Theo Lạc Mẫn ra ngoài thì trời đã không còn sớm nữa, Lâm Vãn Vinh đột nhiên nhớ ra, việc Lạc Ngưng sinh bệnh còn chưa nói cho lão Lạc. Lão đầu này, mấy ngày gần đây bận rộn thương lựợng đại sự cùng Từ Vị, chuyện trong nhà dám chắc chả trông nom gì, nghĩ vậy, hắn liền xoay người lại nói nói với Cao thủ:
– Cao đại ca, việc Lạc tiểu thư sinh bệnh, phiền ngươi chuyển cáo tới Lạc đại nhân một tiếng, xem coi ông ấy xử trí thế nào.
Cao Thủ gật đầu:
– Điều này là dĩ nhiên. Bất quá ta đối với Lạc đại nhân cũng rõ, thời khắc mấu chốt như thế này, e rằng ngài ấy không dễ dàng rời nơi này đâu.
Cao Thủ là tâm phúc của Lạc Mẫn, những chuyện Lạc Mẫn làm tự nhiên sẽ không giấu diếm hắn.
Lão Lạc này bề ngoài gian xảo nhưng bản chất cũng rất trung trực, tất nhiên sẽ không để cho việc nhà làm chậm trễ việc nước, Lâm Vãn Vinh gật gật đầu thở dài, trong lòng có chút đồng cảm với tỷ đệ Lạc Ngưng: “Có một người cha như vậy, chưa hẳn đã là có phúc a!”
– Được rồi, sao không thấy Cao Tù đại ca đâu?
Lâm Vãn Vinh hỏi.
– À, hắn hôm nay hắn đã sớm theo Từ đại nhân tới hai nơi giúp điều quân.
Cao Thủ biết quan hệ của hắn cùng với Từ Vị, Lạc Mẫn, cho nên cũng không che giấu.
Từ vị cũng không nhàn hạ a! Năm sáu mươi tuổi rồi, vừa mới cưới tiểu thiếp Tô Khanh Liên, còn không có thời gian chàng chàng thiếp thiếp, đoán chừng động phòng cũng không quá vài lần lại chạy đông chạy tây. Làm quan này đúng là lắm phiền toái, không giống ta làm lão bá tánh bình dân tự do tự tại.
Cùng Lạc Mẫn trò chuyện một phen, tâm lý Lâm Vãn Vinh yên ổn hẳn. Nhớ tới cốt khí của lão Lạc, trong lòng cảm động cũng muốn giúp hắn làm chút gì đó: “Thôi đi, thôi đi! lão già này không có thời gian chiếu cố con gái của mình, ta sẽ đại diện cho lão đi xem xét thế nào.
Hắn nghĩ đến là làm, quay đầu ngựa đi thẳng tới nha môn Tổng đốc.
Trời đã tối sẫm, trong Lạc phủ đèn đuốc đã tắt, Lâm Vãn Vinh đang muốn đi vào, đột nhiên nhớ tới Mai lão bà kia cũng không biết có ở lại trong Lạc phủ hay không, nếu tùy tiện đi vào chẳng phải là đem tới cho Lạc Ngưng rất nhiều phiền toái sao? Hắn chần chừ ngoài cửa trong chốt lát thì gặp phải một chiếc kiệu nhỏ dừng ở cửa Lạc phủ, mấy người nha hoàn đỡ một vị lão thái thái xuống. Không phải ai khác, đó chính là mẫu thân Lạc Mẫn, Lạc lão phu nhân.
Bữa tiệc mừng thọ hôm đó, Lâm Vãn Vinh thường xuyên vỗ mông ngựa, tặng cả kim cương, ’Phong Tuyết Quy Nhân‘ của Từ vị cũng tặng nốt, đối câu thì càng không ai địch được, lão thái thái dù có hoa mắt cũng có thể nhận ra hắn, thấy hắn đang ở ngay cửa lập tức từ xa gọi lại:
– Kia chẳng phải là Lâm tiểu ca sao? Mau lại đây nói chuyện.
Lâm Vãn Vinh xuống ngựa đi đến hành lễ:
– Lâm Tam ra mắt lão phu nhân.
