-“Xảo xảo! Sao nàng lại ở đây?”
Lâm Vãn Vinh vội vàng tiến lên phía trước nói.
Đổng Xảo Xảo đã đứng lên, phía dưới chân nàng còn có một cái làn trúc. Trong làn là những thức ăn đã nguội lạnh cả chứng tỏ nàng đã ngồi đợi ở đây rất lâu rồi.
-“Lâm đạica! huynh…huynh không sao chứ?”
Đổng Xảo Xảo giữ chặt lấy vạt áo của Lâm Vãn Vinh , lo lắng nhìn chàng , đôi mắt sáng lấp lánh như sao buổi sớm nhìn chàng với ánh nhìn chan chứa sự căng thẳng và đau lòng .
-“Ta…ta có thể có chuyện gì được cơ chứ?”
Lâm Vãn Vinh không biết nàng đang nói về việc gì chỉ cười đưa nàng vào phòng và dịu dàng hỏi:
-“Làm sao nàng có thể tìm được ta ở đây?”
-“Hôm đó huynh đã nói đại khái một chút cho muội về vị trí nên hôm nay muội tìm đến, ngoài cửa có treo y phục của huynh nên muội biết nơi này chính là nơi ở của huynh.”
Dưới ánh đèn, gương mặt xinh đẹp của Xảo Xảo ửng đỏ làm cho nàng càng quyến rũ hơn.
Lâm Vãn Vinh thầm nuốt nước miếng. Hắn chẳng phải là thứ tốt đẹp gì, lại một cô gái xinh đẹp như vậy đứng trước mặt bản thân mà hắn không hề động lòng thì có còn là đàn ông nữa đây?
Đổng Xảo Xảo nâng chiếc làn trúc lên nói:
-“Thức ăn đã nguội lạnh hết cả rồi. Lâm đại ca, huynh chưa ăn gì phải không? Để muội đi hâm nóng lại một chút, rất nhanh thôi.”
Lâm Vãn Vinh vội vàng kéo tay nàng lại nói:
-“Không cần đâu Xảo Xảo. Ta đã ăn rồi.”
Đổng Xảo Xảo bị hắn nắm lấy tay, lập tức nàng có một cảm giác dường như từ lòng bàn tay Lâm Vãn Vinh truyền đến từng đợt từng đợt khí nóng xuyên thấu trái tim nhỏ bé của nàng. Hai gò má nàng ửng hồng, trái tim đập dữ dội, nàng nhẹ nhàng nói:
-“Lâm đại ca! muội …”
Nàng ý tứ giãy giụa một lúc, lúc này Lâm Vãn Vinh mới ý thức được rằng mình đang nắm tay con gái nhà người ta.
Tuy nhiên da mặt hắn rất dày, không những không buông tay ra mà còn nắm chặt lấy , nhẹ nhàng mân mê lòng bàn tay nàng hồi lâu.
Đổng Xảo Xảo cảm thấy trong lòng có gì đó, một cảm giác kì lạ xuất hiện từ sâu thẳm lòng nàng. Toàn thân nàng nóng lên, đôi chân không kìm nổi mềm nhũn ra, thân thể cũng bắt đâu khẽ nhẹ run run lên.
Lâm Vãn Vinh lưu luyến không nỡ buông bàn tay nhỏ nhắn của nàng ra. Nét mặt không hề đỏ chút nào, chàng hỏi:
-“Xảo Xảo! Nàng cố ý đến đây chỉ để đưa thức ăn cho ta thôi sao?”
Thủ đoạn đánh lạc hướng sự chú ý của hắn vô cùng cao siêu, một cô gái như Đổng Xảo Xảo nào phải là đối thủ của hắn.
Thấy chàng ta đã buông tay mình ra, khuôn mặt Đổng Xảo Xảo có bớt đỏ đi một chút nhưng trong lòng lại có đôi chút thất vọng. Nghe thấy lời của Lâm Vãn Vinh, mới giật mình nhớ lại mục đích của nàng đến đây, bèn vội vàng nói:
-“Lâm đại ca! Vết thương của huynh sao rồi? Để muội xem qua nào.”
