Nếu như miễn cưỡng cũng có thể chở được một người, tối thiểu Công chúa là hạng nữ lưu vốn không thành vấn đề, nhưng Hoắc Nguyên Chân không đành lòng làm như vậy.
Anh hùng yêu giang sơn, nhưng dù Hoắc Nguyên Chân tự nhận không phải là anh hùng, giang sơn trong lòng của hắn so ra còn kém con thần ưng này.
Nhưng dù không quan tâm giang sơn, Hoắc Nguyên Chân vẫn lo cho an nguy của Quan Sơn Nguyệt.
Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng hắn lấy tay sờ sờ đầu Kim Nhãn Ưng. Hắn quyết định hay là để cho nó đi thăm dò hành tung của bọn Quan Sơn Nguyệt trước, nếu như có thể, trước hết đưa Công chúa ra khỏi hiểm địa, cũng là giúp cho Quan Sơn Nguyệt tránh được nguy hiểm.
Về phần Nhạc Ưng, xin lỗi, ngươi tự nghĩ cách lo liệu cho mình đi.
Vật do Hệ Thống sinh ra tâm ý tương thông cùng Hoắc Nguyên Chân, có thể truyền lại rõ ràng ý của mình cho hắn hiểu.
Kim Nhãn Ưng vỗ cánh bay lên không lần nữa, biến mất dưới ánh trăng.
Trừ Hoắc Nguyên Chân ra không ai biết được, trên bầu trời núi Thiếu Thất từ đó về sau có thêm một vệ tinh trinh sát, chu vi trăm dặm xung quanh đều nằm trong phạm vi trinh sát của vệ tinh này.
————-
Sau khi người Thiếu Lâm tự thức dậy ngạc nhiên phát hiện, trong khu vực thứ ba của Thiếu Lâm tự lại có thêm một đại viện.
Phản ứng đầu tiên của mọi người chính là Phật tổ lần nữa giáng thần tích xuống Thiếu Lâm, vội vàng kéo tới quan sát.
Trong viện có đại điện, trên đại điện treo một tấm biển đề ba chữ La Hán đường, bên trong thờ tượng Thập Bát La Hán, phía sau còn có năm trăm pho tượng La Hán nhỏ, hình dáng khác nhau, trông rất sống động.
Phía sau còn có địa phương nghỉ ngơi, trong sân còn có các loại khí cụ luyện công như mộc nhân, tạ đá, Mai Hoa Thung vẫn vận hết sức đầy đủ.
– Phương trượng! Đây là địa phương nào?
– Đây là La Hán đường, địa phương đặc biệt dành cho võ tăng tập võ.
Hoắc Nguyên Chân đứng trong đám người cười khanh khách, rốt cục lại thêm một kiến trúc nữa.
– Có thể luyện võ ở bên trong sao?
– Dĩ nhiên có thể, bất quá trước phải lập ra quy củ.
Bây giờ sống ở Thiếu Lâm, trừ Hoắc Nguyên Chân ra còn có Nhất Không, Nhất Tịnh, Tuệ Minh, Tuệ Chân, Tuệ Vô, Thiết Ngưu, Tô Xán cùng một ít đệ tử tục gia không có nhà để về, ước chừng hơn mười người.
– Từ hôm nay, Tuệ Vô đảm nhiệm thủ tọa La Hán đường, đồng thời phát thiếp tuyên bố Thiếu Lâm chính thức chiêu thu đệ tử nội môn. Những ai bằng lòng xuất gia làm tăng, chia ra văn tăng cùng võ tăng, văn tăng học Phật, võ tăng tập võ, võ tăng trải qua khảo nghiệm hợp cách có thể vào La Hán đường!
Mọi người đều gật đầu đáp ứng, Nhất Không lại nói:
– Phương trượng học Phật là chuyện tốt, nhưng kinh thư chúng ta không nhiều lắm, một quyển Kim Cương kinh là không trọn vẹn, một quyển Pháp Hoa kinh tất cả bọn ta lãnh ngộ không ra.
– Chuyện đó không quan trọng, hiện tại bắt đầu học từ bản kinh thư này.
Hoắc Nguyên Chân tiện tay móc ra Địa Tạng kinh giao cho Nhất Không, quyển kinh thư hắn này đã học xong, trở thành kinh thư bình thường.
Nhất Không như nhặt được chí bảo, hai tay nhận lấy, khẩn trương nâng niu, dường như sợ bất cứ lúc nào cũng có thể rơi vỡ.
Bổ nhiệm Nhạc Sơn làm thủ tọa La Hán đường là Hoắc Nguyên Chân đã suy đi nghĩ lại rất nhiều lần. Thủ tọa La Hán đường đầu tiên phải coi trọng dũng mãnh, Nhạc Sơn rất dũng mãnh, hơn nữa đã tiến vào Hậu Thiên viên mãn, tiến thêm bước nữa sẽ là cường giả Tiên Thiên, trước mắt đủ đảm nhiệm thủ tọa La Hán đường rồi.
Hơn nữa Nhạc Sơn sử côn cũng đúng đường lối công phu Thiếu Lâm, nếu như sau này quay trúng La Hán côn trận, như vậy còn phải dựa vào y phát dương quang đại.
