Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 420 - Vĩnh Viễn Không Nói Bại

trước
tiếp

Hoàn Nhan Liệt và Thác Bạt Khuê mặc áo khoác lông điêu thật dày, bước nhanh ra khỏi doanh trướng. Khi nhìn thấy dưới thành Lâm Giang có vô số các cây đuốc thì thần sắc trở nên dữ tợn.

Doanh trướng của đại quân Hung Nô đặt ở ngay dưới một chân núi, cách Lâm Giang Thành không xa lắm. Đứng ở phía trước doanh trướng, đáng tiếc là nhìn rõ ràng được số lượng các cây đuốc. Vừa đánh giá đã thấy có chừng hơn bảy vạn. Không ngờ là toàn bộ binh mã của Đại Kinh.

Thác Bạt Khuê hừ lạnh một tiếng:

– Đại Kinh thật đúng là phải cùng chúng ta liều chết một phen. Không ngờ dám xuất động tất cả binh lực của bọn chúng. Thật là không biết sống chết gì. Bọn chúng cũng không nghĩ lại xem chúng ta có bao nhiêu binh lực ư?

– Đừng chủ quan!

Hoàn Nhan Liệt cau mày nói. Tam Vương tử này thật sự là quá kiêu ngạo tự phụ. Hoàn Nhan Liệt đã sớm bị gã làm hại một lần rồi, cũng không thể lại bị gã hại tiếp lần thứ hai được.

Không muốn nói thêm với Hoàn Nhan tướng quân cái gì nữa, Thác Bạt Khuê hướng về phía các tướng lĩnh đã tập trung lại xung quanh, lớn tiếng nói:

– Truyền mệnh lệnh của ta, toàn quân tập hợp. Xuất phát về hướng quân đội Đại Kinh!

– Chậm đã!

Hoàn Nhan Liệt đột nhiên vung tay lên, ngăn cản.

Biểu tình Thác Bạt Khuê lập tức có chút giận dỗi, trong lòng thầm nghĩ, “Hoàn Nhan Liệt này rốt cuộc có biết là ai mới là Thống soái hay không? Đừng tưởng có phụ vương là chỗ dựa thì có thể ngỗ nghịch chống lại mệnh lệnh của ta.”

Nhìn thấy vẻ không vui và âm trầm trên mặt Tam Vương tử, Hoàn Nhan Liệt không hề sợ hãi, lãnh đạm nói:

– Điện hạ, có lẽ đây cũng là quỷ kế của Triệu Tử Văn. Đợi thám tử đi điều tra trước đi đã, xem rốt cục là Triệu Tử Văn có ở trong quân hay không rồi hãy tính toán tiếp.

Toàn bộ hơn hai vạn quân công thành bị diệt thật sự khiến cho Thác Bạt Khuê đến giờ vẫn còn sợ hãi. Nghe thấy lời nói của Hoàn Nhan Liệt thì cũng nghĩ lại. Nếu như lại trúng phải quỷ kế của Triệu Tử Văn lần nữa thì thực sự không thể báo cáo kết quả lại cho phụ vương được.

Thác Bạt Khuê cũng nghĩ thông suốt điều này rồi, cho nên cũng bắt đầu trở nên thận trọng và cẩn thận hơn. Gã lại đổi mệnh lệnh, nói:

– Toàn quân nghe lệnh, đều ở lại trong trướng bồng, mặc chiến giáp, lấy binh khí tốt, chuẩn bị sẵn sàng đối địch bất cứ lúc nào.

Các tướng lĩnh Hung Nô khác đều hướng mắt nhìn về Hoàn Nhan Liệt, đúng là có chút lo lắng là Hoàn Nhan tướng quân sẽ lại mở miệng phản đối lần nữa. Nhưng Hoàn Nhan Liệt lại thản nhiên gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Nếu Hoàn Nhan tướng quân đã đồng ý thì các tướng lĩnh khác cũng lập tức tự động tản ra, đi phân phó mệnh lệnh của Thác Bạt Khuê xuống dưới. Chỉ trong chốc lát, cả mấy vạn doanh trướng Hung Nô vốn đang xôn xao đã lập tức an tĩnh trở lại. Binh lính Hung Nô ở trong doanh trướng đã mặc sẵn khôi giáp, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng ra chiến trường giết địch.

