Hoắc Nguyên Chân nhìn Lợi Huyền một cái, không có đánh giá bình phẩm thơ của y làm ra, mà là nói với ba người kia:
– Ba vị, vậy bần tăng sẽ bêu xấu.
– Phương trượng mời.
Tiền Đức Lộc lên tiếng nhắc nhở, Trần Định cùng Triệu Vô Cực lại khẽ gật đầu.
Hoắc Nguyên Chân đứng lên, rời khỏi bàn rượu, chậm rãi đi tới cây hạnh gần đó.
Ánh mắt mấy người nhìn chằm chằm theo bóng Hoắc Nguyên Chân, để xem thử hòa thượng trẻ tuổi này có thể làm ra được tuyệt cú gì.
Đi tới cạnh cây hạnh, Hoắc Nguyên Chân chợt quay người lại nhìn vầng trăng sáng trên không:
– Ánh trăng tối nay không tệ…
– Đúng vậy, hạnh hoa trắng sáng, uống rượu làm thơ, chính là một lạc thú trong đời.
Tiền Đức Lộc phụ họa một câu.
Lợi Huyền liếc xéo về phía Hoắc Nguyên Chân:
– Nhất Giới phương trượng, chớ có trì hoãn, mau mau làm thơ một chút đi.
Hoắc Nguyên Chấn rõ ràng tâm tư của y, chẳng qua là không muốn mình có quá nhiều thời gian suy nghĩ. Nhưng Hoắc Nguyên Chân đã sớm chuẩn bị trong lòng, ung dung cười một tiếng:
– Lợi Huyền Đại sư, xuất gia cũng là tu tâm, quá gấp sẽ vi phạm giáo nghĩa nhà Phật, ảnh hưởng tâm cảnh.
– Hừ!
Lợi Huyền hừ một tiếng:
– Bần tăng không gấp, chỉ sợ bây giờ người gấp là phương trượng người mới phải.
Trần Định cũng nói:
– Phương trượng, khuya lắm rồi, hay là bắt đầu nhanh một chút đi.
Hoắc Nguyên Chân không trả lời, lại đi mấy bước, ánh mắt thủy chung nhìn trăng sáng trên không, chợt lên tiếng ngâm:
– Thiền tâm tự nguyệt quýnh vô trần.
Câu này vừa ra, vốn Triệu Vô Cực bưng chén rượu lên muốn uống, tay lại dừng ở giữa không trung, không nhịn được trong miệng khẽ ngâm nga câu thơ mà Hoắc Nguyên Chân vừa mới ngầm.
Hồi lâu, Triệu Vô Cực để chén rượu xuống, không nhịn được ra sức vỗ tay:
– Hay! Thật là hay quá! Mặc dù câu này của phương trượng không nhắc tới nhà Phật, nhưng Triệu mỗ đã cảm nhận được ý cảnh trong đó.
Tiền Đức Lộc cũng bưng chén rượu lên, nốc một hơi cạn sạch:
– Thơ hay, chỉ bằng vào câu này của phương trượng, có thể thấy đời người bất quá chỉ là một trượng ảo mộng, làm cho Tiền mỗ cũng muốn xuất gia.
Trần Định cũng không ngừng gật đầu, chỉ có sắc mặt Lợi Huyền có hơi khó coi, lên tiếng nói:
– Phương trượng, một câu đâu phải là thơ…
Hoắc Nguyên Chân tiếp tục ngâm:
– Thiền tâm tự nguyệt huýnh vô trần, thị tính như thiên thanh canh tân, hảo cú mạn tài đoàn cẩm tú, giai văn bất điểm chu kỳ trấn, lục triều nhất tẩy phồn hoa tấn, tứ sử trọng san nha tụng phấn, bán chẩm tùng phong trà vị thục, ngâm hoài
tiêu sái mãn khang xuân!
(Đây là bài thơ trong Tây Du Ký hồi 64, lúc Đường Tăng đấu thơ với bốn vị tiên ông núi Kinh Cát.
Dịch nghĩa:
Lòng thiền tự nguyệt không mà rạng.
Thơ tứ như trời mới lại thanh.
Cầu nhiệm có duyên tày gấm tốt.
Diệu hay châu vít sánh châu lành.
Sáu trào sơ thử văn chương lấn,
Bốn thể chia ra nhả tụng rành.
Nước chưa kịp sôi năm vận đủ,
Ngâm qua mát mẻ cả thân mình.)
Hoắc Nguyên Chân làm liền một mạch liên tục tám câu ngầm tụng, làm thơ xong trở lại chỗ ngồi, nâng chung trà lên khẽ uống một hớp, dáng vẻ ung dung như nước chảy mây trôi, rất có phong phạm một đời cao tăng.
Bên kia Triệu Vô Cực không nói gì thêm, mà là bưng chén rượu lên ra hiệu mời Hoắc Nguyên Chân, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Uống xong rượu, Triệu Vô Cực mới thở dài một tiếng:
– Hay cho một câu ngầm hoài tiêu sái mãn khang xuân”, phương trượng, Triệu mô đã lãnh giáo hào tình trạng chí của ngươi, nếu như ngươi có thể hoàn tục, chuyện thi cử công danh ắt sẽ không tốn bao nhiêu sức lực.
– Chẳng qua là Triệu thí chủ nâng đỡ bần tăng thôi, công danh lợi lộc đối với người xuất gia chỉ như nước chảy mây trôi, hiện tại bần tăng cũng là vì tăng chúng sau này có chỗ an thần, vì dân chúng tứ phương có thể có nơi cầu nguyện, mới không thể không tới đây cầu xin Triệu thí chủ, bằng không quả thật là bần tăng cũng không muốn tới nơi này.
