Lâm Vãn Vinh ở lại tửu lầu tương đối lâu, thấy thời gian không còn sớm nữa, mới đành phải cáo biệt rời đi
Đổng Xảo Xảo tiễn hắn tới tận cổng Tiêu gia, đưa cho hắn trúc lam trong tay và nói:
-Lâm đại ca, đây là vài món ăn mà huynh thích ăn do muội đã làm, còn có vài bộ quần áo muội đã may cho huynh nữa. Huynh ở trong đó nhất định phải bảo trọng. Nếu không thì, muội … Chúng ta đều sẽ lo lắng cho huynh lắm đấy.
Một chút thời gian buổi chiều vậy thôi mà nha đầu này lại còn có thể chạy về nhà đích thân làm cho hắn những món ăn này, tấm lòng này của nàng khiến Lâm Vãn Vinh cảm động vô cùng, hắn nhìn tiểu ni tử này nói nhỏ nhẹ rằng:
-Xảo Xảo, cảm ơn nàng
-Đại ca
Đổng Xảo Xảo trong lòng ngập ngừng, liếc nhìn xung quanh một lát, rồi nói nhẹ nhàng rằng:
-Sau này đừng nói những lời cảm ơn gì cả, Xảo Xảo làm bất kỳ việc gì cho đại ca đều là cam tâm tình nguyện mà.
Trong lòng Lâm Vãn Vinh tình cảm dâng trào, hắn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng và nói:
-Ta biết rồi, Xảo Xảo, trong khoảng thời gian ta không ở đó đã khiến nàng vất vả quá. Tuy nhiên nàng hãy yên tâm, sau một năm nữa ta sẽ trở về giúp đỡ nàng
Xảo Xảo thẹn thùng đồng ý, bàn tay nắm chặt lấy hắn, trên khuôn mặt nở một nụ cười ngọt ngào tràn đầy hạnh phúc
Thấy trời đã tối, Lâm Vãn Vinh nói:
-Xảo Xảo, cũng không còn sớm nữa, nàng hãy quay về trước đi
Xảo Xảo lắc đầu nói:
-Không, đại ca, huynh hãy vào trước đi, muội ở đây nhìn huynh.
Thấy ni tử này tình cảm ướt át, Lâm Vãn Vinh trong lòng cảm động con tim rối bời, muốn nói gì đó mà lại không biết phải bắt đầu như thế nào, không ngờ bình thường là một gã mồm mép trơn tuột như thế mà lại có lúc ngập ngừng như thế này
-Vậy, Xảo Xảo, ta vào nhé
Lâm Vãn Vinh nhìn Xảo Xảo nói
Xảo Xảo ừ một tiếng nhỏ nhẹ, nhìn bóng dáng Lâm Vãn Vinh bước chầm chậm vào trong Tiêu trạch, trong mắt nàng tràn ngập nỗi niềm lưu luyến bứt rứt không rời, không thể kìm nén được sống mũi bỗng cay cay, vài giọt nước mắt liền rơi xuống
Lâm Vãn Vinh bước vào cửa quay đầu lại nhìn mà vẫn thấy Xảo Xảo đứng im ở đó chưa về, bóng hình mảnh khảnh của nàng giống như một người vợ hiền lành đưa tiễn chồng xuất hành vậy, cũng không biết là sao nữa, Lâm Vãn Vinh sống mũi cũng cay cay, hắn biết rằng mình sẽ mãi mãi không bao giờ quên được cảnh này
Trong phủ và ngoài phủ như thể hai thế giới hoàn toàn xa lạ vậy, ở ngoài phủ, Lâm Vãn Vinh là đại ca của Đổng Xảo Xảo, là trụ cột vững chắc cho Đổng Xảo Xảo, nhưng vào trong phủ thì hắn lại là một kẻ hầu người hạ không bằng cả một con chó. Cảm giác trái ngược ấy khiến cho hắn sững sờ một hồi lâu, may mà tính hắn khoáng đạt, lại không có lý tưởng gì cao sang, một không gian nhỏ nhoi trong phủ này cuộc sống cũng có thể cho là tự do tự tại
Ngày hôm đó, Lâm Vãn Vinh đang “cần mẫn” làm việc, đang cài một bông hoa vừa mới ngắt xuống cài lên tóc một nha hoàn thẹn thùng thì bỗng nhiên nhìn thấy Vương quản gia với bộ mặt tươi tỉnh bước vào. Từ sau khi vào phủ gây ra một số chuyện làm náo loạn thì không hề thấy Vương quản gia lộ mặt gì cả, hôm nay không biết là duyên cớ gì mà lại tới hoa viên với bộ mặt mỉm cười bước vào đây như vậy
Mấy nha hoàn đang cười đùa vui vẻ cùng Lâm Vãn Vinh nhìn thấy Vương quản gia chẳng được thoải mái như Lâm Vãn Vinh, liền vội vàng tháo chạy như bay
-Lâm Tam, thời gian gần đây mạnh khoẻ chứ?