Hoàn Nhan Liệt sở dĩ cam chịu mệnh lệnh của Thác Bạt Khuê là bởi vì như thế đúng là kế sách tốt nhất. Để cho tất cả tướng sĩ ở trong doanh trướng, không những bộc lộ một biểu hiện giả dối để cho địch nhân không biết mà xâm phạm. Mà nếu Đại Kinh thực sự công tới thì lại càng có thể mưu toan xuất động, bất thình lình ra sức tập kích đón đầu quân Đại Kinh.

– Người đâu, phái người đi trước điều tra ngăn cản trận doanh xem là kẻ nào lãnh binh. Triệu Tử Văn có ở trong đó hay không.

Hoàn Nhan Liệt không e ngại bất luận kẻ nào, nhưng đối với Triệu Tử Văn quỷ kế đa đoan, y thực sự không thể không đề phòng cẩn thận.

– Vâng!

Một gã thám tử quỳ trên mặt đất, thân hình chợt lóe lên, trong nháy mắt đã lẫn vào bóng đêm.

– – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – –

Hơn bảy vạn đại quân Kinh quốc ầm ầm đứng bên ngoài cổng thành Lâm Giang. Thần tình Hạ Anh Kiệt không lạnh không nóng, nhưng trong lòng có chút lo lắng, nhìn bên cạnh nói với Triệu Tử Văn:

– Tử Văn, chúng ta làm như vậy dường như dễ khiến cho Đại Kinh Hung Nô cảnh giác. Như vậy có lẽ không tốt đâu?

Người Hung Nô không phải người ngu. Ngay tại lúc phá thành đến khẩn yếu quan đầu này, không có lẽ là đêm đến không giám sát động tĩnh của thành Lâm Giang. Nhiều đuốc thắp lên trong đêm như thế, chỉ sợ là kẻ mù cũng có thể nhìn ra được chứ đừng nói gì đến thám tử của Hung Nô.

Triệu Tử Văn đã sớm có định liệu trước rồi, thong dong cười nói:

– Nguyên soái không cần lo lắng. Ta làm như vậy là để cho bọn họ biết chúng ta đi tiến công.

Tào Thành nhìn về phía hơn vạn doanh trướng Hung Nô phía xa xa, có vẻ như là không hề có chút động tĩnh gì, kỳ quái nói:

– Nếu Triệu tướng quân nói như thế, theo lý thì Hung Nô mọi rợ sẽ biết là chúng ta lập tức sẽ đến tấn công bọn chúng chứ. Nhưng sao bọn chúng không hề có chút động tĩnh nào thế?

– Có lẽ Hoàn Nhan Liệt nghĩ dùng mưu án binh bất động, muốn biết chúng ta rốt cuộc muốn làm gì.

Triệu Tử Văn suy nghĩ một lúc rồi lại nói:

– Dù sao Hoàn Nhan Liệt không dám lơ là đâu. Từ chuyện trong vòng hơn mười ngày lại đây, khi công thành đại quân Hung Nô rất cẩn thận để ý thì có thể hiểu là lúc này Hung Nô chắc chắn sẽ giữ vững đánh chắc.

Triệu Tử Văn giải thích vô cùng thấu triệt, lại suy đoán hợp logic, các tướng lĩnh nghe xong đều liên tiếp gật đầu. Chắc là Hoàn Nhan Liệt và Thác Bạt Khuê để cho binh lính Hung Nô chuẩn bị sẵn trong trướng, chờ đại quân Kinh quốc chui đầu vào lưới.

Các tướng sĩ Đại Kinh cũng không bận tâm đến cái gì khác nữa. Đôi mắt bọn họ hơi đỏ lên. Một trận chiến hôm nay sẽ quyết định sinh tử của Đại Kinh, vô luận thế nào cũng không thể lùi bước được. Trong lòng ai nấy đều có một niềm tin tha thiết và chân thành. Đó là: Chúng ta vĩnh viễn không nói tới thất bại!

– Các huynh đệ, chuẩn bị tốt chưa?

Triệu Tử Văn nắm chặt Bá Vương thương sáng loáng hàn quang trong tay, rống lớn.

– Giết!

Chúng tướng sĩ đều nâng lên đao kiếm, khàn giọng hô lên đáp tựa như một tiếng sấm vang rền trên không trung. Mấy vị tướng lĩnh của Đại Kinh đều lắc đầu cười khổ. Trận thế như thế, Triệu tướng quân thật đúng là muốn cho Hung Nô biết là đại quân sắp đến tập kích đến nơi.