-“Vết thương nào?”
Lúc này hắn vẫn chưa ý thức được rằng Đổng Xảo Xảo đã nhìn thấy vết thương đã bị nhiếm trùng và đang sưng vù lên sau lưng hắn.
-“Lâm đại ca! Ai đã đánh huynh thành thế này vậy? Sao có thể ra tay độc ác đến như thế cơ chứ?”
Đổng Xảo Xảo run rẩy nói, âm thanh đã chứa đầy nước mắt. Sự quan tâm và đau lòng đó khiến cho Lâm Vãn Vinh cảm thấy có một cảm giác vô cùng ấm áp đang dâng lên trong lòng.
Không cần phải nói nữa , chắc chắn là tên tiểu tử Đổng Thanh Sơn đã mang chuyện hắn bị thương nói với Đổng Xảo Xảo rồi, cho nên Đổng Xảo Xảo mới tìm được nơi hắn ở.
-“Lâm đại ca! huynh mau cởi bỏ áo ra để muội bôi thuốc cho.”
Đổng Xảo Xảo nhẹ nhàng vuốt lưng của Lâm Vãn Vinh. Ngón tay nàng mềm mại dịu dàng và còn hơi mát lạnh khiến cho Lâm Vãn Vinh cảm thấy toàn thân dễ chịu, không nén nổi khẽ rên lên một tiếng.
-“Không sao đâu Xảo Xảo. Da thịt của ta dày lắm, vết thương nhỏ nhoi này có thấm vào đâu cơ chứ.”
Lâm Vãn Vinh cười cười nói.
-“Không được! Đại ca, huynh đã bị thương đến thế này rồi…….”
Đổng Xảo Xảo không thể nói tiếp được nữa vì nước mắt đã không ngừng tuôn rơi rồi.
-“Được rồi, được rồi. Ta cởi, nàng đừng khóc nữa. Nha đầu ngốc!”
Trong lòng Lâm Vãn Vinh ngập tràn cảm giác ấm áp và sự cảm động, vội vàng bỏ một thứ gì đó trong lòng ra, sau đó cởi bỏ y phục, lộ ra một cơ thể rắn chắc và cường tráng. Từ nhỏ cơ thể hắn đã rất đẹp, làn da cũng là một màu khoẻ mạnh , thêm vào đó lại rất thích rèn luyện nên cơ thể tương đối tráng kiện, đối với con gái mà nói rất có sức hấp dẫn, có lực công kích lớn.
Đổng Xảo Xảo nhìn cánh tay mạnh mẽ của hắn nét mặt chợt ửng đỏ, trái tim nhảy múa điên cuồng, chỉ là sau khi nhìn thấy vết thương sưng tấy trên lưng của hắn thì tất cả những tâm tư đó đều tan biến.
Mắt nàng ngân ngấn lệ, đưa ngón tay ngà ngọc ra nhẹ nhàng vuốt ve những vết thương đang sưng tấy , dịu dàng nói:
-“Đại ca! huynh có đau không?”
Lâm Vãn Vinh nhếch miệng cười nói:
-“Không đau.”
Hắn nằm sấp trên giường, hai tay nắm chặt lấy chiếc gối. Có đau không ư? Thừa lời, nàng thử bị đánh đến như thế này xem.Vậy nhưng cô nha đầu Xảo Xảo này quá dịu dàng lương thiện nên Lâm Vãn Vinh không nén nổi lo lắng thay cho nàng.
Vài giọt nước mắt nhỏ lên lưng Lâm Vãn Vinh . Hắn quay người lại thì thấy Đổng Xảo Xảo đang xấu hổ vội vàng lau đi dấu vết của những giọt nước mắt vừa lăn trên má.
-“Nha đầu ngốc! Đại ca không sao đâu.”
Trong lòng Lâm Vãn Vinh tràn ngập tình cảm ám áp, hắn dịu dàng nói với Đổng Xảo Xảo .
