“Nào, cứ đi vào đã”. Tiêu Cảnh Duệ bế đứa bé đó nhảy xuống xe ngựa, phân phó đám hạ nhân đứng đón: “Đi mời một đại phu đến”.
Mai Trường Tô cũng đi xuống theo, trên tay bê một chồng sách nặng, trong lòng vẫn thắc mắc không biết làm sao đứa bé gầy gò này lại có thể bê nổi.
“Để ta đỡ cho”. Tiêu Cảnh Duệ vừa đi tới thì một nô bộc đã vội vã đỡ giúp. Hắn liền đưa tay ra dìu Mai Trường Tô bước xuống xe.
Đình Sinh nhanh chóng liếc thấy tấm biển “Phủ Ninh Quốc hầu” treo trên cổng phủ, ánh mắt chợt trở nên u ám.
Mặc dù nó nhanh chóng cúi đầu nhưng sự thay đổi này vẫn không thoát được ánh mắt của Mai Trường Tô.
Hai người dẫn đứa bé đến tuyết lư, đại phu nhanh chóng tới nơi khám bệnh cho nó, kết luận là xương sườn bị trật, phải nghỉ ngơi, phải ăn uống tẩm bổ, hơn nữa tuyệt đối không thể làm việc nặng, nếu không thân thể non nớt của nó sẽ rất dễ sinh ra dị tật.
Xem dáng vẻ Đình Sinh đã biết bây giờ điều kiện sống của nó nhất định cực kì không tốt, nếu cứ thế để nó về thì sợ rằng cả hai điều đại phu dặn đều không thể làm được. Nhưng bất kể Tiêu Cảnh Duệ vặn hỏi như thế nào thì Đình Sinh vẫn không chịu tiết lộ nó sống ở đâu.
Mai Trường Tô không nóng ruột như Tiêu Cảnh Duệ, chàng chỉ sai người đưa đồ ăn đến cho Đình Sinh ăn và dặn nó ngủ sớm cho khỏe.
Sau đó thấy nó thật sự không ngủ được vì trong lòng không yên, chàng liền mở một quyển sách để thăm dò trình độ học vấn của nó hiện nay.
“Ngươi không có thầy dạy học à?”
“Ờ”.
“Vậy ai dạy ngươi đọc chữ?”
“Mẹ tôi”.
Mai Trường Tô trầm ngâm một lát.
Xem ra đứa bé này tuy có lòng hiếu học nhưng lại học hành tương đối nông cạn tạp nham, kể cả đống sách mua về này cũng không hề có hệ thống, nông sâu khác nhau, không giống như một danh sách mà người có học vấn kê ra cho nó. Có lẽ là tự nó đi chọn, có điều không biết nó lấy tiền ở đâu ra để mua số sách này.
“Đình Sinh, đọc sách không thể đọc như vậy được”. Mai Trường Tô kiên nhẫn sắp xếp lại đống sách cho nó, lại lấy thêm rất nhiều sách trong phòng mình ra, ghi rõ thứ tự trước sau: “Ngươi phải đọc những quyển sách này trước. Những quyển này là nền tảng, văn phong ngừng ngắt đều ngắn gọn rõ ràng, đạo lí làm người cũng rõ ràng. Giống như dựng nhà, móng phải chắc thì nhà mới không nghiêng, nếu cứ đọc bừa thì không thể lĩnh hội được chân ý mà sẽ chỉ làm loạn tính tình. Còn mấy quyển này là sách hay, nhưng ngươi nhỏ tuổi, chữ còn chưa chắc đã biết hết, không có người giảng giải thì sẽ xem không hiểu, giờ tạm thời để đó, sau này có cơ hội thì cứ việc tới hỏi ta”.
Đình Sinh lập tức sáng mắt lên, nhưng lập tức ánh mắt lại ảm đạm xuống.
Bản năng cho nó biết vị đại ca trước mặt này nhất định là một người rất có học vấn, nhưng việc thường xuyên đến phủ hầu tước để thỉnh giáo chàng thì lại là điều không có khả năng.
“Cảm ơn”. Đình Sinh đứng dậy cúi mình vái chào thật sâu: “Tôi có thể đi chưa?”
“Cái đứa nhỏ này…” Tiêu Cảnh Duệ hơi đau đầu nhìn nó: “Vốn ngươi đã có nhiều sách, bây giờ Tô tiên sinh lại cho ngươi thêm bao nhiêu nữa, ngươi làm sao mang đi được chứ?”
Đình Sinh nhìn đống sách cao như hòn núi nhỏ đó một lát, thật sự là không muốn bỏ lại một quyển nào, thế là cắn răng mạnh miệng: “Tôi mang đi được”.