– Được lắm. Đường hẹp gặp nhau kẻ mạnh thắng. Chúng ta cần chính là khí thế thế này!

Triệu Tử Văn nói một cách vô cùng phóng khoáng:

– Chỉ cần trong lòng chúng ta có một niềm tin thì chúng ta sẽ không thua.

– Tướng quân, niềm tin đó là gì?

Thấy Triệu tướng quân như muốn nói lại thôi, một tướng sĩ đứng hàng đầu nhanh nhảu hỏi.

Nhìn ánh mắt mong mỏi chờ đợi đáp án của mọi người, Triệu Tử Văn gằn từng chữ một:

– Vạn Lý Trường Thành vĩnh viễn không đổ. Chỉ cần chúng ta có một niềm tin đó, chúng ta nhất định có thể giành được thắng lợi.

“Vạn Lý Trường Thành vĩnh viễn không đổ!” Các tướng sĩ thì thào một câu đó rồi con mắt sáng ngời, dường như trước mắt họ là hình ảnh vĩ đại của Vạn Lý Trường Thành. Trong ngực họ, cảm giác như có luồng nhiệt nóng dâng lên, gương mặt họ cũng đỏ lên vì kích động.

– Triệu tướng quân nói ra từng câu từng chữ như châu ngọc, luôn luôn sâu sắc như thế!

Một tướng lĩnh cảm thán nói. Triệu tướng quân thật sự là một lãnh đạo ngàn năm khó gặp.

– Giết!

Các tướng sĩ mang niềm hưng phấn hào hùng vạn trượng chỉ có thể dùng sát khí để phát tiết ý chí chiến đấu đang cuồn cuộn sôi trào. Ai nấy đều rống lớn lên.

Ánh mắt linh hoạt và sắc bén nhìn về hơn một vạn doanh trướng của Hung Nô, Triệu Tử Văn nắm chặt trường thương, lạnh lùng nói:

– Vinh quang của Đại Kinh là do các ngươi tạo nên. Các vị tướng sĩ, toàn quân xuất phát. Đạp nát doanh trướng Hung Nô!

Nói xong một câu đó, Triệu Tử Văn dẫn đầu cưỡi chiến mã lao về phía trước, phóng thẳng về doanh trướng của Hung Nô. Nhưng ngay lúc này đây, trong cánh rừng nhỏ bên ngoài thành Lâm Giang, có một bóng đen hiện lên. Nhờ vào ánh lửa đuốc, khi nhìn thấy tướng lĩnh xông lên phía trước thì hắc y nhân sáng mắt lên, lập tức lại biến mất trong rừng cây.

Các tướng sĩ nhiệt huyết sôi trào, sau khi hét lớn lên một tiếng thì đều lao nhanh đuổi theo phía sau ngựa của Triệu tướng quân. Tuy rằng tuyết đóng rất sâu, bước chạy rất khó khăn, nhưng không có một ai, không có một tướng sĩ nào có nửa câu oán hận. Trong mắt họ chỉ là sát khí lãnh liệt.

Binh mã Lâm Giang Thành, chỉ có Kỵ binh đoàn do Triệu Tử Văn suất lĩnh mới là kỵ binh. Còn những tướng sĩ khác đều là bộ binh. Cho nên khi xung phong tiến lên thì tốc độ tương đối chậm.

Đạt tới mục đích cổ vũ sĩ khí của các tướng sĩ rồi, Triệu Tử Văn biết là đã đến lúc rời đi để làm “chính sự”. Bước ngựa giảm dần, chờ nhạc phụ đại nhân Hạ Nguyên soái đuổi đến kịp.

Hạ Anh Kiệt nhìn Triệu Tử Văn đột nhiên cho ngựa thả bước chậm lại, dường như đang đợi mình thì lao như điên đến bên cạnh hắn, hỏi:

– Tử Văn, có phải là còn có chuyện gì phải nói với ta không?

Triệu Tử Văn gật đầu nói:

– Hoàn Nhan Liệt và Thác Bạt Khuê hẳn là đã biết con lãnh binh tiến lên. Con không cần phải diễn tiếp nữa. Đến lúc đi tập kích doanh trại chứa lương của Hung Nô rồi, con và người đổi trang phục. Trong nhiều tướng sĩ như thế có lẽ sẽ không bị ai phát giác ra đâu.