Lạc lão phu nhân ngắm nhìn hắn vài lần, gật đầu cười nói:
– Tốt, tốt! Lâm tiểu ca gần đây có khỏe không?
Lâm Vãn Vinh mỉm cười đáp:
– Nhờ phúc lão nhân gia người, ăn được nhiều, ngủ rất ngon, rong chơi vui vẻ.
Lão phu nhân nói:
– Lâm tiểu ca nói chuyện thành thực lại có tài học, cũng không biết nha đầu nhà nào hứa hẹn cho ngươi, thật là có phúc khí đó.
– Lão thái thái người nói đùa rồi, ta bất quá chỉ là một gia đinh nho nhỏ của Tiêu gia, không có tiền tài, lại chẳng có quyền thế, có tiểu thư nào thèm để ý đến ta chứ.
Lâm Vãn Vinh khiêm nhường nói.
Lão phu nhân lắc đầu:
– Lâm Tiểu ca, anh hùng không sợ xuất thân thấp kém, ngươi chớ có đánh giá thấp chính mình. Nhớ tới thượng tổ của ta từng xuất thân là kẻ chăn trâu, sau đi theo thánh tổ hoàng đế chinh chiến thiên hạ, mới được phong hầu. Ngươi hiện tại tuổi vẫn còn trẻ, chỉ cần cố gắng rèn luyện, thành công sau này chỉ là việc sớm muộn thôi.
– Lão phu nhân đúng là hậu nhân danh môn, tiểu tử thất kính, thất kính.
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên nói, khó trách lão thái thái này khí thế phong độ đều hơn người một bậc, nguyên lại là hậu nhân của khai quốc danh tướng, Lạc Mẫn lão đầu vừa lùn vừa béo, không ngờ tổ tiên lại có đẳng cấp vinh dự nhường này.
Lão thái thái giữ chặt tay hắn:
– Đó đều là phúc ấm của tổ tiên, lão thân chỉ là được thừa hưởng một chút mà thôi.
Lâm Vãn Vinh thấy mấy nha hoàn bên cạnh bà bê lư hương kinh phật, tò mò hỏi:
– Lão thái thái, người đi làm gì vậy?
Lạc lão phu nhân thở dài :
– Nói ra cũng vì Ngưng Nhi đáng thương kia, hôm qua cũng không biết là bị oan khổ gì, sau khi trở về liền khóc lóc như mưa, ta hỏi gì, nó đều không trả lời. Dám chọc Ngưng Nhi của ta bi thương như thế, lão thân nếu tìm được hắn, nhất định sẽ cho hắn đẹp mặt!
Lão thái thái tuy nói năng cứng rắn, Lâm Vãn Vinh nghe thấy trong lòng lại ấm áp, hắn bây giờ cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu mỗi tình thân gia đình.
– Ngưng Nhi rất thương tâm, khi ngủ lại còn nói mê. Hai tỷ đệ bọn chúng thuở nhỏ không có mẫu thân, là lão thái bà này tự mình nuôi dưỡng. Nhất là Ngưng Nhi từ bé đã rất mạnh mẽ, không chỉ muốn chiếu cố cho đệ đệ, mà còn muốn chăm lo cho bà già này nữa, lại muốn trút tâm tư miệt mài đọc sách, thật khổ cho nó! Hôm qua lâm bệnh như vậy, ta thấy trong lòng khó chịu. Sáng sớm hôm nay, đến chùa bái lạy trăm vị Bồ Tát, phù hộ Ngưng Nhi của ta sớm khỏe lại.
Lão thái thái nói mà hai hàng nước mắt tuôn rơi.
Lạc Ngưng cũng thật quá hiếu cường, nàng chỉ mới gặp một chút khó khăn sao lại trở bệnh? Lâm Vãn Vinh thở dài:
– Lão phu nhân, ta hỏi người việc này, Lạc tiểu thư có vị ân sư tên là Mai Nghiễn Thu, có ở lại trong phủ người hay không?