Vương quản gia vừa hỏi khuôn mặt vừa cười tươi như hoa
Đàn ông cười tí mắt như vậy chẳng phải tốt đẹp gì, Lâm Vãn Vinh chợt nhớ tới câu nói nổi tiếng kinh điển đó, có điều, trên hắn đã có người bảo vệ rồi, nên cũng chẳng có gì phải sợ Vương quản gia cả, liền cười nói:
-Ấy, đây chẳng phải là Vương quản gia sao, hôm nay sao lại có thời gian rảnh rỗi tới hoa viên thưởng thức hoa thế này? Ồ, ta biết rồi, hôm nay thu cúc nở rộ, đúng là thời điểm lý tưởng để thưởng gió, thưởng nguyệt, thưởng hương thu, không ngờ là quản gia đại nhân cũng là người văn nhân nho nhã như vậy
Vương quản gia cười híp mắt lại nói:
-Vài ngày nay trong phủ bận rộn trăm việc, ta nào đâu có thời gian rảnh rỗi như vậy, hôm nay ta tới đây là để tìm nhà ngươi thôi
-Tìm ta ư?
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên nói
-Đúng vậy, Lâm Tam, ta có thể chúc mừng nhà ngươi rồi
Vương quản gia giả bộ cười
-Chúc mừng ư? Sinh nhật ta còn chưa tới, có gì đáng để chúc mừng vậy?
-Đương nhiên là có chuyện vui rồi, hơn nữa còn là chuyện vui lớn cơ. Gần đây, lão phu giúp việc trong thư phòng lâm bệnh, phu nhân đã đặc cách cho ông ta về quê thủ hiếu ba tháng, người giúp việc trong thư phòng lại quá ít, ta đã nghĩ đi nghĩ lại rồi, thấy nhà ngươi thông minh lanh lợi, liền tiến cử nhà ngươi với phu nhân đó, hơn nữa phu nhân cũng có chút ấn tợng với nhà ngươi, nên bà ta đã đồng ý rồi, điều nhà ngươi tới thư phòng giúp đỡ nhé. Chúc mừng nhé, đây chẳng phải là một chuyện đại sự tốt lành sao
Nếu như ở những nhà khác, được điều tới thư phòng cùng thiếu gia đọc sách quả nhiên là đại sự một bước lên tiên, nhưng Tiêu gia không hề có con trai, thư phòng cũng chỉ là chốn dành cho các tiểu thư thỉnh thoảng lui tới đọc sách mà thôi. Các tiểu thư đọc sách cũng chỉ là trang trí mà thôi, Lâm Vãn Vinh mà tới thư phòng thì có thể nói là còn một chút tiền đồ cũng chẳng còn
Đồ chết tiệt nhà ngươi định hãm hại ta, nhất định là nhà ngươi thấy ta sống ở đây phong lưu thoải mái nên trong lòng không vui, trong lòng Lâm Vãn Vinh sáng như tuyết, nói giọng mỉa mai rằng:
-Đây quả là một công việc tốt đó