Một trận chiến tối nay, mấu chốt là phải thiêu hủy được lương thảo của đại quân Hung Nô, khiến cho phía Hung Nô rơi vào tình trạng không thể tiếp tế được lương thực, đành phải lui về thảo nguyên. Cho nên thành bại đều là ở lúc này đây.

Hạ Anh Kiệt thần sắc nghiêm lạnh, gật đầu nói:

– Được. Tử Văn, ta giả trang con. Con nhất định phải bảo trọng. Cho dù không thể thiêu hủy được doanh trại chứa lương cũng phải an toàn trở về!

– Nguyên soái, con tin là con có thể thành công được.

Triệu Tử Văn nói một cách rất tự tin. Giọng điệu hắn vừa chuyển, lại nghiêm mặt nói:

– Một khi con đắc thủ, Nguyên soái liền lập tức hạ lệnh lui quân, không cần phải tiếp tục hy sinh vô vị nữa.

Chính diện giao phong với đại quân Hung Nô chỉ là để thu hút sự chú ý của bọn chúng. Do đó, sẽ tạo điều kiện thuận lợi để Triệu Tử Văn bất ngờ đánh úp doanh trại chứa lương thảo phía sau. Dù sao Hung Nô cũng có hơn mười lăm vạn binh lực, lại có hơn mười vạn thiết kỵ. Bảy vạn binh mã của Đại Kinh không có khả năng chống cự được. Cho nên phải tận lực giảm bớt thương vong.

Hạ Anh Kiệt đương nhiên hiểu được đạo lý trong đó, gật đầu nói:

– Chỉ cần hậu phương của Hung Nô bốc cháy thì ta sẽ ra lệnh cho toàn quân rút lui. Sau đó, sẽ bảo vệ chặt chẽ cửa thành, không để cho đại quân Hung Nô thuận thế mà công thành vào được đâu.

– Vâng, Nguyên soái cứ theo kế hoạch mà làm.

Triệu Tử Văn nghĩ nghĩ, do dự một chút rồi nói:

– Nếu một khi con thất bại, Nguyên soái cũng phải buông bỏ chiến trường, phòng thủ là việc chính. Có thể thủ được thêm ngày nào thì hay ngày đó.

– Đừng nói lời nhụt chí.

Hạ Anh Kiệt vỗ vỗ bờ vai hắn:

– Tình Nhi và Hạ Bình, bọn họ đều ở Hàng Châu chờ con trở về. Con nhất định phải sống trở về!

Nghĩ đến những vị kiều thê si tình còn ở Hàng Châu, con gái bé bỏng mà Lăng Nhi mới sinh ra, bảo bảo của Bảo Nhi còn chưa ra đời nữa, Triệu Tử Văn trong lòng nóng lên, nghiến chặt răng:

– Nhạc phụ yên tâm, cho dù con dốc hết toàn lực cũng sẽ trở về gặp Tình Nhi và Hạ Bình các nàng.

– Ừ, bảo trọng!

Biết tính chất nguy hiểm trong đó, Hạ Anh Kiệt không nói thêm gì nữa, lại vỗ mạnh bờ vai của Triệu Tử Văn.

Hỏi han ân cần một hai câu xong, hai người đứng giữa đám đông đại quân, lặng yên không nói đổi chiến giáp và áo choàng. Bởi vì dáng người Triệu Tử Văn và Hạ Anh Kiệt tương tự nhau cho nên rất ít người có thể nhìn ra được sơ hở.

Tuy rằng Triệu Tử Văn tin tưởng là đã có thám tử hồi báo cho Hoàn Nhan Liệt và Thác Bạt Khuê rằng chính mình lãnh binh đi rồi. Nhưng Triệu Tử Văn lo lắng Hoàn Nhan Liệt khôn ngoan sẽ nhìn chằm chằm vào mình chứ không rời mắt đi cho nên mới đưa ra hạ sách này. Nếu đột nhiên mình mất tích thì chắc chắn sẽ làm Hoàn Nhan Liệt động tâm, kế hoạch tập kích bất ngờ doanh trại chứa lương sẽ không đánh cũng hỏng.

Trong khi các tướng sĩ Đại Kinh đang tiếp tục chạy về phía trước, một con khoái mã đột nhiên tách ra khỏi đám người đang phóng đi như chớp. Bởi vì chúng tướng sĩ đang tập trung toàn bộ sức chú ý ở các doanh trướng của Hung Nô cho nên vẫn chưa phát hiện ra phía sau có một con ngựa đột nhiên rời khỏi hàng ngũ mà chạy đi đường khác.

