Toàn Chức Cao Thủ

Chương 94 - Thời Điểm Mấu Chốt Như Xe Bị Tuột Xích.

trước
tiếp

“Thi đấu tổ đội thua là chuyện không tránh được, nhưng 301 đang cầu thắng trong bại, sự phát huy xuất sắc trong đấu tổ đội mang đến cơ hội chiến thắng cho trận đấu đoàn đội cuối cùng. Tinh hoa của cuộc thi đấu lần này, thực ra đều nằm cả ở phần hai, hơn nữa còn nhìn không ra được bên bại bên thắng nữa!” Diệp Tu nói.

Trần Quả ngồi bên trợn mắt há mồm, bình thường khi cô nghe khách mời và MC giải thích đã cảm thấy họ giỏi lắm rồi, nhưng nay nghe Diệp Tu nói, lại là những lời mà MC và khách mời chẳng hề nhắc đến. Là vì muốn giữ sự hồi hộp nên MC và khách mời không thèm giải thích ư? Hay trình độ của Diệp Tu thực sự cao hơn họ một bậc?

Trần Quả cũng không rõ nữa, những thứ như tốc độ tay không khống chế được hay đoàn đội bị rời rạc gì đấy, nghe xong cứ thấy ảo diệu sao ấy, tên này không phải đang chém bậy đó chứ?

“Người trẻ tuổi haizzz, còn non lắm.” Diệp Tu vẫn đang lắc đầu thở dài.

Trần Quả mờ mịt mà nhìn về phía trận đấu, bầu không khí ở tiệm net lúc này hoàn toàn im lặng, tựa như khi Gia Thế thua trận thứ hai của vòng đấu đơn, trong lòng mọi người thầm đổ mồ hôi thay cho chiến đội đang ra sức. Họ không giống Trần Quả, nghe xong lời giải thích của Diệp Tu thì đã có kết quả cả rồi. Những người này, họ vẫn đang ôm hy vọng, vẫn chờ mong Gia Thế phản kích mạnh mẽ.

Thế nhưng, thời khắc mọi người chờ mong chưa tới thì trong tiếng hò hét của Phan Lâm, Mộc Vũ Tranh Phong của Tô Mộc Tranh đã là người ngã xuống đầu tiên. Tuy rằng có thể sử dụng hình thức cứu viện để thay người thứ sáu ra trận, nhưng nhất định phải đến khu thay người đã định trước đấy. Dưới sự liều mạng truy giết của Phong Cảnh Sát Dương Thông, Mộc Vũ Tranh Phong cuối cùng không thể kiên trì đến đấy nữa.

Mộc Vũ Tranh Phong bị đánh chết, người thứ sau của Gia Thế tự động tiến vào chiến trường. Lúc này cũng biết cục diện bên ta rất bất lợi, vội vàng chạy lại giúp đỡ.

Bên này Phan Lâm vẫn không ngừng giải thích hiện trường, vừa nhìn đến người thứ sáu của Gia Thế xuất hiện tại khu thay người, lập tức chuyển sang nói: “Được rồi! Hiện tại người của Gia Thế đã thay vào, ừm, người đến là. . .Pháp Bất Dung Tình của Hạ Minh, là pháp sư nguyên tố, chỉ đạo Lý anh cảm thấy Hạ Minh có thể xoay chuyển tình thế bất lợi hiện nay của Gia Thế hay không đây?”

“Ặc, bình thường thì người thừ sáu sẽ trở thành bước ngoặt trong những trận đấu đoàn đội. Có điều, Gia Thế bấy giờ không phải chủ động thay thế. Hạ Minh là tự động vào sân, cục diện này cho thấy bản thân đang rơi vào thế bị động. Hơn nữa 301 hẳn đã sớm có chuẩn bị đến bước này rồi. Chính Hạ Minh cũng không phải cao thủ hàng đầu, Pháp Bất Dung Tình cũng không phải nhân vật đứng đầu, sợ rằng chỉ dựa vào bản thân anh ta thì không thể thay đổi được cục diện trước mắt đâu.” Lý Nghệ Bác nói.