Vương quản gia cũng biết Lâm Tam là người thông minh, hơn nữa sau lưng còn có Phúc bá làm chỗ dựa, là một cái đinh cứng, ông ta vốn không muốn tới giở trò gì cả, nhưng ai bảo người chủ kia nói như vậy chứ, ông ta đành cứng đầu cứng cổ như vậy
Lâm Vãn Vinh nào đâu có nghĩ tới ông ta có nỗi khổ gì, thấy vẻ mặt Vương quản gia không có chút gì là giả bộ cả liền cười hai tiếng nói:
-Về việc này thì Vương quản gia người cũng biết đó, Phúc bá ở đây rất cần ta, ta chỉ sợ nhất thời không biết ra đi ra sao đây, vì vậy hay là nhờ ông hãy tới nói trước một câu với Phúc bá
Ta làm sao dám đi tìm Phúc bá chứ, hai bên đều là những nhân vật không thể đắc tội được, đành phải lời nói của ai nặng hơn thì ta nghe người đó vậy, trong lòng Vương quản gia có nỗi khổ không thể nói nên lời, ông ta cười khan nói:
-Không cần đâu, Phúc bá lão ấy hai ngày nay tới Hàng Châu để chuyển cây cỏ rồi, phải nửa tháng nữa mới có thể quay về. Dù sao thì ta cũng đã hỏi ý kiến phu nhân rồi, bây giờ chỉ cần nhà ngươi trực tiếp tới là được
Hoá ra là như vậy. Tên tiểu tử này gan cũng to đấy chứ, lại dám nhân lúc Phúc bá không ở đây lấy việc công báo thù tư. Ông già Phúc bá này, không có việc gì thì đi công tác gì chứ. Lâm Vãn Vinh tự cắn răng, nguyền rủa Vương quản gia chết đi sống lại, một lúc lâu sau mới nghĩ tên Vương quản gia này được, nhà ngươi đã làm mùng một thì chớ có trách ta làm hôm rằm nhá, hãy nhìn ta xử lý nhà ngươi đây này
-Thế này vậy
Lâm Vãn Vinh cười nói:
-Vậy ta sẽ tới thư phòng làm việc. Dù sao thì Vương quản gia cũng biết, Phúc bá hi vọng rất nhiều ở ta, ài, ta thật sự là rất sợ tới thư phòng làm loạn lên, làm xấu mặt mũi của Phúc bá
-Không đâu, sẽ không như vậy đâu, Lâm Tam ngươi nhất định sẽ làm được rất tốt là đằng khác, ta rất tin nhà ngươi
Thật khó để thấy Lâm Vãn Vinh đồng ý, Vương quản gia đưa tay gạt mồ hôi trên chán đi, cuối cùng đã hoàn thành được nhiệm vụ, trong lòng thoải mái như chút được một gánh nặng vậy
Cứ quyết định như vậy. Lâm Vãn Vinh là thế hệ đầu tiên mà Phúc bá nhận, Vương quản gia đương nhiên cũng không dám làm khó hắn quá đáng, đã điều hắn tới thư phòng thu dọn dẹp, bộ viên đinh này ông ta cũng không dám tuỳ tiện phái người tới, Lâm Vãn Vinh tự nhiên vẫn được ở lại trong khu vườn yên tĩnh này, không ai có thể đuổi hắn đi được.