– Báo!

Thám tử Hung Nô đã điều tra xong tin tức, quỳ một gối trên mặt tuyết, bẩm báo:

– Hoàn Nhan tướng quân, Tam Vương tử điện hạ, binh mã Đại Kinh đúng là do Triệu Tử Văn thống lĩnh!

– Ta đã đoán là hắn mà.

Thác Bạt Khuê hừ nhẹ một tiếng, nói:

– Hắn thật đúng là kẻ to gan. Xem ra những nợ cũ trước kia phải cùng hắn tính hết một lượt mới được.

– Chính xác không?

Hoàn Nhan Liệt không để ý tới Thác Bạt Khuê thiếu não kia, mà cứ nhìn chằm chằm vào thám tử Hung Nô, hỏi:

– Ngươi có nhìn rõ bộ dạng của hắn không?

Đây là chuyện có liên quan đến chiến cục giữa hai bên, quan hệ cực kỳ trọng đại, thám tử Hung Nô không dám chậm trễ, ôm quyền nói:

– Hoàn Nhan tướng quân yên tâm. Thuộc hạ đã nhìn vô cùng cẩn thận. Đúng là Triệu Tử Văn.

– Hắn rốt cuộc muốn làm gì?

Hoàn Nhan Liệt đương nhiên không nghi ngờ là thám tử Hung Nô báo láo, nhưng mặt mày nhăn nhó cân nhắc rồi nói:

– Chỉ dựa vào bảy vạn binh mã của Đại Kinh đã muốn đến tấn công doanh trướng quân ta sao?

Thác Bạt Khuê khinh miệt nói:

– Hoàn Nhan tướng quân đừng lo. Cho dù hắn có quỷ kế đa đoan hơn nữa cũng không có cách nào dùng bảy vạn bộ binh đến chống lại hơn mười vạn thiết kỵ của chúng ta được.

– Có lẽ nên cẩn thận một chút vẫn hơn.

Hoàn Nhan Liệt lạnh lùng nói. Đối với Tam Vương tử này, thái độ của Hoàn Nhan Liệt càng ngày càng kém.

Không đợi Thác Bạt Khuê nói thêm điều gì, Hoàn Nhan Liệt hét lớn:

– Tất cả binh sĩ toàn bộ tập hợp. Nghênh chiến binh mã Đại Kinh!

Nếu như Triệu Tử Văn thống lĩnh thì đương nhiên sẽ không có cách nào tránh khỏi trận chiến này rồi. Chỉ có cách đề phòng quỷ kế của Triệu Tử Văn trên chiến trường thôi.

Các binh sĩ Hung Nô đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, rầm rập lao ra từ các doanh trướng. Bọn họ đã trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh nên trong nháy mắt đã tập hợp xong ở trên bãi đất rộng lớn trước cổng doanh trại.

Đại doanh Hung Nô được vây hàng rào trong một vòng hơn ba thước. Hàng rào vây quanh rất kín đáo và chặt chẽ, nếu muốn tấn công thì trước hết phải phá vỡ được hàng rào do cọc gỗ dựng thành cao ba thước kia. Nhưng bọn họ đâu thích bị người tiến công, mà phải là chính mình chủ động tiến công cơ.

– Các dũng sĩ, tin chắc rằng các ngươi đã hiểu được chúng ta vì sao phải tập hợp trong đêm.

Hoàn Nhan Liệt bình tĩnh nhìn quét qua hơn mười vạn binh lính Hung Nô, lạnh lùng nói:

– Đúng. Là tướng sĩ Đại Kinh không ngờ lại có gan liều lĩnh, dám đến tấn công chúng ta.

Thần sắc Hoàn Nhan Liệt trở nên dữ tợn, gầm lên trong cổ họng:

– Ngẫm lại các đời dũng sĩ Hung Nô chúng ta, đã từng giẫm nát đại quân Kinh quốc như thế nào. Tối nay bọn chúng dám đến xâm phạm, các ngươi nói chúng ta nên làm thế nào?

– Giết! Chấn hưng quốc uy của Hung Nô!

