Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Q.5 - Chương 6 - Đêm Tối Thăm Dò

trước
tiếp

Tô Chuyết vừa nghe tiếng bước chân, liền đoán ra là Lăng Phong trở về. Quả nhiên, cửa phòng vừa mở ra, Lăng Phong vội vã tiến đến, áy náy nói: “Tô công tử, chậm trễ rồi!”

Tô Chuyết cười đáp: “Không sao, không biết sao Lăng công tử muộn vậy mới về?”

Lăng Phong hơi chút do dự, nói: “Buổi chiều ta nghe nói, Hình bộ phê văn xuống tới Lăng Sương rồi, muốn dò xét tình huống một chút mà thôi.”

Tô Chuyết gật đầu, nói: “Đã như vậy, tại hạ không quấy rầy rồi.” Nói xong liền đi ra ngoài trở lại gian phòng Tây tiến của mình.

Lăng Phong đưa mắt nhìn Tô Chuyết rời đi, quay đầu liếc mắt nhìn Dương Đại Chí, nói khẽ: “Đi theo ta!”

Tô Chuyết trở về phòng, đứng tại cửa ra vào, rõ ràng nghe thấy tiếng bước chân hai người hướng về phía trước sảnh mà đi. Đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng “Vèo”, một viên gai sắt ngoài cửa sổ bắn thủng màn cửa, đóng thẳng lên bàn. Tô Chuyết trông thấy viên gai sắt kia, bước lên phía trước tháo ra tờ giấy buộc trên gai sắt. Trên tờ giấy chỉ viết lấy hai chữ: Lữ Khang.

Tô Chuyết nhìn thấy tờ giấy, đầy bụng nghi hoặc, lẩm bẩm: “Hắn đi gặp Lữ Khang làm gì? Lẽ nào thật là đi nghe ngóng tình huống Lăng Sương sao? Thế nhưng mà từ quan hệ của hai huynh đệ này đến xem, tựa hồ có chút không đúng…”

Y nghĩ chốc lát, không hiểu được, bất đắc dĩ thở dài, lúc này mới phát giác trong viện yên tĩnh, không biết Lăng Phong mang theo Dương Đại Chí đi nơi nào rồi, tựa hồ rất lâu chưa về. Tô Chuyết vừa nghĩ tới Lăng Phong, càng cảm giác gã có chút kỳ quái. Lăng Phong thân là trưởng tử, vốn nên thành thật túc trực bên linh cữu vì phụ thân. Nhưng gã tựa hồ có chuyện bận rộn không xong, rốt cục gã đang làm gì đây?

Không chỉ là gã, từ trên xuống dưới nhà họ Lăng, tất cả đều kỳ kỳ quái quái, mỗi người đều để lộ bí mật, không muốn người khác biết được. Từ một điểm này xem ra, hai người Lăng Vũ và Lăng Tuyết mặc dù ngang ngược, không coi ai ra gì, ngược lại tỏ ra đơn thuần một chút.

Trăng đến giữa trời, đã là vào lúc canh ba. Trong viện vô cùng yên tĩnh, không một chút tiếng người. Tô Chuyết mở cửa phòng, ánh trăng trắng bạc lập tức dội khắp toàn thân. Tô Chuyết đi đến trong viện, bỗng nhiên cảm thấy một tia lạnh lẽo. Đó cũng không phải ý lạnh ngoài thân, mà là ý lạnh dâng lên từ đáy lòng, là đặt mình vào cái lạnh của căn nhà kín cổng cao tường này. Y bỗng nhiên minh bạch tâm cảnh của Lăng Sương rời nhà vào năm đó.

Trong lòng Tô Chuyết cơ hồ có thể chắc chắn, cái chết của Lăng Chí Thiện, tất nhiên thoát không khỏi liên quan với mấy người Lăng gia. Nếu như Lăng Sương không nói láo, Lăng Chí Thiện trúng đao trước ngực, thế nhưng trong phòng cũng không có dấu vết bắt đánh, hơn nữa quá trình hành hung cũng không làm kinh động người ngoài, vậy chỉ có thể nói rõ hung thủ tất nhiên là người mà Lăng Chí Thiện quen biết!