Đổng Xảo Xảo xấu hổ quay đầu lại nói với hắn:
-“Đại ca! Sau này huynh phải tự biết bảo vệ bản thân mình nhé! Muội…..Bọn muội đều không muốn nhìn thấy huynh bị thương một chút nào nữa đâu.”
Lâm Vãn Vinh cười lớn nói:
-“Yên tâm đi, Xảo Xảo. Người có thể làm ta bị thương còn chưa sinh ra đời đâu.”
Đổng Xảo Xảo đỏ mặt liếc xéo chàng một cái rồi nói:
-“Khoác lác!”
Đôi mắt đẹp ngân ngấn nước mắt giống như bông hoa lê trong mưa vậy. Không thể diễn tả được vẻ diễm lệ thanh tú của nó. Lâm Vãn Vinh ngẩn ngơ nhìn nàng nói:
-“Xảo Xảo! Nàng thật đẹp!”
Đổng Xảo Xảo khẽ cắn cặp môi đỏ mọng cúi đầu không đáp, vẻ vui mừng hiện lên trên khuôn mặt nàng ngay cả kẻ mù cũng có thể nhìn thấy.
Trong lòng Lâm Vãn Vinh chợt xuất hiện một cảm giác xúc động, chỉ muốn ôm chặt lấy thân hình yêu kiều quyến rũ ấy mà cắn một miếng, nhưng đúng lúc đang định hành động thì cơn đau nhức nhối phía sau lưng truyền tới. Lâm Vãn Vinh tức tối hung hăng đâm Long Đầu dang cương cứng thẳng đứng kia xuồng mặt giường.Tất cả chỉ tại cái thứ ngươi không hiểu chuyện hại ta phải chịu đau thế này đây.
Đổng Xảo Xảo cẩn thận sờ lên vết thương của Lâm Vãn Vinh , động tác mềm mại nhẹ nhàng như một làn gió mát thoảng qua. Sự va chạm da thịt thân thiết, gần gũi như thế này khiến cho trái tim Đổng Xảo Xảo loạn nhịp, gương mặt ửng hồng.
Lâm Vãn Vinh thì không như vậy. Hắn sớm đã được hưởng qua vô số lần sự xoa bóp với người khác giới rồi nên về điểm này vẫn có chút kiềm chế được. Tuy lần này Xảo Xảo vô cùng ôn nhu mỹ lệ nhưng hắn cũng không quá thất thái ngoại trừ…. Long Vương dưới khố đang va chạm ầm ĩ với mặt giường kia ra.
Bôi thuốc xong, Lâm Vãn Vinh lấy quần áo phía đầu giường còn Đổng Xảo Xảo nghiêng người đặt lọ thuốc vào trong chiếc hộp phía đầu giường, bị Lâm Vãn Vinh làm vướng nên nàng bị trượt chân, kêu lên ai da một tiếng rồi toàn thân bị ngã xuống giường.
Lâm Vãn Vinh vừa quay người lại, liền bị nàng đè lên trên giường, sau lưng dội đến một cơn đau nhức nhối khiến cho Lâm Vãn Vinh phải cố sức cắn răng chịu đựng.
Hắn kiên trì cắn răng không kêu lên một tiếng nào, có cơ hội mà không nắm lấy thì chỉ có đồ ngốc. So với hương thơm tuyệt diệu vừa lao vào lòng hắn thì sự đau đớn nhỏ nhoi đó có thấm vào đâu cơ chứ.
Đổng Xảo Xảo không kịp phòng bị gì, cả thân người trong chốc lát đã đè lên cơ thể Lâm Vãn Vinh. Hai cơ thể nóng hổi dính chặt vào nhau, đặc biệt là Lâm Vãn Vinh vẫn đang cởi trần.