Hơn mười vạn dũng sĩ Hung Nô rống lên. Người Hung Nô khí lực to lớn, ai nấy đều như trâu hung. Tân binh Đại Kinh sao có thể so sánh với được. Tiếng rống của bọn họ làm người ta kinh hãi, dư âm còn vang vọng vào trong sơn cốc.

– Tốt!

Hoàn Nhan Liệt rút bảo kiếm bên hông ra, ra sức chỉ về hướng nhân mã Đại Kinh.

– Tất cả dũng sĩ, xung phong theo ta. Ta muốn bọn chúng có đến mà không có về!

– Có đến mà không có về!

Hơn mười vạn dũng sĩ Hung Nô vạm vỡ, sau một phen cổ vũ của Hoàn Nhan Liệt thì đều thú huyết sôi trào, hai tròng mắt đỏ bừng quát lên.

Thác Bạt Khuê đột nhiên chen miệng vào nói:

– Các dũng sĩ nghe lệnh. Ai có thể chém được thủ cấp của Triệu Tử Văn thì ta sẽ thưởng vạn lượng bạc trắng!

Đối với Tam Vương tử chỉ biết ồn ào, Hoàn Nhan Liệt chán không buồn để ý, lập tức lên ngựa, hô to một tiếng rồi dẫn đầu lao ra khỏi hàng rào, cao giọng quát to:

– Các dũng sĩ nghe lệnh, theo ta đi giết một trận thống khoái!

– Giết!

Hơn mười vạn binh lính Hung Nô đều hiểu được Thác Bạt Vương tử là cái loại nào, cũng không thể hơn được cho nên sau khi hét lớn một tiếng thì đều theo sát Hoàn Nhan Liệt đánh về hướng hơn bảy vạn tướng sĩ Đại Kinh.

– – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – –

Trong một rừng cây nhỏ bên ngoài doanh trại chứa lương của Hung Nô, Nhạc Phá Nô suất lĩnh Kỵ binh đoàn đã sớm mai phục từ lâu. Chỉ chờ đến lúc Triệu Tử Văn tiến đến, dưới sự dẫn dắt của hắn sẽ đánh vào doanh trại quân lương, đốt sạch lương thảo của đại quân Hung Nô.

“Rập, rập” từng tiếng vó ngựa đạp tuyết truyền vào tai Nhạc Phá Nô. Nhạc Phá Nô cảnh giác quay đầu lại. Khi thấy một con chiến mã đang lao tới thì lập tức nhận ra thân ảnh quen thuộc kia chính là Triệu tướng quân.

– Đoàn trưởng.

Nhạc Phá Nô khẽ hô lên. Tiếng nói của y rất nhỏ vì sợ quân địch ở trong doanh trại quân lương nghe thấy.

Triệu Tử Văn xuống ngựa, dắt ngựa tiến vào chỗ khuất tối trong rừng cây đã nhìn thấy hai ngàn huynh đệ Kỵ binh đoàn. Giờ phút này mỗi tướng sĩ Kỵ binh đoàn đều đỏ hồng cả sắc mặt, tâm tình phấn khởi không sao kể xiết. Nếu như có thể thiêu hủy thành công lương thảo của quân Hung Nô thì nhất định sẽ là những nhân vật nổi tiếng trong sử sách. Đến lúc đó, còn ai là không nhớ đến tên tuổi của Kỵ binh đoàn Đại Kinh?

Các tướng sĩ Kỵ binh đoàn ai nấy đều nắm chặt ngân thương, hận không thể xông luôn vào trong, giết địch một trận cho thống khoái rồi đốt quách toàn bộ lương thảo, khiến cho đại quân Hung Nô phải ủ rũ chạy về thảo nguyên.

Gật đầu, Triệu Tử Văn ngồi xổm xuống, không chút hoang mang nói:

– Mọi thứ đã chuẩn bị tốt chưa?

Nhạc Phá Nô gật đầu nói:

– Đều chuẩn bị tốt hết rồi. Đoàn trưởng, đã sớm chôn hỏa dược ở dưới cổng rào chắn rồi.

Nhìn hàng rào của doanh trại quân lương phía xa, cao hơn bốn thước, cổng lớn lại còn có một cột gỗ tròn to buộc chặt vào, xung quanh được vây kín không một kẽ hở, bên trong chắc hẳn còn rất nhiều binh lực thủ vệ. Có thể thấy được việc bảo hộ doanh trại quân lương trong đại quân Hung Nô là cực kỳ cẩn trọng.