“Vậy anh cảm thấy phải làm thế nào?” Phan Lâm hỏi.

“Trước tiên phải phối hợp với chiến thuật của cả thành viên trong đội đã, đây là điểm mấu chốt.” Lý Nghệ Bác nói.

“Nhưng tôi thấy Gia Thế hiện tại hình như quá rối loạn rồi, không biết bọn họ có chiến thuật rõ ràng hay chưa.” Phan lâm nói.

“Điểm mấu chốt còn phải dựa vào Tôn Tường, tôi thấy cậu ta phát huy quá nổi rồi, nổi đến tận bây giờ luôn, điểm này ngược lại khiến cậu ta có vẻ bị rời rạc khỏi đội. Đây vừa lúc chứng minh cho lời tôi đã nói trước đó, Tôn Tường mới gia nhập chiến đội Gia Thế chưa được bao lâu, vẫn còn tồn tại vấn đề thích ứng a!” Lý Nghệ Bác đang sử dụng một đại chiêu chiêu của mình: Trộm Đổi Quan Niệm. Đẩy vấn đề Tôn Tường gặp hoàn cảnh xấu sang vấn đề thích ứng với Nhất Diệp Chi Thu rồi mở rộng ra, sẵn khái quát vấn đề của hiện tại vào luôn, thể hiện bản thân thật tinh mắt, chuyên nghiệp vô cùng.

Không biết Phan Lâm là bị lừa thiệt hay hiểu rõ trong lòng, sao cũng cứ liên tục đúng đúng, anh nói quá chuẩn vân vân…

Lúc này Trần Quả cũng khiếp sợ quay đầu nhìn về phía Diệp Tu, lời của vị khách mời chuyên nghiệp này rốt cuộc cũng trùng với phán đoán của Diệp Tu. Có điều người này lại bảo lý do rời rạc của Tôn Tường là vì vấn đề thích ứng, khác với Diệp Tu bảo là do có sự sắp xếp trước.

“Được rồi! Tiếp theo chúng ta hãy nhìn xem, sau khi Hạ Minh gia nhập thì Gia Thế có thể xoay chuyển được tình hình hay không.” Phan Lâm tiếp tục bình luận trận đấu, Trần Quả cũng không hỏi nhiều nữa. Tuy rằng thần tượng Tô Mộc Tranh đã rời trận, nhưng cô vẫn đặt hy vọng vào người mới thay vào Hạ Minh.

“Cố lên! !” Khán giả trong tiệm net cũng đang thầm kêu gào, nhưng chẳng ai nói lời nào, tựa như nếu lên tiếng vào lúc này sẽ bị tuyển thủ nghe thấy, sẽ ảnh hưởng đến sự phát huy của họ.

Tại tiệm net chỉ còn lại tiếng thi đấu và tiếng bình luận trực tiếp, Hạ Minh sau khi vào trận liền thi triển pháp thuật một đường đuổi giết sang, có vết xe đổ của Tô Mộc Tranh, hắn ta cũng kiêng kị với chiêu kề thân ám sát của Phong Cảnh Sát Dương Thông. Hắn bất chấp mà sử dụng hết những kĩ năng phòng bị tiếp cận của pháp sư nguyên tố. Giữ tốc độ nhanh mà chạy đến tụ họp với tuyển thủ phe mình.

Sự phát huy của Hạ Minh khiến chỉ đạo Lý khán ngợi không thôi, khán giả ở tiệm net Hưng Hân cũng rối loạn, cứ như lại thấy được cơ hội chiến thắng một lần nữa, bầu không khí chợt sôi sục hẳn lên.

Mắt thấy Pháp Bất Dung Tình của Hạ Minh sắp hội họp thành công với tuyển thủ Gia Thế, thì đột nhiên vang lên một tiếng “bụp”, hình ảnh trên tấm màn chiếu siêu bự biến mất, tiếp đấy là tiếng của máy tính tại tiệm dừng hoạt động, đèn cũng đồng thời tắt ngúm, toàn bộ tiệm net tối thui, đưa tay không thấy được năm ngón.

