần chúng như vậy, cũng tạo nên chấn động không nhỏ. “Nếu nàng mà đến họp báo gặp gỡ giới truyền thông thì có khi sẽ chấn động toàn thế giới mất”, Triệu Tử Văn dâm đãng thầm nghĩ.

Ánh mắt La Thanh Yên lạnh lẽo như băng và rất thản nhiên. Nhưng Dư Tư Lăng lại lập tức bổ nhào qua, chui vào lòng La Thanh Yên, nũng nịu nói:

– Sư phụ, sao người lại tới đây?

Nhìn đồ đệ Bộ khoái trước kia tùy tiện giờ lại thành một tiểu nữ tử thích làm nũng, La Thanh Yên cũng không biết là nên vui hay nên buồn nữa. Nàng lộ ra nụ cười tươi hiếm hoi, nhìn ái đồ, nói:

– Sư phụ làm xong việc, đương nhiên là muốn đến thăm ngươi. Nói cho sư phụ hay, Triệu Tử Văn có dám ức hiếp ngươi không?

Triệu Tử Văn liếc trộm về Lăng Nhi đang gối đầu trên bộ ngực sữa của La tỷ tỷ, theo bản năng lại thầm nghĩ đến, “Không biết là tư vị thế nào….”

Dư Tư Lăng liếc nhìn Triệu Tử Văn. Khi thấy nụ cười xấu xa của tướng công thì ngượng ngập nói:

– Sư phụ, tướng công rất tốt với con!

“Nha đầu này, cả ngày gọi tướng công tướng công, thật sự là không biết xấu hổ.” La Thanh Yên trong lòng thầm mắng, thong thả nói:

– Nếu hắn dám ức hiếp ngươi, ngươi cứ nói với sư phụ.

Có sư phụ yêu thương mình, lại có tướng công yêu thương mình, tiểu ny tử vừa vui mừng vừa thẹn thùng khẽ gật đầu, lại vùi đầu vào giữa khe ngực sung mãn của sư phụ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.