– Tốt. Châm hỏa dược.

Triệu Tử Văn hơi thở gấp lên, tâm lý có chút khẩn trương. Trong lòng hắn rất rõ ràng, nếu không thể nổ tung được đại môn, chỉ sợ là đến vào cũng không vào được chứ đừng nói gì đến đốt lương thảo.

Nhạc Phá Nô gật gật đầu, rồi trong tay cầm hộp quẹt, lặng lẽ phất phất tay ra hiệu cho một tướng sĩ đang đứng dưới hàng rào. Những tướng sĩ tránh ở ngay dưới cổng hàng rào này hiển nhiên là sắp sửa châm hỏa dược.

“Si” một tiếng, kíp nổ hỏa dược nhẹ nhàng bị đốt lên. Tướng sĩ phụ trách việc đốt lửa dẫn chạy nhanh thoát khỏi phạm vi nổ. Ánh mắt mỗi tướng sĩ Kỵ binh đoàn đều chăm chú nhìn ánh lửa mong manh phát ra từ kíp nổ, hy vọng nó không đột nhiên bị tắt.

Khi cháy hết đoạn lửa dẫn, chỉ nghe thấy “ầm” một tiếng, một đám mây hình nấm nho nhỏ đột nhiên bùng phát lên, toàn bộ mặt đất rung chuyển, khói đặc cuồn cuộn bốc lên, quả thực có vẻ như một cảnh tượng rất hoành tráng.

– – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – –

Trên chiến trường Hung Nô và Đại Kinh, hai bên đang chém giết ác liệt. Cho dù dũng sĩ Hung Nô khí lực vô cùng lớn, nhưng trong lòng binh sĩ Đại Kinh không hề có ý sợ hãi. Cho dù một mình đấu không thắng thì trước khi chết cũng phải gắt gao giữ chặt binh khí trước ngực, giết chết tướng sĩ Hung Nô bên cạnh.

Chiêu thức đồng quy vu tận này quả thực khiến dũng sĩ Hung Nô có phần khiếp đảm. Thật sự khó có thể tưởng tượng nổi, những binh lính Đại Kinh thường ngày bị khinh khi như chó, tối nay lại có thể có dũng khí và quyết tâm như thế. Giống như những chiến sĩ bất khuất, cho dù chết cũng phải kéo địch nhân chết cùng.

– Giết!

Tiếng hô giết chóc vang lên không ngớt trên chiến trường. Mỗi một người Đại Kinh ngã xuống thì lại có một người Hung Nô bị ngã xuống theo. Trận chiến đấu này quả thực rất cam go, dũng sĩ Hung Nô dần dần có kính ý với binh lính Đại Kinh, trong ánh mắt sự khinh khi và coi rẻ dần dần biến thành những đối thủ đáng giá cùng chiến đấu.

– Hay cho một tên Triệu Tử Văn!

Hoàn Nhan Liệt bị hai vị tướng lĩnh đồng thời hợp kích, khi thấy tình hình không thể phân được thắng bại thì không khỏi cảm thán:

– Không ngờ chỉ trong vòng ngắn ngủi có vài ngày mà có thể dạy dỗ bọn tân binh được như thế này. Thật sự là quá lợi hại!

Trong mắt quân Đại Kinh tràn đầy niềm kiên định. Bọn họ không hề sợ hãi, vĩnh viễn không nói lời thất bại. Bọn họ sẽ không e ngại bất cứ địch nhân nào. Trong màn đao quang kiếm ảnh, bọn họ chia lìa ẩu đả. Cho dù nhìn đến từng đồng đội ngã xuống, bọn họ vẫn liều mạng lao về phía trước.

Những phần cơ thể bị đứt lìa vùi trong đống tuyết hoặc quay cuồng vì những cú đá. Giữa chiến trường có một cái hố rộng hơn ba thước. Những binh lính chết đi, bởi vì tuyết quá trơn mà bị trượt vào bên trong. Chỉ khoảng nửa khắc, một cái hố thật to như thế mà đã được lấp đầy bởi thi thể của cả binh sĩ Hung Nô và binh lính Đại Kinh. Những binh lính chỉ bị thương không may rơi xuống hố cũng trực tiếp bị đè ép mà chết ở bên trong. Tiếng kêu bi thương truyền vang khắp chiến trường. Cảnh tượng vô cùng thảm khốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.