Rõ ràng là phát triển môn phái ngày sau tranh bá võ lâm, Hoắc Nguyên Chân lại nói như mình đầy đại nghĩa, còn không sợ người khác không tin.
Quả nhiên Triệu Vô Cực lộ vẻ khâm phục, lần nữa nâng chén đối ẩm cùng Hoắc Nguyên Chân.
Bên kia sắc mặt của Lợi Huyền chợt xanh chợt đỏ, rốt cục có vẻ không kiềm chế được, nói với bọn Triệu Vô Cực:
– Các ngươi còn chưa nói thơ ta với hắn người nào hay hơn.
Tiền Đức Lộc liếc nhìn Lợi Huyền một cái, lạnh lùng nói:
– Lợi Huyền Đại sư, e rằng chuyện này không tiện so sánh.
– Có gì mà không tiện, hay chính là hay, dở chính là dở.
– Lợi Huyền Đại sư, nếu như người quyết ý muốn so, như vậy Tiền mỗ chỉ có thể nói, gạch đá mà so với vàng ngọc không có chỗ nào so sánh được. Nếu như miễn cưỡng so, chỉ có thể nói rằng người cầm gạch đá trong tay có mắt mà không biết vàng ngọc.
– Ngươi… ngươi nói cái gì! Không, ta không tin lời người nói, Triệu chưởng quỹ, ngươi là tú tài, ngươi nói đi.
Triệu Vô Cực có chút bất đắc dĩ nhìn Lợi Huyền một cái:
– Lợi Huyền Đại sư, tuyệt cú của Nhất Giới phương trượng chính là Triệu mỗ bình sinh mới thấy, đâu cần so sánh làm gì nữa?
Rốt cục lần này Lợi Huyền mất hết hy vọng. Vốn y được Trần Định tiến cử trao đổi cả ngày cùng Triệu Vô Cực, hai bên trò chuyện vô cùng vui vẻ. Sau khi biết Hoắc Nguyên Chân tới đây, y càng ôm lòng muốn đả kích đối phương một phen, mà Triệu Vô Cực cũng ngầm cho phép. Không ngờ rằng trải qua một cuộc so tài làm thơ, cục diện đã hoàn toàn quay ngược lại.
Bên kia Trần Định cũng im lặng, mặc dù y có lòng trợ giúp Lợi Huyền, nhưng không biết làm sao được. Thơ của Nhất Giới phương trượng quá hay, mình không thể nào tìm cớ gì chê bai được.
Thấy cục diện như vậy, Lợi Huyền dứt khoát cười lạnh một tiếng:
– Được, hừ hừ, không phải chỉ là ba vạn lượng bạc trắng thôi sao, chỉ cần sự huynh của ta xuất thủ, chắc chắn không phí sức bao nhiêu. Các ngươi không chịu cho mượn, sẽ có người khác cho mượn, nơi này không giữ ta, sẽ có nơi khác giữ ta, lão nạp cáo từ!
Nói xong Lợi Huyền phất ống tay áo một cái, xoay người đi ra ngoài. Trần Định há miệng muốn giữ lại, cuối cùng lại không nói ra lời.
Lợi Huyền đi tới cửa, đột nhiên quay người sang nói với Hoắc Nguyên Chân:
– Nhất Giới phương trượng, xây dựng Thiếu Lâm người cho thật tốt, bỏ ra thật nhiều bạc đi. Vạn nhất ngày nào đó Thiếu Lâm bị người diệt môn, tiền của Triệu chưởng quỹ coi như không còn.
– A Di Đà Phật, Lợi Huyền trụ trì, chuyện này cũng không cần người phí tâm, bần tăng tự nhiên sẽ kiến thiết thích đáng, cho dù thật có một ngày bị diệt môn cũng là kiếp số của bần tăng. Nhưng ta nghĩ sẽ không có ngày đó, kẻ nào vọng tưởng làm gì hại đến Thiếu Lâm ta, bần tăng sẽ siêu độ cho kẻ đó.
– Hừ! Không biết sống chết. Lợi Huyền không muốn tranh chấp miệng lưỡi cùng Hoắc Nguyên Chân, lập tức rời đi tiền trang, trong lòng tính toán ngày sau đối phó Thiếu Lâm thế nào tự.
Hoắc Nguyên Chân xoay người nói với Triệu Vô Cực:
– Triệu thí chủ, ngươi cũng đã nghe thấy lời của Lợi Huyền, nếu như lo lắng ngày sau không cách nào thu hồi số ngân lượng này, như vậy bần tăng đề nghị thôi vậy.
Không ngờ rằng Triệu Vô Cực nhướng mày dõng dạc:
– Vì sao phương trượng lại nói những lời này, mặc dù Triệu mỗ chỉ là một thư sinh nhưng từ nhỏ học hành nghiêm chỉnh, làm gì cũng ngay thẳng. Cố nhiên bọn họ là nhân sĩ giang hồ, nhưng Triệu mô cũng không sợ bọn họ, phương trường, ta thấy bọn họ cũng không dám làm gì ngài, ta đồng ý chuyện vay mượn năm vạn lượng bạc này.
Hoắc Nguyên Chấn khẽ nhếch môi mỉm cười, hắn đã sớm nhìn ra Triệu Vô Cực này có một ít ngạo cốt văn nhân, chỉ cần dùng lời khích tướng một chút, cũng không sợ chuyện gì.