Nồng trọng khí tức đàn ông mạnh mẽ phát ra từ cơ thể của hắn khiến cho tái tim của Đổng Xảo Xảo như hươu con chạy loạn, muốn giãy dụa nhưng toàn thân không hề có một chút sức lực. Đôi cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của Lâm Vãn Vinh vòng ôm chặt lấy chiếc eo thon nhỏ của nàng. Nàng không thể động đậy phản kháng gì được, chỉ có thể mềm mại nép vào trong lòng hắn. Gương mặt xinh đẹp cùng với lồng ngực nóng bỏng dính sát vào nhau.
Lâm Vãn Vinh ôm lấy thân thể mêm mại không xương ấy vào lòng, tận hưởng mùi hương nhè nhẹ toát ra từ cơ thể nàng, hơi thở ngày càng gấp gấp, ôm nàng càng lức càng chặt hơn dường như muốn nàng hoàn toàn hoà nhập vào cơ thể mình vậy.
Đổng Xảo Xảo dính chặt trên người hắn không dám thở mạnh, bộ ngực đầy đặn nhô cao ép vào lồng ngực Lâm Vãn Vinh mang đến cho hắn một khoái cảm lạ thường. Lâm Vãn Vinh thoải mái kêu thầm một tiếng, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve trên lưng nàng , dần dần xuống dưới , xuống qua phía eo nàng vẫn tiếp tục di chuyển cuối cùng vuốt ve đến cặp mông tròn lẳn của nàng.
-“Đại ca…….”
Đổng Xảo Xảo kêu khẽ một tiếng, trong ánh mắt nàng sóng nước mênh mang, khuôn mặt ửng hổng tuyệt mĩ, cái cảm giác bị nắm trong lòng bàn tay của chàng ta vừa nóng bỏng lại vừa kích thích.
Hắn nhẹ nhàng mân mê xoa trên làn da mềm mại, rồi dần dần di chuyển xuống dưới, đồng thời Long Vương dưới hạ khố của chàng cũng hướng về phía trước xuất động, tiến vào giữa hai chân nàng, tiếp xúc với một vùng hoa cỏ…
Tuy là còn cách một lớp y phục nhưng một cô gái trong trắng ngây thơ như Xảo Xảo, thuần khiết như băng tuyết nào đã từng gặp qua, nàng chỉ cảm thấy một vật gì đó nóng bỏng nhẹ nhàng tiếp xúc với vùng thần bí của nàng tuy chỉ là cách y phục.Trong nháy mắt nàng kêu lên một tiếng, khuôn mặt lộ ra vẻ e thẹn vô cùng, hai chân ý thức được khép chặt lại, toàn thân như có một sức mạnh rút xương lóc thịt, nàng nép chặt vào lòng Lâm Vãn Vinh .
Lâm Vãn Vinh sớm đã như cung đã giương tên đang muốn vượt qua mà lên, chợt thốt lên một tiếng ai da, cơn đau nhức nhối của vết thương phía sau lưng khiến hắn không nén nổi buột miệng kêu lên một tiếng.
Đổng Xảo Xảo trong chốc lát tỉnh táo trở lại, hai má đỏ bừng nhưng trong mắt lại ngân ngấn lệ:
-“Lâm đại ca! Chàng..chàng…”
Nàng xấu hổ vùng dậy bỏ chạy nhưng không cẩn thận làm rơi một quyển hoạ sách ở đầu giường. Đổng Xảo Xảo cúi đầu xem thì từ cổ đến mặt nàng đỏ bừng như ánh nắng ban mai. Nàng nhặt quyển hoạ sách lên ném thẳng vào Lâm Vãn Vinh , ngượng ngùng nói:
-“Lâm đại ca! Chàng thật xấu quá đi!”
Nói xong liền chạy như bay ra khỏi cửa.
Cơn đau trên lưng Lâm Vãn Vinh cứ nhức nhối không ngừng. Hắn đang thầm chửi tên khốn Lý Nhị Cẩu ra tay quá nặng, làm hỏng mất hảo sự của hắn, nhưng lại không hề nghĩ đến nếu không có sự giúp đỡ của Lý Nhị Cẩu, hắn nào có diễm phúc từ đâu bay tới như vậy cơ chứ.
