Gần đến buổi trưa, đột nhiên tiếng chuông tiếng khánh trên lầu Nghênh Phụng vang lên chín hồi dài năm hồi ngắn tuyên bố xa giá của hoàng đế đã tới. Dưới lầu lập tức lặng ngắt như tờ, chỉ còn lại âm thanh của quan chức ti lễ lệnh cho mọi người thi lễ triều bái.
Từ lều gấm nhìn lên chỉ thấy trên lầu lố nhố cẩm bào mão ngọc, trừ có thể đoán được là hoàng đế nhất định phải ngồi ở chính lâu, ngoài ra cơ bản không thể phân biệt được ai với ai.
Có điều đối với những người trên lầu thì tình hình đương nhiên khắc hẳn, từ cao nhìn xuống bao quát tứ phương, tất cả trong tầm nhìn đều có thể phân biệt rõ ràng.
Lúc này quan chức ti lễ đã dẫn năm mươi người đầu tiên sẽ so tài hôm nay lên võ đài tham bái hoàng đế, lần lượt báo danh rồi mới đi xuống, bắt đầu chính thức thi đấu theo thứ tự đã rút thăm.
Mai Trường Tô thân là tông chủ của bang phái lớn nhất thiên hạ, mặc dù tình hình thân thể khó có thể luyện võ nhưng kiến thức về võ công các môn các phái lại cực kì uyên bác, từng chiêu từng thức thuộc như lòng bàn tay, người thường không thể tưởng tượng được.
Ba người trẻ tuổi cùng lều không ngừng hỏi han, chàng cũng kiên nhẫn giải đáp tỉ mỉ. Cho dù tình hình thi đấu trên đài lúc này còn chưa đến mức đặc sắc nhưng bầu không khí trong lều lại hết sức náo nhiệt.
Ba trận đấu đầu tiên vừa kết thúc, người đầu tiên trong số khách đến thăm chắc chắn không hề ít đã đến.
Có điều làm mọi người giật mình là trước đó không ai nghĩ đến người này lại đến thăm Mai Trường Tô.
“Các vị công tử hôm nay chơi có vui không?” Trước sự kinh ngạc hầu như không hề che giấu của mọi người trong lều, người đến căn bản không hề để ý, chỉ cười tủm tỉm, hơi cúi người, vung cây phất trần trên tay, chắp tay thi lễ.
“Ơ, không dám không dám, Cao công công, mời ngồi”. Tạ Bật là người lăn lộn chốn quan trường nên phản ứng lại đầu tiên, vội vã tiến lên đỡ người nọ.
“Ngồi thì không cần”. Mặc dù là tâm phúc đã hầu hạ bên người hoàng đế hơn ba mươi năm, lại sớm đã thăng nhiệm thái giám tổng quản lục cung, nhưng Cao Trạm luôn luôn xử sự không hề lỗ mãng. Đối mặt với đám trẻ con kém mình không biết bao nhiêu tuổi, ông ta vẫn là không hề thất lễ, nụ cười lúc nào cũng hiền từ: “Các ngươi mau đi theo ta, Thái hoàng thái hậu muốn gặp các ngươi”.
“Thái hoàng thái hậu?” Tạ Bật giật nảy: “Lão nhân gia cũng ở dưới này à?”
“Không phải. Thái hoàng thái hậu ở trên lầu Nghênh Phụng, thấy đám thanh niên các ngươi chơi vui vẻ nên gọi các ngươi lên”.
“Toàn bộ bọn ta?”
“Đúng, vị tiên sinh này, cả cậu bé này nữa, tất cả đều lên”.
Tạ Bật quay đầu lại, mọi người đưa mắt nhìn nhau một hồi.
Vị thái hoàng thái hậu này là bà nội của đương kim hoàng đế, giờ đây đã hơn chín mươi tuổi, không bao giờ can thiệp chính sự cho nên mới trường thọ. Thái hậu đã qua đời nhiều năm mà đến giờ thái hoàng thái hậu vẫn sống rất khoẻ mạnh.
Bởi vì bình thường thái hoàng thái hậu vẫn rất thích nhìn thấy một đám hậu bối chơi đùa bên cạnh cho nên có sai người triệu kiến cũng không có gì lạ, có điều không ngờ mắt bà đã mờ mà vẫn còn có thể thấy rõ những người ngồi bên dưới.
Có điều bất ngờ là một chuyện, còn thái hoàng thái hậu triệu kiến thì ngay cả hoàng đế cũng không dám không đến.
Đám người đành phải thu xếp áo mũ rồi cùng Cao Trạm ra khỏi lều gấm, theo cầu thang bên cạnh đi lên lầu Nghênh Phụng.
Thái hoàng thái hậu không ở chính lâu mà ngồi trong buồng lò sưởi tránh gió.
Vừa bước vào cửa, mấy người đã nhìn thấy một bà già tóc trắng như tuyết đang gồi dựa trên thạp, mặt đầy nếp nhăn, vẻ mặt hiền từ.
Ngoài đám cung nữ và người hầu, bên cạnh bà còn có bốn người.
Mai Trường Tô thoáng nhìn, lập tức nhận ra thân phận của bốn người này.
Vị trí thủ tọa là một người mũ phượng áo vàng, khí độ ung dung, chắc là chánh cung Ngôn hoàng hậu, đuôi mắt khoé môi đã có nếp nhăn, chỉ còn giữ lại loáng thoáng vài phần xinh đẹp của thời thanh xuân.
Bên tay phải hoàng hậu là một phụ nữ xinh đẹp mặc cung trang vấn tóc cao, tuổi cũng khoảng bốn mươi trở lên, có điều chăm sóc rất tốt nên làn da vẫn rất mịn màng, người này có lẽ là Việt quý phi, thân mẫu của thái tử.