Ầm ĩ một hồi! Một đám người còn đang hưng phấn trở nên bùng nổ, thét chói tai, huýt sáo gì cũng có, mà nhiều nhất chính là lớn tiếng hỏi: “Quản lý! ! ! Xảy ra chuyện gì?”

Trong tiếng ồn ào, mấy cái đèn chiếu sáng khẩn cấp cũng được mở lên, mọi người rốt cuộc thoát khỏi màn đêm. Nhưng khi mở đèn rồi, mọi người mới biết được nguyên nhân: cúp điện rồi.

“Sao lại thế được?” Trần Quả chạy ra ngoài nhìn sang phía đối diện, đèn đuốc vẫn sáng trưng.

Một số khách vẫn kiên nhẫn ngồi chờ, một số vẫn đang gào rống hỏi thăm tình hình, còn một số thì lập tức đứng dậy rời đi.

“Tiểu Lý, đi xem coi có phải đứt cầu dao không.” Trần Quả kêu một nhân viên quản lý đi xem thử. Lúc này khách ở lầu hai cũng đã mò đường xuống tới, hỏi xem xảy ra chuyện gì.

Tiểu Lý nhanh chóng báo cáo: đường dây điện vẫn còn nguyên vẹn, không biết xảy ra vấn đề chỗ nào.

Trần Quả nhìn thử, cũng đành chịu, bản thân không làm được gì, chỉ có thể báo người đến sửa. Khách biết được tin, lập tức xông tới quầy như thủy triều, vội vã tính tiền rời đi.

“Chưa có điện thì tính tiền bằng cách nào ?” Diệp Tu vốn đang dựa ngoài quầy, lúc này bị đám người xô đẩy đến nằm bẹp dí trên mặt quầy, vẫn cố hỏi Trần Quả.

“Tính bằng tay thôi, còn cách nào nữa?” Tình huống bây giờ của Trần Quả giống với Diệp Tu, cũng bị xô đẩy nằm bò lên quầy. Vừa trả lời Diệp Tu, vừa quay đầu tức giận mà hét lớn: “Chen cái gì mà chen, xếp hàng từ từ tới chứ! !”

Phía sau lưng là một vị khách có quen biết với Trần Quả, cũng đang khó xử: “Bó tay rồi chị chủ ơi, chị nhìn xem, thân bất do kỷ á.”

“Chú mày đè lên người chị nữa đi, chị giết ngay! !” Trần Quả uy hiếp.

Ông bạn này là người đàng hoàng, quả thực không hề cố ý. Bị Trần Quả uy hiếp xong đành phải một mình chống đỡ dòng người nườm nượp chen tới, khổ hết chỗ nói, Trương Vô Kỵ một mình PK lục đại phái cũng không thảm bằng tên này.

May mà giờ cao điểm buổi tối, là thời điểm nhân viên trong tiệm nhiều nhất, ào ào lại trợ giúp, mọi người cùng nhau giúp khách thanh toán, thối tiền.

Trần Quả muốn đi vào bên trong quầy nhưng mãi không có kết quả, nhìn sang cạnh, Diệp Tu đang giãy dụa trong biển người, cố gắng lắm mới rút được một tay ra, thứ đang cầm trong tay chính là một điếu thuốc.

“Lúc nào rồi mà còn hút thuốc! ! !” Trần Quả nhìn thấy Diệp Tu đưa thuốc lên miệng, tức giận, loại người gì thế này.

“Bằng không thì làm gì đây?” Diệp Tu vừa nói, kết quả lại không có hộp quẹt, bèn kêu gọi em gái trông quầy:

“Đến đến, giúp anh đây châm lửa nào.”

“Đừng để ý thằng đó! !”Trần quả nói.

Em gái đương nhiên nghe lời sếp, vì vậy phớt lờ Diệp Tu, kết quả bên cạnh lại xuất hiện một anh bạn tri kỷ: “Ông bạn, bên tôi có hộp quẹt này.”