“Ngươi đừng có xằng bậy”. Tiêu Cảnh Duệ vội kéo nó lại: “Giờ ngươi đang bị thương, không thể làm việc nặng như vậy được. Để ta sai người đưa ngươi về”.
Đình Sinh kiên quyết lắc đầu.
Tiêu Cảnh Duệ quả thực không thể làm gì được đứa nhỏ này, không khỏi chán nản quay sang nhìn Mai Trường Tô.
Mai Trường Tô suy nghĩ một lát, đang định nói chuyện thì một tiếng quát vang lên bên ngoài tuyết lư, chính là giọng của Phi Lưu, ngay sau đó có người kêu to: “Tiểu thiếu gia, người này không đánh được, đây là…”
“Xông vào, đánh!” Phi Lưu lạnh lùng nói một câu, tiếng tay áo xé gió càng dữ dội hơn.
“Ngươi là ai mà dám cản ta…” Có một người khác giận dữ quát hỏi, nhưng lời nói lập tức dừng lại, đại khái là bị thế công của Phi Lưu uy hiếp, căn bản không mở miệng nói được nữa.
“Ra ngoài, sẽ không đánh!” Có lẽ vẫn nhớ lời dặn của Mai Trường Tô nên Phi Lưu không hề hạ tử thủ, có điều ngữ điệu vẫn lạnh như băng, không hề có ý nhượng bộ.
Mặc dù không nghe ra người nam giới bị ngăn ở bên ngoài rốt cục là ai, nhưng Tiêu Cảnh Duệ vẫn lập tức chạy vội ra ngoài. Một lát sau tiếng hắn cũng vang lên: “Phi Lưu, không được đánh, người này là khách, có thể đi vào”.
“Không thể là không thể! Ra ngoài!” Phi Lưu nói kiên quyết.
Mai Trường Tô không khỏi chau mày.
Ngoài vài người Phi Lưu đã biết, bình thường khách khứa tới thăm đều có hạ nhân đi vào thông báo, nếu bằng lòng gặp thì chàng sẽ dặn Phi Lưu không cần ngăn lại, cho nên trước giờ chưa từng xảy ra xung đột gì.
Hiển nhiên là vị khách này dựa vào thân phận nào đó để đi thẳng từ ngoài vào đây, đám tôi tớ trong phủ không những không dám cản lại mà còn không kịp chạy vào thông báo trước, vì thế mới bị Phi Lưu chặn lại.
Đối với loại khách vô lễ như vậy, Mai Trường Tô vốn không hề muốn tiếp.
Đang định cao giọng từ chối tiếp khách, ánh mắt Mai Trường Tô chợt nhìn thấy Đình Sinh.
Mặt nó trắng bệch, ngẩng đầu há miệng, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Hai bàn tay nó nắm chặt vào nhau vặn vẹo.
Mai Trường Tô lập tức thay đổi chủ ý, nói vọng ra ngoài: “Phi Lưu, để cho khách vào!”
Tiếng đánh nhau biến mất, tiếng Tiêu Cảnh Duệ lập tức vang lên, giọng nói rất là khách khí: “Ngài không bị thương chứ? Sao ngài lại xông vào như vậy? Có việc gấp gì à? Phụ thân tôi không có ở nhà, hay là tôi đưa ngài đến chính sảnh đợi…”
“Không phải ta đến tìm Tạ hầu gia”. Người nọ vừa nói vừa đi vào tuyết lư, vừa thấy ánh mắt lạnh lẽo của Mai Trường Tô, bước chân hắn lập tức dừng lại không tự chủ được. Hắn đưa mắt nhìn quanh, thấy Đình Sinh đang đứng ở đó yên lành mới định thần hỏi một câu: “Đình nhi, ngươi không sao chứ?”
“Ngài biết đứa bé này à?”
“Cảnh Duệ”. Người nọ quay sang, nghiêm mặt nói: “Ta nghe nói đứa bé này không cẩn thận lao vào xa giá của quý nhân trên đường, có thể đã làm kinh động khách quý của ngươi, cũng khó trách ngươi lại tức giận. Có điều nói thế nào thì nó cũng chỉ là một đứa trẻ con, mong ngươi nể mặt ta để ta nhận lỗi với khách quý của ngươi rồi tha nó về”.
Tiêu Cảnh Duệ nhìn hắn sững sờ một lát, đến tận lúc Mai Trường Tô cười một tiếng, hắn mới bật cười theo: “Chắc là điện hạ hiểu lầm rồi. Đình Sinh không lao vào xe của tôi, chúng tôi đi qua gặp phải nên nhân tiện mang nó về xem xét thương thế thôi. Nếu ngài không thì có thể hỏi Đình Sinh”.