Lão thái thái gắt giọng:
– Họ Mai kia chính là sư phụ thuở nhỏ của Ngưng Nhi, những tiên sinh khác thì học thức tăng dần theo tuổi tác, họ Mai này thì ngược lại. Vài năm trước càng gây huyên náo lố bịch, không chú tâm cầu học, chỉ thu nhận phú gia đệ tử, học vấn không chút tiến bộ. Còn xa mới được như Lâm tiểu ca ngươi, bảo ta xem như thế sao lại có thể lưu trong phủ của ta.
Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ: “Dạy học liên quan chút ít tới vấn đề tiền nong cũng là bình thường, chỉ tiếc họ Mai này chạm vào tự tôn của lão tử. không chỉnh người thì rất có lỗi với trái tim nhiệt huyết này.
Tiểu ca, ta thấy Ngưng Nhi cùng ngươi giao hảo, đối với ngươi không hề tầm thường, ngươi mau đi xem Ngưng Nhi một chút, cẩn thận khuyên nhủ nó. Ta làm tổ mẫu, chỉ có thể mong đứa cháu yêu này sớm khỏe hơn.
Lão thái thái không nói nhiều lôi tay áo Lâm Vãn Vinh vào phủ, bước đi rất vội vàng.
Lâm Vãn Vinh trong lòng cảm khái, lão gia của Lạc Ngưng có thể không xứng, nhưng vị tổ mẫu này lại khiến cho người ta cực kỳ hâm mộ, có mất thì mới được, cũng tính như không xử tệ với nha đầu kia.
Theo lão thái thái đi vài bước, Lạc lão phu nhân chỉ vào một tòa tiểu lâu treo nhiều ngọn đèn:
– Đó là tú lâu của Ngưng Nhi, Lâm tiểu ca ngươi mau lên xem nó.
Đây là tú lâu của nữ tử, ta sao có thể nói vào có thể vào, Lâm Vãn Vinh do dự trong chốc lát, xoay người nhìn, Lão phu nhân đã đi xa. Lão thái thái này, cứ như là đưa một cô nương tới vậy, ngay cả điểm ấy cũng không cân nhắc tới sao? Có nên đi lên không, Lâm Vãn Vinh ở dưới lầu do dự một hồi, cuối cùng cắn răng nhủ: “Do dự không phải là tác phong của lão tử, không phải là vào phòng nữ hài tử sao, sợ cái gì, muốn lên thì cứ lên sao phải cân nhắc, ta hoan nghênh lòng dũng cảm bản thân.
Hắn hắc hắc cười hai tiếng bước lên lầu, chính vào lúc đang muốn đẩy cửa, chợt nghe “nha” một tiếng, cửa kia đã bị người khác mở, một bóng hình xinh đẹp tuyệt trần từ trong phòng đi ra.
Lâm Vãn Vinh sửng sốt một chút rồi kêu lên:
– Xảo Xảo!
Đổng Xảo Xảo vừa ngẩng đầu lên thấy gương mặt thân quen, nhịn không được vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói:
– Đại ca, huynh thế nào lại ở chỗ này?
Lâm Vãn Vinh chỉ vào trong phòng, khẽ hỏi:
– Lạc tiểu thư ở bên trong sao? Nàng đặc biệt tới chiếc cố nàng ta à?
Xảo Xảo gật gật đầu, ôn nhu đáp:
– Vừa mới uống thuốc ngủ rồi, Ngưng tỷ tỷ đối đãi với muội như thân chị em, muội lại chiếu cố tỷ ấy là điều phải làm. Đại ca, huynh đến thăm Ngưng tỷ tỷ sao?
Hai nha đầu này tình cảm đúng là chân thành a! Lâm Vãn Vinh giữ chặt cánh tay nhỏ bé của nàng, cười nói:
– Nếu không nàng nghĩ ta đến đây làm gì? Lạc tiểu thư bệnh tình như thế nào, có chút chuyển biến tốt nào không?
Xảo Xảo ngồi xuống sát bên hắn, lắc lắc đầu than thở:
– Không thấy chuyển biến gì, đại phu nói là tỷ ấy tâm tư lo lắng, âu sầu mà thành bệnh, cần nghỉ ngơi thật tốt.
– Lo âu sinh bệnh?