Y quay người nhìn về phía gian phòng mà mình ở, bên cạnh chính là gian phòng của Lăng Phong, đến bây giờ vẫn tối như bưng, không có hơi người. Tô Chuyết bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, nhướng mày, lại đi về nhìn một chút sương phòng hai bên, cảm giác có chút kỳ quái, nguyên lai Đông Tây hai tiến là Đông Tây đối xứng. Y đi thẳng tới trước cửa phòng Lăng Phong, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Ánh trăng sáng vô cùng, chiếu sáng cả gian phòng. Trong phòng bày biện cơ bản giống nhau, nhìn một cái không sót gì. Trong phòng cũng không có bao nhiêu đồ vật, mười phần đơn giản, chỉ ở bày một cái rương nhỏ bên giường, cũng không khóa lại. Tô Chuyết không khách khí, thuận tay kéo mở rương. Trong rương trống rỗng, chỉ có một bộ quần áo thay giặt, có mấy quyển sổ sách khác.

Tô Chuyết lại chuyển vài vòng trong phòng, nhưng không thấy tạp vật dư thừa. Y lại lần nữa đi ra ngoài, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là mình nghĩ sai?” Y cũng không dừng lại, xuyên qua hành lang lại đến viện tử Đông tiến. Bốn gian phòng ốc nơi này ngược lại đã ở đầy rồi, theo thứ tự là Lăng Chí Thiện, Thẩm phu nhân, Lăng Tuyết, Lăng Vũ.

Tô Chuyết hơi do dự, tự biết tùy tiện tiến vào gian phòng phụ nữ, rất là không ổn. Nhưng đảo mắt lại nghĩ tới Lăng Sương, trong miệng lẩm bẩm: “Chớ trách chớ trách, thứ tội thứ tội. . .” Rồi tiếp đẩy cửa căn phòng thứ hai. Một mùi hương hoa trong phòng xông vào mũi, Tô Chuyết nhớ rõ đây là mùi thơm son phấn trên người Thẩm phu nhân. Chỉ là mùi hương khí đây, trong trạch viện vào lúc này, lộ ra quái dị vô cùng.

Tô Chuyết đi vào trong phòng, tùy ý nhìn qua, bất quá đều là quần áo son phấn bột nước và đồ trang sức của phụ nhân. Chỉ có trên bàn đặt một phong thư khiến y chú ý. Tô Chuyết nhờ ánh trăng tỉ mỉ đọc một lần, nguyên lai là Thẩm Đông Lai mời em gái và chất tử chất nữ của hắn về phủ tự thoại, trong thư cũng không viết đến cùng vì chuyện gì.

Chỉ là đọc ngữ khí trong lá thư này, không giống có ý chia buồn thương tiếc. Trái lại ngôn từ trong đó, như “Sau mấy ngày chia ly, rất là quải niệm”, “Hồi phủ tiểu tự, an ủi anh em” các loại, từ ngữ nhẹ nhàng, dường như có ý mừng thầm.

Khóe miệng Tô Chuyết cười lạnh, đem nội dung trong thư ghi nhớ trong lòng, rồi quay người đi ra ngoài. Y xưa nay hỉ nộ rõ ràng, càng lúc càng chán ghét người nhà này, chỉ muốn tranh thủ thời gian điều tra cho rõ chân tướng, lập tức rời đi. Tô Chuyết không chút do dự đẩy ra cửa gian phòng tiếp theo.

Căn này là khuê phòng Lăng Tuyết, trong phòng tùy ý ném loạn một chút đồ trang sức, đồ chơi. Tô Chuyết nhíu nhíu mày, trong phòng này lộn xộn, không giống như gian phòng của một cô gái trẻ, hiển nhiên là cha mẹ sủng ái đã quen, một chút dáng vẻ phái nữ cũng không.

Y vô ý bình luận Lăng Tuyết, tiện tay lật xem vật phẩm trong phòng, cũng không có gì kỳ quái. Bỗng nhiên Tô Chuyết thuận tay từ trong một chồng tạp vật kéo ra một bộ y phục, nhìn chằm chằm xem xét, thế mà là một món áo lót thiếp thân. Mặt y đỏ lên, vội vàng ném cái áo, như chạy trốn lùi ra khỏi phòng.

Tô Chuyết thở dài, lẩm bẩm: “Sao loại quần áo này cũng tùy ý ném loạn. . .” Lại không suy nghĩ, rõ ràng là mình tùy tiện xâm nhập khuê phòng người khác trước, vô lễ trước. Y chỉnh đốn nỗi lòng, đẩy cửa tiến vào một gian phòng cuối cùng, đây là gian phòng của Lăng Vũ.