Nhắc tới đọc sách, Lâm Vãn Vinh đã học hơn hai chục năm rồi, vậy nên kinh nghiệm tự nhiên rất phong phú, có điều đó đều là những kiến thức về toán Lý hoá, còn như văn vẻ thì hắn chỉ biết đọc thuộc vài bài thơ ra, cũng chỉ viết vớt vát được chút văn lúc đi thi mà thôi. Sau khi tới thế giới này, hắn ngoài Nguỵ đại thúc mấy ngày dọn đi xem được chút sách tìm hiểu về thế giới này mà ông ta để lại, còn những lúc khác đọc nhiều nhất chính là cuốn tập san thế giới động vật thôi. Bây giờ bắt hắn vào thư phòng, ngày ngày phải đối diện với sách với chẳng vở thì khác nào cho vịt lên quay, mới nghĩ tới thôi là đã thấy đau cả đầu rồi
Ngày thư hai, hắn chần chừ mãi tới trưa mới miễn cưỡng đi tới thư phòng. Hắn đã ở trong phủ này cũng được một thời gian rồi, thư phòng ở đâu đương nhiên là biết rất rõ
Thư phòng của Tiêu gia nằm ở trong vườn, là nơi trung tâm trong Tiêu gia, thật là khác xa so với khu hoa viên hẻo lánh kia
Trên đường Lâm Vãn Vinh đi, người quen gặp vô số, trong đó phần lớn là các nha hoàn
-Tam ca, nghe nói chàng được điều tới thư phòng rồi ư…
-Tam ca, đợi chút nữa ta sẽ mang đồ ăn tới cho chàng …
-Tam ca, tối chàng có rỗi không, trong khu vườn mới có một vở kịch, ta đã mua hai cái vé, chúng ta đi xem kịch tối nay nhé…
-Tam ca…
Những lời oanh oanh yến yến, tiếng cười nói vui vẻ này may mà Lâm Vãn Vinh đã nghe quen rồi, trên suốt dọc đường cứ bắt chuyện suốt, lúc này mới tới được thư phòng
Một vị tiên sinh đã lớn tuổi thân hình gầy gò, trên tay cầm một cuốn sách, nhè nhẹ vuốt những sợi râu dã bạc trắng, ông ta đang đi lại lại trong thư phòng vừa đi vừa đọc:
-Quan quan sư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu…
Một tên trẻ tuổi mập ú thì đang nằm bò trên bàn ngáy tu tu, tiên sinh nhìn nó mấy lần, chỉ biết lắc đầu cười khổ , rõ ràng là ông ta không có biện pháp gì cả
Ấy, Tiêu gia chẳng phải là không có thiếu gia ư, vị công tử mập kia từ đâu ra vậy, lẽ nào là con riêng của Tiêu phu nhân sao?
Lâm Vãn Vinh trong lòng thầm lấy làm kỳ lạ, liền vội vàng chặn một nha hoàn đi ngang qua lại hỏi:
-Làm phiền vị tỷ tỷ một chút, tiểu đệ là Lâm Tam, có chút chuyện muốn thỉnh giáo tỷ tỷ.
-Ngươi là Lâm Tam ư?
Nha đầu đó mắt sáng lên, nói với giọng mừng rỡ:
-Đệ đệ có chuyện gì thắc mắc, tỷ tỷ không chuyện gì là không nghe
Lâm Vãn Vinh không nhịn được rùng mình một cái, những cô gái trong nhà này dường như đều phát rồ hết lên rồi
Hắn giả vờ như không nghe thấy lời của ả, hỏi:
-Tiểu đệ vừa rồi bị điều tới thư phòng làm việc, nên vẫn chưa quen với tình hình ở đây lắm, vả lại cũng không biết trong thư phòng có những công tử tiểu thư nào?