“Cảm ơn, cảm ơn! !”

Diệp Tu mượn châm thuốc xong, hít một hơi, vui tươi hớn hở liếc sang Trần Quả. Trần Quả hộc máu. Tên cầm thú này thì hút thuốc vui vẻ biết bao, bản thân mình cứ bị đẩy thế này, ngực sẽ thành màn hình phẳng mất.

Thế nhưng rất nhanh đã giữ được trật tự, Trần Quả sau khi từ trước quầy chen vào quầy xong, thở dài một hơi. Diệp Tu ỷ vào thân phận nhân viên công tác của mình, cũng chui vào quầy, chả làm gì cả chỉ lo đứng đó hít hà khói thuốc.

Trần Quả vẫn đang vội vàng tính tay cho khách, thấy tên này an nhàn như vậy, vội vã sai vặt “Đi gọi điện cho người tới sửa đi.”

“Số điện thoại?”Diệp Tu hỏi.

“Tự mình tìm.”Trần Quả đưa điện thoại của mình cho hắn.

Diệp Tu cầm điện thoại, mở danh bạ, bắt đầu từ chữ cái S, Sửa chữa 1, Sửa chữa 2, Sửa chữa 3 , Sửa chữa 4,……….

“Sửa chữa mấy đây chị chủ?”Diệp Tu hỏi.

“4. . .” Trần Quả nói.

“Chị tài quá đi.” Diệp Tu sùng bái, sau khi gọi sửa chữa 4, quả nhiên là số điện thoại của công ty sửa chữa điện lực. Đối phương hỏi tình hình và địa chỉ, lại bảo vừa may gần đấy có người, có thể tiện đường đến xem.

Cúp điện thoại, báo tình hình với Trần Quả, Trần Quả gật đầu xong cũng không nói thêm gì.

Bên này cũng dần dần thanh lý hết cho khách, vài người khách nghiện net vừa nghe đã gọi sửa chữa, hơn nữa còn có thể đến ngay, thế nên vẫn ngồi lại chờ. Có điều “vài” này cũng chỉ là số ít, đa số đi sạch cả rồi. Trần Quả nhìn thử, thợ sửa chửa dù có đến, sửa xong cũng không biết là mấy giờ, vung tay lên, cho tan tầm trước giờ. Nhân viên còn đang giờ làm thì rất vui vẻ mà trốn mất. Cả đám không thèm quan tâm đến vấn đề làm ăn của tiệm.

Diệp Tu coi như cũng khá bận lòng, thỉnh thoảng lại chạy ra ngoài nhìn. Trần Quả còn đang thấy lạ, chợt có người từ lầu trên mò đường đi xuống: “Chuyện gì vậy?”

“Không có gì, cúp điện thôi.” Trần Quả nghe tiếng liền biết là Đường Nhu.

“A? Cúp điện? Có thể sửa được không?” Đường Nhu nói.

“Người ta bảo có thợ gần đây, chờ cả buổi cũng không thấy đến!” Trần Quả nói.

“Thế à? Sao còn chưa tới chứ!” Đường Nhu lập tức cũng chạy tới cửa nhìn quanh, vừa lúc lướt qua Diệp Tu vừa nhìn quanh trở về. Trần Quả nhìn một hồi, phản ứng của hai đứa này giống nhau quá, quan tâm tiệm net đến nhường nào, Trần Quả chợt thấy ấm áp. Kết quả Đường Nhu sau khi nhìn một vòng thì chạy về, lập tức thất vọng bảo với Diệp Tu: “Không có điện thì làm sao luyện cấp đây?”

“Đúng vậy!” Diệp Tu cũng sầu lo nhíu mày: “Lại vào lúc cần gấp rút lên 25 nữa chứ, chị chủ, cái tiệm net rách nát này của chị sao tự nhiên ngay thời điểm mấu chốt như xe bị tuột xích thế này?”

“Hai đứa tụi bây về ngủ cho đi! ! !” Trần Quả tức giận mà giậm chân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.