Nhìn quyển hoạ sách mà Đổng Xảo Xảo vừa ném lại, Lâm Vãn Vinh vội vàng đón lấy.Vừa xem thì ra đây chính là Xuân Cung hoạ sách mà Nguỵ lão đầu lưu lại cho hắn.
Thượng đế ơi! Phải chăng hôm nay người không vui, lại giày vò con như vậy chứ?
Lâm Vãn Vinh than thầm trong lòng, lần này không hay thật rồi. Trong thời khắc quan trọng nhất, lại để nàng nhìn thấy cái không nên nhìn thấy.Giờ đây nhất định Đổng Xảo Xảo sẽ cho rằng hắn là một tên ‘sắc lang’ thuần chủng rồi. Nhưng có trời đất chứng giám, từ khi đến với thế giới này người tình duy nhất của hắn chỉ có cánh tay trái của hắn mà thôi.
Lâm Vãn Vinh liếc mắt nhìn quyển hoạ sách đó, lòng xuân chợt rạo rực. Những lộ tuyến kì quái đó lúc này dường như đang nhập vào trong tâm trí hắn, một luồng khí chầm chậm vận hành nhưng đáng tiếc chẳng được bao lâu thì an tĩnh trở lại.
Có trò vui, trong lòng Lâm Vãn Vinh vui mừng. Tuy không biết vì sao đột nhiên lại xuất hiện tình huống này nhưng so với cái được gọi là thưởng thức thuần tuý của Xuân Cung hoạ sách trước đây thì hơn rất nhiều.
Lâm Vãn Vinh cất quyển hoạ sách đố đi rồi chợt nghĩ ra muộn như vậy rồi. Một mình Xảo Xảo xông ra ngoài, tâm trạng lại vô cùng không ổn định, liệu có thể xảy ra nguy hiểm gì không đây? Lâm Vãn Vinh vội vàng khoác y phục lên người rồi lao đi.
Trên đường không hề nhìn thấy bóng dáng của Đổng Xảo Xảo. Lâm Vãn Vinh trong lòng vô cùng lo lắng, đối với một cô gái ngoan ngoãn đáng yêu như Xảo Xảo, hắn đã có lòng thương yêu, không phải lấy làm nương tử thì là em gái cũng rất thuận mắt đấy chứ.
Đương nhiên là có thể làm nương tử, tốt nhất là làm nương tử đi.
Nhận thấy đã đến Đổng gia rồi và cuối cùng Lâm Vãn Vinh cũng nhìn thấy Xảo Xảo. Nàng đang ngồi co ro trong một góc, toàn thân hơi run rẩy dường như nàng đang khóc.
-“Xảo Xảo!”
Lâm Vãn Vinh vội vàng xông đến.
Đổng Xảo Xảo nghe thấy tiếng của hắn lập tức nhào tới lao vào lòng hắn, thút thít khóc và nói:
-“Lâm đại ca…Lâm đại ca…”
-“Xảo Xảo !Không sao..không sao. Là ta không tốt, ta ức hiếp Xảo Xảo, ta đáng chết, ta đê tiện, ta hạ lưu……”
Lâm Vãn Vinh vừa tự mắng bản thân vừa len lén nhìn nét mặt của Xảo Xảo.
Quả nhiên Đổng Xảo Xảo vội vàng ngước khuôn mặt đẫm lệ của nàng lên nói:
-“Không phải , không phải. Lâm đại ca, không phải lỗi của chàng, là do Xảo Xảo dụ dỗ chàng, Xảo Xảo là đứa con gái không biết liêm sỉ …”
Trong lòng Lâm Vãn Vinh thở phào một hơi, thì ra là vì chuyện này ư. Đổng Xảo Xảo này quả là một nha đầu lương thiện đáng yêu. Về mặt này nàng hoàn toàn không có kinh nghiệm gì, nằm trong lòng Lâm Vãn Vinh có sự tiếp xúc thân mật như vậy nhưng sau khi tỉnh táo trở lại việc đầu tiên nghĩ đến lại là tự trách mình chứ không hề nghĩ đến việc chính là Lâm Vãn Vinh cố ý trêu ghẹo nàng.