Nha hoàn trợn tròn mắt nhìn Lâm Vãn Vinh, bịt miệng cười nói:
-Ngươi hỏi ta là hỏi đúng người rồi đó. Người trong thư phòng này cũng không đông lắm, đại tiểu thư từ mấy năm trước cũng không tới thư phòng nữa rồi, với học vấn của tiểu thư thì đi dạy mấy vị tiên sinh này vẫn còn thừa sức. Nhị tiểu thư tuổi còn nhỏ, nghe theo mệnh lệnh của phu nhân, nên cũng thường xuyên lui tới đây, nhưng mấy ngày hôm nay có lẽ tiểu thư đã ra ngoài rồi. Còn với vị thiếu gia này thì ngày nào cũng ở đây, vị tiên sinh này được mời tới đây hầu như là để chuyên dạy cho thiếu gia thôi
Nha đầu này tuy nói kiêng kỵ, ẩn giấu nhưng với sự tinh ranh của mình Lâm Vãn Vinh có thể đoán ra chỉ với vài câu nói ngắn gọn thôi, đã biết dược một số tin tức như sau: đại tiểu thư học rộng đa tài, nhất định sẽ không phải tìm tới mấy vị tiên sinh này làm gì, nhị tiểu thư thì trẻ con tinh nghịch, phải nghe lời phu nhân, cũng không thể không tới, vậy còn vị thiếu gia này, dường như là kẻ dốt nát, cái gì cũng không thể học được, vì vậy vị tiên sinh dạy học này được mời tới để chuyên dạy cho hắn.
Lúc nói tới vị thiếu gia, mắt nha hoàn có chút khinh thường, rõ ràng là biểu hiện của vị thiếu gia này vô cùng kém cỏi, trong lòng Lâm Vãn Vinh cũng cảm thấy thầm đau lòng, ngay cả nha hoàn này còn coi thường vị thiếu gia, vậy thì Tiêu gia làm sao có thể ngẩng đầu lên được đây
Tiếp đó, Lâm Vãn Vinh lại từ nha hoàn biết dược lai lịch của vị thiếu gia này. Vị thiếu gia này họ Quách, tên là Vô Thường, là cháu của nhà mẹ Tiêu phu nhân, cha của nó ( cũng chính là anh trai của Tiêu phu nhân ) là một huyện lệnh ở dưới Dương Châu, vì muốn dạy dỗ con nên người nên đã đưa nó tới Tiêu phủ, muốn nó nhận được sự giáo dục văn hoá tốt. Đương nhiên, còn có mục đích gì khác thì không thể biết được
Thế nhưng vị thiếu gia này không chịu học hành, không thích văn chương, khi thầygiáo giảng bài thì ngủ gật cả ngày, phu nhân cùng ông cậu đề hết cách với hắn rồi
Vị thiếu gia này quả là không thích học đây, trong khi lòng Lâm Vãn Vinh đau xót, thì cũng mừng thầm. Tuy là tiểu tử này không chịu nổi, nhưng nếu phải tới hầu hạ một công tử ham thích đọc sách, cả ngày ngồi trên lớp, nghe thầy giáo giảng bài, thì chẳng phải là muốn lấy mạng Lâm Vãn Vinh sao? Đảo lại như bây giờ vị chủ là công tử ngu dốt, tuy biêủ hiện kém cỏi thật, nhưng theo những công tử như thế này tha hồ mà lừa bịp, ăn uống chơi bời thoả thích, cũng tuyệt đó chứ
Lâm Vãn Vinh trong lòng dần dần vui vẻ, “thương tiếc tiễn biệt” nha đầu tỷ tỷ đó, liền tung tăng bước vào thư phòng, vị tiên sinh nhìn Lâm Vãn Vinh, liếc nhìn hắn một cái kỳ quái.
Lâm Vãn Vinh mỉm cười, làm một động tác chào hỏi với lão:
-Chào tiên sinh, tại hạ là Lâm Tam, là người mới được cử tới làm việc ở thư phòng. Vừa rồi tại hạ ở bên ngoài nghe tiên sinh giảng bài, thật là bác học đa tài, học thông kim cổ, khiến tại hạ thật sự khâm phục vô cùng
Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên, tiên sinh thấy kẻ mới tới có vẻ khá, trong lòng vô cùng vui mừng, liền gật gật đầu nói:
-Đâu có, đâu có, ngươi quá khen rồi
vị thiếu gia đó lật người lại, nước miếng chảy cả ra bàn học, sau đó ngáp một cái rõ dài, mở mắt ra nói:
-Kẻ nào lại huyên thuyên ồn ào ở đây thế này, có để người ta ngủ không chứ
Tiên sinh vẻ mặt xấu hổ, vị thiếu gia này sao một chút nể mặt cũng không cho vậy?