Người nọ lập tức sửng sốt quay lại nhìn vẻ mặt Đình Sinh, lại nghĩ đến tính tình Tiêu Cảnh Duệ trước giờ, biết hắn không bịa đặt, vẻ mặt lập tức tỏ ra khó xử.
“Thật sự không biết là Tĩnh vương điện hạ giá lâm”. Mai Trường Tô chậm rãi đứng dậy thi lễ: “Vừa rồi Phi Lưu mạo phạm điện hạ, mong điện hạ thứ lỗi”.
Tiêu Cảnh Duệ vội tiến lên giới thiệu: “Tĩnh vương điện hạ, vị này là Tô tiên sinh Tô Triết”.
Thất hoàng tử Tĩnh vương Tiêu Cảnh Diễm năm nay ba mươi mốt tuổi, là một người cao lớn khỏe mạnh, tướng mạo không khác các anh em hắn bao nhiêu, có điều vì quanh năm cầm quân bên ngoài nên bên cạnh quý khí hoàng tộc lại thêm vài phần cương nghị, da mặt da tay cũng không được chăm sóc cẩn thận như các hoàng tử khác.
Nghe tên Tô Triết, hắn vẫn chưa lộ ra vẻ mặt gì đặc biệt, đại khái là nể tình Tiêu Cảnh Duệ giới thiệu trịnh trọng như thế nên hắn mới khách sáo chào đáp lễ.
Ngược lại, dưới bề ngoài bình thản ung dung, Mai Trường Tô lại chăm chú quan sát hắn thật tỉ mỉ.
“Đình Sinh là người trong phủ Tĩnh vương điện hạ à?” Sau khi mời khách ngồi, Tiêu Cảnh Duệ lập tức hỏi ngay.
“Ơ… Không phải…” Tĩnh vương có vẻ hơi lúng túng, hình như là không biết nên dùng từ như thế nào: “Đình Sinh bây giờ… Ở trong Dịch U đình…”
“Dịch U đình?” Tiêu Cảnh Duệ chưa bao giờ nghĩ rằng Đình Sinh lại ở nơi này, buột miệng nói: “Đó chẳng phải chỗ giam các cung nô bị phạt sao? Nó còn nhỏ như vậy, phạm tội gì mà bị nhốt ở đó?”
Đình Sinh mím chặt môi, đường nét cứng rắn như sắt, trên mặt không còn màu máu.
“Nó được sinh ra ở đó, bị giam cùng với mẹ”. Tĩnh vương biết dù mình không nói thì Tiêu Cảnh Duệ cũng rất dễ tra được nên dứt khoát nói thẳng: “Nếu không có chuyện gì thì mau để nó theo ta về. Theo quy định thì người trong Dịch U đình không thể qua đêm bên ngoài, bây giờ nhất định là mẹ nó đang rất sốt ruột…”
“Ngài biết mẹ nó?” Kì thực Tiêu Cảnh Duệ biết không nên hỏi sâu thêm nhưng hắn thật sự không kiềm chế nổi lòng hiếu kì của mình.
Chính phi của Tĩnh vương qua đời nhiều năm trước, bây giờ bên cạnh hắn chỉ có hai thứ phi cưới theo ý chỉ của hoàng đế, không còn tì thiếp nào khác. So với các hoàng tử khác thê thiếp đầy nhà thì hắn thật sự là một kẻ khác người, nói không chừng chính là bởi vì yêu mến một cung nô mang tội nào đó, nếu nghĩ xa hơn, nói không chừng đứa nhỏ này chính là…
Vừa nghĩ tới đây, Tiêu Cảnh Duệ cảm thấy trí tưởng tượng của mình ngày càng thu hẹp khoảng cách với Ngôn Dự Tân, điều này quá nguy hiểm. Hắn vội mạnh mẽ chấm dứt tưởng tượng, hơi xấu hổ cười cười.
Tĩnh vương lớn hơn hắn vài tuổi, cũng từng trải hơn nhiều, lại là người thông minh, chỉ liếc qua đã biết Tiêu Cảnh Duệ nghĩ gì nhưng cũng không định bóc trần.
Thực ra hắn cũng mới vô tình phát hiện sự tồn tại của Đình Sinh mấy năm trước, khi đó đứa bé này thật sự bị hành hạ không còn hình người, mấy năm nay mặc dù hắn đã dùng quyền lực của mình để che chở giúp nó không còn bị đánh nhưng dù sao vẫn không thể bao che cho nó hoàn toàn.