Trình độ hỗn loạn trong phòng không kém bao nhiêu với gian phòng muội muội Lăng Tuyết, khắp nơi đều ném đủ loại đồ chơi, riêng roi ngựa liền có ba, bốn cây kiểu dáng khác biệt. Tô Chuyết lắc đầu, lúc lật xem tự nhiên lớn mật hơn nhiều.

Y tìm kiếm một hồi, cũng không phát hiện gì, trong lòng không khỏi có ngấm ngầm uể oải, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ là mình nghĩ sai sao? Hay là thời gian trôi qua lâu như vậy, manh mối đã sớm bị thanh lý rồi?” Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên khóe mắt thoáng liếc nhìn một đoàn quần áo màu trắng nơi góc tường.

Tô Chuyết tiến đến nhặt lên, mở ra xem xét, nguyên lai là một món áo trong xanh nhạt. Chỉ là bộ y phục này lại rách rưới, hai tay áo và vạt áo trước đều đã bị xé đi một nửa. Tô Chuyết thầm kêu đáng tiếc, nhìn chất vải này, chạm tay trơn mềm, vừa nhẹ vừa bộ, mặc ngày mùa hè đúng là mát mẻ, cứ thế này bị xé hỏng, quả thật phung phí của trời.

Đột nhiên, y bất thình lình nhớ tới điều gì, uốn mi một cái, lại sờ lấy bộ y phục kia, trầm ngâm nói: “Bộ y phục này chất liệu quý báu đặc thù, trong mấy gian phòng khác thế mà đều chưa từng thấy, đây không phải thật kỳ quái sao? Hẳn là. . .”

Tô Chuyết thu bộ y phục này vào trong ngực, quay người đóng cửa phòng, vội vã trở lại gian phòng của mình. Y đóng kín cửa phòng, từ trên bộ y phục đó cẩn thận kéo xuống một đoạn vải, đặt trên ánh nến hơi hơ chút. Chỉ thấy vải kia gặp lửa, lập tức biến cháy, thành một khối đen sì, vừa dùng tay chà xát, liền hóa thành bột phấn.

Tô Chuyết tự lẩm bẩm: “Quả nhiên là thế! Hung thủ chính là dùng phương pháp như vậy sao? Chỉ cần kiểm tra lại một chút, thì có thể xác định!” Trong lòng của y ẩn ẩn đoán được một chút manh mối, đi tới đi lui trong phòng, đã hưng phấn lại.

Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên trên nóc nhà mơ hồ truyền đến một tiếng vang động “Ken két”, tại ban đêm tĩnh mịch này, càng đặc biệt đột ngột. Tô Chuyết hơi chút tưởng tượng, liền minh bạch, nhất định là gã giám thị bị Yến Linh Lung làm hôn mê đã tỉnh lại rồi.

Tô Chuyết có chút kỳ hảo kỳ, đến cùng là ai cảm thấy hứng thú với mình như thế, lại muốn phái người giám thị mình. Hơn nữa khinh công của kẻ này không yếu, lại suýt nữa lừa y rồi. Bất quá có thể khẳng định là, kẻ này tất nhiên có quan hệ với bản án Lăng gia, mà lại đối với mình hết sức quen thuộc. Như thế xem ra, kẻ có thể làm được điểm này chỉ có một: Lữ Khang!

Nếu như là Lữ Khang đang giám thị chính mình, như vậy hắn đóng vai nhân vật gì trong chuyện này đây? Hắn và Lăng Chí Thiện không oán không cừu, đương nhiên sẽ không giết người. Như vậy hắn và Lăng Phong âm thầm kết giao, lại vì thứ gì? Rốt cục hắn đang mưu đồ điều gì?

Tô Chuyết cười lạnh một tiếng, lẩm bẩm: “Vũng nước Lăng gia này rất sâu a. . .” Nói xong rồi nằm vật xuống giường, đóng hai mắt lại. Tô Chuyết là người thông minh, ngã một lần khôn hơn một chút, nếu đã biết nhất cử nhất động của mình, đều ở trong tính toán của người khác, không bằng dứt khoát gì cũng không làm. Y buông lỏng tâm thần, cơn buồn ngủ liền như thủy triều đánh tới, rất nhanh thì chìm vào mộng đẹp. . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.