Lâm Vãn Vinh nhíu mày:
– Vậy trước tiên để nàng ấy nghĩ ngơi cho khỏe, những việc vất vả giao cho người khác làm đi.
Xảo Xảo lắc đầu:
– Đại ca, huynh không biết Ngưng tỷ tỷ rồi, tỷ ấy tuy chỉ là người con gái yếu mềm nhưng tham vọng rất cao, thi hội này chính là tỷ ấy một tay quản lý, sao yên tâm để cho người khác được. Trước đây Ngưng tỷ tỷ nếu có chuyện gì khó chịu, chắc chắn tìm ta nói chuyện. Chỉ là không biết lần này bị đả kích gì, chỉ thấy luôn khóc lóc, trong lúc ngủ còn nói mớ. Hỏi tỷ ấy, nhưng tỷ ấy cái gì cũng đều không chịu nói. Muội với tỷ ấy từ khi quen biết, chưa từng thấy qua Ngưng tỷ tỷ như vậy.
Thấy ny tử này mặt mày nhăn nhó như một người đang đầy ưu tư, Lâm Vãn Vinh nhịn không được cười một tiếng, kéo nàng ôm vào trong lòng:
– Nha đầu ngốc, mỗi người đều có tâm sự của riêng mình, cho dù các nàng là tỷ muội tốt, cũng không thể việc gì cũng nói với nàng. Nhưng nếu là tiểu bảo bối nàng, những ngày này đã làm việc quá sức, vẫn còn hơi gầy, cần phải nghỉ ngơi.
– Đại ca…!
Trên mặt Xảo Xảo hiện lên hai áng mây hồng, rúc vào lòng hắn:
– Xảo Xảo một chút cũng không mệt, mỗi ngày có việc để làm thì trong lòng muội rất thanh thản. Muội không muốn làm đại ca phiền toái, nhất định vì đại ca trông coi tốt tửu lâu để cho huynh trong lòng không gì lo lắng.
Lâm Vãn Vinh véo cái mũi nhỏ rồi nhẹ hôn nhẹ lên đôi môi hồng của nàng, mỉm cười:
– Cái gì mà phiền lụy, không nên nói năng bậy bạ như thế, nàng là tiểu bảo bối của ta, cũng là bà chủ của tửu lâu, nàng không trông coi thì ai?
Xảo Xảo khẽ ‘ừm’ một tiếng, vô cùng sung sướng vùi mặt vào lòng hắn.
Lâm Vãn Vinh thấy ny tử này bộ dạng đáng yêu như thế, nào còn nhẫn nhịn nỗi nữa, nhẹ nhàng cởi khuy áo trên tiểu y của nàng, hai tay luồn vào trong ngực nàng, dịu dàng vuốt ve. Ngọc nhũ láng mịn, đầy đặn thật sự là mềm mại, lại thoang thoảng hương thơm, Lâm Vãn Vinh sít chặt đôi tay, giày vò ngọc nhủ thành đủ càng hình dạng mê hoặc. Xảo Xảo thở hổn hển, ngượng ngùng không dám thốt nên lời.
Lâm Vãn Vinh nhẹ nhàng vuốt ve nhũ đầu hồng hồng, Xảo Xảo tức thì hơi thở nóng hổi, sắc mặt thêm hồng, cả người không còn chút sức lực nào, ngã vào lòng hắn:
– Đại ca, không nên ở chỗ này, Ngưng tỷ tỷ còn ở trong phòng…
Không nói còn tốt, chứ một lời vừa nói ra thì thú huyết của Lâm Vãn Vinh càng sôi trào. Trong phòng của người khác, bên trong còn một tiểu nữ đang nằm, bên ngoài lại có một tiểu nữu yêu kiều nhu thuận đáng yêu động lòng người như thế, lại càng thêm kích thích. Tuy biết rằng ý nghĩ này rất giống cầm thú, nhưng con mẹ nó con người không phải từ cầm thú tiến hóa thành sao? Muốn ta ra vẻ thuần khiết thì thượng đế cũng sẽ khinh bỉ ta.
Lâm Vãn Vinh hướng Xảo Xảo cười hắc hắc:
– Tiểu bảo bối, chúng ta thử một chút đi!