Lâm Vãn Vinh vội nói vào:
-Thiếu gia, thiếu gia, người tỉnh rồi ư?
Vị thiếu gia nhìn hắn một cái nói:
-Nhà ngươi là ai vậy?
-Bẩm thiếu gia, ta là Lâm Tam, vừa được điều tới thư phòng, sau này sẽ đi theo hầu hạ người
-Ấy, ngươi là Lâm Tam ư. Ừ, thật tuyệt, quả nhiên là một người thông minh
Thiếu gia mở to mắt ra nhìn hắn từ đầu tới chân một lượt, cũng cảm thấy chút kỳ lạ. Những kẻ hầu khác khi nhìn thấy hắn thì đều gọi hắn là biểu thiếu gia, còn Lâm Tam này lần đầu tiên gặp đã trực tiếp gọi là thiếu gia. Đừng có coi thường một chứ này, chỉ thêm chữ này vào đã cho thấy những người hầu khác vốn không coi nó là thiếu gia, đó là ngoại thích của Tiêu gia, gia đinh Lâm Tam này quả là biết điều, hai chữ thiếu gia nghe mới thoải mái làm sao
Hơn nữa, nghe người hầu nói Lâm Tam này là một nhân vật nổi như cồn trong Tiêu gia này, anh tuấn phóng khoáng, phong lưu, rất có sức hút với các chị em, để cho hắn đi theo mình, cho mình những ý kiến làm thế nào để tiếp cận hai chị họ, và để có thêm nhiều hi vọng tiếp cận với các mỹ nhân
-Thiếu gia, thiếu gia
Lâm Vãn Vinh thấy biểu thiếu gia đó nhìn chằm chằm mình, trên mặt nở nụ cười đắc chí nữa, dường như đang nghĩ tới chuyện gì hay ho đây, trong lòng hắn không kìm được toát mồ hôi hột, nên phải vội vàng nhắc nhở vài câu thiếu gia
-Ồ, cái này, Lâm Tam, từ nay về sau ngươi hãy đi theo ta nhé
Biểu thiếu gia lớn tiếng
-Dạ, thưa thiếu gia
Lâm Vãn Vinh nói với giọng cung kính
tiên sinh thấy hai người chủ hầu đã làm quen xong liền nói:
-Quách thiếu gia, chúng ta tiếp tục học chứ
Quách thiếu gia đang mơ giấc mơ đẹp mà bị người khác quấy rầy thì dã không vui vẻ gì, bây giờ nghe thấy tiên sinh nói phải tiếp tục bài học liền không nhịn được gáp dài một cái, trong mũi dường như ừ nhẹ một tiếng. Tiên sinh thu ngân lượng nhà Tiêu gia, nên với thái độ này cũng chỉ mắt tròn mắt dẹt mà bỏ qua thôi, dù sao thì tiền cũng dã thu vào túi rồi
Lâm Vãn Vinh tất nhiên lại càng không thích nghe giảng bài, dù sao thì vị biểu thiếu gia này cũng đã không chịu nổi rồi, không bằng thuận theo ý của nó cho nó ngủ, sau này làm thuộc hạ của nó sẽ dễ nhờn hơn
-thiếu gia, hôm nay trời thu cao xanh không khí mát mẻ, hay là chúng ta cùng tiên sinh ra ngoài tìm cảm giác làm thơ được không?
Lâm Vãn Vinh đã đưa ra một đề nghị không gì mê người hơn được nữa