-“Xảo Xảo! Là lỗi của đại ca, đại ca không nên trêu ghẹo nàng…”
Với da mặt của Lâm Vãn Vinh thì khó mà có một lần hắn thành tâm thành ý chủ động xin lỗi nhưng Đổng Xảo Xảo đã khiến hắn lần đầu tiên cảm thấy mình thực sự đê tiện.
-“Xảo Xảo! Ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm……”
Một câu còn chưa nói dứt thì Đổng Xảo Xảo đã nhẹ nhàng đưa bàn tay nhỏ nhắn của nàng áp lên môi Lâm Vãn Vinh, nàng nói:
-“Đại ca! Đừng nói, chàng đừng nói gì cả. Chàng là ngôi sao sáng trên chín tầng mây, Xảo Xảo chỉ là một ngọn cỏ nhỏ nhoi nơi mặt đất. Xảo Xảo không muốn sau này chàng phải hối hận.”
-“Xảo Xảo! Ta tình nguyện mà…..”
Gương mặt Đổng Xảo Xảo đẫm lệ những vẫn giữ chặt hai môi chàng :
-“Đại ca! Chàng cần theo đuổi những thứ tốt đẹp hơn nữa thuộc về chàng, đừng vì muội mà mất đi những gì chàng muốn có.”
Lâm Vãn Vinh ôm chặt nàng vào trong lòng. Nước mắt của Đổng Xảo Xảo không ngừng tuông rơi nhưng nàng vẫn không cho Lâm Vãn Vinh nói một câu nào hết.
Đến cuối cùng, đột nhiên Đổng Xảo Xảo nở ra một nụ cười , nàng nhẹ nhàng nói:
-“Đại ca! Có phải ngày mai chàng sẽ đến Tiêu gia phải không?”
Đến lúc này nàng mới buông bỏ tay đang áp trên hai cánh môi Lâm Vãn Vinh, trên mi vẫn còn đọng lại mấy hạt lệ châu, cặp môi nhỏ nhắn đỏ mọng hé mở đẹp đến không thể miêu tả bằng lời.
Lâm Vãn Vinh cười hì hì nói :
-“Đúng vậy nhưng trước khi đến Tiêu gia ta phải làm một việc lớn này trước đã.”
-“Việc lớn gì vậy?”
Đổng Xảo Xảo thấy vô cùng kì lạ hỏi.
-“Ăn Xảo Xảo của ta.”
Lâm Vãn Vinh nửa đùa nửa thật nói.
Đổng Xảo Xảo thẹn thùng nói:
-“Đại ca!Chàng lại nói linh tinh rồi.”
Lâm Vãn Vinh nhìn nàng với một vẻ mặt rất nghiêm túc nói:
-“Tiểu ny tử! Ta sẽ vĩnh viễn đối xử với nàng………”
-“Đại ca!”
Đổng Xảo Xảo vội vàng ngăn hắn lại, đôi mắt nàng mênh mông như được bao phủ bởi sóng nước. Nàng vội vàng dùng bàn tay nhỏ bé của mình nhẹ nhàng đặt lên môi Lâm Vãn Vinh :
-“Sau này chàng sẽ còn gặp nhiều người con gái tốt hơn Xảo Xảo rất nhiều, chàng đừng vì muội mà vứt bỏ những cơ hội lớn.”
-“Vứt bỏ, vì sao phải vứt bỏ?”
Lâm Vãn Vinh cảm thấy kì lạ bèn hỏi:
-“Lẽ nào trên thế giới này một người đàn ông chỉ có thể lấy một nương tử thôi sao?”
-“Chàng………”
Đổng Xảo Xảo tức giận vô cùng, đánh hắn một quyền rồi quay người bỏ chạy.