Vì vậy mỗi lần rời kinh đi tuần biên cương, trong lòng hắn đều không tránh khỏi lo lắng.
Lần này vừa về kinh chưa được vài ngày, sau khi làm xong một số sự vụ ở bộ binh hắn mới thu xếp được thời gian đi thăm nó, lại một đứa bé khác ở trong đình nói nó đã chọc họa trên đường nên vội vã hỏi thăm rồi chạy tới đây cứu nó, may mà không hề xảy ra chuyện gì.
“Tự ý xông vào hầu phủ là lỗi của bản vương, hôm khác bản vương nhất định sẽ đến tạ lỗi”. Tĩnh vương không nói thêm nữa, đứng dậy liếc Đình Sinh một cái: “Thời gian không còn sớm nữa, ta xin…”
Hắn còn chưa nói xong thì Mai Trường Tô đột nhiên bắt đầu ho, dường như lúc đầu còn cố áp chế nhưng sau đó càng ho càng kịch liệt như thể sắp xé rách cả lục phủ ngũ tạng, gân xanh nổi đầy trên trán, những giọt mồ hôi lạnh chảy ra to bằng hạt đậu.
Dù đã quen biết Mai Trường Tô nhiều ngày nhưng Tiêu Cảnh Duệ chưa bao giờ thấy chàng ho như vậy. Hắn lập tức hoảng hốt, vội chạy tới vỗ lưng cho chàng nhưng hoàn toàn không có tác dụng. Lúc đưa khăn tay cho Mai Trường Tô, hắn phát hiện thái dương chàng nóng bỏng nhưng má lại lạnh buốt nên càng bối rối, vội gân cổ gọi người đi mời đại phu.
Ngay cả Phi Lưu cũng xông vào ôm chặt thân thể run rẩy của Mai Trường Tô, giống như một đứa bé hoảng sợ nói không nên lời, chỉ biết kêu a a không ngừng.
Một hồi lâu sau Mai Trường Tô mới bình thường trở lại, nhẹ nhàng bỏ chiếc khăn tay che miệng ra. Một vết máu rõ ràng thoáng hiện lên rồi bị chàng gấp lại che mất.
Tiêu Cảnh Duệ đã nhìn thấy hết, trong lòng rất xót xa nhưng hắn không nói gì đến chuyện này mà chỉ nhỏ giọng nói thầm vào tai chàng: “Tô huynh, có cần uống một viên thuốc của Tuân tiên sinh không?”
“Không cần”. Mai Trường Tô cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở, quay sang lộ ra một nụ cười với Phi Lưu: “Ta chỉ ho thôi mà, Phi Lưu đừng sợ, buổi tối Phi Lưu giúp ta đấm lưng là được…”
“Phi Lưu đấm lưng!”
“Đúng vậy, có Phi Lưu của chúng ta đấm lưng, ta sẽ không việc gì hết…”
Tĩnh vương bên cạnh vẫn đứng nhìn, đi cũng không được, không đi cũng không xong. Lúc này thấy Tô Triết đã đỡ hơn, hắn vội tiến lên hỏi han: “Sao vậy? Tô tiên sinh thân thể có bệnh à?”
Mai Trường Tô chậm rãi đưa ánh mắt nhìn Đình Sinh vẫn ngẩn ngơ mở to mắt, chàng mỉm cười đưa tay vẫy nó: “Đình Sinh, ngươi lại đây một lát”.
Đình Sinh thoáng nhìn Tĩnh vương, mặc dù không biết chàng định làm gì nhưng vẫn chậm rãi đi tới gần chàng.
“Đình Sinh, ngươi có muốn ta dạy ngươi học không?”
Đình Sinh giật mình, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Tĩnh vương cau mày nói: “Tô tiên sinh, Đình Sinh là người trong Dịch U đình…”
“Ta biết”. Đại khái là vừa rồi ho quá kịch liệt nên hai mắt vẫn còn hơi ướt, nhưng chính vì vậy mà ánh mắt càng tỏ ra nóng bỏng: “Ta chỉ hỏi ngươi, ngươi có muốn hay không?”
Đình Sinh hít sâu mấy hơi, không biết tại sao nó lại đột nhiên cảm thấy đây nhất định là một cơ hội, vì vậy nó cắn răng, ưỡn ngực, lớn tiếng nói: “Tôi muốn”.
“Tốt”. Nụ cười trên gương mặt trắng xanh của Mai Trường Tô càng tươi hơn, chàng đưa tay nắm bàn tay nhỏ bé của nó: “Ngươi cứ đi về đi. Ta nhất định sẽ có biện pháp để ngươi có thể đến chỗ ta”.