Mọi người nghe theo mệnh lệnh làm ra một đạo bảng văn chiêu tăng, tuyên bố kể từ hôm nay Thiếu Lâm không riêng chiêu thu đệ tử tục gia, còn chiếu thu cả đệ tử nội môn.
Khác biệt lớn nhất trước mắt giữa đệ tử tục gia cùng đệ tử nội môn, chính là đệ tử tục gia không thể học tập Long Tượng Bát Nhã công. Trừ mấy người đặc biệt như Hoàng Phi Hồng, Tô Xán cùng Thiết Ngưu ra, những người còn lại đều nhất luật học tập Phục Hổ quyền.
Mà Hoắc Nguyên Chân cũng chính thức thu Thiết Ngưu vào Thiếu Lâm, pháp danh Tuệ Ngưu, trở thành một thành viên La Hán đường, Tô Xán cũng có tâm tư
gia nhập Thiếu Lâm, nhưng Hoắc Nguyên Chân không đồng ý.
Tô Xán cùng Hoàng Phi Hồng là Hoắc Nguyên Chân chuẩn bị bồi dưỡng dùng để tạo ra danh tiếng cho Thiếu Lâm, nội môn Thiếu Lâm có thêm hai người bọn họ không nhiều lắm, không có hai người bọn họ cũng không ít hơn bao nhiêu. Hơn nữa bọn họ đều không phải là kẻ chịu an phận, sau này sẽ muốn lấy vợ sinh con, không thể ở lại Thiếu Lâm.
Bảng văn chiều tăng Thiếu Lâm vừa ra, lập tức được xung quanh hưởng ứng vô cùng nhiệt liệt.
Những năm qua chuyện xuất gia không đáng kể gì, có rất nhiều người xuất gia, tối thiểu hàng ngày cũng có được cơm ăn miễn phí.
Hơn nữa người tập võ cũng quá nhiều, chỉ một ngày đầu, người tới Thiếu Lâm ghi danh xuất gia đã đạt tới hơn bảy mươi người
Trải qua bận rộn thẩm tra, cuối cùng võ tăng hợp cách có tám người, văn tăng có năm người.
Vốn phương trượng nhanh chóng phát triển chỉ thị, ngay ngày đó Nhất Không liền tiến hành quy y cho những người này, chính thức trở thành đệ tử Thiếu Lâm.
Sau đó ngày thứ hai chiêu thu thêm sáu tên võ tăng, ba tên văn tăng.
Ngày thứ ba chiêu thu thêm năm tên võ tăng, bốn tên văn tăng.
Đến tối ngày thứ ba, phương trượng Thiếu Lâm Nhất Giới mới đích thân thuyết pháp cho những hòa thượng mới gia nhập Thiếu Lâm.
Mặc dù những người này gia nhập Thiếu Lâm, nhưng muốn bọn họ thật trung thành đối với Thiếu Lâm là không thể nào, trước mắt lại là giai đoạn Thiếu Lâm nhất định phải phát triển tốc độ cao, thời kỳ phi thường cần dùng thủ đoạn phi thường.
Đầu tiên là tuyên bố một ít giới luật Thiếu Lâm, sau đó Hoắc Nguyên Chân bèn lấy ra bảo bối mộc ngư của mình, bắt đầu thuyết pháp cho chúng hòa thượng ở bên trong đại điện La Hán đường.
Trước sau học tập hai bản kinh thư, tài nghệ kinh Phật của Hoắc Nguyên Chân đã đạt đến một độ cao tương đối.
Trong đại điện hương khói ngập tràng, trong tiếng mộc ngư đều đều, những hòa thượng này vốn là không hiểu kinh Phật đều nghe như mê như say.
Nhìn phương trượng trẻ tuổi trên đài kia, lúc này trong lòng của bọn họ lại sinh ra một cảm giác thần thánh, làm cho người ta muốn đảnh lễ quỳ lạy, xem ra gia nhập Thiếu Lâm thật sự là một quyết định anh minh.
—————
Thiếu Lâm tự phát triển nhanh chóng, rốt cục làm cho một môn phái khác trong núi Thiếu Thất, Trung Nhạc phái hết sức bất an.
– Chưởng môn sư huynh, chúng ta không thể lấy mắt nhìn Thiếu Lâm tự phát triển tiếp như vậy được, ba ngày, mới ba ngày, hòa thượng Thiếu Lâm đã đạt tới hơn ba mươi người. Nếu cứ tiếp tục như vậy, không đầy hai tháng bọn chúng sẽ có mấy trăm người, hơn nữa để còn nghe qua những hòa thượng mới gia nhập này cũng có chút thân thủ.
– Hơn nữa phương trượng của chúng còn thống nhất giảng kinh cho những hòa thượng này một lượt. Trải qua hơn một canh giờ, những hòa thượng này đi ra không biết vì sao ai nấy đều thề chết ở lại Thiếu Lâm tự. Nếu còn tiếp tục như vậy, không bao lâu sau danh hiệu đệ nhất đại phái núi Thiếu Thất chúng ta sẽ phải chắp tay nhường lại cho người khác.