Thì ra cô gái này cũng biết ghen đấy chứ. Lâm Vãn Vinh mhìn bóng dáng yểu điệu và cặp mông không ngừng đưa qua đưa lại của nàng khiến trong lòng hắn dâng lên một dục vọng mãnh lịêt. Chà…Xem ra đêm nay lại phải phiền đến Ngũ cô nương rồi.
Ấy! Chẳng phải lão tử vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ cho việc yêu đương hay sao?
Như vậy với Xảo Xảo có được tính là yêu đương hay không đây? Chà! Thất bại , thất bại rồi, lại dễ dàng bị con gái mê hoặc như vậy cơ chứ? Đúng rồi, Xảo Xảo chưa hề nói nàng ấy thích ta, ta hình như cũng chưa từng nói yêu nàng, cứ như vậy mà bị mê hoặc thì thật chẳng có chút trình độ nào cả.Cũng không biết cấu tạo cơ thể của phụ nữ của thế giới này có giống với ở thế giới của mình không nhỉ, khi nào rảnh rỗi nhất định phải tìm Xảo Xảo “giao lưu” một chút mới được. Lâm Vãn Vinh chẳng biết làm sao chỉ lắc lắc đầu, thầm nghĩ một cách không biết liêm sỉ.
Đêm hôm đó ngủ thật ngon giấc. Quyển Xuân Cung hoạ sách đó hắn đã xem đi xem lại vài lần, quả nhiên mạnh hơn những loại thần dược long hổ báo gì đó của bọn công tử con nhà giàu rất nhiều. Còn như giữa hắn và ngũ cô nương có xảy ra chuyện gì hay không thì lại là chuyện vô cùng bí mật, ngoài Lâm Vãn Vinh không ai biết cả.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm Vãn Vinh vẫn đang say giấc nồng trên giường chợt mở mắt và lập tức nhớ ra bắt đầu từ ngày hôm nay, hắn đã không còn là người tự do nữa rồi, hơn nữa còn là một kẻ dưới phải chịu sự chỉ huy sai bảo của Tiêu gia.
Tâm trạng vốn đang rất tốt của hắn lập tức rơi xuống đáy vực sâu.
Hắn buồn bã, thẫn thờ rời khỏi giường, mặc bộ áo dài màu xanh Tiêu gia phát ngày hôm qua và đội chiếc mũ nhỏ lên ngay ngắn. Đứng trước tấm gương đồng ngắm nhìn thì thấy một tên gia đinh mắt to mày rậm anh tuấn phóng khoáng vừa xuất hiện trước mắt.
Ngay cả khi làm gia đinh rồi mà vẫn tuấn tú đẹp trai như vậy, hắn bất lực thở dài một tiếng, ra rửa mặt qua loa rồi lập tức xuất hành.
Trên đường, luôn luôn có người nhìn hắn thăm dò, có các cô gái cũng có những chàng trai.Có những ánh mắt ngưỡng mộ và cũng không ít những cái nhìn khinh bỉ.
Những người ngưỡng mộ hắn tự nhiên là những kẻ tiểu nhân cùng khổ. Bộ dạng của hắn và cả chữ “Tiêu” trước ngực hắn cũng đủ nói rõ thân phận rồi. Đây chính là một gia đinh quang vinh của phủ lớn nhà họ Tiêu.
Những cái nhìn khinh bỉ dành cho hắn tự nhiên là của những kẻ tài tử, một tên bỉ phu không biết chữ chốn thôn quê, bất quá cũng chỉ là một con chó trông nhà cho Tiêu phủ mà thôi, có gì mà ra vẻ chứ.
Đương nhiên cũng có những kẻ do ghen ghét đố kị với vẻ ngoài đường đường phong độ của Lâm Vãn Vinh. Ngũ quan của hắn không tồi, cơ thể cũng rất đẹp, nước da khoẻ mạnh, mang lại cho người ta một cảm giác bừng bừng sức sống. Cũng vì thế mà không ít các đại cô nương thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn hắn một cái, điều này cũng có thể hiểu được.