Bên tay trái hoàng hậu là một mĩ phụ trung niên, thần thái đoan trang, dung mạo thanh tú, nhìn hơi quen mắt, đương nhiên là trưởng công chúa Lỵ Dương.
Cuối cùng là một người phụ nữ trẻ tuổi, nàng phục sức đơn giản, trang điểm thanh đạm, dung nhan dù không thể nói là tuyệt mĩ nhưng lại bừng bừng anh khí, thần thái sáng láng, các vị phu nhân ăn mặc hoa lệ trong phòng lại không có ai đè ép được khí thế của nàng, trừ quận chúa Nghê Hoàng thì còn ai có được phong thái như vậy?
“Đến rồi à?” Thái hoàng thái hậu run ngồi dậy, hai mắt như biết cười: “Mau gọi lại đây, nói cho ta nghe xem là có những đứa nào!”
Ngôn Dự Tân không nhịn được mỉm cười, bị Ngôn hoàng hậu trừng mắt nhìn.
Bởi vì tuổi tác đã cao nên mấy năm nay thái hoàng thái hậu đã hơi đáng trí, mặc dù thích chới với lũ trẻ nhưng căn bản không nhớ rõ ai là ai, có lúc rõ ràng mới gặp ngày hôm trước mà hôm sau đã lại phải dẫn kiến một lần nữa.
Cao Trạm dẫn mọi người tiến lên, Mai Trường Tô thấp giọng dỗ dành Phi Lưu: “Lát nữa để bà nắm tay ngươi được không? Cười một chút cho bà xem được không?”
Phi Lưu lạnh mặt tỏ ý không muốn.
Lúc này thái hoàng thái hậu đã cầm tay người gần bà nhất là Tiêu Cảnh Duệ, Cao Trạm bên cạnh vội giới thiệu: “Vị này là đại công tử Tiêu Cảnh Duệ của Ninh Quốc hầu”.
“Tiểu Duệ à? Đã thành thân chưa?” Lão nhân gia hỏi rất thân thiết.
“Còn chưa…”
“Phải tranh thủ thời gian!”
“Vâng…”
Sau khi xoa đầu Tiêu Cảnh Duệ, bà lại quay sang cầm tay Tạ Bật.
“Đây là nhị công tử Tạ Bật của Ninh Quốc hầu”.
“Tiểu Bật à, đã thành thân chưa?”
“Chưa ạ…”
“Phải tranh thủ thời gian!”
“Vâng!”
Kế tiếp thái hoàng thái hậu lại vẫy Phi Lưu, Mai Trường Tô vội đẩy hắn tiến lên. Hắn lạnh mặt, gắng gượng để lão thái hậu cầm tay mình.
“Vị tiểu ca này tên là Phi Lưu…” Cao Trạm nhanh chóng hỏi Tạ Bật rồi giới thiệu.
“Tiểu Phi à, đã thành thân chưa?”
“Chưa!”
“Phải tranh thủ thời gian!”
“Không…” Không đợi Phi Lưu nói hết hai chữ không cần, Mai Trường Tô đã vội đưa tay che miệng hắn lại.
Sức chú ý của thái hoàng thái hậu lập tức chuyển sang người chàng, bà kéo tay chàng, cười tủm tỉm nhìn chàng.
“Vị này là Tô tiên sinh Tô Triết”. Cao Trạm nói.
“Tiểu Thù à”. Thái hoàng thái hậu phát âm hơi không rõ, vẫn hỏi cùng một vấn đề: “Đã thành thân chưa?”
“Chưa ạ”.
“Phải tranh thủ thời gian!”
“…”
Người cuối cùng bị kéo đến là Ngôn Dự Tân. Sau khi Cao Trạm giới thiệu, thái hoàng thái hậu vẫn hỏi như cũ: “Tiểu Tân à, đã thành thân chưa?”
Ngôn Dự Tân chớp chớp mắt rất xấu xa: “Đã thành thân rồi ạ”.
Thái hoàng thái hậu thoáng dừng lại một chút, hình như hơi bất ngờ, nhưng bà lập tức lại hỏi một câu hỏi mới: “Đã có con chưa?”
Ngôn Dự Tân ngơ ngác, lẩm bẩm nói: “Còn chưa…”
“Phải tranh thủ thời gian!”
“…”
Ngôn hoàng hậu dời bước tiến lên, kính cẩn nói: “Hoàng tổ mẫu, để bọn nhỏ ngồi đây với tổ mẫu một lát được không?”
“Tốt, tốt”. Thái hoàng thái hậu rất vui mừng, vẫy tay sắp xếp: “Đều ngồi lại gần đây. Tiểu Thù ngồi bên cạnh ta, tiểu Duệ tiểu Bật ngồi chỗ này, tiểu Tân cũng không cần đứng, tiểu Phi cách xa quá…”
Được đám trẻ ngồi vây quanh, lão nhân gia vẻ mặt vui mừng, sai người không ngừng bưng một loạt đĩa trái cây xinh xắn tới, bắt đầu chia cho bọn họ ăn như chia quà cho trẻ con, còn mình thì ngồi xem, cười cực kì vui vẻ.
Nhưng cho dù tâm tình sung sướng thì thái hoàng thái hậu cũng đã nhiều tuổi, một lát sau đã bắt đầu mệt mỏi.
Ngôn hoàng hậu sợ có chuyện chẳng lành, cùng trưởng công chúa Lỵ Dương hết dỗ lại khuyên, cuối cùng cũng dỗ được bà đồng ý hồi cung nghỉ ngơi, mấy người mới coi như được tự do.